Thái tử gia mở mắt ra liền thấy Khang Hi vẻ mặt vui vẻ đang nhìn mình. Xem bộ dạng tiều tụy kia, hẳn là cũng chưa nghỉ ngơi tử tế, chỉ là không biết hắn đợi ở đây đã bao lâu.
Thái tử gia vô thức vén chăn lên, thấy trên người mình vẫn còn mặc quần áo đầy đủ mới nhẹ thở phào. Hiển nhiên trong lòng y, Khang Hi đã hoàn toàn biến thành hình tượng sói đói.Khang Hi bất đắc dĩ nhìn động tác của Dận Nhưng, nghĩ mặt ta thực sự nhìn đói khát đến mức đấy sao, làm cho ngươi vừa tỉnh dậy đã sợ hãi như thế?
Thật sâu thở dài, đứng dậy vắt khăn, ý định hầu hạ vị kia dậy.
Dận Nhưng tỉnh táo lại nhìn qua bóng lưng hắn, nhàn nhạt hỏi một câu, "Ngươi rốt cuộc là ai?" Trong mắt tràn đầy lệ khí.
Khang Hi xoay người lại, hơi bị ánh mắt của y dọa sợ. Loại ánh mắt này, hắn đã bao lâu không nhìn thấy? Thế nhưng sâu trong đáy mắt kia ẩn giấu một tia thanh tịnh, như trước không qua được mắt hắn.
Y của kiếp này đến cùng vẫn không phải là thái tử của kiếp trước, chuyện cũ nhìn lại chỉ còn là giấc mộng.
Khang Hi cười cười, trong mắt là bao dung không đáy, "Trẫm là hoàng a mã của ngươi." Hướng về phía thái tử gia đi tới.
Dận Nhưng lại vô thức lui về phía sau, không muốn hắn tới gần, vẻ đề phòng thể hiện rất rõ ràng.
"Bảo Thành…" Khang Hi dừng bước, thấp giọng gọi y, lông mày khẽ nhíu, mang theo một tia đau lòng.
Nhìn người kia như con báo bị thương co vào một góc, quanh thân là lệ khí cùng đề phòng, Khang Hi đau lòng. Rốt cuộc vẫn không đành lòng tiếp tục ở lại nhìn y thống khổ, Khang Hi miễn cưỡng cười cười, "Trẫm ở bên ngoài chờ ngươi."
Đợi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, thái tử gia mới ngẩng đầu, hơi ngả người ra sau, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu quanh quẩn toàn bộ là cuộc nói chuyện của Khang Hi và Dận Chân, những lời kia làm y không thể hiểu nổi, rồi lại làm cho y có cảm giác xúc động. Hai đầu lông mày nhíu chặt không tiêu u sầu, một mặt là Khang Hi luôn bảo bọc y, một mặt là những lời nói khắc cốt ghi tâm kia. Y không biết giữa hai người họ đến cùng xảy ra chuyện gì, chỉ là bản tính nhạy cảm cho y biết chuyện này không đơn giản.
"Gia…" Tiểu Hà tử nhẹ giọng gọi y.
Thái tử gia chỉ ngẩng đầu nhìn gã một cái.
"Nên dậy rồi." Tiểu Hà tử cười nhẹ.
"Ừm." Thái tử gia mười phần phối hợp ngồi dậy, mặc kệ Tiểu Hà tử xoay qua xoay lại.
"Hoàng thượng còn ở bên ngoài sao?" Tùy ý hỏi.
Tiểu Hà tử cảm thấy kì lạ, thái tử gia hôm nay đối với Khang Hi sao lại xa cách vậy? Nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp, "Bẩm thái tử…đúng vậy, hoàng thượng vẫn một mực chờ bên ngoài."
"Hoàng thượng đến từ lúc nào, sao lại không gọi ta dậy?" Thái tử gia hơi trách cứ hỏi.
"Là đêm qua, ngài luôn ngủ không an ổn, vừa vặn hoàng thượng tới, trông chừng ngài cả đêm, là hoàng thượng không cho nô tài gọi ngài dậy." Tiểu Hà tử sợ hãi nói, gã rõ ràng cảm nhận được thái tử gia áp suất thấp.
