Tiếng nói của phu xe đã đánh gãy hồi ức của hai phu thê Tô gia.
Tô phu nhân mệt mỏi nương theo lực đạo của phu quân mình mà đi xuống khỏi xe ngựa.
"Đừng nghĩ nữa, nữ nhi cũng không trách chúng ta đâu." Tô Mạnh đau lòng nhìn thê tử của mình vì chuyện nữ nhi mà khuôn mặt già đi rất nhiều liền khuyên nhủ.
"Tôi biết, nhưng nếu không phải chúng ta đưa nữ nhi cho hắn thì bây giờ nàng không phải chịu khổ như thế này." Tô phu nhân khổ sở nói "Tôi còn rất vui mừng khi nghe nữ nhi có thể lên làm hoàng hậu."
"Nhưng hiện tại nghĩ lại mới thấy từ xưa đến nay có cô nương nào bên trong hoàng cung rộng lớn đó mà có được hạnh phúc đâu."
"Gần vua như gần cọp, nữ nhi của chúng ta chính là đang bên trong hang cọp mà." Tô Mạnh cũng hỗn thức nói.
"Phụ thân, mẫu thân." Lúc này hai huynh đệ Tô gia không làm cho triều đình cùng thê tử của mình chạy lại lo lắng hô.
"Muội muội, muội muội thế nào rồi." Tô Phong hỏi.
Tô Mạnh lắc đầu thở dài nói "Vào trong trước đi rồi nói."
Cả nhà cùng nhau vào trong, cánh cổng nặng nề của phủ Thượng tướng quân ầm ầm đóng lại.
Lúc nay Tô Mạnh đã kêu Tô phu nhân trở về nghĩ ngơi còn ông cùng nhi tử và tức phụ của hai người vào phòng khách mà ngồi xuống.
"Mẫu thân các con nói muội muội không quá tốt."
"Sao lại vậy, chẳng lẽ tên đó đánh đập muội muội sao." Tô Phong tức giận đập bàn.
Thê tử của Tô Phong là Trần Lan vội vàng nắm lại tay chàng rồi khuyên nhủ "Đừng xúc động."
Tô Ninh cũng không nhịn được mà hỏi "Sao lại như vậy."
Tô Mạnh kể lại những gì mà Tô phu nhân nói với ông cho bọn họ nghe sau đó mới thở dài đầy thương tâm "Là ta sai rồi, ta không ngờ hắn có thể thay đổi nhiều như vậy."
"Hài nhi của ta, hài nhi được yêu thương từ nhỏ đến lớn của ta vì hắn mà trả giá nhiều như vậy cuối cùng đổi lại là sự phản bội."
Tô Khai nhìn phụ thân mình bỗng nhiên trở nên già đi rất nhiều trước mặt liền không nhịn được an ủi "Phụ thân ngài không sai, không ai là sai cả."
"Sai là ở chỗ chúng ta không nhìn thấu hắn, là do hắn giấu quá sâu."
"Đúng vậy, tam ca ở cạnh hắn nhiều như vậy còn không thể nhìn thấu hắn, hoàng thượng là phụ thân của hắn còn không thể nhìn thấu hắn, vậy chúng ta làm sao đây, làm sao có thể nhìn thấu hắn." Tô Ninh ôm mặt, khuôn mặt thật hà chất phát của chàng động lại những giọt lệ thương tâm.
"Tiểu Đình ở cạnh hắn bảy năm còn không thể nhìn ra bộ mặt thật của hắn mà." Thê tử của Tô Ninh là Tả Như cũng đau khổ nói, nàng chính là nữ nhi của Tả thừa tướng, là hảo bằng hữu của Tô Đình.
Đúng vậy chẳng ai có thể ngờ rằng một người có thể che giấu lâu đến như vậy, bản tính dối trả, hung ác, bạo ngược.
Vết thương của Tô Đình vì hắn mà có, vậy mà không một chút thương tiếc khiến vết thương của nàng đã gần như không còn đau trong hai năm bỗng nhiên bị vỡ, bắt đầu đau đớn trở lại, như vậy thì phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể làm như vậy, mới có thể đối với thê tử của mình hung ác như vậy.
Lúc này Tô Phong cảm thấy suy sụp, chẳng lẽ những tin tức mà chàng nghe được là sự thật, muội muội của chàng chẳng lẽ phải giúp đỡ cho cái tên đốn mạt ấy mới có thể sống yên ổn.
Nhìn những người thân trong sự giằng vặt cuối cùng chàng cũng nói "Ta có nghe một tin tức từ vị bằng hữu."
Những ánh mắt nhanh chóng tập trung đến giống như đang hỏi tin gì.
"Ngài còn nhớ vị sư phụ từng đoán mệnh cho muội muội hay không." Tô Phong nhìn phụ thân rồi hỏi.
"Tất nhiên là nhớ, ông ta chỉ nói nữa chừng rồi nhanh chóng bỏ đi." Tô Mạnh gật đầu.
"Nhi tử nghĩ câu sau của ông ta chính là muội muội chính là phượng hoàng chí tôn." Tô Phong nhỏ giọng nói.
