Một thế giới hoàn toàn mới dưới góc nhìn của Lục Chẩn từ từ trải ra trước mặt.
Phi lí, kỳ lạ, không thể tin được.
Nhưng Sở Ân biết cấu tạo của thế giới này, vì vậy cô hiểu rõ tất cả những thứ này đều có thể thành lập.
...Số mệnh thực sự đang chơi đùa bọn họ.
Những ân oán trong lòng suốt bao năm qua cuối cùng cũng được hóa giải, nhưng sau khi mây đen tản đi, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác khó chịu khác trước.
Cô khốn khổ, thế giới sẽ không bồi thường cho cô.
Lục Chẩn khốn khổ, thế giới cũng sẽ không bù đắp.
Không ai trên đời này biết chuyện gì đã xảy ra.
Quanh đi quẩn lại, đi hết một vòng lớn, rốt cuộc nhận ra chỉ hai kẻ chồng chất vết thương mới có thể thấu hiểu nhau.
Cái thế giới chết tiệt này.
Lục Chẩn giơ tay nhéo vành tai cô, sau đó đưa ngón tay ra sau gáy, nhẹ nhàng xoa đầu cô xuyên qua mái tóc mềm mại màu trà: "Đừng buồn."
Sở Ân ngước mắt.
Sắc hồng chưa phai tràn ngập nơi đuôi mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp có phần mông lung.
Lục Chẩn bị cô nhìn, trái tim bắt đầu rạo rực, rất muốn hôn lên mắt cô.
Sở Ân lắc đầu lùi về phía sau: "Tôi vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho cậu đâu."
Cô vẫn cảm thấy còn rất nhiều chuyện chưa được thấu đáo, nhưng cảm xúc vừa mới bình tĩnh lại, đầu óc rối bời, tạm thời không thể suy nghĩ rõ ràng.
Lục Chẩn lặng lẽ kéo người nọ lại gần, thấp giọng giải thích: "Năm đó tôi đột nhiên biến mất là do chú út bắt đầu hành động."
Sở Ân sững sờ, nhất thời quên tránh né.
Đây là điều mà khi đó cô đã để tâm từ rất lâu.
"Lúc ấy tôi...!không có đề phòng, chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng, nhưng kĩ thuật diễn xuất của tôi quá tệ." Lục Chẩn cười tự giễu.
Không thể diễn không thích, Lục Lân Uyên đã bí mật quan sát lâu như vậy, gã cũng sẽ không dễ bị lừa.
"Về sau...!tôi đưa cậu đến gặp mẹ tôi, hi vọng cậu có thể chuyện trò với bà vài câu và biết được một số...!thông tin mà tôi không thể giải thích."
Sở Ân chớp mắt—— nhưng không có, bọn họ chỉ nói dăm ba câu về thời tiết.
Khi ấy cô cũng chỉ cảm thấy Tô Dục Mẫn trầm lặng u sầu.
Để nhớ lại hết thảy mọi chuyện trong kiếp này, Lục Chẩn đã đến viện điều dưỡng tìm chiếc chìa khóa cuối cùng.
Lúc đó, anh đã kiên nhẫn đứng chờ ở đầu giường Tô Dục Mẫn rất lâu, rất lâu mới nghe thấy tiếng mẹ hoảng sợ lẩm bẩm.
Bà nói: "Tôi rất bẩn." "Đừng đến gần tôi." "Tôi không nên sống." "Tôi là một tội nhân..."
Lục Chẩn 17 tuổi đứng chết trân tại chỗ.
Thế rồi, giữa cơn đau đớn, anh chợt nhận ra sự bài xích và chống cự của mẹ biết bao năm qua không phải dành cho anh.
Mà đó là bởi căm ghét bản thân mình.
Lục Lân Uyên chìa tay, cho bà sự dịu dàng, âu yếm nhất, nhìn bà đắm chìm rồi bắt đầu chèn ép và kiểm soát tinh thần dài lâu.
Tô Dục Mẫn hoàn toàn bị tẩy não, hại chết chồng trở thành tội ác của mình bà, không thể đối mặt với con trai, cũng không thể đối mặt với chính mình, cuối cùng chỉ có thể mặc gã chi phối.
Sở Ân giật mình.
Vậy ra cuộc trò chuyện cô nghe Lục Lân Uyên nói với Tô Dục Mẫn ngoài phòng bệnh hôm đó lại là sự tra tấn lâu dài như vậy.
Tên chó Lục Lân Uyên này quả thật không đáng sống.
Thậm chí gã còn mưu tính biến Sở Ân thành một Tô Dục Mẫn thứ hai.
Thế nên năm đó gã mới khoác lớp da phong độ thanh thoát, tiếp cận Sở Ân hai lần.
Năm đó đúng là Sở Ân cũng có ấn tượng rất tốt với gã.
Song Lục Lân Uyên vừa tiến được bước đầu tiên, cuộc chiến tranh giành quyền lực nhà họ Lục đã bắt đầu, gã không thể làm gì khác hơn ngoài việc tăng tốc, định nhốt Sở Ân lại trước.
Tiếp đó...!là toàn bộ mọi thứ phía sau.
Lục Chẩn vô thức siết chặt tay, ôm lấy người trong lồng ngực.
Mãi lâu sau Sở Ân mới lấy lại tinh thần.
Tuy căn nguyên thúc đẩy tất cả những bi kịch này xảy ra là cốt truyện gốc của tiểu thuyết, nhưng Lục Lân Uyên lại là động lực xấu xa phát triển từ nội dung cốt truyện.
May thay bụi bặm đời này đã lắng xuống[1], tên chó kia cũng bị tịch thu công cụ gây án quan trọng nhất và nghệ sĩ kịch bản cô đây sẽ không để gã được sống dễ chịu suốt phần đời còn lại.
[1] Bụi bặm lắng xuống: ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả.
Lục Chẩn xoa đầu cô, đợi cô tiêu hóa hết thông tin mới tiếp tục.
"Mẹ tôi...!không xuất thân từ gia đình danh giá, sau khi cưới cha tôi, tâm lý bất lợi, rất thiếu tự tin, nhưng tôi phát hiện quá muộn.
Vậy nên..." Lục Chẩn bỗng cười nhạt: "Khi đó thích bắt cậu học tập."
Sở Ân ngẩn người.
Lục Chẩn chưa nói hết, nhưng cô đã chợt hiểu ra ý anh.
Sở Ân 17 tuổi khoa trương tươi đẹp song rất bướng bỉnh tự ti.
Vậy nên ép em học, dạy em piano, dạy em phòng thân, hi vọng em có đủ sức mạnh và tự tin, sẽ không bị bất kì chèn ép tinh thần nào đến hao mòn, sẽ không trở thành như Tô Dục Mẫn.
"Cậu rất giỏi." Lục Chẩn cong môi.
Sở Ân chớp chớp mắt mấy cái, hồi lâu sau mới phồng má, hục hặc nói: "Kiếp này tôi nỗ lực lắm nhé...!thành tích đều là do tôi tự cố gắng đạt được."
"Tôi biết" Lục Chẩn mỉm cười bẹo má cô: "Vì vậy mà...!vô cùng chói mắt."
...
Phòng bệnh yên tĩnh, hành lang cũng không có người qua lại.
Một đêm này tựa như để cho người ta trút hết nỗi lòng về quá khứ.
Rất lâu sau, giọng thiếu nữ vang lên trong phòng bệnh.
"Lục Chẩn, cậu ôm đủ chưa?"
Để tiêu hóa hết toàn bộ thông tin phải tốn chút tinh lực, đến khi hiểu rõ và định thần lại, cô mới nhận ra tư thế của Lục Chẩn rất sai.
Anh vùi đầu vào cổ cô, mái tóc đen cọ vào cổ, hơi ngưa ngứa.
Sở Ân vội vàng đẩy đầu anh: "Đứng dậy."
"Chỉ ôm một chút thôi."
"Đã mấy chút rồi!" Sở Ân chống tay vào ngực anh, bắt đầu giãy dụa.
Cô luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó quan trọng, nhưng nhất thời lại không thể nghĩ ra.
Việc quan trọng nhất lúc này là giữ khoảng cách với Lục Chẩn.
