Trong nỗi nhung nhớ, vào khoảnh khắc trái tim như chìm đắm kia, cô đã tưởng kết cục của mình hẳn là như thế. Khi ấy cô cũng đã đủ già. Cô ảo tưởng vào một buổi sáng sớm khi mình sắp sửa bốn mươi tuổi, hồng nhan tóc bạc, quỷ dị mà tàn khốc. Cô ảo tưởng dùng một thước tóc đen của mình để đổi lại sự tha thứ của năm tháng. Trao cho người cô yêu sự an tĩnh.
Cô không cầu người yêu của mình sẽ hạnh phúc bao nhiêu, cô chỉ hy vọng người mình yêu có thể sống như đoá hoa trôi theo dòng nước lặng, an bình không gợn sóng.
Lúc còn trẻ, có rất nhiều rối rắm, oanh oanh liệt liệt không chỉ có tình yêu, mà cũng có đau khổ.
Cô không hy vọng Thuận Mỹ lại đau buồn thêm nữa.
Mà đối với bản thân, nỗi nhớ là bệnh trong thân thể, mỗi giây mỗi phút đều hành hạ cô, không có thuốc nào có thể chữa được.
Cô chịu đựng, cho đến tận ngày nào đó mình chết đi.
Cô cam tâm cứ như thế, giống một vị sư khổ hạnh không có thuốc chữa.
Tựa như nếu thân thể đau nhiều hơn một chút, thì có thể đè nén xuống niềm thương nhớ trào dâng.
Nhưng Kiều Y Khả lại không ngờ, ngày mình bốn mươi tuổi còn chưa đến, cô đã gặp lại Cảnh Tiêu Niên.
Lúc cô tan lớp, hắn đã chờ ở ngoài cửa.
Hai người đối diện, biểu tình cứng nhắc.
Không vui mừng, cũng không hận.
Năm tháng đã dần dần mài mòn mọi nỗi xúc động thành những động tác thật chậm. Khiến người ta mỏi mệt đến nỗi yêu cũng không có sức, hận cũng vô lực.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Cảnh Tiêu Niên mở miệng trước, lập tức liếc Kiều Y Khả một cái, rồi xoay người đi trước.
Kiều Y Khả nhìn theo bóng Cảnh Tiêu Niên, đột nhiên thất thần.
Cô từng nghĩ nếu gặp lại, cô sẽ giết hắn. Nhưng xa cách mười năm trời, nay nhìn bóng dáng cô đơn tiêu điều của hắn, cô chỉ còn thấy thương hại.
Ngẫm nghĩ, Kiều Y Khả đuổi theo Cảnh Tiêu Niên.
Tìm một quán trà yên tĩnh ngồi, Cảnh Tiêu Niên định gọi một ấm trà, lại bị Kiều Y Khả từ chối.
“Thưởng thức trà phải là bạn tốt tri giao, tôi với anh thì vẫn nên miễn đi.”
Cảnh Tiêu Niên ngẩn ra, phất tay, đuổi người phục vụ đi.
“Thuận Mỹ làm sao thế?” Kiều Y Khả đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Hắn tìm nàng sẽ không phải vì thù hận cướp vợ mười năm trước, càng không kể đến việc sám hối với nàng về màn trả thù ngày trước kia.
Hắn tìm nàng, chỉ có thể là vị Thuận Mỹ. Người phụ nữ mà cả hai người bọn họ đều yêu.
Cảnh Tiêu Niên thấy Kiều Y Khả hỏi thẳng thắn, lại nhất thời im lặng, ngừng một lát mới nói: “Thuận Mỹ đổ bệnh.”
Trái tim Kiều Y Khả khẽ thắt lại, nhưng trên mặt lại không để lộ cảm xúc gì.
Cảnh Tiêu Niên nhìn Kiều Y Khả im lặng không nói, cũng không có nói tiếp lời vừa rồi, mà đột nhiên hỏi: “Cô rất hận tôi phải không?”
Kiều Y Khả cúi đầu, uống một ngụm nước đá. Lạnh lẽo biết bao, lan dọc theo thân thể cũng lạnh lẽo như thế.
Hận? Kiều Y Khả bật cười dưới đáy lòng.
Năm đó, là cô đoạt người con gái của Cảnh Tiêu Niên, khiến hắn phát điên tìm người cướp đi sự trong sạch của cô, giữa bọn họ rốt cuộc nên tính nợ thế nào đây?
Cô đã nghĩ rất nhiều năm, cũng không nghĩ được rõ ràng.
Vì hắn mà cô mất đi sự trong sạch.
Nhưng hắn lại vì cô mà hắn mất đi một người phụ nữ.
Ân oán dây dưa không rõ.
Tính toán đến mức mỏi mệt, nên cứ đơn giản là quên đi.
Tâm tình của Cảnh Tiêu Niên cũng thực phức tạp.
Nữ nhân trước mắt này, năm đó hắn từng hận không thể xé nát cô ta.
Nhưng qua mười năm hắn mới hiểu được, vấn đề giữa hắn và Thuận Mỹ thật ra không liên quan đến cô.
Mười năm trước, hắn vô tình làm cô bị thương, thậm chí vết thương rất sâu.
Hơn nữa, sau khi hắn ly hôn với Thuận Mỹ, lại hại Thuận Mỹ đau khổ chờ đợi mười năm.
Đáy lòng tràn ngập áy náy, giọng nói cũng dịu xuống nhiều: “Cô yên tâm, Thuận Mỹ chỉ bị bệnh vụn vặt thôi, giờ không có gì đáng ngại cả, nhưng bác sĩ nói nhiều năm qua nàng có tâm sự chất chứa trong lòng, nếu cứ tiếp tục như vậy, ý chí tinh thần sa sút thì sớm muộn gì thân thể cũng sẽ suy sụp, mà khúc mắc trong lòng nàng, Kiều Y Khả, tôi chắc cô biết đó là gì.
Mười năm trước, Thuận Mỹ ly hôn với tôi, một mình một người rời khỏi nhà, chỉ đem theo vài bộ đồ để thay. Tôi không ngừng đưa tiền cho nàng, muốn dùng đủ mọi biện pháp đưa cho nàng, nàng lại từ chối từng đồng của tôi. Nàng nói, muốn tự lực cánh sinh giống cô, không muốn sống những ngày như ký sinh trùng nữa. Tôi không biết những ngày nàng sống vất vả đến đâu, ngay cả tưởng tượng tôi cũng không tưởng tượng nổi. Nàng chưa từng nếm trải cơ cực, nhưng vì cô, nỗi vất vả mười năm qua nàng gặp phải còn nhiều hơn cả đời một người.
Kiều Y Khả, tôi thừa nhận, mười năm trước tôi có lỗi với nàng, cũng rất có lỗi với cô. Cô muốn hận tôi thế nào cũng được, nhưng mà, cô không thể đối xử với Thuận Mỹ như thế được. Mười năm trước cô trêu đùa Thuận Mỹ, rồi lại bỏ nàng đi. Mười năm sau, cô phải nghĩ mọi biện pháp để tháo gỡ khúc mắc của nàng, bằng không, không phải cô sẽ làm nàng thất vọng khi gian nan cô đơn chờ đợi cô suốt mười năm sao?”
Nói xong một hơi, Cảnh Tiêu Niên đưa qua một tờ giấy: “Trên này là địa chỉ của bệnh viện, cô tới thăm nàng đi.”
Kiều Y Khả chỉ liếc tờ giấy kia một cái liền đứng lên: “Anh nói xong rồi chứ, tôi có thể đi chưa?”
Nói xong liền xoay người muốn đi.
“Chờ đã.” Cảnh Tiêu Niên đột nhiên gọi cô.
Kiều Y Khả dừng lại, đưa lưng về phía hắn.
“Có lời này tôi vẫn luôn muốn nói với cô.” Cảnh Tiêu Niên chần chừ, chậm rãi nói: “Mười năm trước, là tôi sai tay chân đi tìm vài tên lưu manh tới doạ cô, khi đó tôi rất tức giận, nhưng mà tôi thật sự không hề bảo bọn chúng làm việc đó. Mặc kệ cô có tin hay không, tôi vẫn muốn nói với cô một tiếng xin lỗi. Cô có thể tiếp tục hận tôi, là tôi hại cô.”
