Thuận Thiên có nghĩa là thuận theo ý trời, tuân theo mệnh trời, hợp với thiên đạo.
Có lẽ không quá nhiều người biết được, thậm chí biết rồi nhưng cũng nhanh chóng quên đi, trong lịch sử Đại Việt, Thuận Thiên từng được đặt làm niên hiệu của hai vị Thái Tổ, Lý Công Uẩn và Lê Lợi, với ý nghĩa việc họ lên ngôi Cửu ngũ hoàn toàn là thuận theo ý trời, hợp với lòng dân.
Với phần đông mọi người, Thuận Thiên chính là tên thanh kiếm thần đã giúp Lê Thái Tổ hiệu triệu thiên hạ, trảm thủ Liễu Thăng trong câu chuyện Sự tích Hồ Hoàn Kiếm nổi tiếng.
Việt lúc này không còn bộ dáng ung dung ngồi thưởng trái cây nữa, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào thanh cổ kiếm trên tay Tiền Bách Vạn.
Ảm đạm vô quang, gỉ sét loang lổ, dấu vết của tuế nguyệt hằn lên thật rõ ràng.
Thuận Thiên, hai chữ này thực ra cũng không có gì đặc thù hay độc đáo, rất có thể chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, thế nhưng Hán tự, loại chữ tồn tại suốt một nghìn năm phong kiến rực rỡ này thì không thể trùng hợp được.
Việt nhớ lại dòng chữ "Thuận Thiên Kiếm Lê Lợi" khắc trên mười tám tảng thạch bia quanh tòa tế đàn ở Lạc Long thủy phủ, so sánh hai từ Thuận Thiên, nét chữ quá giống nhau, có lẽ cùng một nét chữ.
Hay nói đúng hơn, hoàn toàn là do một người viết ra!
“Thanh kiếm gãy này...thực sự là bảo kiếm của Lê Thái Tổ hay sao?
- Bây giờ đấu giá bắt đầu, giá khởi điểm mười vạn linh tệ, mỗi lần tăng giá không dưới một ngàn!”
Tiền Bách Vạn nhìn bốn phía, hít một hơi thật sâu lớn tiếng nói.
Một khoảng yên lặng.
Ở đây không ai là kẻ ngu ngốc hết.
Khởi điểm mười vạn linh tệ, bằng với giá của một cuốn thượng phẩm linh thuật, vấn đề là vật phẩm lại chỉ là một thanh kiếm gãy rỉ sét vô dụng, ai dám bỏ mười vạn linh tệ ra mua? Dù cho không người ta cũng phải suy nghĩ xem liệu mình có nên nhận.
- Giá khởi điểm giảm xuống còn năm vạn...không, hai vạn linh tệ, mỗi lần tăng giá không được phép vượt quá một nghìn!
Việt chuyển ánh mắt nhìn lên gương mặt có vẻ rất miễn cưỡng của lão hồ ly này, đôi mắt có vẻ đục ngầu của lão hoàn toàn tĩnh lặng, không hề có chút sốt ruột của một thương bán hoa chiều 30 Tết.
Truyện Khác
Rõ ràng ngay từ đầu lão đã biết thanh kiếm gãy không ai thèm mua nên khống giá lên mười vạn, giờ giảm xuống liền tám vạn, sẽ khiến cho người ở đây cảm thấy mình được món hời lớn.
Theo Việt đoán, lão chuẩn bị giảm xuống một vạn, nhất định sẽ có người mua.
Tiền Bách Vạn hít sâu một hơi làm bộ lấy tinh thần đưa ra một quyết định hệ trọng, rồi miễn cưỡng nói:
- Giá cuối cùng, khởi điểm một vạn linh tệ!
Toàn trường vẫn yên lặng, nhưng rất nhanh có một thanh âm vang lên:
- Nể mặt Tiền lão, ta ra giá một vạn mốt!
Tiền Bách Vạn chỉ chờ có vậy, lập tức khuấy động bầu không khí:
- Một vạn một ngàn linh tệ, còn ai ra giá cao hơn nữa không? Đừng quên, đoạn kiếm gãy này rất có khả năng là một mảnh của tuyệt phẩm bảo kiếm, nói không chừng bên trong còn phát hiện được thứ gì, huống hồ nó còn có năm trăm năm lịch sử, thực sự đã tồn tại quá lâu!
Có một người ra giá đương nhiên sẽ có người tiếp bước, lại bị đấu giá sư kích động, lập tức xuất hiện thanh âm:
- Một vạn hai ngàn lạng!
- Tốt, có người tăng giá, thật tinh mắt, còn có ai ra giá nữa không, cơ hội mất đi rồi sẽ không lấy lại được đâu!
Tiền Bách Vạn liên tục có những ngôn từ kích động quần chúng nhân dân khiến không ít người cảm thấy muốn nhét giẻ vào mồm lão.
- Dù sao cũng là cổ vật năm trăm năm, sao có thể ra cái giá rẻ mạt để mua? Bản thiếu gia mua hai vạn!
Việt lên tiếng đấu giá, một bộ dáng thiếu gia môn phiệt coi tiền như cỏ rác, lập tức hét ra số tiền gấp đôi giá khởi điểm, hắn dự tính chốt luôn sổ.
Không ai vì một thanh phế kiếm rách nát mà đi đọ tiền với một gã thiếu gia không biết tiêu tiền vào việc gì.
Tất cả đều im lặng, không ít người lắc đầu.
Đến khi mọi việc tưởng như sắp ngã ngũ, thì một thanh âm lạnh lùng đầy kiêu ngạo vang lên:
- Ba vạn!
Lần này người ra giá chính là Lý Minh.
Lưu Ngọc nghi hoặc nói:
- Đại sư huynh, thanh phế kiếm này rất quan trọng sao?
Lý Minh thản nhiên nói:
- Không có gì, mua về sưu tầm cũng được, chút tiền đó đáng gì!
Thanh âm của hắn không lớn nhưng cũng không hề nhỏ, đủ để tất cả mọi người nghe thấy.
Ba vạn linh tệ chỉ là một chút tiền cỏn con, lẽ nào lại thêm một gã thiếu gia tiêu tiền như cỏ rác?
- Ba vạn linh tệ, lại có người gia giá, các vị còn đợi gì nữa!
Tiền Bách Vạn giọng nói càng thêm vang dội, ba vạn là con số đủ để hắn thỏa mãn, nhưng con người ai chẳng muốn nhiều hơn, tiếp tục lên tiếng kích động đám đông trong đấu giá trường.
- Bốn vạn!
Việt lên tiếng theo giá, vẫn một bộ dáng không thèm quan tâm, nhưng thực tế miệng mỉm cười nhưng trong lòng rơi lệ.
Mặc dù hắn sử dụng số linh tệ bên trong thẻ bài của Lâm Kiệt, nhưng vẫn cảm thấy xót xa.
Lý Minh khinh thường cười:
- Năm vạn!
- Vốn dĩ không hứng thú lắm, nhưng không ngờ lại có kẻ muốn đấu phú với ta! Ta ra giá sáu vạn linh tệ!
Bên dưới, mọi người cũng cảm thấy rất kì lạ, nhưng không đến mức quá kinh ngạc, mỗi lần hội đấu giá đều xuất hiện trường hợp kiểu này, một số thứ không đáng giá lại được mua với cái giá cực cao, còn một số trân phẩm giá trị lại không bán được.
- Lại là một tên tiền nhiều không có chỗ tiêu.
Rất nhiều người đều tỏ ra ngưỡng mộ.
- Bảy vạn!
- Tám vạn!
Việt nảy sinh cỗ xúc động muốn giết tên khốn kiếp nào đang đấu giá với hắn, đầu óc liên tục xoay chuyển, cuối cùng cắn răng báo ra một cái giá khiến người ta phải giật mình:
- Mười vạn linh tệ!
Hít!
Toàn tràng hít ngược một hơi lãnh khí, mười vạn linh tệ cho một thanh phế kiếm, đúng là coi tiền bạc như cỏ rác.
Ngay cả Tiền Bách Vạn cũng bất ngờ một cách đầy hưng phấn, thực sự không thể tin nổi, một thành kiếm gãy vốn tưởng không ai hỏi đến lại được đấu giá mười vạn linh tệ.
“Liệu giá có tiếp tục được nâng lên nữa hay không?”
Đây chính là tiếng lòng chung của tất cả, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào phòng bao của Lý Minh, phần lớn đều đã nhận ra giọng nói của vị Phỉ Thúy công tử này.
Đường đường Phỉ Thúy công tử, lẽ nào chịu để người ta vẽ mặt?
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lý Minh cũng có chút xoắn xuýt.
Có nên đấu tiếp?.
Danh Sách Chương: