Trong căn phòng mờ tối, màn hình máy tính còn mở, gạt tàn trên bàn chất đầy tàn thuốc, bên cạnh là mì tôm chưa ăn xong, quần áo trượt khỏi người, người thức trắng đêm trên ghế sô pha từ từ tỉnh lại.
Phương Tri Hữu đứng dậy, đi tới cạnh bàn cầm ấm điện lên muốn rót nước, nhưng rót mấy lần vẫn không ra một giọt nước nào, thầm mắng một tiếng "F***".
Cô đành cầm ấm nước lên, đá văng mấy cái ghế và chai nước suối rơi vãi, đi đến phòng bếp lấy nước.
Khi quay lại đi ngang qua phòng khách, TV đang mở, mẹ cô đang nằm trên giường cắn hạt dưa, bên giường đều là vỏ hạt dưa rơi vãi.
"Chậc chậc, vụ này chết không ít người.
Tao nói này, làm gì không làm đi làm việc ở nhà máy hóa chất, chán sống rồi à.
Nhìn đi, còn có không ít nhân viên cứu hộ, nghe nói còn có bác sĩ..."
Phương Tri Hữu quay đầu lại, màng nhĩ ù đi.
Đôi môi của MC trên TV lúc đóng lúc mở, khuôn mặt trang điểm tươm tất phát tin tức này không chút trập trùng nào, như thể đang tụng kinh.
"Theo báo cáo, vụ tai nạn này đã khiến tổng cộng hơn 200 người bị thương và 43 người chết, trong đó có 10 lính cứu hỏa và 1 bác sĩ.
Hiện tại, chúng tôi đã đến Trung tâm cấp cứu của Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế, nơi chịu trách nhiệm hỗ trợ y tế cho vụ tai nạn này...!"
Phương Tri Hữu nghe không vô nữa, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Vu Quy, tin nhắn điện thoại hiển thị 24 giờ trước Vu Quy đã nhắn cho cô.
"Tớ yêu cậu, ngủ ngon, Tri Hữu."
Người thanh niên mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, dùng sức bấm bàn phím: "Mẹ kiếp mau nghe máy đi! Vu Quy! Trả lời!"
Nhìn thấy bộ dạng cuồng loạn của con gái, mẹ Phương lạnh nhạt nói: "Chết cũng được, khỏi làm hại người khác."
Phương Tri Hữu xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người.
Mẹ Phương bỏ hạt dưa trên tay xuống: "Mày nhìn tao làm gì, nói không đúng sao? Mày liếc cái gì..."
Lại là cầm dao đeo súng chào hỏi mười tám đời tổ tông nhà Vu Quy.
Phương Tri Hữu cắn răng làm ngơ, lao vào phòng ngủ vội vàng thu dọn vài bộ quần áo, lấy một xấp tiền ẩm ướt từ dưới gầm giường ra, đeo ba lô lên vai, đẩy cửa đi ra.
"Xin chào, một vé xe lửa đi Cẩm Châu."
Người bán vé ngáp dài, nhấp chuột vài cái: "Không còn vé xe lửa."
"Vé đứng thì sao?"
Người bán vé liếc cô một cái: "Sao không tới sớm, hết rồi."
Phương Tri Hữu nghiến răng, rút bốn tờ tiền màu đỏ đẩy vào quầy: "Đường sắt cao tốc còn vé nào không?"
"Có toa đứng, mua không?" Người bán vé liếc cô một cái, thu tiền: "Còn thiếu năm mươi."
Phương Tri Hữu rút một ít tiền lẻ trong ví ra: "Một vé toa đứng, cảm ơn."
"Diễn Chi! Cố Diễn Chi! Cố Diễn Chi! Tỉnh lại!" Trong cơn mê, có người kêu tên cô đến khàn cả giọng, giọng nói quen thuộc kèm theo tiếng thút thít, vang lên từ nơi xa đột nhiên kéo thần trí của cô về thực tại.
Cố Diễn Chi ho khan hai tiếng, phun ra bọt máu mắc kẹt trong cổ họng, chậm rãi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt lo lắng của người bên dưới.
Đôi mắt đó rất đẹp, mang theo tia nước làm người ta đau lòng.
