Diệp Bùi Thiên tỉnh lại, hắn mở mắt ra, phát hiện bản thân nằm trong một phòng bệnh ngăn nắp.
Vết thương trên người đã được băng bó cẩn thân, trong mũi hút dưỡng khí, trên tay ghim ống truyền dịch.
Một y tá đứng canh bên giường.
Nhìn thấy hắn tỉnh lại, vị y tá tên Phó Oánh Ngọc kia lo lắng cúi xuống.
"Anh tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có thấy khỏe hơn chưa?" Vị y ta xinh đẹp dịu dành nói.
Ánh mắt Diệp Bùi Thiên đảo một vòng trong phòng, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng có chút thất vọng.
Hắn lịch sự nói cảm ơn, rồi không nói chuyện nửa.
"Anh muốn uống nước không? Muốn ăn ít gì không? Chỗ tôi còn rất nhiều đồ ăn, hầm chút canh thịt cho anh có được không?" Phó Oánh Ngọc nở một nụ cười ngọt ngào, cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp, hiếm có người đàn ông nào có thể thờ ơ với nụ cười của cô ta.
Diệp Bùi Thiên lắc đầu, lơ đãng nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Phó Oánh Ngọc không vui, đã lâu rồi cô ta không bị coi thường như này, người đàn ông trước mặt này vậy mà ngay cả một con mắt cũng không thèm liếc nhìn cô.
Nụ cười đặc trưng của cô ta vẫn không thay đổi, vừa đắp kín mền cho Diệp Bùi Thiên vừa nhẹ giọng nói:
"Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt đi, lần này thực sự là nhờ có anh giúp đỡ, nếu anh không kịp thời xây dựng bức tường thì không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người nửa."
Đang nói thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Sở Thiên Tầm xách một hộp cơm, thò đầu vào.
Hai mắt Diệp Bùi Thiên liền sáng lên, thậm chí hắn còn có thể miễn cưỡng chống cơ thể dậy.
"Đừng lộn xộn," Sở Thiên Tầm bước nhanh đến bên giường Diệp Bùi Thiên, đỡ hắn dậy, lại xoay người chào hỏi với Phó Oánh Ngọc.
"Cảm ơn cô." Sở Thiên Tầm nói.
Phó Oánh Ngọc mang theo nụ cười rời khỏi phòng bệnh, lúc đóng cửa lại, cô ta nhìn thấy Sở Thiên Tầm đang dựa vào đầu giường Diệp Bùi Thiên mở hộp cơm mà cô mang tới.
"Tôi làm chút đồ ăn, anh thế nào rồi? Có muốn ăn một ít không?"
Người đàn ông đối xử lạnh lùng với mình lại lộ ra nét mặt ngại ngùng, xấu hổ gật nhẹ đầu.
Phó Oánh Ngọc đóng cửa lại, thu hồi nụ cười, khẽ hừ một tiếng.
Sở Thiên Tầm mở hộp cơm ra, từ trong bình đổ ra một bát cháo, đặt vào tay Diệp Bùi Thiên.
Lúc này muốn uống cháo trắng là một chuyện vô cùng khó khăn, trên đường đi bọn họ vô tình góp nhặt được một ít gạo, ăn đến hiện tại cơ bản đã thấy đáy, Sở Thiên Tầm đổ hết số gạo tấm còn sót lại ra miễn cưỡng nấu được nửa bình.
Sở Thiên Tầm như làm ảo thuật khi không biết lấy từ đâu ra một đĩa dưa chua cùng vài lá cải bó xôi tươi xanh đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường bệnh.
"Mau ăn đi.
Tôi chạy hết các chợ mới đổi được một chút này."
Diệp Bùi Thiên cúi đầu, xoay chiếc bát nhỏ bằng thép không gỉ trong tay hai ba vòng, cuối cùng nói ra một câu hoàn chỉnh: "Chúng ta..
cùng ăn nhé?"
May mắn Sở Thiên Tầm lập tức đồng ý, không khiến hắn khó xử.
"Được, tôi ăn với anh một chút." Sở Thiên Tầm gọn gàng bưng thêm một cái bát, múc chút cháo, ngồi xuống đầu giường Diệp Bùi Thiên.
Lúc này điện lực rất khan hiếm, trong phòng bệnh chỉ có một ngọn đèn ngủ yếu ớt.
Hai người chen chút ở đầu giường, mượn ánh đèn yếu ớt, cùng chia sẻ món cháo loãng và ít rau hiếm có.