Khẽ thở dài, Cảnh Tiêu Niên nhẹ giọng nói tiếp: “Hai kẻ đó, sau này đều phạm tội, một bị bắn chết, một thì ở trong tù chờ tử hình, hy vọng tin tức này có thể khiến cho cô an tâm hơn một chút.”
“Là anh làm vậy với bọn họ?” Kiều Y Khả lạnh giọng hỏi.
“Là do bọn chúng làm quá nhiều chuyện ác, tôi chỉ giúp những kẻ đó nhanh chóng gặp báo ứng mà thôi.” Cảnh Tiêu Niên đáp.
Kiều Y Khả trầm ngâm một lúc, nói: “Cảnh Tiêu Niên, hiện tại trong lòng tôi không có hận, tôi không hận anh, cũng không hận bất kỳ kẻ nào, là tôi gây ra, cho nên tự tôi phải gánh chịu kết quả này. Mười năm trước, tôi cũng xin lỗi anh chuyện mình từng làm, chúng ta xem như thanh toán xong, ai cũng không nợ ai.” Nói xong liền cất bước rời đi, không quay đầu.
Cảnh Tiêu Niên một mình ngồi ở quán trà, buồn bã mất mát. Chuyện của Kiều Y Khả, mười năm qua hắn vẫn canh cánh trong lòng, hôm nay có thể nói ra, đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mà đối với Thuận Mỹ, tìm Kiều Y Khả về giúp nàng là việc duy nhất mà hắn có thể làm vì nàng. Chỉ là chính hắn, hắn để lại cái gì cho bản thân hắn đây?
Hắn không biết.
Mấy năm nay, hắn cố gắng làm một người chồng tốt, một người cha tốt. Nhưng mà, hắn luôn cảm thấy cô độc. Khi hắn ở bên Thuận Mỹ, hắn thấy nàng phiền, hắn ghét nàng, hắn rất ít khi ở nhà, nhưng mà, gia đình như cũ vẫn là một gia đình, sẽ không khiến hắn cô độc. Mà hiện tại, cái gì hắn cũng không thiếu, nhưng hắn lại bắt đầu cô độc.
Hắn biết, hắn sẽ cô độc cả đời, cô độc đến hết quãng đời còn lại. Đây có lẽ chính là sự trừng phạt lớn nhất mà số phận trao cho hắn. Hắn tự giễu nghĩ.
***
Kiều Y Khả vừa ra khỏi cửa quán trà liền gọi xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Địa chỉ kia chỉ cần liếc mắt một cái liền khắc vào óc nàng rõ ràng.
Thuận Mỹ bệnh, Thuận Mỹ của nàng bệnh rồi. Tin tức này giống như thanh kiếm sắc, đâm vào trái tim nàng khiến máu tươi đầm đìa.
Cô cố không nghĩ nhiều nữa, yêu cũng được mà buồn cũng thế, lúc này cô chỉ muốn nhìn thấy Thuận Mỹ. Chẳng sợ chỉ liếc mắt một cái. Cô muốn biết Thuận Mỹ vẫn ổn. Cô đau đớn thế này, là vì hy vọng Thuận Mỹ sống yên vui. Thuận Mỹ của cô không thể bị tổn thương lần nữa.
Rất nhanh tới bệnh viện, tìm được phòng bệnh của Thuận Mỹ.
Kiều Y Khả hít sâu một rơi, bàn tay run run đẩy cửa ra, cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy một chiếc giường trống trơn. Thuận Mỹ không có ở đây. Trái tim lại rơi xuống đáy cốc.
Đi hỏi thăm y tá, y tá nói: “Kỷ tiểu thư ấy à, hôm nay cô ấy xuất viện, vừa rồi đã xuống lầu làm thủ túc rồi, có lẽ lúc này đã đi.”
“Nàng, khỏi bệnh rồi sao?” Kiều Y Khả cẩn thận hỏi.
“Phải, sẽ không ngất xỉu nữa.” Y tá trả lời.
Kiều Y Khả ngây người. Trái tim vốn thắc thỏm bất an, lại bởi vì không trông thấy người mà run rẩy mất mát.
Ngẩn ra một lúc, Kiều Y Khả hít một hơi. Lòng đau đớn, âm ỷ nhức nhối. Thuận Mỹ của cô thế nhưng lại từng ngất xỉu!
Rời khỏi phòng y tá, Kiều Y Khả chậm rãi đi đến cửa thang bộ, chuẩn bị xuống lầu rời đi.
***
Thật vất vả chịu đựng qua mấy ngày, Kỷ Thuận Mỹ ở bệnh viện mãi thật sự không nhịn nổi nữa. Nàng vốn không có bệnh nặng gì, chỉ cần nghỉ ngơi mà thôi, cứ ở bệnh viện mãi, nàng cảm thấy làm sao cũng không thoải mái.
Cuối cùng cũng thương lượng xong với bác sĩ Tống, được xuất viện về nhà. Nàng đã đồng ý với bác sĩ Tống là khi về nhà sẽ nghỉ ngơi cho tốt.
Lúc gần đi, bác sĩ Tống đưa cho nàng danh thiếp: “Thuận Mỹ, sau này nếu cảm thấy không thoải mái mà không tiện tìm Cảnh Tiên sinh, có thể trực tiếp tìm tôi. Với quan hệ thân thiết giữa hai nhà, tôi cũng mặt dày coi như anh của cô.”
Kỷ Thuận Mỹ cảm kích gật đầu, đáp “Được.”
Bác sĩ Tống lại cười lắc đầu: “Thuận Mỹ, dáng vẻ của cô đã nói cho tôi biết, cô chỉ đáp cho có lệ thôi.”
Kỷ Thuận Mỹ khẽ cười, làm bác sĩ quả nhiên đều rất nhạy cảm.
“Tống thế huynh, lần này cảm ơn anh.” Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng cảm ơn.
Nàng gọi hắn là “Tống thế huynh”, cũng tương đương xem như đã chấp nhận mối quan hệ này.
Bác sĩ Tống hiểu rõ, cười, nhìn nàng rời đi.
Lúc nàng mới vừa đến cổng bệnh viện, lại đột nhiên nhớ ra, sáng sớm nay y tá đã nhắc nàng, lúc đi phải tới chỗ y tá lấy thuốc uống.
Kỷ Thuận Mỹ liền vội vàng quay lại, lên lầu lấy thuốc.
Kiều Y Khả lòng không yên chậm rãi đi xuống. Kỷ Thuận Mỹ vội vội vàng vàng đi lên.
Ở chỗ rẽ, hai người đột nhiên tâm thần không yên, trong khoảnh khắc một cúi đầu một ngẩng đầu, đồng thời thấy được khuôn mặt đối phương.
Dung nhan ngày nhớ đêm mong, chưa từng già đi.
Thời gian dừng lại.
Không có quá khứ, không có tương lai, không có thị phi dây dưa không rõ, đúng đúng rồi lại sai sai.
Nàng yêu cô, chờ đợi cô, nhớ thương cô, mong chờ cô.
Cô cũng yêu nàng, trốn nàng, né tránh nàng, cũng không thể không nhớ nàng.
Các nàng là những nàng tiên nữ đã mất hết phép thuật, đều chờ đợi một tình yêu không hoàn chỉnh, chỉ còn lại một nửa.
Chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, các nàng vẫn sẽ gặp lại nhau. Lúc ánh mắt va chạm, ánh sáng như ngọc loá mắt loé lên như pháo hoa, tựa một thứ phép màu thần kỳ, lại bao phủ các nàng.
Yêu, chỉ có lúc hoàn chỉnh mới có thể đẹp đến mức tận cùng.
Đau thương lẫn vui mừng cùng giao hoà, nhìn nhau chăm chú thật sâu.
Không nói gì lại như ngàn lời nói.
Thế gian lặng im, giống một hòn đảo cô độc.
Đã không có thanh âm, lại cũng không có nhan sắc.
Chỉ còn lại hai người, hai nữ nhân yêu nhau.
Hết chương 59