#Do not reup#
--------------------------------
Có chấp nhất gì?
Tần Nghiên Bắc trước sau không đáp, cái anh chấp nhất, ở trong mắt người khác là thứ vô cùng ngây thơ buồn cười, quãng thời gian niên thiếu chỉ cần nhìn nhau từ xa thôi cũng có được thứ tình cảm khắc sâu tận tâm khảm, cho dù không cần dùng quá nhiều thủ đoạn cực đoan thì cũng hẳn là sẽ sớm biến mất theo thời gian hai người chia xa mới phải.
Nhưng chỉ có anh là hiểu rõ nhất, cái cửa sổ trên mái nhà mở hé vào trong căn phòng nhỏ tối tăm, nơi đó có ánh mặt trời mà anh không thể nhìn thấy được trong thế giới cằn cỗi của mình, trong khe hở có hình bóng duy nhất có thể sưởi ấm anh.
Anh không bị người khác sợ hãi, không bị nguyền rủa, cũng không phải là kẻ hại chết mẹ của mình, anh không phải ma quỷ không có nhà để về, cô sẽ dùng đôi tay đó tiếp được tâm ý của anh, được anh tưới nước ngày này qua ngày khác, dần dần trên đống đất bùn đó sẽ mọc ra một mầm non yếu ớt nhưng cũng rất cứng cỏi.
Anh không xứng đáng chết đi, anh tồn tại, trên đời này cũng sẽ có một người chờ mong anh, người đó ngửa đầu ngồi ở trên cái giường nhỏ kia, chỉ cần anh xốc cửa sổ lên thì cô sẽ cẩn thận cong mắt, cười vô điều kiện với anh.
Chỉ cần anh còn thở, cô sẽ an tĩnh chờ anh xuất hiện.
Vì thực hiện lời hứa hẹn, tới xem bộ dáng cô tốt lên, anh không sợ đổ máu, xương cốt dù bị đánh gãy cũng vẫn có thể bò dậy, tâm trí bị gõ nát cũng có thể cố chấp hướng ra bên ngoài, không nhớ rõ cô, anh còn có thể dựa vào ảo tưởng cùng mơ mộng, đi tìm những dấu vết mà cô để lại.
Muốn nói cụ thể tìm cô để làm gì, nhưng dường như lại không hề có điểm mấu chốt.
Chỉ là muốn tới phía sau núi hái những quả đào nhỏ, nhìn thấy giá vẽ trong phòng nhỏ cũ nát của cô, muốn kiếm thật nhiều tiền cho cô đi học vẽ tranh, muốn đứng ở dưới hoàng hôn nhảy từ trên cái cửa sổ kia xuống, lười biếng nói một câu với cô: "Anh không thất hứa, em với anh, đều không phải chỉ có một mình."
Ký ức về Đồng huyện rất nhiều, nhưng qua mấy năm bị tra tấn lặp đi lặp lại này, chỉ sau khi anh xác nhận được thân phận của Chức Chức, miệng cống phủi bụi mới được mạnh mẽ cạy ra, giống như trò chơi ghép hình, càng ngày càng tìm về được nhiều mảnh ghép nhỏ rải rác, cho tới ngày hôm nay, rốt cuộc cũng điền xong lỗ hổng cuối cùng.
Tần Nghiên Bắc nhắm mắt, Vân Chức ở phía sau anh, hai tay nắm chặt sườn áo sơ mi của anh.
Anh nắm lấy tay cô, đầu ngón tay chen vào giữa những khe hở ngón tay hơi ướt mồ hôi của cô, chặt chẽ nắm lấy.
Bác sĩ thất thần dựa ở trên tường, vô lực lẩm bẩm: "Tần tổng, tôi không biết quá nhiều chuyện, nếu không phải bị cậu phát hiện, bất luận thế nào tôi cũng không dám chủ động nói ra những chuyện đó, đối với tôi, đối với cậu đều không có chỗ nào tốt, nếu như còn thắc mắc gì thì hẳn là chỉ có lão gia tử mới có thể trả lời cậu thôi."
Ông ta lắc đầu: "Cậu tội gì phải như vậy, nếu như không cố chấp như vậy, ngay từ đầu phối hợp với chúng tôi, bệnh của cậu có khả năng đã sớm chuyển biến tốt đẹp rồi, hà tất phải kéo dài tới hiện tại, đem bản thân bức tới mức không còn đường trị liệu thế này..."
"Cũng chỉ là..." Ông ta cong lưng, tinh thần suy sụp nằm phục người xuống, "Chỉ là một người không có ảnh hưởng gì tới tương lai của cậu mà thôi."
Vân Chức khóc đến mức môi dưới đều bị cắn ra toàn dấu răng.
Là anh kiên trì không chịu thua, bướng bỉnh nhất định phải nhớ rõ cô, mới có thể đem bản thân mình kéo vào vực sâu, mới có thể vào giữa hè năm ấy, vì tìm kiếm dấu vết của cô mà xuất hiện ở dưới gốc đào đã bị đốn hạ dưới chân núi, vọt vào trong đám cháy cứu cô ra.
Nếu không, cô đã sớm chết ở trận hỏa hoạn ngày hôm đó rồi.
Tần Nghiên Bắc rất ít khi hối hận, nhưng giờ khắc này anh đột nhiên hối hận vì đã đưa Vân Chức tới đây.
Thứ anh muốn là để Vân Chức nghe thấy bác sĩ thuật lại sự việc năm đó, hiểu rõ ý nghĩa của cô đối với anh, không cần hoài nghi tầm quan trọng của đứa trẻ trước kia, nhưng tuyệt không hy vọng cô càng có gánh nặng về tâm lý, coi anh như là một gánh nặng mà mình cần phải trả lại.
Anh ra hiệu bảo người phía sau giải quyết tốt hậu quả, xoay người ôm Vân Chức ra khỏi phòng, trợ lý ở bên cạnh tìm đúng cơ hội tiến lên, thấp giọng nói: "Chủ tịch hôm nay tới tổng bộ công ty, buổi chiều bắt đầu buổi họp cổ đông do đích thân ngài ấy chủ trì, dự tính là 6 giờ sẽ kết thúc, Tần tổng, hiện tại chúng ta qua đó sao?"
Trên đường tới đây, Tần Nghiên Bắc cũng đã bảo trợ lý đi tra lịch trình ngày hôm nay của ông nội, không cần bác sĩ nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, anh cũng có thể nghĩ tới, chuyện xảy ra với anh, năm đó ông nội dẫn người đưa anh về Tần gia, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi quan hệ.
Tần Nghiên Bắc không có lập tức trả lời, ôm Vân Chức tới trước ngực, đêm cô cọ nước mắt lên vai anh.
Vân Chức tận lực hít sâu, biết Tần Nghiên Bắc muốn đi tìm ông nội Tần Giang Xuyên để nghe chân tướng.
Cô áp xuống cảm xúc, nâng mặt lên, nở một nụ cười làm anh yên tâm, nhẹ giọng nói: "Anh mau đi đi, em về Nam Sơn Viện trước, hoặc là về trường cũng được, anh không cần phải lo cho em đâu, nhưng mà anh nhớ chú ý an toàn, đừng để xảy ra xung đột."
Tần Nghiên Bắc cơ hồ là bị cô gái nhỏ chọc tức đến bật cười, trên tay dùng chút sức xoa bóp mặt cô: "Ai có thể quản được anh? Không tới nỗi xảy ra xung đột đâu, anh bảo đảm, em không tin thì đi theo anh đi."
Vân Chức ngơ ngẩn: "Em... đi với anh tới tổng bộ công ty?"
Câu "Vị hôn thê của anh tới công ty thì làm sao?" của Tần Nghiên Bắc tới bên môi rồi mới kịp thời cắn nuốt trở về, có chút bực bội xoa nhẹ mái tóc dài của cô: "Không muốn?"
Vân Chức vội lắc đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước, hắc nhuận trong suốt.
Bên môi anh cuối cùng cũng hiện lên chút ý cười, dường như không hề để ý việc bản thân có thể đang đi vào con đường chết của căn bệnh này: "Anh còn không muốn làm ầm ĩ để mọi người đều biết, ông ấy mở họp, cũng không vội một chút thời gian này, trước khi tới tổng bộ, anh đưa em về nhà trước."
Vân Chức nghiêm túc nhìn anh từ trên xuống dưới, nhận mệnh ngoan ngoãn mím môi: "Nên trở về Nam Sơn Viện thay quần áo đã, áo sơ mi của anh đều bị em làm bẩn rồi."
Thái tử gia lâu như vậy rồi vẫn chưa quay trở về công ty, hình tượng tuyệt đối không thể tổn hại được.
Tần Nghiên Bắc cúi đầu, thấy trên áo sơ mi của mình có mấy mảng nước mắt nhỏ, hai bên hông cũng bị cô dùng tay nắm chặt thành nếp uốn, cười một cái, cũng không phủ nhận.
Anh che chở Vân Chức lên xe, nhưng vị trí xe dừng lại là con phố cửa sau của Thanh đại, là phòng triển lãm mèo mà Vân Chức kinh doanh.
Vân Chức ngạc nhiên, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía cửa phòng triển lãm, hôm nay Đường Dao không ở đây, nhân viên cửa hàng đang lau lồng kính khung ảnh, Nhạn Nhạn đã lớn hơn rất nhiều, đang ngồi xổm cạnh cửa sổ cùng với Đại Đại, dáng người đẫy đà, biểu tình lạnh nhạt ngạo nghễ.
Mấy ngày nay ở Tùy Lương, Vân Chức vẫn luôn không an tâm về đám mèo trong tiệm, đặc biệt là Nhạn Nhạn, trên đường trở về cũng nhớ tới nó, nhưng lại sợ chậm trễ việc quan trọng của Tần Nghiên Bắc cho nên cũng không nhắc tới, định qua một khoảng thời gian nữa sẽ tự mình quay trở lại xem chúng, không nghĩ tới anh thế nhưng lại nhìn thấu, lái xe chở cô tới tận đây.
Vân Chức không rảnh lo nói quá nhiều, bóp tay Tần Nghiên Bắc một cái xong liền mở cửa chạy xuống xe, vọt vào bên trong phòng triển lãm.
Nhân viên cửa hàng vừa thấy cô, vành mắt liền đỏ lên, đi lên ôm cô vừa khóc vừa cười, một đám mèo nhìn thấy chủ nhân về, meo meo kêu điên cuồng vây quanh chân cô, chỉ có Nhạn Nhạn là cúi thấp đầu, hoàn toàn không hề che giấu vẻ cáu kỉnh của bản thân.
Chờ cô trấn an xong một người và một đám mèo này, Vân Chức liền nhanh chóng đi tới bên cửa sổ độc sủng Nhạn Nhạn, ngồi xổm xuống sờ sờ lưng nó, bị nó rầm rì cao lãnh tránh đi.
Nhân viên cửa hàng theo ở phía sau ríu rít nói chuyện, một đám mèo cũng theo sát đi lên, nhưng không biết từ khi nào, tất cả thanh âm líu lo đều giống như bị ấn nút tạm dừng, phòng triển lãm chỉ còn lại tiếng mèo thỉnh thoảng kêu khe khẽ và tiếng hít thở trong không khí, ngay cả lông của Nhạn Nhạn cũng xù cả lên, giống như lâm đại địch.
Vân Chức xoay đầu, người đàn ông với thân hình cao lớn vừa lúc được ánh mặt trời bao phủ đang chậm rãi tiến vào.
Cổ tay áo anh vén lên tới tận khuỷu tay, chậm rãi đẩy cửa ra, bởi vì thân hình quá xuất chúng, chuông gió trang trí ở trên đầu cửa ra vào có thể vừa tầm với đại đa số chiều cao của mọi người, nhưng đối với anh lại thấp đến chướng mắt, anh tùy ý cúi người né tránh chuông gió ra, hắc đồng lập tức nhìn về phía Vân Chức, cùng với bàn tay đang vuốt ve Nhạn Nhạn của cô.
Nhân viên cửa hàng xem đến ngây người, tiếng thét chói tai bị đè nén ở trong miệng.
Một đám mèo phảng phất bị áp chế từ tận trong xương cốt, đều cuộn tròn thân mình trốn ở một bên, trộm nhìn chứ không dám tiến tới, chỉ có Nhạn Nhạn là dũng cảm nhất, cong lưng, vừa hận vừa sợ dùng đôi mắt màu lục căm tức nhìn anh.
Tần Nghiên Bắc đi tới bên cạnh cửa sổ, đùi phải cong xuống không quá thuận lợi, anh chậm rãi cúi người, liếc mắt nhìn Nhạn Nhạn một cái: "Nếu không phải bất đắc dĩ, anh thật sự không muốn vào đây xem hiện trường phát sóng trực tiếp em đang sủng hạnh đám mèo này."
Vân Chức nhìn anh từ khoảng cách gần, hơi thở anh rất nóng, hong đến mức mặt cô có chút đỏ lên, cô xấu hổ nhìn về phía nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng lại đang trong trạng thái thiếu oxy, chỉ dám dậm chân thể hiện sự kích động chứ không dám hé răng.
Bên tai cô vô cùng nóng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nào có cái gì mà... sủng hạnh chứ, chỉ là, sờ mèo mà thôi."
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm biểu tình của cô, tầm mắt rũ xuống.
Ghen với một đám mèo, nghe thì có vẻ vô lý, nhưng đó lại thật sự đang xảy ra trên người anh.
Nhạn Nhạn có cảm giác nguy cơ bùng nổ, thu lại bộ dáng lạnh nhạt ban nãy, ngọt ngào cọ cọ vào lòng bàn tay của Vân Chức, chủ động dâng đầu cầu sủng, mới vừa dính dính hai cái thì đã bị ngón tay khớp xương rõ ràng túm đằng sau cổ, không nặng không nhẹ xách ra chỗ khác.
Ánh mặt trời bốn phía, Tần Nghiên Bắc nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sáng của Vân Chức, thanh âm ép tới cực thấp, giống như thì thầm, chỉ xoay chuyển trong không gian gần kề của hai người, miệng lưỡi trầm lãnh nghiêm túc, thanh âm từ tính lọt vào trong chỗ sâu nhất.
"Nó không phối hợp, nên bị thất sủng."
"Sờ anh không tốt sao, anh nghe lời hơn nhiều." Anh chậm rãi dụ dỗ, "Chức Chức, muốn ai nào."
Vân Chức bị anh câu lấy tâm, người đàn ông trước mắt có một đôi mắt đen như mực, đuôi mắt hẹp dài cong lên trên, rất dễ khiến con người ta sa đọa, cô nuốt nước miếng, trả lời: "Muốn Nghiên Nghiên."
Tần Nghiên Bắc chăm chú nhìn cô một lát, lông mi rũ xuống, xoay người đem tên nhóc Nhạn Nhạn vì nghe thấy tên mình mà hưng phấn nhấc tới đây, trầm mặt đặt ở trên đầu gối cô, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Vân Chức nhịn cười, trong lòng lại đột nhiên có cảm xúc chua xót lan tràn, cô chọc chọc đầu Nhạn Nhạn, đem nó buông ra sau, cánh tay mềm mại ôm lấy Tần Nghiên Bắc, ngửa mặt chăm chú nhìn anh, nói từng chữ một: "Anh hiểu sai rồi, em muốn Nghiên Nghiên."
Môi đỏ của cô cong lên: "Nghiên trong Nghiên Bắc."
***
Ngại nhân viên với đám mèo cứ nhìn chằm chằm vào mình, Tần Nghiên Bắc nhẫn nại chờ tới khi vợ của anh dính dính nựng nựng với đám mèo kia xong, cắn răng nhắm mắt, thì ra làm mèo cũng không tệ lắm, có thể không kiêng nể gì mà nũng nịu hôn cô, chui vào lòng cô đòi được sờ.
Nửa tiếng sau, Vân Chức quay lại trong xe, cửa vừa mới mở ra đã bị người bên cạnh mang theo dục vọng xâm lược kéo qua cài chặt dây an toàn, ngay sau đó nhiệt độ cơ thể bao phủ xống, nụ hôn nóng rực không màng tất cả áp lên, ngầm chiếm lấy dưỡng khí của cô, đẩy cô sa chân rơi vào trong đám mây.
Vân Chức dựa lưng ở trên ghế, môi tê dại đến eo cũng bắt đầu bủn rủn, chống đỡ không được lặng lẽ trượt xuống, rúc ở trên cái ghế to rộng, Tần Nghiên Bắc thoáng ngẩng đầu, nhìn đôi môi hồng nhuận của cô, ướt át ánh nước, anh lại cúi người, mút lấy môi cô lẩm bẩm: "Gọi lại lần nữa đi."
Hô hấp Vân Chức rất gấp, nâng cánh tay ôm lấy cổ anh, lông mi run lên, nhẹ giọng nói: "Nghiên Nghiên."
Cái xưng hô tự mình đa tình này đã từng cho anh một suy nghĩ kỳ lạ, nhưng hiện tại nó đã được như ý nguyện thuộc quyền sở hữu của anh, anh không hề là tên ác ma đáng thương phải dựa vào ảo tưởng mới có được tình yêu của cô.
Tần Nghiên Bắc chôn ở trong cần cổ cô, thanh âm nặng nề hiếm thấy: "Được rồi, đừng gọi nữa."
Không đợi Vân Chức thắc mắc, anh đã lạnh nhạt nói: "Anh sẽ quá thỏa mãn."
Anh sẽ có hy vọng xa vời rằng cô đã bắt đầu yêu mình.
Trước khi tới tổng bộ công ty, Tần Nghiên Bắc vẫn nghe lời Vân Chức trở về Nam Sơn Viện thay quần áo, phòng để quần áo của anh cô đã từng vào không ít lần, biết áo sơ mi của anh đều treo ở ngăn tủ nào, cho nên liền thuận lợi lấy ra một cái áo phù hợp để anh thay.
Tần Nghiên Bắc thoải mái lại hào phóng cởi áo ngay trước mặt cô, đón lấy ánh mắt không tính là trong sáng của cô, không nhanh không chậm mặc áo mới vào, cài chặt cúc áo trước ngực, cúc áo hai bên cổ tay liền duỗi r a với cô, nghiêm trang nói: "Chức Chức, không cài được."
Vân Chức biết ý nghĩ của anh, ngoan ngoãn đi tới cài nút tay áo cho anh, tránh không khỏi bị vết sẹo trên cổ tay anh câu lấy tầm mắt.
Cô hơi thất thần, sau khi phản ứng lại liền lập tức muốn che giấu đi, vội vàng cài xong, muốn đổi bên kia, thân thể vừa di chuyển mới phát hiện một nhúm tóc nhỏ của mình đang bị mắc ở trên khuy áo anh.
Vân Chức mím chặt môi, muốn cởi nút áo ra, nhưng nhúm tóc lại rất rối, có vài sợi thôi nhưng lại mắc ở quanh cúc áo không tháo ra được.
Cô càng gấp thì càng không thể tháo ra được, đột nhiên nhớ tới bên cạnh quầy bàn bên kia có cái kéo nhỏ, liền nhanh chóng kéo Tần Nghiên Bắc đi hai bước tới đó, lấy kéo ra muốn cắt tóc.
Kéo vừa giơ lên thì đã bị Tần Nghiên Bắc cầm lấy, âm thanh từ tính rơi xuống từ trên đỉnh đầu: "Để anh."
Giây tiếp theo, kéo trực tiếp kề vào giữa cúc áo và áo sơ mi, theo một tiếng xoẹt của kéo, cúc áo rơi xuống đất vang lên một tiếng thanh thúy, mà nhúm tóc dài mềm mại lại không hề tổn thương chút nào.
Vân Chức sốt ruột: "Áo sơ mi đắt như vậy, nói cắt là cắt, chỉ là một nhúm tóc nhỏ mà thôi, còn có thể dài lại mà..."
Tần Nghiên Bắc nhéo gương mặt đang đỏ lên của cô: "Không có cái nào quý hơn em cả."
Vân Chức chỉ có thể kéo tủ quần áo ra chọn cái áo khác cho anh, anh từ sau lưng cúi người ôm chặt cô: "Chức Chức, mặc cái này đi, em may lại cho anh."
Vân Chức từng học may vá từ bà nội, tay nghề khá tốt, dì Trịnh cũng thích làm thủ công, tích cóp không ít đồ dùng để ở dưới lầu, cô dứt khoát từ bỏ cái cúc, sáng tạo ra một kiểu dáng khác, nhanh chóng thêu ở trên chỗ cúc áo bị đứt nửa cây anh đào, lúc cài vào nhau liền biến thành một cây hoàn chỉnh.
Cúc áo bên tay kia cũng bị cô dỡ xuống, thêu lên một quả anh đào nhỏ bé xinh đẹp.
Vân Chức còn có chút lo lắng, sợ thái tử gia sẽ ngại nó quá ấu trĩ, mặc tới công ty sẽ mất mặt, cho nên thêu xong nhìn lại cô lại càng có điểm hối hận, thiếu chút nữa là muốn tháo ra làm lại, nhưng chưa đợi cây kéo cắt xuống thì đã bị cướp đi mất.
Tần Nghiên Bắc mặc vào một lần nữa, một tay đóng lại cúc áo.
Vân Chức thấp thỏm đứng ở bên cạnh, quan sát phản ứng của anh.
Thái tử gia nửa rũ mắt, mặt không biểu cảm, chỉ là tây trang màu đen vốn sẽ được anh mặc ra ngoài nay lại bị ném sang bên cạnh, căn bản không có ý tứ muốn đem theo, thẳng đến khi ra cửa, Vân Chức mới không thể không nhắc nhở anh.
Kết quả thái tử gia lại thong thả ung dung nhìn về phía cô, cố tình nâng cánh tay lên, như lẽ đương nhiên nói: "Mặc tây trang vào thì còn có ai thấy được nút tay áo của anh."
Vân Chức sửng sốt.
Khóe môi Tần Nghiên Bắc banh ra, ra vẻ bình tĩnh lạnh nhạt nói: "Anh không tin Tần thị có người nào có được áo sơ mi do chính bạn gái mình may cho."
Vân Chức đã hoàn toàn hiểu rõ, cô thật sự là đã lo lắng thừa thãi rồi, cô hẳn là nên suy xét cái đuôi khổng tước này của thái tử gia sẽ bởi vì hai cái hình thêu của cô mà đã bay vút lên tận trời, làm cho cả Tần thị không có nổi một ngọn cỏ mới phải.
Tài xế chạy xe tới tầng ngầm gara của tổng bộ công ty, đây không phải lần đầu tiên Vân Chức tới đây, nhưng nghĩ tới việc lát nữa Tần Nghiên Bắc phải giằng co trực diện với Tần Giang Xuyên, còn không biết sẽ liên lụy ra nội tình gì, trong lòng liền không nhịn được mà bất an.
Cô không muốn Tần Nghiên Bắc lại bị thương tổn gì nữa.
Trước khi xuống xe, Tần Nghiên Bắc nhận được điện thoại của trợ lý gọi tới, anh không có lập tức nghe, xoa xoa sau cổ Vân Chức: "Chức Chức ngoan, đi vào từ lối riêng tư, tới thang máy trước đi, anh sẽ tới ngay."
Lối đi riêng tư nối thẳng từ gara này tới một khu vực chuyên dụng khác, bình thường chỉ có Tần Nghiên Bắc và nhóm tâm phúc cao tầng mới được sử dụng, lần trước Vân Chức có đi một lần, nhưng là đi theo trợ lý, không có chú ý nhiều, hôm nay tự mình đi mới phát hiện trên đường tới thang máy còn có một tấm kính chắn yêu cầu xác nhận mật mã.
Cô dừng ở trước cửa, loại mật mã tương đối bí mật này, cô cũng không có khả năng ấn loạn, cũng đoán không ra.
Tần Nghiên Bắc ở trong xe ấn nghe điện thoại từ trợ lý, trợ lý nói: "Tần tổng, có hai việc, hội nghị của chủ tịch khoảng nửa tiếng nữa sẽ kết thúc, hiện tại ngài trực tiếp đi vào hay là ngồi chờ ạ?"
Ý tứ đã rất rõ ràng.
Nếu Tần Nghiên Bắc muốn, anh sẽ không cần băn khoăn quá nhiều, mặc dù đối phương là lão gia tử Tần Giang Xuyên, anh cũng có đủ tự tin không kiêng nể gì, không cần cái gọi là kế thừa truyền ngôi, bản thân Tần gia đã ở trong tay anh rồi.
Chờ, chỉ là lựa chọn của anh mà thôi.
Tần Nghiên Bắc khép hờ đáy mắt đen sẫm không có ánh sáng chiếu tới, hỏi: "Việc thứ hai."
Trợ lý nói: "Poster đặc chế của đoàn làm phim mà ngài đã giao lần trước vừa được đưa tới, đã dựa theo lời ngài nói dán ở sảnh lớn cửa ra vào rồi ạ."
Tần Nghiên Bắc đáp một tiếng, cúp máy, mở cửa xuống xe.
Vân Chức đứng trước tấm chắn mật mã, thử bắt chước phương pháp của đặc công trong phim điện ảnh, muốn thử xem mật khẩu là số hay là vân tay, mới vừa tới gần một bước, sau lưng liền có nhiệt độ nóng bỏng xâm nhập tới.
Cánh tay của người đàn ông ôm lấy cô, vòng ở trên vai cô, đẩy nhẹ cô lảo đảo về phía trước, trực tiếp tiến tới trước chỗ ấn mật mã, mà bàn tay đang ôm lấy cô duỗi ra, tái nhợt thon dài, tự nhiên rũ xuống, thuần thục nhập vào một chuỗi con số.
Vân Chức hoảng hốt, cảm thấy có chút quen mắt.
Tần Nghiên Bắc tới gần bên tai cô: "Thực xin lỗi, anh quên là em không biết mật mã thông đạo của công ty, không chỉ có cái này, những mật mã mà anh dùng cũng đều giống nhau, rất dễ nhớ, là ngày lập hạ 22 năm trước."
Vân Chức mở to mắt, ngực đột nhiên run lên, rõ ràng nghe thấy tiếng vang chấn động.
Lập hạ 22 năm trước...
Tần Nghiên Bắc nhìn lông mi đang rung động của cô: "Với anh mà nói, đó là ngày tốt đẹp nhất, anh cũng đã nói với tất cả mọi người hay đi con đường này rằng, lập hạ năm đó, chính là khởi đầu tốt nhất."
Anh thấp giọng: "Là sinh nhật của Vân Chức."
Sinh nhật là lúc bắt đầu cơn ác mộng của Vân Chức, giống như từ một khắc cô sinh ra, sự tồn tại của cô đã là sai rồi, đả thương người khác, hẳn là phải đi chuộc tội.
Cô đã quen xem nhẹ ngày này, đã quen ngày này hằng năm chỉ có anh trai Vân Hàn là có bánh kem và quà, có cơ hội thực hiện nguyện vọng, mà cô, sẽ nghênh đón sự thù hận cùng mắng mỏ càng trầm trọng hơn.
Nếu cô không sinh ra, nếu như cô gầy yếu, cô có thể sớm biến mất, thì anh trai sẽ không sinh ra đã yếu ớt như vậy.
Không có ai nói với cô rằng, lập hạ năm đó, bởi vì là sinh nhật của cô nên nó đáng giá được nhớ tới và trân trọng.
Vân Chức ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Tần Nghiên Bắc, không thèm để ý đang ở nơi nào, có camera theo dõi hay không, cô kiễng chân, môi mỏng hơi lạnh chủ động dán lên trên môi anh.
Bây giờ cô nhớ rõ rồi.
Sẽ không bao giờ quên.
Ngày mà Vân Chức sinh ra, cũng đã được ấn định là trân bảo của một người nào đó.
Tần Nghiên Bắc bảo trợ lý xuống đưa Vân Chức lên lầu, sau đó một mình đi tang máy tới đại sảnh lầu một.
Đã qua thời gian tan tầm bình thường, ánh đèn trong đại sảnh vẫn sáng, chỉ có ít ỏi vài nhân viên của Tần thị còn đang tăng ca, vừa thấy thái tử gia tới thì theo bản năng cứng đờ im lặng, chờ anh đi qua lại kích động dậm chân với nhau.
Tần Nghiên Bắc dừng ở trước poster to lớn chiếm nửa mặt tường.
Là poster phim điện ảnh đã được công khai do cô giáo Sin vẽ, trước mắt đã thoát vòng bạo hồng, giá trị con người của Sin giống như thuyền gặp nước, anh đã tìm người định chế in ra thành kích cỡ lớn, treo ở vị trí trước cửa lớn của tổng bộ Tần thị để ai cũng có thể thấy được.
Tần Nghiên Bắc ngẩng đầu, ánh mắt di chuyển từ trên xuống dưới, dọc theo đường vẽ, thẳng đến khi dừng ở chữ ký bên phải bên dưới cùng của tấm poster.
Lúc này, tên được ký trên đó không phải là Sin, mà là hai chữ Vân Chức sạch sẽ lưu loát.
Bút danh được viết ở đằng sau cái tên Vân Chức, rất nghiêm túc, cũng đủ tôn trọng, được dùng dấu ngoặc đơn để đánh dấu tỉ mỉ.
Bút danh của cô, thân phận ấy giành được giải thưởng, rất rõ ràng.
Tần Nghiên Bắc rút ra một cây bút đã chuẩn bị trước, một tay nhàn nhạt đút trong túi quần, nhìn như chây lười tùy ý cầm bút đi tới trước tấm poster, ngừng ở vị trí chữ ký của Vân Chức.
Sau đó, thái tử gia nâng tay lên, quả đào nhỏ chỗ cổ tay áo hơi vén lên, lộ ra xương cổ tay sắc bén, ngòi bút đen sì dừng ở đằng sau bút danh của Vân Chức, lại tự móc lên một nét gạch mới.
Nét gạch mới.
Đầu bút của người đàn ông kiêu ngạo lại sắc bén, không hề dừng lại mà viết xuống một hàng chữ.
~ [Bạn gái của Tần Nghiên Bắc]
Hai giây sau, lại như không đủ thỏa mãn, anh tiếp tục đặt bút viết.
~ [Vị hôn thê]
Khe rảnh bất mãn trong lòng vẫn chưa được lấp đầy, anh ỷ vào việc Vân Chức chỉ đi qua lối ở gara, không nhìn thấy nội dung trên tấm poster, tiếp theo cũng không hề cố kỵ mà viết ra một loạt cái biệt danh.
~ [Người yêu]
Tần Nghiên Bắc nhìn kỹ hai lần, lại trấn định nâng bút lên lần nữa, nét chữ cứng cáp, cuối cùng chốt hạ một câu.
~ [Tâm can bảo bối]
Vân Chức là họa sĩ tranh sơn dầu đang nổi, cô có rất nhiều biệt danh được người khác đặt cho, nhưng ở sau tất cả những biệt danh đó lại là...
Bạn gái của Tần Nghiên Bắc, vị hôn thê, người yêu, và cả...
Tâm can bảo bối.