Tên chó được cô điều trị cho quá tốt, bây giờ trên người không có một chút vấn đề, sức tay mạnh hơn cô rất nhiều.
Sở Ân giãy dụa mấy lần mà không thoát ra được.
Cô trừng mắt: "Tôi muốn đánh người, tôi nói cho cậu biết——"
"Đừng nhúc nhích." Lục Chẩn bỗng mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn.
Sở Ân: "Dựa vào cái gì?? Tôi cứ nhúc nhích——"
Lục Chẩn ngăn cô lại, ghé sát vào tai Sở Ân nói vài chữ.
Khuôn mặt Sở Ân bỗng đỏ bừng.
Mấy giây sau, trong phòng bệnh vang lên một tiếng thét chói tai.
"Lục Chẩn!! Đồ không biết xấu hổ!!!"
Sở Ân nhanh chóng bật ra, sau đó nhấc gối nện vào mặt Lục Chẩn.
Lục Chẩn bình tĩnh cầm gối xuống, hai con mắt đen kịt lại lộ ra chút vô tội: "Phản ứng sinh lý, không khắc chế nổi."
Người mình thích ở trong ngực, diện tích tiếp xúc lớn, khát vọng của Lục Chẩn với cô là bản năng.
Gò má Sở Ân nóng lên, cô đã rời xa thế giới người lớn quá lâu, hiện tại hiển nhiên không chịu được.
Cô xoay một vòng tại chỗ, để khuôn mặt hạ nhiệt rồi mới chỉ vào người trên giường: "Bây giờ trong lòng tôi chỉ có học, không ai được phép cản trở tôi học tập."
Còn một kì nữa là thi đại học, tuy rằng giữa chừng đã xảy ra biến cố lớn nhưng nhiệm vụ thi đại học của Sở Ân vẫn là quan trọng nhất.
Lục Chẩn gật đầu, nở nụ cười đáp: "Được."
Sở Ân hung ác cảnh cáo: "Nếu cậu tái phạm, tôi sẽ giết cậu."
Lục Chẩn giơ tay che nụ cười trên môi: "Đã rõ."
Dứt lời, Sở Ân cầm mũ túi lên, sau cùng lườm anh một cái rồi xoay người ra cửa.
Cô vừa chạm tay vào nắm cửa, đằng sau bỗng vang lên giọng nói mát lạnh của thiếu niên.
"Em cứ cố gắng học tập, anh sẽ luôn ở phía sau."
Lục Chẩn nhìn bóng lưng cô, giọng nói rất nhẹ nhàng, song cực kì kiên định.
"Điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh, chính là em."
Người thừa kế nhà họ Lục là Lục Chẩn lại xuất hiện trước mặt công chúng với vẻ khỏe mạnh và bình tĩnh, phá tan tất cả các loại tin đồn trước đó.
Không lâu sau, cuộc họp hội đồng quản trị do ông cụ Lục đích thân chủ trì được tổ chức, thông qua toàn bộ phiếu bầu trong cuộc họp, bổ sung Lục Chẩn làm giám đốc mới, đánh dấu Lục Chẩn chính thức bắt đầu tiếp quản công việc của tập đoàn Lục thị.
Từ đó về sau, từ đại thiếu gia biến thành giám đốc Lục.
Mà việc thẩm tra xử lí vụ Lục Lân Uyên vẫn cần một thời gian nhất định, mặc dù nhà họ Lục cũng sẽ chịu một số ảnh hưởng, nhưng sau trận chiến này, ông cụ Lục quyết tâm dốc mọi sức lực và tinh thần khoét cái vết thương thối rữa trên thân xác của người có ảnh hưởng lớn, cũng chính là gia đình họ Lục này đi.
Lục Chẩn đến nơi bắt giữ Lục Lân Uyên vào một ngày mưa.
Xe dừng bên ngoài nhà giam, Lục Chẩn mặc áo khoác đen, khuôn mặt dưới ô trắng bóc lạnh lùng, biểu cảm không vui không giận.
Anh đi vào phòng gặp mặt, ngồi xuống một bên kính, lặng lẽ chờ đợi.
Không lâu sau, cảnh sát mở cửa phòng đối diện, Lục Lân Uyên mặc áo tù chậm rãi bước ra.
Mới vài ngày ngắn ngủi, gương mặt anh tuấn vốn được chăm sóc cẩn thận đã già đi không ít.
Vừa thấy Lục Chẩn, gã lập tức nở nụ cười.
"Ồ, A Chẩn~ Không đúng, giờ phải gọi là tổng giám đốc Lục nhỉ?"
Lục Chẩn im lặng nhìn gã.
Kiếp trước anh cũng từng đưa Lục Lân Uyên vào tù, nhưng muộn và khó khăn hơn bây giờ rất nhiều.
Kiếp này được nhìn thấy bộ dạng mặc đồ tù sớm của Lục Lân Uyên, tâm trạng Lục Chẩn vô cùng bình tĩnh.
Chuyện quan trọng nhất đã được anh giải quyết, Lục Lân Uyên bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật bị nội dung cốt truyện điều khiển mà thôi.
"Vẫn tiện nghi chứ?" Lục Chẩn vô cảm hỏi.
Mặt Lục Lân Uyên cứng đờ, người đối diện nhã nhặn trầm tĩnh, mà cách một lớp thủy tinh, bản thân gã lại ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn khác.
Sự khác biệt rõ ràng này khiến gã đột nhiên cảm thấy phẫn uất, ánh mắt lạnh đi.
"Vẫn ổn, nơi mà cháu chú đích thân đưa chú đến thì tất nhiên là thích rồi." Lục Lân Uyên quái gở đáp.
Lục Chẩn bình thản: "Thích là được, dù sao vẫn còn phải ở lâu."
Khuôn mặt Lục Lân Uyên vặn vẹo trong phút chốc, đột nhiên cười nói: "Đúng rồi, cô bé Sở Ân kia vẫn khỏe chứ?"
Gã bỗng sáp đến, dán vào thủy tinh, nhìn chằm chằm Lục Chẩn, khẽ nói: "Nói thật, cô bé xinh gái như vậy mà bị thiêu chết chú cũng rất đau lòng—— Nhưng A Chẩn à, đây đều là do cháu ép chú, vậy nên cháu là người hại con bé, hiểu không?"
Con người đen kịt của Lục Chẩn nhìn gã không chớp mắt, tiếp đó mới nhẹ nhàng cong môi.
"Cô ấy rất khỏe mạnh, cả người không một vết xước."
Lục Lân Uyên ở trong tù, thông tin bị tắc nghẽn, nghe được lời Lục Chẩn nói, chân mày kích động nhướng lên.
"Nhưng chú đã chọc phải người không thể chọc." Lục Chẩn nói.
Lục Lân Uyên như thể nghe thấy chuyện cười, bắt đầu cười ha hả: "Người không thể chọc? Ai cơ? Cháu ư? Ôi A Chẩn yêu dấu của chú ơi, cháu coi trọng bản thân quá đ..."
Lục Chẩn mỉm cười lắc đầu: "Cô ấy."
Lục Lân Uyên sững sờ.
Anh ấy? Anh ấy cái quái gì?[2]
[2] Đoạn này Lục Chẩn nói "她/tā/: cô ấy" chỉ phụ nữ nhưng Lục Lân Uyên tưởng là "他/tā/: anh ấy" chỉ đàn ông.
Sau lưng Lục Chẩn có người giúp đỡ? Là ai?
Đã hết giờ thăm viếng, còi báo động vang lên "Ting——".
Lục Lân Uyên đột nhiên quay lại nhìn anh: "Là ai đang giúp mày?!"
Cho dù Tống Diên Xuyên giở quẻ cũng không có năng lực lớn như vậy, lẽ nào có thế gia nào âm thầm ủng hộ Lục Chẩn? Tâm tư Lục Lân Uyên trời sinh u ám, trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều thuyết âm mưu.
Nhưng Lục Chẩn chỉ ung dung đứng dậy, kiêu ngạo nhìn kẻ địch hai kiếp của mình.
Anh đã từng nghĩ, Lục Lân Uyên phá hủy một đời của họ, cho rằng trả thù thì nên hoàn trả gấp đôi.