"Tầm bậy, chuyện này không thể nói bậy bạ được." Tô Mạnh nhanh chóng phủ nhận sau đó nhìn nhi tử thứ hai đầy cảnh cáo, chuyện này làm sao có thể nói bậy nói bạ được, nếu để người khác nghe thấy thì chẳng phải nữ nhi của ông càng thêm nguy hiểm.
"Phụ thân con chưa nói xong mà, sao ngài biết ta nói bậy." Tô Phong bất đắc dĩ nhìn phụ thân rồi thở dài nói "Hài nhi thật sự không nói bậy, bởi vì những người bên cạnh hoàng thượng đều đoán như vậy."
"Hoàng thượng có dã tâm rất lớn, chắc ngài chưa biết, thật ra hoàng thượng có ý định thống nhất thế giới, ngài ấy muốn thâu tóm các nước lớn nhỏ khác xung quanh cũng như ở xa xa ngàn dặm."
"Hoang đường, hoang đường làm sao có thể thống nhất được, thế giới này không thể chỉ có một vua... Đúng là hoang đường." Tô Mạnh đập bàn nói.
Tô Ninh vẻ mặt cũng không thể tin được, dù chàng có ngốc nghếch như thế nào thì vẫn hiểu chuyện này chính là bất khả thi.
"Đúng vậy không thể nào được, nhưng hoàng thượng không chấp nhận được chuyện này." Tô Phong tức giận nói "Bởi vì không chấp nhận được nên hắn đã mượn sức của rất nhiều người, cũng như đã lập một kế hoạch chinh chiến trường kỳ."
"Tô Đình là người mà hắn nhất định phải mượn sức được, nàng chính là con đường dẫn đến chiến thắng của hắn."
"Làm sao có thể." Tô Mạnh ngơ ngác nhìn nhi tử của mình, chuyện này không thể nào xảy ra được.
Tô Đình chỉ là một nữ tử yếu ớt, không thể nào có thể làm nên đại sự như vậy được.
"Chúng ta sai lầm ở đây, chính là không bắt muội muội giấu tài năng của mình, tuy nàng không phải lấy ra hết vốn liếng, nhưng chỉ một chút như vậy thôi đã đủ nghịch đảo thiên hạ rồi." Tô Phong tiếp tục quăng thêm một vấn đề.
Lần này tất cả mọi người đều ngơ ngác.
"Con nói đúng." Tô Mạnh cuối cùng cũng gật đầu thừa nhận, nữ tử thông minh rất khổ sở, mà nữ tử có thể bình định thiên hạ thì làm sao có thể sống hạnh phúc đây, ông hiểu, ông luôn luôn hiểu chỉ là ông không thể chấp nhận mà thôi.
Cuối cùng ông cũng hoàng toàn hiểu rõ tại sao hoàng thượng lại uy hiếp nữ nhi của mình, bởi vì vướng bận của nàng chỉ có bọn họ.
"Chúng ta, phải làm sao đây." Tô Ninh khàn giọng hỏi.
"Vua muốn thần tử, thần không thể không tử." Tô Mạnh lắc đầu ưu thương nói "Chúng ta đi đâu cũng là đất của vua không chạy được."
"Đúng vậy." Tô Phong cười khổ.
"Người ta lo lắng nhất chính là đại ca bọn con." Tô Mạnh khẽ nói "Không biết nó sẽ thế nào trong sự loạn lạc này."
"Phụ thân, sống chết có số, dù lo lắng cũng không làm được gì." Tô Phong thở dài an ủi "Ta sẽ viết thư gửi cho đại ca, còn phần tam đệ xin nhờ ngài."
"Được ta sẽ nói lại với nó, các ngươi cũng chú ý một chút, hiện tại Quan gia đang được hoàng thượng sủng ái, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Tô Mạnh dặn dò, hai nhà Tô Quan đấu đá với nhau từ lâu, khi tiên hoàng còn sống bọn họ không thể làm gì được Tô gia nhưng thù hận tích lũy rất nhiều, hiện tại bọn họ có cơ hội trở mình chắc chắn không thể tiếp tục ngồi im được nữa.
"Bọn con sẽ chú ý." Tô Phong gật đầu, Quan gia đúng là một gia tộc lớn, vì vậy hoàng thượng không thể không giữ lại sau đó mượn lực được.
Cho dù năm đó hoàng hậu cùng Hoàng Tiêu Ngân bức vua thoái vị thì Quan gia cũng chỉ bị răng đe rồi cắt chức, trừ bỗng lộc, bởi vì không tìm được chứng cứ Quan gia tiếp tay cho hoàng hậu, mà Hoàng Tiêu Hiên vì muốn mượn sức của bọn họ mà nhượng bộ không tiếp tục truy cứu nữa.
"Được rồi các con về đi ta vào xem mẫu thân mấy đứa thế nào rồi." Tô Mạnh phất tay đuổi người rồi rời khỏi phòng khách, đi đến phòng của Tô phu nhân.
Bốn người ngồi trong viện nhìn nhau sau đó cũng rời đi, đối với Tô gia đây đúng là một cơn ác mộng không biết bao giờ sẽ chấm dứt.