Trong cuộc đời mỗi người lễ kết hôn là lễ lớn nhất, nếu không có được lời chúc phúc của hai bên cha mẹ thì cho dù có kết hôn với người mình thích vẫn không tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Hai ông bà thương lượng với nhau mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải làm cho cha mẹ Mập Mạp tham gia hôn lễ, không thể để đứa nhỏ tội nghiệp đó phải mang tiếc nuối cả đời được.
Thế nhưng, những lo âu này, nọ Tưởng Minh và Mập Mạp không hề hay biết.
“Minh, chúng ta nên mời ai tham dự hôn lễ đây?” Mập Mạp nhìn một đống thiệp mời mới mua, cầm viết mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Hắc hắc, để An Tạp với lão Tiêu một tấm, rồi Mục Kiền và Tề Thiên, còn có Tạ Cường với con của hắn nữa, đúng rồi, Triệu Trác với Dương Vũ Thanh cũng không được quên! Mấy hôm trước ta vừa nghe nói bọn họ còn đang du lịch ở Cửu Trại Câu mà, chắc phải vài ngày nữa mới quay trở lại được.”
“Ân, được rồi, ta đều viết đầy đủ cả rồi… À, phải mời Lý Tuyết nữa, chúng ta cũng giúp nàng đặt trước một tấm vé máy bay luôn. Gia cảnh nàng ta không được tốt, sợ rằng cả đời này cũng không xuất ngoại được lần nào.”
“Được, theo ý ngươi mà làm.” Tưởng Minh ghé đầu mình lên vai Mập Mạp, khẽ cắn vành tai hắn.
Thân thể Mập Mạp bỗng cứng đờ: “Đừng… nháo! Đợi ta viết cho xong mấy tấm thiệp này đã!”
“Thì ngươi cứ viết của ngươi…” Tưởng Minh vẫn chưa chịu buông tha, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi liếm qua, làm cho Mập Mạp run rẩy cả người.
Muốn viết cũng không viết được nữa rồi, Mập Mạp dứt khoát buông cây bút xuống, xoay người ôm lấy Tưởng Minh một cách sảng khoái.
Hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau, hai cơ thể dán sát không còn kẽ hở. Tưởng Minh đang hăng máu, trong đầu chuẩn bị kế hoạch hiến thân thì…
“Reng reng reng!” Chuông cửa đột ngột vang lên.
Mập Mạp cả kinh đến thiếu chút nữa liền liệt dương, đẩy Tưởng Minh ra, vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa. Tưởng Minh buồn bực ngồi phịch xuống sô pha, trong lòng đã âm thầm mắng tổ tông người mới tới một trăm tám mươi lần.
“Nga~ Bảo bối của mẹ, mẹ có quấy rầy chuyện tốt của hai đứa không?” Mama Tưởng Minh tay cầm theo cái túi nhỏ, lắc lư bước vào cửa.
Tưởng Minh mới đầu là sửng sốt, ngay sau đó liền cảm thấy bất đắc dĩ, mẹ y đến lúc nào không đến lại cố tình chọn ngay lúc này để đến…
Mập Mạp xấu hổ lên tiếng chào hỏi: “Bác gái… ngồi đi ạ, con đi lấy ấm nước…” sau đó vọt thẳng vào nhà bếp.
“Ai u~ Tiểu Mập Mạp à, không cần đâu. Con nhìn đi, con nhà người ta lễ phép như thế đó, kết hôn xong ráng mà học hỏi được như thế, nghe chưa?”
Tưởng Minh bĩu môi, một bụng oán thán không biết xả đi đâu, chỉ có thể giương mắt nhìn Mập Mạp bận rộn chạy tới chạy lui.