Nhưng bây giờ, anh đột nhiên cảm thấy không cần thiết.
Hẳn là cô đã an bài ổn thỏa kết cục cho chú.
"Đón nhận số phận đi, chú út." Nói xong, Lục Chẩn xoay người rời đi.
Lần này.
Thần linh che chở tôi, phán xử ông.
...
Sở Ân đợi rất lâu, cuối cùng mới trông thấy tình tiết về Lục Lân Uyên trên kịch bản.
Suy cho cùng, quá trình xét xử là rất dài, nhà họ Lục thể hiện thái độ thành khẩn hợp tác với cảnh sát, tài liệu ngầm của Lục Lân Uyên quả thực khó có thể đào lên được.
Đến khi kết quả phán quyết Lục Lân Uyên được đưa ra, kì nghỉ đông ngắn ngủi của học sinh lớp 12 đã kết thúc.
Lục Lân Uyên bị kết án chung thân, ngồi bóc lịch cả đời.
Song Sở Ân cảm thấy, người như gã, cho dù bị tống vào tù cũng sẽ không ăn năn.
Cho đến giờ, gã chưa bao giờ nghĩ đến việc sám hối vì những dằn vặt giày vò về tinh thần và thể xác mà gã gây ra cho người khác.
Chẳng qua Lục Lân Uyên chỉ cảm thấy mình thua Lục Chẩn, chứ không hề cảm thấy mình đã sai.
Sở Ân cười ha ha hai tiếng với kịch bản.
Vừa nghĩ tới những chuyện Lục Lân Uyên đã từng làm với mẹ Lục Chẩn và cả những hành động mà gã đã cố gắng thực hiện với cô, lòng dạ Sở Ân tức giận vô cùng.
Không hối cải hả? Không sao, tôi giúp ông hối cải.
Cho tên già biến thái cũng phải nếm trải mùi vị của sự hành hạ, chỉ khi làm vậy, gã mới có thể học cách ăn năn, thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời!
Amen! Thẩm phán Ân đang giáng lâm!——
...
Với tư cách là một cựu nhân vật nổi tiếng của xã hội, Lục Lân Uyên đương nhiên có cảm giác thượng đẳng hơn đám tù nhân.
Mặc dù gã bị kết án tù chung thân, song miễn là dùng thủ đoạn đúng chỗ, thì biến ngồi tù thành khách sạn cũng không phải không có khả năng.
Nhưng nói cho cùng, điều kiện ở đây quá kém.
Nhà ăn, nhà tắm đều sử dụng công cộng, hơn nữa tất cả nhu cầu sống đều cơ bản.
Dưới sự điều hành, Lục Lân Uyên yêu cầu giám ngục cung cấp cho mình một nhà vệ sinh riêng trong nhà tắm công cộng để gã sử dụng.
"Ấy—— đây không phải là ông chủ lớn à?"
Có người thấy Lục Lân Uyên bước phòng thay đồ, huýt sáo.
Lục Lân Uyên sầm mặt, liếc nhìn anh ta, không thèm để ý.
"Ôi, ông chú lớn bơ chúng ta kìa——"
Mấy người đàn ông mặc áo sát nách tiến tới vây quanh, bắt đầu xô đẩy gã.
"Bọn mày đang làm cái gì thế?!"
"Ông chủ lớn cao quý, chúng tôi hầu hạ ngài!"
"Cút ngay!"
"Ha ha ha ha, nghe thấy không, người ta bảo mình cút ngay kìa!"
Đám người ba chân bốn cẳng, "hầu hạ" Lục Lân Uyên cởi quần áo bất chấp gã tức giận mắng chửi và phản kháng, sau đó bọn họ đều kinh ngạc.
"Đ, đệt——"
"Không ngờ lại là một tên thái giám?"
"Chết tiệt! Vô lễ! Vô lễ!"
Kiếp này Lục Lân Uyên chưa từng nhục nhã như vậy, mặt tái xanh mét.
Bởi trước kia đã đút lót thoả đáng nên gã sống ở đây vẫn tính là thoải mái, cũng không ai tìm gã gây sự.
Vậy tại sao tình hình lại đột nhiên thay đổi?!
Chẳng mấy chốc, càng lúc càng đông người đến vây quanh, Lục Lân Uyên bị công khai trước mặt bàn dân thiên hạ: "Cút ngay! Bọn mày cút hết đi!"
"Cứ không cút ấy!"
"Ha ha ha ha mau tới xem thử này"
Giữa những tiếng cười đùa, mọi người bắt đầu ba chân bốn cẳng đi qua đi lại xung quanh gã.
Mà trong kẽ hở của đám đông, bắt đầu có một vài cặp mắt khác dán lên người gã, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị.
Cuộc sống trong tù của Lục Lân Uyên chỉ mới bắt đầu.
...
Học kỳ mới đã bắt đầu.
Đây là học kì cuối cùng trước kì thi tuyển sinh, còn vài tháng nữa, bọn họ sẽ bước vào cuộc chiến thi đại học.
Sở Ân vẫn trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu không một kẽ hở, ngay ngày đầu khai giảng đã tự giác như vác bao thuốc nổ.
Mà Oái Văn hôm nay vô cùng náo nhiệt, bởi vì...
Lục Chẩn đến.
Thiếu niên mặc áo đen quần đen, đứng đầu ngã rẽ, nhìn Sở Ân đeo túi xách bước tới, khóe môi cong lên.
Gần đây thực sự rất bận, tuy ngày nào cũng gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô gái nhỏ học hành rất chăm chỉ, chỉ thỉnh thoảng mới để ý đến anh.
Đám học sinh Oái Văn trông thấy Lục Chẩn đều cực kì kích động.
Dù sao trước đây tất cả đều nghĩ anh Chẩn đã tạch, bây giờ người ta lại khỏe mạnh đứng đây, vẫn đẹp trai như lúc đầu thì làm sao bọn họ có thể không kích động!
Người cả hành lang đều đang lén lén lút lút nhìn anh.
Lục Chẩn dựa vào tường, lúc Sở Ân đi đến mới mỉm cười chắn trước mặt cô.
Sở Ân ngước mắt, ánh mắt bốn phương tám hướng vèo vèo phóng tới, cô mím môi: "Gì!"
Lục Chẩn giơ tay, sửa sang lại cổ áo cho cô, khi cúi đầu mới khẽ cười nói: "Nhớ em thôi."
Giọng nói được đè thấp mang theo chút khàn khàn tiến vào màng nhĩ, hơi ngưa ngứa.
Sở Ân nháy mắt trợn tròn hai mắt.
Cũng may không có ai đứng gần, nếu không cô có thể tưởng tượng trường học sẽ gây ra sóng to gió lớn thế nào.
Nhưng trên thực tế, mọi người trong hành lang đã bị chấn động.
—— Không đúng! Tình huống gì đây!
—— Nam vương học đường trước đang chỉnh cổ áo cho nam vương, ặc—— hoa khôi học đường hiện tại sao?!
—— Không đúng, không đúng! Có tình ý, có tình ý, có tình ý!!
Sở Ân vô cảm đạp Lục Chẩn một cước, nhỏ giọng nói: "Không, cho, phép, cậu, làm, phiền, tôi."
Lục Chẩn kêu rên một tiếng, sau đó rủ mắt nhìn cô, lỗ tai xinh xắn trắng nõn nhuộm một màu đỏ nhạt, Lục Chẩn nở nụ cười: "Anh biết."
Sở Ân đang định vào lớp, một giọng nói dạt dào tình cảm đột nhiên xen vào.
"Anh~~~ Chẩn~~~"
Tống Triệu Lâm uốn éo chạy đến như một đường gợn sóng, nhào tới trước mặt Lục Chẩn: "Em nhớ anh chết mất!!!"
Tuy đã biết tin Lục Chẩn khỏi bệnh từ lâu, song Tống Triệu Lâm vẫn mãi không được gặp anh, lúc này thấy Lục Chẩn, cậu không nhịn được rơi lệ đầy mặt!
Lục Chẩn mỉm cười: "Biết rồi."
Bấy giờ Tống Triệu Lâm mới trông thấy Sở Ân bên cạnh, vội vàng nhào đến: "Chị Ân! Em cũng nhớ chị!"
Nhưng còn chưa đi một bước, cậu đã bị Lục Chẩn lôi thẳng cổ áo về: "Giữ khoảng cách."
Tống Triệu Lâm chớp mắt: "Dạ?"
Lục Chẩn: "Đi học cũng đừng sán lại gần cô ấy."
Tống Triệu Lâm: "Hả?"
Lục Chẩn vỗ vai cậu: "Không thì tao sẽ đánh mày."
Tống Triệu Lâm: "...A."
Một giây sau, cậu bỗng cảm thấy sai sai—— Sếp Lục, sao anh có thể đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy chứ!?
"Anh Chẩn, anh không biết! Thực ra anh khỏe mạnh bình an là do em tin tưởng ngày đêm cầu nguyện đấy!!"
Lục Chẩn: "?"
Sở Ân: "..."
Cô đã suýt quên mất vụ lừa gạt tên ngốc này.
Tống Triệu Lâm đắc ý nói: "Vì anh, em chuyên tâm học tập mấy ngày, cầu nguyện thần thánh khắp đông tây, nè!—— Anh thật sự đã khỏe rồi! Thần kì chưa!"
Sở Ân che mặt, đúng là không muốn nhìn.
"Ồ?" Lục Chẩn khẽ cười, nhìn thoáng qua Sở Ân: "Hóa ra là nhờ vào phúc của mày à?"
"Đúng vậy! Ghê không ghê không ha ha ha ha!"
Sở Ân bỏ tay xuống, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, xoay người lập tức đi vào phòng học.
—— Mị nhổ vào!!
Nhưng chưa kịp bước vào cửa lớp thì đã bị người ta kéo lại.
Trong mắt Lục Chẩn tràn ngập ý cười, nắm chặt tay cô, nhét cho cô một hộp sữa bò.
Sữa vẫn còn nóng, liên tục được người nọ ủ cầm đến.
Lục Chẩn cẩn thận khép tay cô lại rồi chọc má cô, mặt mày dịu dàng: "Anh biết là em, đi học đi."
Sở Ân đưa mắt nhìn xuống, sau đó mới hừ lạnh, cầm sữa bỏ đi.
"Hả? Biết cái gì?"
Tống Triệu Lâm nhìn trái, nhìn phải mới hậu tri hậu giác cảm thấy bất thường.
Rõ ràng là chuyện xưa của ba người mà tại sao tôi không chen vào được??
...
Cả lớp phát hiện.
Lục Chẩn rất ít khi xuất hiện ở trường, nhưng mỗi nơi anh xuất hiện đều có một điểm chung.
Chính là Sở Ân cũng ở đó.
Lục Chẩn quả thật không quấy rầy cô học tập, chỉ giờ ra chơi, hoặc thỉnh thoảng đến lớp thể dục tìm cô.
Nhưng các loại fan cp vừa nghe tin một phát đã lập tức hành động.
Lục Chẩn sẽ thình lình xuất hiện ở căng tin, đặt lên bàn Sở Ân một cốc trà sữa nóng, sẽ đột nhiên xuất hiện vào lúc chạy trong giờ thể dục, cùng cô chạy tám trăm mét.
Trong diễn đàn hiện đủ loại bài đăng——
[Đã tám trăm năm, cp của tôi cuối cùng cũng là real rồi??]
[Hôm nay cậu đã kích thích chưa?? Đội quân kính hiển vi của mị mau chóng tập hợp! Chia sẻ biến mới!]
Sau khi Sở Ân chú tâm học tập, thỉnh thoảng vẫn nghe được mấy tin tức giải trí này.
Tống Triệu Lâm không thể tin được: "Thật á, thật á, thật á? Không thể nào, không thể nào, không thể nào?"
Sở Ân: "...Câm miệng!"
Lần sau Lục Chẩn đến, cô nhất định phải nghiêm túc dạy cho anh một bài học!
Thời tiết dần trở nên ấm áp, tiết thể dục không phải mặc áo khoác nữa.
Lớp 12 có rất ít tiết thể dục, học kì này mỗi tuần chỉ có một tiết, vừa ra chơi, các bạn học sinh đều phấn khởi chạy ra ngoài.
Sở Ân ngồi trong phòng học trống trải làm bài, không lâu sau, một bóng người lững thững bước vào.
Đặt lên bàn cô một cốc trà sữa, thêm thạch khoai cô thích.
Vừa ngẩng đầu, Lục Chẩn đang ngồi trên ghế, một tay chống thái dương, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô.
Ánh mặt trời chói lòa, trời xanh mây trắng ngoài ô cửa sổ.
Thiếu niên tóc đen sạch sẽ, khẽ nở nụ cười, đáy mắt đen kịt ngập tràn bóng hình cô.
Sở Ân ngơ người vài giây, bị khí chất thiếu niên trong giây phút ấy làm hoa mắt, mi mắt rung rung mấy cái mới nhớ đến chính sự.
"Lại đây." Cô ngoắc tay, sau đó dẫn người nọ đến một góc hành lang.
Nhưng không ngờ, một cô bé lớp dưới đúng lúc đi vòng qua bên này, vừa trông thấy hai bóng người, cô bé nháy mắt đề cao cảnh giác——
Báo động cấp mười!
Cô bé nín thở, khẽ lần mò vịn lên tường, lén lút thò đầu ra.
Đàn chị trong truyền thuyết dựa lưng vào tường, một tay chống nạnh, đang nói gì đó.
Đàn anh trong truyền thuyết đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Thoạt nhìn lại như thể giáo viên đang dạy dỗ học sinh?? Chỉ có điều tư thế hơi sai một chút.
Cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn rụt đầu về, lấy hơi rồi thò ra lần nữa—— Vì hóng biến! Cô ấy không ngại hèn hạ!
Nhưng lần này, cô bé đột nhiên sợ ngây người——
Sao lại đánh, đánh nhau rồi?!
Mẹ nó???
Tim cô bé đập thình thịch, nhưng sau khi nhìn kỹ, cô bé bắt đầu nhận ra có điều không đúng——
Là một mình đàn anh bị đánh!
Sở Ân bị anh ôm hờ, cô giơ chân đạp, sau đó đấm vào người anh mấy lần.
Thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng cô hạ giọng, cực kì hung ác: "Cấm cười!"
Cô bé khiếp sợ rụt đầu lại.
Chẳng lẽ?? Cp trong trường đoán tới đoán lui là giả? Hai người chỉ ổn bên ngoài chứ thực ra không được như vậy! Thậm chí còn đánh nhau!
Trời ạ! Tin này giật gân quá!
Cô bé lại lấy hơi, tiếp đó thò đầu ra ngoài lần cuối.
Lần này, đàn chị không đánh đàn anh.
Nhưng một lần nữa, cô bé lại sợ ngây người.
Bởi cô bé trông thấy, anh Lục trong truyền thuyết cẩn thận từng li từng tí ôm đàn chị, sau đó cúi đầu xuống.
Hôn lên tai cô hết sức nhẹ nhàng.
—— Cô bé chạy biến.
Mặt đỏ tía tai, tim đập 180, cùng tay cùng chân chạy xa.
Cô ấy không xứng được chứng kiến một cảnh thần tiên như vậy, cô ấy không xứng!!!
...
Trong một góc vắng lặng, Lục Chẩn nhẹ nhàng ôm lấy Sở Ân, khẽ cười hỏi: "Vẫn đánh à?"
Vừa rồi khiến cô đột nhiên nổi giận, anh bỗng có cảm giác vui vẻ đã lâu chưa gặp.
Sở Ân không biết là do đã vận động hay thế nào, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ ửng đỏ.
Cô hạ giọng đe dọa anh: "Cậu cản trở tôi, không thì đừng đến trường nữa! Nếu không tôi sẽ giết cậu."
"Được." Lục Chẩn ngoan ngoãn đồng ý, tiếp đó cẩn thận kéo hai tay cô.
Sở Ân bị anh kẹp chặt hai tay, theo bản năng ngẩng mặt lên: "Này——"
Lục Chẩn nở nụ cười cúi đầu, hơi nghiêng mặt, hôn lên vành tai xinh xắn của cô.
"Nóng ghê." Anh cười nói..
Danh Sách Chương: