Lưu Uyển Thanh muốn mở miệng nói chuyện, mới phát hiện mình không thể thốt ra từ nào được. . .
Đông Mai vội vàng bưng ly trà qua, Trúc Lục thận trọng đỡ Lưu Uyển Thanh dậy. Sau khi Lưu Uyển Thanh uống ngụm nước trà cảm thấy cổ họng mình được dễ chịu hơn đi một chút, nhớ đến đêm qua, nàng vốn tưởng rằng sẽ giày vò như vậy đến chết, không khỏi cảm thấy có chút thê lương. . . . . .
Thấy đôi mắt nàng đỏ lên, Lưu ma ma cầm khăn xoa cho nàng: "Chủ tử, đêm qua thế tử gia uống nhiều quá, mong người lượng thứ. Suốt đêm qua thế tử gia không hề chợp mắt, chỉ ngồi canh giữ ở bên cạnh người, chắc hẳn trong lòng ngài ấy đã hối hận vô cùng. Sáng sớm hôm nay đã phải sang chỗ Vương phi báo rằng người bị bệnh, nhiễm phong hàn, lại vội vàng đi vào triều rồi."
Thấy Lưu ma ma nói như vậy, Lưu Uyển Thanh tự giễu cười cười: "Ngươi không cần phải an ủi ta như vậy, ta sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt này. Dù sao vinh nhục nửa đời sau của ta chỉ có thể dựa vào một câu nói của hắn."
Lưu ma ma thở dài, hốc mắt Trúc Lục và Đông Mai đứng bên cạnh đều đỏ lên. Đông Mai hít mũi một cái, xoay người bưng một chén cháo thanh đạm tới: "Chủ tử, trước tiên người dùng một ít cháo đi, lót dạ một chút, sau đó dùng thuốc."
Lưu Uyển Thanh gật đầu một cái, Đông Mai liền từng muỗng từng muỗng đút cháo cho nàng, đợi sau khi nàng đã ăn xong mới xoay người đi lấy chén thuốc, thấy Lục Khang đi vào, mím môi: "Thế tử gia."
Lục Khang gật đầu một cái, nhận lấy chén thuốc, liền ngồi xuống bên giường với Lưu Uyển Thanh. Lưu ma ma thấy vậy liền ra ý bảo mấy người Đông Mai cùng nhau lui ra, mặc dù Đông Mai có chút không yên lòng nhưng chỉ có thể cắn môi dưới ra ngoài.
Lưu Uyển Thanh thấy Lục Khang cúi đầu thổi thổi cái muỗng thuốc, mím môi: đây là sau khi đánh nàng một cái tát sau đó lại cho nàng một viên táo ngọt ăn sao?
Nhưng vẫn khéo léo mở cái miệng nhỏ nhắn, thuốc rất đắng, nuốt rất khó khăn. . . Lục Khang ho khan nói: "Nàng ngoan ngoãn uống thuốc, gia cho người mang mứt hoa quả tới cho nàng."
Lưu Uyển Thanh nhẹ giọng "dạ", cho đến khi thuốc uống xong, lại ăn mứt hoa quả Lục Khang đưa tới, trong miệng mới phai đi chút cay đắng.
Lục Khang rất dịu dàng đỡ nàng nằm xuống, lại dịch tốt chăn cho nàng: "Ừm. . . Hôm qua. . . gia. . ."
"Là thiếp sai lầm rồi, thiếp không nên nói nói như vậy khiến gia bất mãn."
Lục Khang há miệng, ngay sau đó lại ho khan một tiếng: "Những lời ấy về sau không cho nàng nói lại, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, gia còn có công sự, về thư phòng trước, ừm. . . Nàng ngoan chút, về sau gia sẽ đối tốt với nàng ."
"Vâng"
Thấy Lưu Uyển Thanh nhắm mắt lại, Lục Khang khẽ thở dài một cái mới đứng lên rời đi.
. . . . . .
Đợi Lục Khang vừa đi, Lưu Uyển Thanh liền mở mắt, nhìn ra cây liễu ngoài cửa sổ. . . Không biết đang suy nghĩ gì.
"Chủ tử, ngài đã khỏe chút rồi chứ?" Đông Mai đi vào, đứng ở trước giường Lưu Uyển Thanh, quan tâm hỏi. Lưu Uyển Thanh ra vẻ tươi cười: "Yên tâm đi, ta không sao." Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, dĩ nhiên là không sao.
Đông Mai mím môi một cái, nghĩ đến việc vừa rồi Thúy Nhi tỷ tỷ nói: "Chủ tử, ừm. . . người đừng suy nghĩ nhiều, trong lòng thế tử gia vẫn có người, bằng không cũng sẽ không như thế, sợ là. . ."
Lưu Uyển Thanh vỗ nhẹ tay nàng: "Là Thúy Nhi bảo ngươi đến nói."
Đông Mai sửng sốt, ngay sau đó gật đầu một cái, lại bĩu môi: "Chủ tử, thật sự nô tỳ cảm thấy thế tử gia có hơi quá, chỉ là Thúy nhi tỷ tỷ nàng. . ."
"Tốt lắm, tốt lắm, ta hiểu biết rõ, Thúy Nhi được một tay Xuân ma ma dạy dỗ, Xuân ma ma hiểu biết mọi chuyện trừ trong ra ngoài. Ta đều hiểu, ngươi cũng yên tâm đi."
Đông Mai gật đầu một cái: "Đúng rồi chủ tử, mới vừa rồi Yên Linh bên cạnh Hạ trắc phi tới đây, mang tới một cây nhân sâm. Nói là bởi vì thân thể Vi tiểu thư không thoải mái nên Hạ trắc phi cũng chưa thể đích thân đến đến thăm người, Thúy nhi tỷ tỷ đã kiểm tra cây nhân sâm ấy rồi."
"Ừ, cất thứ ấy vào phòng kho đi, nói Thúy nhi lấy từ trong đồ cưới của ta một cuộn vải màu sắc đẹp đẽ đưa sang cho Hạ di nương, cũng không thể thất lễ được.
Theo lý thuyết, Lưu Uyển Thanh vốn là có thể không đáp lễ , dù sao cũng có thể xem Hạ trắc phi như trưởng bối, trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối. Nhưng Lưu Uyển Thanh không phải người ngu , hôm nay mẹ chồng chân chính Lộ Vương phi còn chưa có đưa đồ tới, cho dù bà có quên mất không đưa đồ sang, nhưng tính thế nào cũng không tới lượt Hạ trắc phi không phải sao. Hành động này của Hạ trắc phi sợ là đang đánh vào thể diện của Vương phi đấy, nói rộng ra, chắc hẳn Hạ trắc phi đang muốn khiến cho trong lòng nàng bất mãn với Vương phi, lại khiến cho Vương phi bị bẽ mặt, ha ha. . . Sau khi nàng ta tặng, sợ là Vương phi có muốn tặng cũng không được mà cho cũng không xong rồi, dù sao một chủ mẫu mà lại tặng đồ sau thiếp thất cũng có chút mất thể diện rồi, nhưng nếu không đưa đồ, sợ là sẽ càng khó nói đấy chứ.
Cũng may Lưu Uyển Thanh có hành động đáp lễ này, thật cũng không coi là làm mất mặt mũi của Vương phi lắm.
Lộ Vương phi hừ lạnh một tiếng, cũng không phải bà tiếc không muốn đưa thuốc bổ sang cho Lưu Uyển Thanh, mà là khi Lục Khang sang chỗ bà nói Lưu Uyển Thanh bị bệnh, thân thể không thoải mái, thì theo bản năng, trong lòng Vương phi liền cảm thấy Lưu Uyển Thanh ỷ sủng sinh kiêu. Dù sao mới vài ngày trước đây còn đứng trước mặt bà nói uất ức phản kháng không phải sao, liền muốn chiếu cố nàng một chút, nhưng ai có thể ngờ, Hạ trắc phi chưa xuất hiện mấy ngày nay rốt cuộc khiến người khác chú ý tới sự tồn tại của mình rồi.
Nhưng lại nghe được việc Lưu Uyển Thanh sai Lưu ma ma tự mình đi đáp lễ, Lộ Vương phi khóe miệng nâng lên. . . ngược lại là một người hiểu chuyện, để ly trà trong tay xuống: "Đi, đưa linh chi này sang chỗ nàng."
Thôi ma ma há miệng, trong lòng nghĩ linh chi này là một thứ rất quý, cần gì phải vì muốn so đo với Hạ trắc phi liền đem cho linh chi quý báu như thế cho đi chứ? Nhưng cuối cùng vẫn còn không mở miệng, dù sao nếu thế tử phi thật sự xa cách với Vương phi cũng không tốt, quan hệ của Vương phi với thế tử gia mới chỉ tốt đẹp hơn một chút, liền vội vàng gật đầu nói "vâng".
Khi Thôi ma ma tới, Đông Mai liền cung kính mời bà đi vào, Thôi ma ma vừa vào nhà liền nghe trong phòng nồng nặc mùi thuốc bắc, Lưu Uyển Thanh tựa vào trên giường cười, không để cho bà phải hành lễ phức tạp: "Làm phiền Thôi ma ma báo lại với nương, là Uyển Thanh không phải, làm phiền nương phải lo lắng cho Uyển Thanh."
"Xem thế tử phi người nói kìa, Vương phi biết người bị bệnh, vốn định tự mình đến , nhưng lại bị một vài chuyện kéo lại, chờ sau khi hết bận vội vàng phân phó lão nô đua Linh Chi quý hiếm này cho người, nói muốn người khỏe mạnh, sớm ngày sinh hạ tiểu thế tử."
"Thôi ma ma ngồi đi."
"Không không không, Vương phi không thể thiếu lão nô, lão nô cáo lui trước."
Lưu Uyển Thanh cười gật đầu, lại phân phó Thúy nhi tiễn người.
Về đến viện, Thôi ma ma âm thầm đánh giá Thúy Nhi, liền nói: "Lưu ma ma mới đến, đã quen với Vương phủ chưa?"
Thúy Nhi cúi đầu hành lễ: "Sau này vẫn mong được người chỉ bảo thêm." Thôi ma ma cười đỡ nàng dậy: "Xem kìa, chúng ta đều là nô tài , ta là người lớn tuổi, ở trong Vương phủ này cũng đã được mấy chục năm, chỉ cần trung thành với chủ tử, không sinh sự, tự nhiên sẽ trôi qua rất tốt."
"Thôi ma ma nói rất đúng."
. . . . . .
Lưu Uyển Thanh hé mắt, Thôi ma ma đang muốn lấy thế đè người sao? Ý kia sợ là muốn thông qua miệng Thúy Nhi để nhắc cho nàng biết ai mới là chủ tử chân chính, là sợ nàng gần gũi với Hạ di nương sao? Bà ấy thật đúng là đa tâm, gật đầu một cái: "Thúy nhi, ngươi mới tới đây còn chưa quen thuộc hoàn cảnh, ta đã gặp mấy chuyện như vậy, bên trong nhà đã an bài thỏa đáng rồi sao?"
"Chủ tử an tâm, nô tỳ đã an bài thỏa đáng, Khẩu Tử nhà nô tỳ bị Mễ công công an bài vào ngoại viện, đứa lớn hơn trong hai đứa nhỏ đi theo cha hắn, đứa nhỏ hơn thì được để ở nhà."
"Đã có người trông rồi chứ ?"
"Thằng bé rất hiểu chuyện, cũng không nhỏ nữa nên cũng không gây thêm phiền phức cho nô tỳ."
Lưu Uyển Thanh gật đầu một cái: "Chờ ta khỏe lên thì dẫn hai người bọn họ tới đây ta nhìn một chút."
"Được, cũng đã đến lúc dùng thuốc rồi, nô tỳ đi xuống xem chỗ Đông Tú bên kia một chút."