Diệp Bùi Thiên bị thương nặng, hành động khó khăn, Sở Thiên Tầm vừa ăn vừa đem mấy rau xanh ít ỏi bỏ hết vào bát hắn.
Diệp Bùi Thiên im lặng cúi đầu uống cháo.
"Cảm ơn." Hắn đột nhiên nói.
"Anh cảm ơn tôi làm gì?" Sở Thiên Tầm mỉm cười: "Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn anh đã liều mạng giúp tôi."
"Mặc dù anh đã giúp tôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh một câu.
Sau này, trong lúc chiến đấu nhất định phải ước lượng được dị năng của mình." Sở Thiên Tầm nghiêm túc nhìn vào mắt Diệp Bùi Thiên: "Trên chiến trường, cho dù là vì người nào, cũng không thể khiến dị năng của mình khô kiệt.
Anh hiểu không? Cho dù anh không chết, cũng không được làm vậy."
Diệp Bùi Thiên nhìn vào mắt cô, không nói gì.
Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt hắn như đang im lặng nói lên điều gì.
Sở Thiên Tầm né tránh ánh mắt hắn, tùy tiện tìm một chủ đề: "Tôi, tôi phải đi.
Qua ngày mai sẽ đi."
Diệp Bùi Thiên mím môi.
Trong phòng bệnh trống trải, hai người im lặng hồi lâu.
Ánh mắt Sở Thiên Tầm rơi vào chỗ hai chân trống rỗng trên giường bệnh, cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, cô nhất thời xúc động, bất ngờ nói: "Hay là anh có muốn đi cùng với chúng tôi không?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, Sở Thiên Tầm liền hối hận.
Cô hận không thể tự tay tát vào mặt mình một cái, bản thân lại không biết sống chết mà vẫn muốn đem theo ác ma Diệp Bùi Thiên đi cùng.
Nhưng Diệp Bùi Thiên nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên.
Hắn mở miệng, cả gương mặt trong nháy mắt như tỏa sáng, lộ ra vẻ mặt khiến Sở Thiên Tầm cảm thấy áy náy.
Hắn..
vui như vậy sao? Sở Thiên Tầm nghĩ thầm trong lòng, thì ra hắn thật sự muốn đi cùng bọn cô.
Được rồi, được rồi, biết đâu do hắn không thích căn cứ này.
Hắn vì cô mà bị thương, ngay cả chân cũng gãy mất, cô lại đưa hắn đi thêm một đoạn, sau này đến căn cứ hắn thích rồi khuyên hắn ở lại sau.
Sở Thiên Tầm tự tìm một lý do cho mình.
Trong đêm, Diệp Bùi Thiên rũ mắt xuống, đột nhiên nói ra một câu hoàn toàn không liên quan: "Mẹ của tôi là mẹ kế, từ nhỏ tôi đã lớn lên cạnh bà."
"Bà đối với tôi rất thân thiết lại ấm áp, bình thường có vẻ bà ấy đối xử với tôi còn tốt hơn em trai tôi.
Tất cả mọi người đều nói bà là người mẹ tốt."
Giọng hắn hơi trầm khiến người nghe như bước vào câu chuyện của hắn một cách vô thức.
"Nhưng trong lòng tôi luôn mơ hồ có cảm giác rằng bà ấy không thích tôi nhiều như những gì bà ấy thể hiện.
Hình như bà ấy vẫn luôn muốn ném tôi ra khỏi cái nhà này.
Từ nhỏ tôi đã rất nỗ lực, muốn làm vừa lòng bà ấy, không để bà ấy bày ra vẻ mặt chán ghét với tôi sau lưng người khác."
Diệp Bùi Thiên trầm mặc, câu nói kế tiếp hắn không nói nửa.
Sở Thiên Tầm không muốn nghĩ đến phần còn lại của câu chuyện, cô hiểu rõ, Diệp Bùi Thiên bị nhốt trong kho hàng kia, chính là nhờ vị mà hắn gọi là "Mẹ" kia ban tặng.
"Trước đây, tôi luôn cảm thấy cô.." Diệp Bùi Thiên ngượng ngùng cười: "Cảm thấy cô cũng chán ghét tôi."
"Tôi sai rồi." Hắn cười nói.
Sở Thiên Tầm thở dài trong lòng.
Dọn dẹp bát đũa trên bàn, dìu hắn nằm xuống.
"Nghỉ ngơi đi, ngày mai khi rời đi, tôi sẽ đến đón anh.".
Danh Sách Chương: