Ba mẹ An Kha Đình khi biết tin con trai mình bị theo dõi thì rất tức giận, sau khi đồn cảnh sát quận đăng bài, hai người tìm luật sư, thuê người tìm thêm bằng chứng rồi khởi kiện hai cô gái kia.
Trước đây fan tư sinh bị đưa lên đồn cảnh sát thì chỉ là nhắc nhở cảnh cáo thôi, lần đầu tiên có người bị kiện khiến cư dân mạng xôn xao một phen. Có người thắc mắc tội đâu đã nặng đến mức phải kiện, có người lại bảo, vậy nếu đổi lại là bản thân mình ngày ngày có người bám đuôi theo dõi, gắn camera trên xe thì mình có chịu nổi không?
Một đơn kiện này của An gia đã khiến đám fan tư sinh rút lui, An gia là ai, chọc vào không nổi, bây giờ liên quan đến pháp luật nữa, có điên cuồng đến đâu thì cũng không thể cố chấp mà theo đuôi.
(* Chú ý: Những gì viết ở đây đều là trí tưởng tượng của tui, không hoàn toàn đúng với thế giới thực.)
Chỉ trong một ngày, số lượng comment về tin đồn của Lâm Uy Trạch và An Kha Đình đã giảm đi rất nhiều, cánh truyền thông đứng ở cổng công ty cũng đã rút về hết.
Tuy là thế nhưng An Kha Đình vẫn chưa hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm được, dù nói là mọi người không đâm chọc gì đến chuyện của cậu và Lâm Uy Trạch nữa, nhưng sau này mỗi một động thái của cậu trên mạng xã hội e là đều trở thành chủ đề để mọi người bàn tán, ra đường phải trang bị mũ nón đầy đủ, không thể thoải mái như trước nữa.
Qua việc này, đột nhiên số người follow tài khoản cá nhân chính thức của An Kha Đình lại tăng vọt, tìm hiểu một hồi thì biết, hóa ra fan của cậu, bao gồm cả fan tiểu thuyết cũng đã lên tiếng đã bảo vệ thần tượng của mình nhưng đấu không lại những người khác. Kết quả khi mọi chuyện lắng xuống, thành quả của các nàng lại nổi lên bần bật khiến nhiều người qua đường cảm động, cũng không biết trở thành fan của các cô ấy hay fan của An Kha Đình nữa!
***
Chớp mắt thời tiết đã sang cuối xuân đầu hạ, “Xách ba lô lên và đi” đã quay đến tập cuối. Địa điểm cuối cùng mà tổ chương trình chọn thế nào lại chính là quê ngoại của An Kha Đình, nơi cậu đã từng sống suốt 18 năm.
Ông ngoại An Kha Đình mất năm cậu 19 tuổi, còn bà ngoại thì mất từ 3 năm trước, ở quê ngoại bây giờ chỉ có mỗi nhà bác họ. Từ khi theo nghiệp diễn xuất, An Kha Đình rất ít khi về quê ngoại, bây giờ quay lại nơi có nhiều kỉ niệm với mình, nhưng cảnh còn người mất, đột nhiên trong lòng cậu thấy có chút mất mát.
Tổ chương trình chọn nơi này làm điểm dừng chân cuối vốn là vì mấy năm nay thị trấn này rất phát triển, trong tương lai sẽ trở thành điểm du lịch mới. Có chiếc cầu treo nổi tiếng trên núi bắc ngang qua con sông; hai bên núi, mỗi bên là một phong cảnh khác nhau, đúng thật là một địa điểm lý tưởng!
Bởi vì ban ngày đi quay chương trình phải làm nhiệm vụ nên An Kha Đình không có thời gian về thăm lại nhà cũ với thăm bác họ, mãi đến tối muộn của ngày đầu tiên, cậu mới đi cùng một staff của tổ chương trình quay về.
Vì đã gọi điện nói mình sẽ đến nên nhà bác vẫn để điện chờ An Kha Đình. Hồi nhỏ cậu hay qua nhà bác chơi, bây giờ lớn dần thì chẳng còn thường xuyên trở về nơi cũ nữa, thế nhưng ngần ấy năm mà bác vẫn như vậy, trong mắt bác, An Kha Đình không phải là người nổi tiếng hào quang tỏa sáng, cậu vẫn là một thằng nhóc đầu trần chân đất năm nào.
Rời khỏi nhà bác họ, An Kha Đình đi qua nhà cũ ngày xưa cậu từng sống với ông bà ngoại, nhưng cậu chỉ nhìn thôi chứ không vào. Gió đêm mang theo hơi lạnh cuối xuân thổi qua làm An Kha Đình khẽ rùng mình, cậu ngửa mặt lên trời ngăn giọt nước mắt chực trào ra, sau đó cùng staff quay trở về nhà trọ mà tổ chương trình đã thuê.
Gần đến nơi, An Kha Đình bảo staff về trước rồi cậu sẽ quay lại sau, cậu muốn ở một mình.
Có những nơi muốn đi qua nhưng lại cảm thấy trong lòng cô đơn quá, không bước đi nổi. Đang ngồi dưới tán cây, đột nhiên An Kha Đình nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau lưng mình, cậu quay lại, thấy Lâm Uy Trạch đang bước đến gần.
“Sao anh biết em ở đây mà tìm?”
Lâm Uy Trạch cười: “Có gì đâu, em không nhớ đây là nơi ngày trước hai chúng ta gặp nhau lần đầu à?”
Nghe Lâm Uy Trạch nói thế, An Kha Đình mới nhìn xung quanh, đúng thật này, vẫn cái cây này, vẫn cánh đồng ở phía xa xa kia, vậy mà lúc ngồi xuống mải suy nghĩ, cậu không nhận ra.
“Anh có cảm giác là mình đang xuyên không ấy!”
An Kha Đình nắm tay Lâm Uy Trạch: “Có một số thứ đã thay đổi, nhưng có một số thứ thì lại vẫn như vậy.”