"Một đêm, hắn hôm nay không thượng triều sao?" Thái tử gia cau mày thì thào tự hỏi, hiển nhiên là động dung rồi.
"Nghe Lương tổng quản nói, hoàng thượng hôm nay miễn triều." Tiểu Hà tử vẫn chuyên chú vào động tác trên tay.
"Miễn triều?" Lông mày thái tử gia nhíu chặt hơn, ngu ngơ giơ tay, thất thần đứng đó.
"Gia, gia…" Tiểu Hà tử nhìn thái tử cả buổi không có phản ứng, lại gọi vài tiếng.
"Chuyện gì?" Vô thức hỏi.
"Có thể đi ra ngoài rồi." Tiểu Hà tử nhìn lướt qua tay y, cúi đầu.
"À." Dận Nhưng xấu hổ ho khan vài tiếng, hạ tay xuống.
Thái tử gia mở cửa, nhìn thấy Khang Hi tươi cười nhìn mình, lập tức có loại xúc động muốn đóng cửa lại.
Khang Hi ngược lại da mặt dày tiến tới cầm tay y kéo ra ngoài, lưu lại một đám nô tài bốn mắt nhìn nhau.
Đi tới nơi yên lặng, Dận Nhưng cuối cùng chịu hết nổi, bực bội giằng tay ra khỏi hắn, "Đủ rồi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Trong mắt Khang Hi hiện lên thống khổ, "Trẫm là hoàng a mã của ngươi." Ngữ khí kiên định cùng bá đạo nhưng lại cất giấu đau thương nhàn nhạt.
"A, hoàng a mã? Vậy những lời đó là có ý gì? Nói ngươi cuối cùng sẽ phế ta? Hay là nói những lời của ngươi với ta hết thảy đều là giả dối? Giống như Dận Chân nói, ngươi yêu nhất là giang sơn của ngươi, còn ta cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ?" Trong mắt của y có phẫn hận, ba chữ "phế thái tử" đã găm thật sâu vào trong lòng y.
"Không, không, không phải như vậy." Khang Hi muốn giải thích, lại phát hiện thời điểm đối mặt thái tử, tất cả giải thích đều vô lực như thế, là khó nói thành lời như thế.
"Còn nhớ khi ngươi còn nhỏ, trẫm nắm tay ngươi tập viết, có viết xuống bốn chữ "Không thể nghi ngờ" không? Còn nhớ khi đó ngươi đã đáp ứng trẫm, vô luận như thế nào cũng sẽ tin tưởng trẫm không?" Khang Hi trực tiếp nhắc lại chuyện cũ.
Thái tử gia có chút động dung, bàn tay nắm chặt sau lưng thoáng nới lỏng rồi lại nắm chặt lại, nhìn Khang Hi, mang theo lệ khí nói, "Đó là hoàng a mã của ta nói với ta, cũng là ta đáp ứng với hoàng a mã của ta. Còn ngươi, ta căn bản không biết rốt cuộc ngươi là ai, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"
Khang Hi đau thương nhìn y, "Nếu không phải hoàng a mã của ngươi, trẫm làm sao biết được chuyện này? Trẫm đối đãi với ngươi thế nào, ngươi há lại không biết? Những lời kia sao có thể tin? Ngươi bốn tuổi bị đậu mùa, trẫm còn không ngủ trông ngươi hơn mười ngày…"
Dận Nhưng nhắm mắt, "Đủ rồi." Lời nói lạnh lùng nhưng lòng y đã dao động, Khang Hi đối tốt với y, thủy chung là không có cách nào chối bỏ.
Một giây thái tử gia nhắm mắt, Khang Hi lập tức một tay kéo tay y, một tay chặn đầu y, trực tiếp bá đạo hôn môi y. Dận Nhưng vụt mở mắt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, lại chỉ ngây ngốc đứng đó mặc Khang Hi hành động, không nhúc nhích.
Thẳng đến khi y sắp thở không nổi mới hung hăng dẫm Khang Hi một cái.