Lưu Uyển Thanh nhìn mấy người Đông Mai cả một ngày lo trong lo ngoài vì nàng, trong lòng không khỏi có chút tự giễu, quả thật nàng càng lớn càng trẻ lại rồi, thế nhưng lại ngu ngốc tới mức trao tấm lòng ra, lý trí ban đầu ở Hầu phủ đâu hết rồi, toàn bộ không còn nữa, ha ha. . . Âm thầm nắm quyền, cũng may tất cả đều không quá muộn.
Hạ trắc phi, Vương phi, Thôi ma ma còn có Diễm Tình. . . Càng nghĩ, chân mày Lưu Uyển Thanh nhíu càng sâu.
Lúc Lục Khang đi vào liền thấy vẻ mặt ấy của nàng, có chút hốt hoảng bước nhanh đến: "Thế nào? Còn có chỗ nào khó chịu sao?"
Lưu Uyển Thanh sững sờ, ngay sau đó lắc đầu một cái, lộ ra một nụ cười lại biểu hiện có chút sợ hãi, bộ dáng muốn kéo Lục Khang lại không dám. . . . nước mắt đang xoay vòng trong hốc mắt.
Trong mắt Lục Khang lộ ra một tia đau lòng, mặc dù che giấu rất tốt, nhưng lại để Lưu Uyển Thanh bắt được, ha ha. . . Hắn vẫn còn đau lòng nàng sao? Lúc này thậm chí Lưu Uyển Thanh còn hoài nghi Lỗ vương Quận chúa có phải bị thế tử gia trước mắt này hành hạ từ sống đến chết hay không nữa, chỉ là ít ra giờ này nàng có thể xác định, hắn là con lừa, chỉ cần theo hắn, nàng có thể khá hơn một chút, chịu thua. . . lấy lòng. . . sợ rằng đây chính là sở trường tốt nhất của nàng. Nàng cắn môi dưới, tựa vào lòng Lục Khang, vô cùng uất ức hỏi: "Gia, người là không thích thiếp sao? Vì sao phải đối xử với thiếp như vậy!"
Lục Khang sững sờ, ngay sau đó ôm chặt nàng: "Là gia là không đúng, đừng nghĩ nhiều, gia. . . chỉ là. . . chỉ là uống nhiều quá."
"Là thiếp không đúng, thiếp không nên không biết chừng mực nói như vậy, khiến gia tức giận, thiếp. . . hôm đó về nhà thăm cha mẹ, không phải thiếp cố ý không quan tâm tới gia, chỉ là trong lòng rất uất ức, liền bắt đầu nổi lên tính khí khó chịu, thiếp muốn khiến gia dụ dỗ thiếp. . . thiếp. . . ."
Lục Khang nghe Lưu Uyển Thanh nói như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, vuốt nhẹ lưng nàng: "Là gia không đúng, ngoan, đừng khóc, cẩn thận mắt của nàng, gia. . . cái đó. . . ừm, gia đau lòng." Nhớ Thái Tử Gia mỗi lần đều dụ dỗ những nữ nhân nhìn huynh ấy khóc, cuối cùng những nữ nhân kia cũng nở nụ cười lần nữa.
Lưu Uyển Thanh sững sờ, hiển nhiên là không ngờ Lục Khang dám nói ra những câu như "đau lòng nàng" . . . Ngay sau đó mím môi: "Gia không giận thiếp, thiếp rất vui."
Lục Khang thấy nàng nói như thế, tự nhiên rất là vui mừng, nhưng trong lòng lại thấy thiếu thiếu vài thứ, nhưng lúc này chỉ muốn ôm nàng một cái thật chặt. . . . Lại đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ, dường như nữ nhân trong lòng hắn sẽ cách hắn càng ngày càng xa, cảm giác quái dị ấy khiến lông mày hắn nhíu nhíu lại....
--- ----hết chương 59---- ------
Tác giả có lời muốn nói: đến này chương một, phần lớn lên đã kết thúc, phần kế tiếp chính là phần trưởng thành, sau đó chính là phần kết thúc: phần hạnh phúc nha.
Tôi là mẹ ruột đó, xin tin tưởng nha... thật sự không có lòng mẹ ghẻ nha.