Nghe theo mệnh lệnh của vị Tịch tiên sinh nào đó mang cà phê vào thư phòng.
“Phiền em rồi.” – Vừa mới mở cửa phòng, giọng nói khàn khàn ấy đã cùng tiếng cười nhàn nhạt truyền tới.
Tôi đặt ly cà phê lên bàn gỗ lim, toan xoay người đi, lại bị anh kéo lại, ngã lên người anh, trong khi tôi cứ giãy dụa, anh chỉ đơn thuần ôm lấy tôi một chút, trực tiếp đặt lên đùi anh.
“Trò chuyện cùng anh.”
“Anh không phải đi làm sao?” – Không lay chuyển được anh, chỉ có thể để mặc cho anh ôm một lát.
“Anh là ông chủ, muộn một chút cũng không sao.” – Tựa đầu áp vào vai tôi.
“Thật đúng là càng ngày càng lười biếng.”
“Vậy cũng là do bị em dung túng mà nên.” – Người nào đó lên án.
“………..”
“Si Thần.” – Một lúc lâu sau, tiếng nói lạnh nhạt như nước mới chầm chậm cất lên – “Giản Chấn Lâm vào viện.”
Anh xoay người tôi lại, con mắt đen tuyền mê người nhìn tôi đắm đuối, một lát sau mới in xuống một nụ hôn nơi mi tâm tôi – “Anh yêu em, mãi mãi.’
Ngày trở về Phần lan rốt cuộc cũng đã được lên lịch, dành ra một ngày hẹn bọn Gia Trân tới Thánh Đình dùng cơm, tính cả tôi là bốn người, tới đó hàn huyên mấy chuyện tào lao không mấy quan trọng, khi dùng cơm Phác Tranh chỉ nói với tôi một câu, nói chung, tiệc tiễn biệt cũng gọi là vui vẻ hòa thuận, gió yên sóng lặng.
Khi đi ra, Phác Tranh việc phải đi trước, Bùi Khải nói muốn đưa tôi về.
Tôi nhàn nhạt từ chối.
“Nói thế nào cũng phải đưa cậu về an toàn mới yên tâm được, một mình cậu làm sao có thể tự bảo vệ tốt được.” – Gia Trân kiên trì.
Tôi cười cười không nói gì thêm, cất bước đi sang bên kia đường, không quên quay đầu lại phất phất tay – “Vậy nhé, tạm biệt.”
Anh đứng bên vệ đường, dựa lưng vào cửa xe, tự nhiên mà tao nhã, đôi con ngươi đen thẫm mê người kia tràn ngập ý cười yêu thương cưng chiều, nhìn tôi, chờ tôi bước vào, sao đó ưu nhã đưa tay ra.
Tôi nắm lấy bàn tay anh, cảm giác ấm áp thật chân thực, một loại hạnh phúc thật giản đơn.
“Nếu em cho như vậy là hạnh phúc, vậy anh cũng thật lòng chúc phúc cho em.”
(A Tuyết: câu này là câu Phác Tranh nói với An Kiệt ~ trong bản tiếng Trung xưng là “哥”nên không cần giải thích nhưng tiếng Việt thì….=.=”)
Hai hôm sau, một mình trở lại Phần Lan, có rất nhiều việc bận, việc trước hết cần xử lý gấp tất nhiên là chương trình học đang bỏ dở ở trường, cùng với bản tường trình về việc nghỉ học dài ngày. Mà Tịch Si Thần cũng đã dặn dò bác sĩ riêng làm vật lý trị liệu cho tay phải của tôi, mặc dù tôi cũng chẳng cần cho lắm.
Các tiết học buổi sáng xong xuôi, mất công mất sức coi như cũng đáng.
Cứ chiều chiều lại nhận được tin nhắn giục ngủ trưa, sau đó cũng thực sự ngoan ngoãn chạy đi nghỉ ngơi nửa tiếng, tinh thần từ từ thoải mái.
Chạng vạng luôn luôn không thể không bị cô lôi ra ngoại thành đi dạo.
Cuối tháng đi Pháp, thăm mộ Christines, ở bên cô ấy nguyên một ngày, cho đến tận khi mặt trời ngả bóng về tây, hẹn năm sau gặp lại, rồi vẫy tay chào từ biệt.
Dành đầu tháng đi Thụy Sĩ cùng cô một chuyến, du ngoạn một vòng.
Sinh hoạt bắt đầu đi vào quy củ, chặt chẽ, mà mỗi ngày những tin nhắn vượt trùng dương cũng đã trở thành một điều không thể thiếu và chờ mong.
Mùng một tháng sáu, một ngày quốc tế thiếu nhi ấm áp, đang mơ mơ hồ hồ sau khi lấy được một đống kẹo, bội thu đi ra khỏi phòng học, trên đường về, tùy ý vui vẻ đem kẹo chia cho những đứa trẻ tình cờ gặp được lúc này, đoàn người náo nhiệt, ngày lễ hồn nhiên. Trong hỗn loạn có người âm thầm tặng hoa tôi, không chỉ một bó, không chỉ một người, tôi cười, lắc đầu từ chối, ngón tay khẽ vuốt lên chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay phải, chiếc nhẫn đã được ai đó đeo cho khi đang ngủ.
Đúng lúc này thì tiếng nhạc chuông điện thoại, cúi đầu nhìn dãy số, hơi mỉm cười nhận điện.
“Quốc tế thiếu nhi vui vẻ.” – Tiếng nói dịu dàng trầm ấm êm tai.
“Vâng.” – Tôi vui vẻ đáp lời.
“Em đang ở đâu?”
“Trên phố.”
“Vậy, cứ ở đó chờ anh.”
Tôi quay đầu lại, tại nơi cách chừng hai mươi mét, là thân hình cao ngất lạnh nhạt thong dong ấy, tóc đen bị gió thổi rối loạn một chút, tôn lên khuôn mặt đẹp trai càng thể hiện rõ tính cách cùng sự quyến rũ, mỉm cười, ưu nhã cất bước, xuyên qua đoàn người đông đúc, bước từng bước về phía tôi.
Sau đó, một cành hoa bách hợp buộc lụa trắng chợt hiện ra trước mắt, tôi ngẩn người, lập tức đón lấy ôm vào lòng.
Kéo tay tôi, mười ngón đan vào nhau – “Đi đâu đây, tiểu thư của tôi?”
“Về nhà thôi, Tịch tiên sinh.” – Tôi mỉm cười, nhỏ nhẹ đáp lời.