Nàng nâng mặt cô lên, hổ khẩu trên tay bác sĩ có vết chai bởi vì nhiều năm cầm dao, nhẹ nhàng vén tóc trên trán cô lên.
"Cố Diễn Chi?"
Không biết vì sao, toàn thân Cố Diễn Chi run lên, hoàn toàn tỉnh lại, nắm lấy tay nàng, lại ho khan hai tiếng.
"Em không sao."
Khi biến cố xảy ra, cô chỉ kịp ôm nàng ngã xuống.
Sau khi vụ nổ qua đi, cô lâm vào hôn mê, Lục Thanh Thời cũng không dám động đậy, đành phải tiếp tục duy trì tư thế này.
Cho đến lúc này cô tỉnh táo lại, hai người mũi đối mũi mặt đối mặt.
Khi cô nói chuyện, hơi thở nhẹ nhàng phả vào giữa cổ mình, Lục Thanh Thời hơi nghiêng đầu, tai hơi nóng lên.
"Không sao thì đứng lên đi."
Không biết vừa rồi là ai vừa khóc vừa gọi tên cô.
Cố Diễn Chi có chút buồn cười, dứt khoát lại cúi đầu xuống cọ vào ngực nàng, tràn đầy vui sướng khi sống sót sau tai nạn.
"A, đau đầu quá, vai cũng đau, ngực đau đớn dữ dội, chỗ này chỗ kia cũng đau..."
Lục Thanh Thời không chịu nổi nữa, người này luôn có thể quét sạch đức tính tốt đẹp của nàng.
"Cút!"
Đến lúc đội y tế phải sơ tán, một nhóm người lo lắng chờ đợi hai người trở về, Vu Quy nhấn muốn nát máy bộ đàm trong tay cũng không nhận được phản hồi.
Vụ nổ lớn vừa rồi khiến trong lòng mỗi người đều thắt lại, Hách Nhân Kiệt trước giờ luôn ồn ào nhất cũng cúi thấp đầu không nói lời nào.
Có một vài đồng nghiệp sức khỏe không tốt cũng theo xe cứu thương trở lại bệnh viện trong tình trạng nôn mửa và tiêu chảy, Trần Ý lấy một vài chai nước khoáng trên xe lần lượt phát cho họ, Lưu Thanh Vân cũng lấy được một hộp xúc xích xông khói từ chỗ Đội cứu hỏa.
"Đến đây, ăn chút đi."
Trong hoàn cảnh như vậy thì có ai thèm ăn, nhìn thấy lại sắp đến hoàng hôn, họ đã làm việc liên tục suốt một ngày một đêm, ai cũng bụng đói kêu vang nhưng ai cũng không ăn, tất cả mọi người đang chờ đợi một kết quả.
"Hiện tại mọi người phải sơ tán ngay lập tức, nhiệm vụ của Đội y tế đã hoàn thành.
Công việc tiếp theo tìm kiếm thi thể của nạn nhân sẽ được thực hiện vào ngày mai."
Chính phủ cử người đến thương lượng, mấy chữ "thi thể của nạn nhân" nghe thế quái nào thật chói tai.
Lưu Thanh Vân cáu kỉnh, tức giận đến mức suýt đánh người, bị một số đồng nghiệp ba chân bốn cẳng giữ chặt lại.
Không ai ngờ Vu Quy lại đột nhiên xông lên nắm lấy cổ áo người ta.
"Anh nói xạo! Cô giáo của tôi và bạn của tôi đều đang ở bên trong! Mấy người mau chóng phái người đi tìm đi! A!"
Sau khi hét lên, đôi mắt đỏ bừng lặng lẽ nhìn gương mặt vẫn bình tĩnh của đối phương, cô không còn hứng thú nói tiếp nữa.
Người của chính phủ chỉnh lại cà vạt bị cô kéo lệch: "5 phút đồng hồ, cho mọi người thêm 5 phút."
Sắc trời dần dần tối sầm lại, một chút hoàng hôn bị khói lửa nồng đậm bao phủ, điện thoại của Hách Nhân Kiệt vang lên, anh ta bật loa ngoài.