Mục đích lần này bà Tưởng đến là nhằm hỏi thăm xem hai người tính toán hôn lễ thế nào để còn sắp xếp thời gian đi khuyên nhủ người nhà Mập Mạp nữa. Hiển nhiên là hai thằng con trai đặc biệt tích cực, cho nên hai ông bà cũng chẳng có nhiều thời gian để mà thu xếp. Bất quá từ nãy đến giờ, bà chẳng nghe Mập Mạp nói một lời nào về việc mời người nhà đến tham dự hôn lễ cả. Chính điều này làm bà khó hiểu: chẳng lẽ quan hệ giữa Mập Mạp với người nhà hắn không được tốt sao?
Một lát sau, bà Tưởng rời đi, Mập Mạp thu dọn mấy ly trà trên bàn.
“Uy, Mập Mạp, muốn làm không?”
Tay Mập Mạp run bắn lên, ly trà suýt chút nữa rơi tuột xuống đất.
“Ngươi… ngươi ngươi… ngươi… nói cái gì?”
“Dù sao thì chúng ta sắp kết hôn rồi, lúc đó sẽ là phu phu danh chính ngôn thuận.” Vừa nói xong Tưởng Minh liền bổ nhào vào lòng Mập Mạp, cái ly trà trên tay Mập Mạp quang vinh hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ.
Hai tay Tưởng Minh ghì chặt lấy cổ Mập Mạp, hai cái đùi thì quấn lấy thắt lưng Mập Mạp, lại còn ma sát, cọ a cọ… và lửa hoả của Mập Mạp chính thức được nhóm lên.
Hai tay vừa ôm vừa bế Tưởng Minh, Mập Mạp cấp tốc di chuyển về hướng phòng ngủ. Cũng bởi vì không chú ý đến chiều cao của hai người, Tưởng Minh đã có một lần tiếp xúc thân thiết và mãnh liệt với khung cửa.
“A! Ta [email protected]!$#!” Tưởng Minh ôm cái gáy, căm tức trừng Mập Mạp.
“Ách…” Mập Mạp chột dạ, nhẹ nhàng đặt người ta lên giường xem như xin lỗi.
“Mẹ nó, không làm nữa! Đau muốn chết! Ngươi không biết nhìn à?”
“Ta… không có chú ý…” Nghe thấy tiếng không làm nữa của Tưởng Minh, Mập Mạp ủ rũ ngay lập tức, sao lần nào cũng đều như vậy a, thiệt là đau cái *** quá!
Không còn cách nào khác, Mập Mạp ai oán nhìn Tưởng Minh một lát rồi xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
“Này, ngươi đi đâu vậy hả?”
“Không phải ngươi nói không làm nữa sao?”
“Kháo! Chuyện tốt như vậy mà cũng dám từ chối à? Bộ ngươi là heo chắc?”
Mập Mạp sửng sốt, ây da, đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ đang cổ vũ hắn tiến lên? Là đàn ông thì đều có dã tâm, mặc dù phần dã tâm của Mập Mạp chẳng được bao nhiêu…
Mập Mạp quay phắt người lại, cấp tốc đè lên người Tưởng Minh, mỉm cười đầy đắc ý khiến Tưởng Minh có một loại cảm giác như vừa rơi vào hang cọp… Lúc này cho dù mình có kêu dừng phỏng chừng hắn cũng không chịu dừng đâu nhỉ?
Mập Mạp nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Tưởng Minh, tinh tế hôn lên đôi môi y, hai cánh môi nhợt nhạt bị hắn liếm mút biến thành màu hồng như cánh hoa đào. Thỉnh thoảng, những tiếng ngân nga khe khẽ thoát ra từ khoé miệng Tưởng Minh bay thẳng vào tai Mập Mạp.
Đụng chạm nơi đầu lưỡi làm Mập Mạp hưng phấn muốn phát điên, từ khoé miệng hôn đến bên tai, sau đó một ngụm ngậm lấy vành tai đầy đặn của y vào miệng mình.
“A… Ách, Mập Mạp…” Lỗ tai là điểm mẫn cảm của Tưởng Minh, bị đầu lưỡi của Mập Mạp liếm qua liền cả người vô lực, cảm giác tê dại khiến cả người y run rẩy.
Nghe thấy thanh âm của Tưởng Minh, lửa nhiệt trong lòng Mập Mạp lại càng bùng cháy, từ lỗ tai hôn một đường xuống cổ.
Hai tay ôm lấy đầu Mập Mạp, hai mắt khẽ nhắm, Tưởng Minh thoải mái rướn cao cổ.
Đưa tay cởi từng chiếc nút áo, sơ mi màu lam nhạt đem thân thể Tưởng Minh phá lệ nổi bật, giống như một khối ngọc thạch ôn nhuận mềm mại.
Bàn tay to thô ráp vuốt ve khối thân thể nhỏ nhắn bên dưới, đến một chỗ kia bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu xoa nắn niệp niết.
“A… ngươi…” Tưởng Minh bị kích thích hơi cong người lên, hé mắt ra liền thấy được hình ảnh Mập Mạp trước mặt đang nhìn mình trìu mến. Trong nháy mắt, sắc mặt Tưởng Minh trở nên đỏ ửng.
Mập Mạp thấp giọng cười, cúi người ngậm một lấy một vật nho nhỏ, nhưng hắn cũng bỏ không quên vật còn lại, ngón tay linh hoạt vuốt ve qua lại.
Chậm rãi cởi quần áo, hai thân thể dính sát lấy nhau hơn, nhiệt độ truyền qua làn da càng thêm nóng bỏng.
Giận dỗi gì cũng đều bị khoái cảm hoà tan.
“Hân…” Tưởng Minh ôm lấy cổ Mập Mạp, khẽ hô lên một câu.
Mập Mạp ngẩng đầu, thấy Tưởng Minh đang cắn chặt đôi môi, khoé mắt dâng đầy nước, thật là làm tâm Mập Mạp nhói một cái.
Lại một lần nữa hôn trụ đôi môi của Tưởng Minh, chống người đè lên y, để hạ thể hai người ma sát lẫn nhau, cùng nhau cảm nhận từng cơn khoái cảm như thuỷ triều.
Rốt cuộc thì Mập Mạp cũng nhịn hết nổi, kéo quần lót Tưởng Minh xuống, thấy được tiểu đệ đệ của ai đó đang tinh thần phấn chấn mà dựng đứng liền vươn bàn tay bao lấy nó.
“A… Nha~ Ngươi, động… động đi…” Cả người Tưởng Minh ửng đỏ như bị tra tấn, dục vọng bị người khác cầm trong lòng bàn tay, mà bàn tay ấy lại đang bất động không làm gì cả, cảm giác ấy thật muốn làm cho y điên lên.
Cúi đầu, ngậm vào miệng.
“Ngươi…” Tưởng Minh bất ngờ bật người dậy. Trong lúc Mập Mạp còn đang liếm duyện, đầu lưỡi đôi khi trườn lên kích thích phần đỉnh, đôi tay hắn đồng dạng xoa nắn hai quả cầu nhỏ phía dưới.
Vô lực thả người xuống giường, hai chân Tưởng Minh không biết khi nào đã vắt ngang trên vai Mập Mạp. Y thở hổn hển, hai mắt nhắm nghiền lại, thân thể này dường như không còn là của y nữa rồi. Cái loại khoái cảm tuyệt vời này thật khiến người ta muốn ngừng cũng ngừng không được.
“Hân, a… nhẹ một chút a! Không cần cắn…”
Mập Mạp vừa lòng nhìn biểu tình đầy dục vọng trên gương mặt người được hắn hầu hạ, chỉ cần y cảm thấy khoái hoạt, ta làm cái gì cũng được.
Hai bàn tay to lớn lập tức bao lấy hai gò mông trắng nõn mà dùng sức xoa nắn, tưởng tượng ra mình đang nhào bột, Mập Mạp cố gắng nặn ra càng nhiều hình dạng càng tốt.
Đặt một nụ hôn lên làn da non nớt phía đùi trong của Tưởng Minh, hương vị này làm Mập Mạp nhịn không được mà há mồm cắn một ngụm.
“A… Mập Mạp chết tiệt, ngươi cắn ta làm gì… A~”
Mập Mạp cười trộm trong lòng, ai biểu da ngươi nộn nộn như vậy a.
Rốt cuộc cũng phải làm đến bước cuối cùng, Tưởng Minh cắn răng lật người lại, vểnh cái mông cao cao lên.
Mập Mạp vuốt ve hai cánh hoa mềm mại, nhẹ nhàng tách ra, lộ ra một màu hồng nhạt dụ hoặc. Hắn bỗng có chút do dự, cái nơi nhỏ như vậy có thể thừa nhận dục vọng của bản thân mình hay sao?
Tưởng Minh quỳ gối vểnh mông nửa ngày trời cũng không thấy động tác tiếp theo của đối phương, trong lòng đã bắt đầu sốt ruột. Chết tiệt, không phải cứ như vậy không làm tiếp đấy chứ?
Bỗng Mập Mạp bật dậy chạy đi đâu mất.
“Uy! Ngươi chạy đi đâu a?” Tưởng Minh sửng sốt.
Chỉ thấy Mập Mạp chạy đến bên giường, mở ngăn kéo tủ, lôi ra một tuýp dầu bôi trơn. Tưởng Minh buồn bực, cái này là từ thời y và Trương Khải Khải làm còn dư lại, cũng chẳng biết có còn hạn sử dụng hay không nữa…
Mập Mạp bóp một ít ra lòng bàn tay, xoa nhẹ lên xung quanh đoá hoa cúc của Tưởng Minh rồi từ từ xoa bóp.
Tưởng Minh bị kích thích mà dụi đầu vào nệm giường, dục vọng đằng trước trướng đau dữ dội.
Mập Mạp cẩn thận đưa một ngón tay vào, liền bị vách tường ấm áp bên trong gắt gao hút chặt lấy.
Tưởng Minh nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, ngay lập tức y liền che miệng mình lại. Cái loại cảm giác này… không phải là không thoải mái, chỉ là có chút trướng trướng kì quái…
Ngón tay bắt chước dục vọng nhẹ nhàng ra vào, làm cho thân thể Tưởng Minh cũng khẽ lay động trước sau.
Từ từ đưa thêm vào một ngón tay nữa, hai ngón tay hoàn toàn lấp đầy tiểu cúc hoa.
Tưởng Minh không thấy đau, là do Mập Mạp hết sức ôn nhu, nhưng cảm giác trướng trướng khó chịu khiến y không tự giác buộc chặt mặt sau, kẹp lấy ngón tay Mập Mạp.
Mập Mạp thấy được kiên nhẫn của hắn đang dần bị đốt sạch, hạ thân hắn đã sớm cứng rắn như thép, trong đầu hắn bây giờ chỉ mong sao có thể ấn Tưởng Minh xuống mà trừu sáp, nhưng chút lí trí ít ỏi còn sót lại đủ để hắn nhận ra làm như thế sẽ tổn thương đến y.
Sau khi khuếch trương một lúc lâu, Mập Mạp mới lại lấy một ít dầu bôi trơn vẽ loạn lên phân thân của chính mình.
Tưởng Minh len lén quay người lại, thấy được cái cực đại của Mập Mạp, y bỗng có cảm giác không rét mà run… Thiên a! Sẽ không nứt vỡ ra chứ?
Đỡ lấy thắt lưng Tưởng Minh, bài khai hai cánh mông trắng nõn, phân thân Mập Mạp mang theo nhiệt độ nóng bỏng cứng rắn đặt trước nhuỵ hoa, từ từ đẩy mạnh vào.
Tiểu cúc hoa bị bắt ép mạnh mẽ nở rộ, những nếp uốn xung quanh do mở ra quá độ mà căng chặt. Tưởng Minh thống khổ cắn chặt lấy ra giường… Con mẹ nó, An Tạp, ta mà tin ngươi lần nữa thì ta mang họ của ngươi luôn!
Cố gắng hết sức Mập Mạp mới đem nguyên căn tiến vào được, mà Tưởng Minh lúc này đã đau đến bất tri bất giác, hạ thân đã không còn là của y nữa rồi.
Bắt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Tưởng Minh, Mập Mạp nhẹ nhàng trừu sáp. Ma sát với tràng vách tường mang đến khoái cảm không gì sánh được… Tưởng Minh chịu đau, cố gắng không đánh gãy hứng thú của Mập Mạp, y cũng là nam nhân, đương nhiên biết được lúc này phải dừng lại có bao nhiêu tàn nhẫn.
Mập Mạp mỗi lần thúc vào đều hung hăng đập vào tuyến tiền liệt của Tưởng Minh…
“A~” Tưởng Minh nhịn không được kêu lên, cái loại vừa đau vừa ngứa này làm cho y hỏng mất.
Tìm được chỗ mẫn cảm của Tưởng Minh, Mập Mạp càng không ngừng tấn công vào chỗ đó, đánh cho Tưởng Minh phải buông giáp đầu hàng.
“Mập Mạp… A, Hân… sâu quá… Ta… ta chịu… không nổi…”
Mập Mạp vươn tay bắt được dục vọng của Tưởng Minh, bắt đầu cao thấp triệt lộng. Kích thích cả trước lẫn sau làm cho Tưởng Minh bật ra tiếng nức nở, thanh âm này đánh sâu vào tai Mập Mạp, làm hắn suýt chút nữa không khống chế được mà tiết ra.
Điên cuồng đong đưa eo, lại thêm cái tay đang triệt lộng nhanh dần, Tưởng Minh đã sắp chịu hết nổi, thật là dục tiên dục tử mà, vừa như thiên đường lại vừa như địa ngục.
Không lâu sau, Tưởng Minh liền buông súng đầu hàng, bắn ra ướt cả bàn tay Mập Mạp. Quá độ cao trào khiến mặt sau cũng buộc chặt, ép đến Mập Mạp gầm nhẹ một tiếng, mãnh liệt trừu sáp thêm chục cái rồi cũng thoả mãn tiết ra.
Dục vọng qua đi khiến hai người nằm xụi lơ, cặp đùi mịn màng của Tưởng Minh vẫn duy trì tư thế mở ra, giữa mông như có thứ gì chắn lại, làm y không khép nổi hai chân mình vào.
Mập Mạp ngồi dậy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái miệng nhỏ nhắn đằng sau vẫn chưa khép lại được, thỉnh thoảng sẽ có một dòng chất lỏng chảy xuôi theo ngón tay đang vuốt ve của hắn. Trong lòng bỗng thấy một niềm vui sướng mãnh liệt, y rốt cuộc cũng là của hắn, là nam nhân của hắn, từ nay về sau sẽ chỉ của mình hắn.
Tưởng Minh xấu hổ nắm chặt lấy ra giường, y không dám mở mắt nhìn hình ảnh hiện tại của bản thân.
Mập Mạp ôm Tưởng Minh vào phòng tắm, rửa sạch thứ vừa bị hắn bắn vào thân thể y. Lần đầu tiên làm tình không khỏi thiếu sót kinh nghiệm, hắn nghe nói để cái này bên trong sẽ khiến thân thể không thoải mái.
Ngón tay cứ co gập trong thân thể làm Tưởng Minh xấu hổ mà không biết phải giấu mặt đi đâu. Cư nhiên lại làm thật… Y chưa bao giờ nghĩ đến mình cũng có ngày nằm phía dưới, tuy rằng ban đầu đúng là rất đau, nhưng về sau cũng có khoái cảm, hơn nữa loại cảm giác này… tuyệt vời đến không nói nên lời…
Đau, nhưng rất khoái hoạt…