Khang Hi lúc này mới thả người ra, cười gian nhìn y, "Trẫm từng nói trẫm thích ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa tin trẫm?"
Dận Nhưng đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, loại cảm giác này làm y không thể không thừa nhận đây là Khang Hi cùng mình sớm chiều ở chung đã hơn 10 năm, thế nhưng những lời nói kia lại làm y lưu lại hoài nghi, không muốn thỏa hiệp, không yếu thế nhìn hắn, "A, ngươi không muốn ta tin tưởng những lời nói kia, vậy giang sơn cùng ta, ngươi chọn cái nào?" Nói xong liền quay người muốn ly khai.
Những lời nói… khó hiểu kia… trong trí nhớ y chưa từng nghe qua, y chỉ bắt được trọng điểm, phế thái tử, Khang Hi lợi dụng bọn họ, Tứ a ca hãm hại huynh đệ, hết thảy bất thình lình ập xuống làm cho y cảm thấy rất khiếp sợ, tỉnh táo lại rồi vẫn rất khiếp sợ. Hai người họ rốt cuộc là ai?
Khang Hi lập tức kéo tay thái tử, "Ha ha, Bảo Thành cũng học được cách uy hiếp trẫm rồi. Nếu như trẫm nói, trẫm chẳng qua là một ngày tỉnh lại, trong đầu có nhiều thêm một đoạn trí nhớ, ngươi có tin không? Có lẽ Dận Chân cũng như vậy." Trong đáy mắt Khang Hi đầy chân thành. Hắn thủy chung không trả lời vấn đề của y, giang sơn cùng với y, cho tới bây giờ vẫn là vấn đề khó lựa chọn.
Khang Hi cuối cùng lựa chọn lừa gạt, hắn không dám nói cho Dận Nhưng biết những chuyện hắn đã từng làm với y, nếu như để y biết, dùng lòng dạ hẹp hòi kia, hắn sợ y vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận mình nữa.
Thái tử gia quay lại, khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt bao dung vô biên kia đột nhiên có loại cảm giác rơi vào tay giặc, cười nhạt, "Ta tin tưởng ngươi là hoàng a mã của ta, cho nên…"
"Cho nên cái gì?" Khang Hi hưng phấn nhìn y.
"Ta muốn lập gia đình." Dận Nhưng khiêu khích nhìn hắn.
Nếu ngay lúc đó, Khang Hi nói cần y chứ không cần giang sơn, có lẽ y sẽ động lòng, nhưng một giây sau đó, sợ là người này sẽ cho y một đao. Ở trong ấn tượng của Dận Nhưng, y rất rõ ràng, giang sơn cùng y, nếu quả thật muốn Khang Hi quyết định, y tin tưởng Khang Hi cuối cùng sẽ chọn giang sơn, đó mới là bản tính của hắn. Một đế vương sao có thể đơn giản nguyện ý buông hoàng quyền trong tay, ít nhất trong những thứ y được học tới giờ, phụ tử thành thù cũng chỉ bởi vì quyền lực, nếu người nọ thực sự cam nguyện buông tay mới là đáng ngờ. Nhất là sau cuộc nói chuyện kia, nếu Khang Hi thực sự nói với y những lời đó sẽ chỉ làm y càng thêm hoài nghi hắn.
Tuy được Khang Hi sủng ái lớn lên nhưng thân ở địa vị cao, tâm đề phòng của Dận Nhưng cũng không nhỏ.
Dận Nhưng từng minh bạch nhưng lại mong mỏi trong lòng hắn mình có thể quan trọng hơn giang sơn, cuối cùng y đợi không được ngày đó. Hôm nay, y vẫn minh bạch, chỉ là y không có trí nhớ của kiếp trước. Còn Khang Hi, hắn có, nhưng hắn không cách nào cho y đáp án.
Khang Hi có thể có một chốc do dự đã là không dễ dàng, Dận Nhưng nguyện ý tin tưởng lời hắn nói… Thế nhưng không có nghĩa là y nguyện ý hoàn toàn tin tưởng. Những lời kia làm cho y suy nghĩ quá sâu xa, cảm giác sâu sắc bản thân đang bị hãm trong một vòng xoáy không thể chống lại làm cho y sợ hãi, cũng làm cho y thất lạc.
"Lập gia đình?" Khang Hi kinh ngạc nhìn y.
"Nhi thần đã lớn như vậy rồi, chính như hoàng a mã đã nói, đại ca đã có nhi tử, Dận Chỉ, Dận Chân cũng đã thành hôn, nhi thần thân là thái tử, tự nhiên cũng phải lập gia đinh, không phải sao?" Thái tử gia nước chảy mây trôi nói, y chẳng qua là muốn thử xem phản ứng của Khang Hi.
"Đúng vậy, Bảo Thành trưởng thành…" Trong mắt Khang Hi có hụt hẫng nhàn nhạt.
Tuy không biết Khang Hi cùng Dận Chân đến cùng có lai lịch thế nào nhưng cử chỉ của Khang Hi làm cho Dận Nhưng tin tưởng, hắn là hoàng a mã của mình.
"Trẫm sẽ hạ chỉ." Khang Hi vô lực nói những lời này. Cuối cùng vẫn trốn không được. Thương tiếc mơn trớn khuôn mặt thái tử, vô lực thở dài.
Thái tử gia tuy hoài nghi nhưng không có cự tuyệt động chạm của Khang Hi, hắn nếu đã lựa chọn không nói, y cũng sẽ lựa chọn không hỏi. Y chỉ cần biết đây đúng là người đã cùng mình sớm chiều ở chung hơn mười năm là đủ rồi. Khang Hi không phải loại người sẽ để người của mình chịu ủy khuất., tình huống thế này làm y càng muốn đợi đến lúc Dận Chân trở về, đến hỏi Dận Chân.
Câu trả lời của Khang Hi làm Dận Nhưng có chút hụt hẫng khó hiểu, hắn cứ như vậy đáp ứng cho y lập gia đình. Dù y sớm đã biết hắn chủ ý muốn y kết hôn nhưng chờ đến lúc từ chính miệng hắn nghe được đáp án, y vẫn hụt hẫng, cố tỏ vẻ thản nhiên nói, "Đa tạ long ân Hoàng a mã."
Khang Hi rõ ràng cảm nhận được y nhàn nhạt xa cách. Cuối cùng đã tồn tại hoài nghi, nhạy cảm như thái tử, há có thể dễ dàng tiêu tán như thế.
"Trẫm chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có thích ta không?" Khang Hi tràn đầy chờ đợi nhìn y.
"Lúc nào trong tâm hoàng a mã, nhi thần quan trọng hơn giang sơn, ta sẽ nói cho hoàng a mã biết." Thái tử gia lại khôi phục vui cười ngày xưa, nghịch ngợm nói, chỉ là nụ cười kia thực gượng ép.
Thái tử gia không cùng mình cãi lộn, Khang Hi dĩ nhiên cảm thấy kì quái. Hắn càng hiểu rõ sở dĩ thái tử gia tin tưởng mình hoàn toàn là vì nhớ tới quá khứ, quả nhiên nhi tử trưởng thành, tâm tư cũng nặng hơn. Thái tử gia trầm ổn làm cho hắn vừa cao hứng lại vừa mất mát, Khang Hi cảm giác thật sâu bất đắc dĩ. Trong lòng lại ghi hận Dận Chân thêm một bậc, dưới loại tình huống này, trong thời gian ngắn, hắn hoàn toàn không thể chiếm được thái tử.
Trên mặt hai người đều cười nhưng trong lòng đều là cảm giác khác, tư vị trong đó chỉ có hai người họ hiểu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương trước có chút chỉnh sửa, chương sau thái tử đại hôn, thuận đường để Khang Hi trực tiếp "lên" thái tử nha. Sau đó lại để Thập Bát lên sàn, lại để Tứ gia ăn chút dấm chua….Ừm, cứ như vậy đi… Muahahahah… Đừng đập ta…. (>~<)