Từ Càn Khôn hét lên trên điện thoại: "Không phải cứu hộ kết thúc rồi sao?! Mấy người cmn mau chóng trở về hỗ trợ nhanh đi! Trong viện bận muốn điên rồi, biết không hả?!"
Hách Nhân Kiệt kéo điện thoại ra xa: "Chị Lục còn chưa đi ra."
"Không cần quan tâm ai chưa ra, mau trở về cho tôi.
Chờ chút, cậu nói ai chưa ra, ai?"
Hách Nhân Kiệt nhỏ giọng lặp lại: "Chị Lục."
Từ Càn Khôn suy nghĩ một hồi cảm thấy tiểu tử này có lẽ đang đùa với mình: "Không thể nào, số mệnh của Lục Thanh Thời cứng rắn như vậy, khắc chồng khắc con, ai chết chứ cô ấy sẽ không chết.
Alo, alo?"
Hách Nhân Kiệt bụp một cái cúp điện thoại, Vu Quy cũng đứng lên: "Chúng ta đi vào tìm họ đi."
"Không được." Trần Ý vội vàng chạy tới ngăn cản bọn họ: "Chị Lục sinh tử còn chưa biết, mấy người đừng đi vào tìm chết, bình tĩnh lại đi!"
Lưu Thanh Vân rút điếu thuốc nhăn nhúm từ trong túi ra, muốn hút nhưng nhớ ra đây là khu vực rò rỉ của nhà máy hóa chất nên đành phải vò nát rồi ném xuống đất, hung hăng giẫm mạnh hai cái.
"Về thôi, đã muộn vậy rồi, trong viện thực sự không còn nhân lực.
Chuyện của Chủ nhiệm Lục, nhân viên cứu hỏa sẽ tiếp tục tìm kiếm cứu hộ, chúng ta lãng phí thời gian ở đây cũng không có ý nghĩa gì."
Có đồng nghiệp mệt mỏi đến mức gục xuống đất, trợn mắt ngáp dài có thể ngủ thiếp đi.
Vu Quy nắm chặt tay: "Mấy người không đi sao?"
Ánh mắt của cô ấy quét qua các đồng nghiệp đang nói chuyện, Trần Ý, Lưu Thanh Vân, Hách Nhân Kiệt và những y tá khác, tất cả đều im lặng không nói, thậm chí còn tránh ánh mắt của cô ấy.
Vu Quy cầm túi cấp cứu đeo lên người: "Từ lúc cô Lục tiến vào đám cháy, cô chính là bệnh nhân tiềm ẩn.
Tôi sẽ không từ bỏ những bệnh nhân khác, huống chi là cô."
Cô ấy hít một hơi thật sâu, không có mặt nạ dưỡng khí đứng bên ngoài vòng dây, cổ họng bắt đầu ngứa ngáy.
Nhưng như vậy thì sao, dù cho cô Lục lạnh lùng với cô ấy, "một ngày là thầy, cả đời vẫn là thầy", cô ấy kính nể cách làm người và y thuật của nàng.
Ai sẽ nhớ những điều không quan trọng này, điều bệnh nhân có thể nhớ rõ vĩnh viễn là người có thể mang lại cuộc đời mới cho họ, cô ấy cũng thế.
Vu Quy từ từ nhấc chân đi vào bóng tối, vừa đi được hai bước, đột nhiên phấn khích kêu lên: "Cô Lục! Cô Lục! Đội trưởng Cố! Hai người còn sống tốt quá rồi!!! Mọi người tới đây mau!!!"
Lần đầu tiên nàng cảm thấy tiếng kêu hô của Vu Quy không còn chán ghét như vậy nữa, nàng dìu Cố Diễn Chi chầm chậm đi từng bước từ trong đống đổ nát.
"Đến giúp đỡ đi."
Vu Quy vội vàng ném túi cấp cứu chạy tới đỡ cánh tay còn lại của Cố Diễn Chi, cùng những người khác đồng tâm hiệp lực đưa người ra ngoài.
"Cởi áo khoác ra." Lục Thanh Thời cởi nút áo cho cô trước mặt mọi người, Cố Diễn Chi ho một tiếng nắm lấy tay nàng.
"Để em tự làm, em tự làm."
Cô nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, Lục Thanh Thời nửa quỳ ở bên cạnh kiểm tra chỗ bị thương cho cô, thân hình nữ tính mảnh mai uy lực bên dưới lớp áo đen chiến thuật.
Lục Thanh Thời dùng nhíp nhẹ nhàng nhấc lớp vải trên vai, sưng tấy và rách da, nàng dùng i-ốt khử trùng cho cô từng chút một.
"Đau không?"
Nàng dành thời gian ngẩng đầu lên nhìn cô, bắt gặp ánh mắt chưa kịp thu lại của cô, quá mức dịu dàng.
Trên trần xe cứu thương có đèn pha, cô nằm nghiêng người dựa vào cạnh xe, cởi một nửa áo khoác, một chân duỗi thẳng dưới đất, chân còn lại cong gối đặt dưới cánh tay của mình.
Ánh đèn từ trên cao chiếu rọi xuống, chiếu sáng con ngươi của cô, sợi tóc có chút lộn xộn, màu tóc nâu sẫm làn da rất trắng, đường nét giống như đao tước búa khắc, cộng thêm vừa mới từ bên trong khói lửa đi ra, trên người bị thương, càng có thêm cảm giác...
Nàng nhớ một từ Tần Huyên từng nói với nàng: Chiến tổn.
Đúng, chính là chiến tổn, một vẻ đẹp rung động lòng người.
"Đau."
Chưa từng nghĩ có một ngày mình cũng bị thất thần vì vẻ đẹp của cô gái khác, bác sĩ có chút bối rối: "Đau ở đâu?"
Cố Diễn Chi chỉ chỉ ngực: "Ở đây."
Dưới xương sườn ba phân, là trái tim.
Lục Thanh Thời chồm người qua: "Đừng nhúc nhích, tôi nghe một chút."
Cố Diễn Chi vai rộng, ống nghe không đủ dài, nàng buộc lòng phải tiến lên một bước, đỉnh đầu sát bên cằm người kia.
Hai người ở một khoảng cách vi diệu, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của cô, còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhè nhẹ trên người cô.
Cố Diễn Chi đặt tay lên eo nàng, nhẹ nhàng đặt vào, sợ mình xúc động.
"Có nghe được không? Thanh Thời."
Cô nhỏ giọng gọi tên nàng, giọng nói trong trẻo và ấm áp, nhưng nhịp tim lại không hề nhẹ nhàng bởi vì khoảng cách đột nhiên quá gần.
Từng nhịp từng nhịp, mang theo tiết tấu lộn xộn đi thẳng vào màng nhĩ của Lục Thanh Thời.
Dựa vào kinh nghiệm bác sĩ, nàng kết luận rằng người này chỉ bị chấn thương ngoài da, nhưng...
Nàng đột nhiên cắn chặt môi dưới.
"Em cảm thấy bệnh của em rất nghiệm trọng.
Chị có thể nói cho em biết rốt cuộc em bị bệnh gì không?"
Bàn tay đặt trên eo mình dần dần có sức nặng, cộng thêm quỳ một lúc lâu thể lực không chống đỡ nổi, Lục Thanh Thời bất ngờ ngã vào ngực cô, khóe môi lướt qua xương quai xanh của cô, có thể cảm nhận rõ ràng toàn thân người kia căng thẳng.
"Ôi..." Lục Thanh Thời xoa xoa cái trán bị đụng đau: "Cố..."
Còn chưa kịp nói xong, có người gào lên: "Cmn mấy người đều là mình đồng da sắt sao?! Một ngày một đêm không ngủ mà còn có tinh thần như vậy!"
Hai người đồng thời quay đầu lại, Hách Nhân Kiệt trong tay cầm hai chai nước khoáng, dường như muốn đưa cho bọn họ.
Cố Diễn Chi nhanh chóng buông tay.
Lục Thanh Thời cũng chỉnh lại áo blouse trắng, mặc dù nàng không biết tại sao mình phải làm động tác này, có vẻ rất dư thừa, ánh mắt Hách Nhân Kiệt rõ ràng bắt đầu bát quái.
"Kết thúc công việc, về nhà.".
Danh Sách Chương: