• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phạm Trường An hừ lạnh một tiếng, hai mắt chợt lóe lên, lại vung chày cán bột đập Tề Nhạc. Tề Nhạc bị đau hô to mấy tiếng, dậm chân liên tục. Tiếc rằng chày cán bột của Phạm Trường An tựa như cánh tay của Quan Thế Âm Bồ Tát, khiến hắn khó lòng phòng bị. Qua một hồi Tề Nhạc đành phải chắp tay xin tha, “Được rồi, được rồi, coi như ngươi thắng, được không?”

Phạm Trường An lại hừ lạnh, nhưng vẫn ngừng tay thắp đèn lên. Quả nhiên Tề Nhạc đã bị đánh sưng mặt. lúc này Phạm Trường An mới hài lòng ngồi xuống ghế, nói, “Không giả điên nữa à?”

“Giả chứ, sao lại không!” Tề Nhạc thấy Phạm Trường An đi thẳng vào vấn đề, mới thở phào một hơi, đang định ngồi xuống thì Phạm Trường An lại xách cây chày cán bột quơ quơ trước mặt hắn. Tề Nhạc hận không thể quăng cái chày xa bảy thước cho rồi, giận nói, “Ngươi đó, ba trăm sáu mươi loại vũ khí, cái nào không chọn cái loại hạ tiện nhất, không bắt mắt nhất này!”

“Đánh dễ, làm hung khí giết người cũng được, giết xong rửa sạch lại có thể để dành tiếp, tiện lợi biết bao nhiêu!” Phạm Trường An lành lạnh nói.

Tề Nhạc nghiến răng, thầm nghĩ: không ngờ Phạm Trường An không chỉ đánh nhau hung mãnh, mà miệng lưỡi cũng ghê gớm như vậy. Xem ra lời đồn quả không sai, hắn đúng là kẻ sợ lão bà.

Hai mắt Tề Nhạc léo lóe nghiêm túc nói với Phạm Trường An, “Phạm Trường An, ván này ta bày thế nào, muốn làm gì, chắc hẳn ngươi đã nhận ra. Ta không thể đi Thục Châu, bước ra khỏi cổng kinh thành, chỉ sợ chưa tới Thục Châu đã chết ở giữa đường! Ta phải nghĩ cách ở lại kinh thành, chỉ cần ta còn ở đây một ngày….”

“Thì ta sẽ chết sớm hơn!” Phạm Trường An nén giận nói, “Ngài có biết hiện tại có bao nhiêu tai mắt đang nhìn chằm chằm Mai Viên không? Ngài giả điên một ngày, một tuần được nhưng một tháng một năm được sao? Ngài ở đây ngày nào, người khác càng muốn giết ngài ngày đó, lại càng muốn giết ta!”

“Nhưng chúng ta là huynh đệ!” Tề Nhạc nói.

“Xin lỗi, huynh đệ của ngài là Tề Phong! Ta không phải họ Tề!” Phạm Trường An hất ly trà trên bàn xuống đất, vỡ tan. Tề Nhạc giật mình, lạnh lùng nói, “Ngươi cho rằng cứ có quan hệ máu mủ thì sẽ là huynh đệ? Ta vừa sinh ra phụ hoàng đã cho làm thái tử, từ đó không biết có bao nhiêu người muốn ta chết! Nếu không nhờ ta mạng lớn, thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi! Chỉ riêng mấy ngày nay Nhị đệ của ta đã phái tới bao nhiêu người tới, ngươi có biết không?”

Tề Nhạc cười lạnh nói tiếp, “Có phải ngươi cũng cảm thấy hắn rất đáng yêu! Lúc trước ta cũng nghĩ vậy đó! Nhưng khi mới ba bốn tuổi hắn đã biết cười ngọt ngào dụ ta ẵm hắn, rồi cắn ta một cái thật đau! Huynh đệ của ta đó!”

“Hoàng gia thường vô tình!” Phạm Trường An bất đắc dĩ nói, “Nếu ngài chán ghét những điều đó, đi Thục Châu chưa chắc là không tốt!”

“Thục Châu với ta chưa hẳn là không tốt, nhưng ta sợ ta không tới nổi Thục Châu!” Tề Nhạc nhỏ giọng nói, “Người ta thường nói tổ chim bị phá sao trứng có thể an toàn! Phạm Trường An, Hữu thừa tướng vì ta bị buộc phải từ quan, còn nhiều lão thần khác thậm chí vì ta mà bị tịch thu gia sản tru di cửu tộc. Ngươi cho rằng ngươi đậu Trạng Nguyên là có thể yên ổn sống qua ngày?”

Tề Nhạc nhìn Phạm Trường An, cười nhạo nói, “Phạm Tử Chính, chẳng lẽ ngươi lại ngây thơ như vậy? Thục phi là kẻ thù dai, ngươi chém nhũ mẫu của nàng ta, nàng ta đã sớm muốn trả thù ngươi. Hơn nữa….” Tề Nhạc ngừng một chút rồi nói tiếp, “Mấy ngày trước, phụ hoàng ta không ngừng nhận được mật thư, nội dung chỉ có một, tố cáo thê tử Đỗ Thu Nương của Phạm Tử Chính ngươi là một yêu phụ, kiếp trước Đỗ Thu Nương là tức phụ nhi của hắn, là thê tử của Trương Nguyên Bảo đã bị ta đụng chết kia. Ngươi nói như vậy có đủ kinh hãi chưa?”

“Toàn là lời nói vô căn cứ!” Phạm Trường An sững sờ một hồi, sau đó cười lạnh nói, “Người đọc sách không nói chuyện ma quỷ, ngài là hoàng tử của một nước lại tin mấy thứ này? Huống chi nếu đã là mật thư thì làm sao ngài biết được trong đó viết cái gì?”

“Ha ha ha!” Tề Nhạc ngửa mặt lên trời cười dài, nháy mắt tỏa ra khí thế bức người. Nhưng Phạm Trường An vẫn không bị ảnh hưởng gì, liếc hắn một cái.

Tề Nhạc chậm rãi nói, “Ngươi nghĩ là chỉ có một mình ta biết? Cả Hữu thừa tướng cũng đã đọc rồi!”

Hôm đó, Tề Nhạc bị gọi tới trước mặt hoàng thượng, đọc xong lá thư kia đã sợ run người. n Lúc trước, hắn chỉ nghĩ Đỗ Thu Nương là một người thú vị, ngàn vạn không ngờ lại có chuyện lạ tới mức này. Hắn không tin, nhưng hoàng đế Đại Tề tin! Hoàng thượng tỏ vẻ rất có khát vọng cực lớn với việc biết trước chuyện tương lai mặc dù đã bị Tả thừa tướng lừa hai lần.

Hoàng thượng lệnh cho Tề Nhạc điều tra kẻ viết thư là ai. Tề Nhạc tra được người viết là phụ thân của Trương Nguyên Bảo. Khi hắn thấy cái cằm nhọn hoắt và đôi mắt hí trông chẳng khác gì ăn trộm của lão, hơn nữa lúc cười còn để lộ hàm răng bị mất hai chiếc răng cửa cho gió lọt vào thả phanh thì đã hết muốn ăn cơm, nghĩ: dù gì Phạm Trường An cũng là huynh đệ của hắn, giữ lại kẻ này cũng chỉ thêm họa chứ chẳng ích gì bèn tìm cách giải quyết luôn.

Tề Nhạc cứ tưởng chuyện sẽ kết thúc ở đó. Không ngờ, có một ngày phụ hoàng hắn lại dùng bức thư kia để buộc Hữu thừa tướng từ quan. Hắn không rõ lắm hai người đã nói gì, nhưng hẳn là Hữu thừa tướng và hoàng đế đã đạt thành hiệp nghị: hoàng thượng bảo vệ trên dưới nhà họ Phạm bình an sống tới cuối đời với điều hiện Hữu thừa tướng phải từ quan.

“Hoàng thượng nói, chỉ cần ngày nào hắn còn làm hoàng đế, sẽ không có ai dám động tới người trong Phạm phủ, bao gồm cả Tả thừa tướng và Thục phi. Nhưng, thân thích bằng hữu của nhà họ Phạm ngươi rất nhiều, ngươi có thể bảo đảm an toàn cho tất cả bọn họ sao?”

Tề Nhạc vỗ vai Phạm Trường An nói tiếp, “Cho dù là được bình an lúc phụ hoàng ta còn làm hoàng đế, nhưng rồi sẽ tới ngày phụ hoàng ta ra đi, đến lúc đó, tân hoàng lên ngôi, ngươi đoán xem hắn có cảm thấy hứng thú với chuyện tương lai không? Hoặc là nói hắn có để yên cho cả nhà ngươi không?” Đừng nói tân hoàng, ngay cả hắn, từ khi bị đả kích liên tiếp cũng đã bắt đầu thấy hứng thú với chuyện tương lai rồi. Cho nên hắn mới không khống chế được ép hỏi Đỗ Thu Nương, thậm chí không tiếc lấy quyền đè người. Lúc đó nếu không do hắn kịp thời phát hiện ra Tề Phong đang núp sau gốc mai, thì có lẽ hắn đã thật sự ra tay với Đỗ Thu Nương ….

Nỗi sợ một tương lai mờ mịt quả thật khiến người ta điên cuồng….

Tề Nhạc thở dài một hơi, nghĩ thầm: hôm nay hắn đúng là quá điên rồ, còn muốn ra tay với một nữ nhân, xứng đáng bị Phạm Trường An đánh!

Nhất thời mỗi người đều có một sự riêng. Một thầm than phụ hoàng ngu ngốc, tin dùng gian thần, huynh đệ thì ngày ngày suy nghĩ làm sao để giết hắn, chiếm vị trí của hắn, có lúc còn phải đóng vai thảm, để phụ hoàng mở lòng từ bi cho hắn một con đường sống! Thật là bi thảm!

Một thì cau mày, cảm thán từ khi tới kinh thành hắn đã mất đi những ngày không buồn không lo. Lão bà bị người ta dòm ngó, không chỉ nam nhân không mà là một đám súc sinh không phân biệt nam nữ. Tại sao kinh thành lại đáng sợ như vậy, người người lục đục đấu đá! Thật là bi thảm!

Hai người trong phòng ngồi cảm thán, không hề biết Đỗ Thu Nương vẫn đứng ở ngoài cửa từ đầu tới giờ.

Nửa đêm, Đỗ Thu Nương thức dậy đi vệ sinh, phát hiện Phạm Trường An không ở bên cạnh. Cả tối nay hắn đều không vui vẻ mấy, lúc quấn nàng thực hiện nghĩa vụ cũng rất thô bạo, nàng chưa chuẩn bị xong hắn đã mạnh mẽ xông vào, hành hạ nàng hồi lâu. Sau đó hắn lại nỉ non bên tai nàng, “Nương tử, đến nay ta mới biết, mùi vị của giấm thật chẳng ngon lành gì, sau này ta không muốn uống nữa! Sáng mai ta sẽ dạy cho nàng một ít công phu, ai dám hôn nàng nàng cứ đấm hắn cho ta!” Đỗ Thu Nương ăn giấm của Phạm Trường An mấy lần, rốt cuộc cũng tới phiên hắn ăn của nàng một lần.

Đỗ Thu Nương vốn định tìm cơ hội ‘dạy dỗ’ Tề Nhạc một phen, lại sợ Phạm Trường An giận quá làm chuyện điên rồ mới đi tìm hắn không ngờ vô tình nghe được cuộc đối thoại của hắn và Tề Nhạc. Sợ hắn phát hiện, nàng tranh thủ chạy về phòng trước.

Đỗ Thu Nương nằm xuống giường lại, mãi vẫn không ngủ được, lăn lộn hồi lâu với những suy nghĩ không đâu. Nếu mọi chuyện cứ diễn tiến như đời trước thì tương lai của Phạm Tử Chính cũng không tệ lắm. Có điều hắn phải chịu khổ thêm ba năm nữa, trong đó bao gồm cả nỗi khổ mất đi người thân….

Còn Tề Nhạc…. Đỗ Thu Nương nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc nhớ ra, đời trước đã từng nghe một vài giai thoại về hắn. Theo đó, Tề Nhạc đã giả điên thành công hơn nữa còn điên rất triệt để. Ghê gớm nhất là vụ Tề Nhạc đã từ bỏ thể diện tiêu tiểu không tự chủ luôn ngoài đường. Năm đó thư sinh già kể chuyện đã đánh giá Tề Nhạc thế này: người có thể tàn nhẫn với chính bản thân, nhất định có thể thành chuyện lớn. Dù vậy dân chúng cũng sẽ nhớ suốt đời, hoàng đế của họ đã từng tiêu tiểu không tự chủ ngay giữa đàng giữa chợ! Huống chi, sau lần đó, Tề Nhạc cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn. Ngược lại thánh thượng càng giận hắn đã làm tổn hại thể diện hoàng thất, đuổi hắn đi Thục Châu lẹ hơn. Tề Nhạc có thể về kinh thành lại là vào một năm sau, với biện pháp khác….

Có lẽ, nàng có thể dựa vào trí nhớ của mình giúp bọn họ không phải đi đường vòng, mặc dù nàng không nhớ rõ, nhưng bọn họ lanh lẹ thông minh hơn nàng cả trăm lần, hẳn sẽ tự hiểu rõ thôi nhanh thôi!

Dùng kí ức đời trước đổi lấy chút lợi ở kiếp này, không phải là ưu đãi ông trời đăc biệt cho nàng sao? Có ưu thế mắc gì lãng phí?

Lúc này, cửa phòng được mở ra, tiếp theo là bước chân tiếng rón rén, bên cạnh nàng chợt lạnh, Phạm Trường An đã nằm xuống.

Đỗ Thu Nương làm bộ như giật mình tỉnh lại, hỏi Phạm Trường An, “Chàng đi đâu vậy?”

“Đi vệ sinh thôi, nàng cứ ngủ tiếp đi.” Phạm Trường An nói nhỏ, vỗ vỗ đầu Đỗ Thu Nương, nói thầm, “Nàng đó, không có ta là ngủ không yên!” Dứt lời ôm Đỗ Thu Nương lòng.

Hai người vuốt ve nhau một hồi lại muốn thực hiện nghĩa vụ, đến khi Phạm Trường An ăn uống no say rồi mới cho Đỗ Thu Nương ngủ.

Đỗ Thu Nương ngủ thẳng một giấc tới sáng, cho tới khi bị đánh thức bởi một trận đập cửa gấp gáp. Nàng chưa kịp ra mở cửa đã nghe Đỗ Kim Bảo kêu to, “Đại tỷ, đại tỷ phu! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK