Em họ chưa nói hết đã bị nghẹn họng, ngơ ngác nhìn anh, anh họ thế mà lại thừa nhận...
Không lẽ sau khi lên cấp rồi bị thương ở đầu luôn hả?
Sau khi Lam Vực nói xong cũng cảm thấy không đúng, anh không hiểu tại sao mình lại nói thế.
Anh mất tự nhiên, nói, "Đi thôi."
Nhìn bóng lưng lạnh lùng ấy, không một ai dám tiến lại gần.
...
Thân thể của Tinh Nhan ở thế giới này rất tốt, dù đã đi xa nhưng cô vẫn có thể nghe rõ hai người bọn họ đang nói chuyện.
Cô dừng bước, khóe miệng bất giác cong lên, cảm giác tức giận vừa nãy cũng biến mất tăm.
Xem như anh thông minh.
Tinh Nhan dựa vào trí nhớ đi thẳng về tẩm cung của mình, nhìn thấy mấy đồ vật dọc đường giúp cô tăng thêm không ít kiến thức.
Đủ loại hoa cỏ, có loại rất quen thuộc, cũng có loại chưa từng xuất hiện trên thế giới này, nhưng kì lạ là cô lại có thể gọi tên nó vô cùng dễ dàng...thậm chí còn biết tác dụng của nó.
Nghĩ nghĩ một hồi, Tinh Nhan liền hiểu ra, có lẽ là do nguyên nhân mình bị mất ký ức.
Ừm, biết nhiều kiến thức hơn thật là vui.
Tinh Nhan mím môi, ánh mắt vô cùng rạng rỡ.
Đến tẩm cung, quản gia gõ cửa rồi dâng trà lên, "Tâm trạng bệ hạ có vẻ rất tốt?"
Quản gia này là người hầu trong hoàng gia, tận mắt nhìn Tinh Nhan trưởng thành, tình cảm đối với Tinh Nhan khỏi cần phải nói, những người khác không dám trêu chọc cô nhưng ông ấy có thể đùa vài câu.
"...Tâm trạng ta tốt lắm à?"
Cô còn vừa mới tức giận xong, thậm chí còn ra tay đánh người.
Quản gia đặt tách trà nóng lên tay cô, sau đó tủm tỉm chỉ chỉ khóe môi cô, "Khóe miệng bệ hạ đang cong lên kia kìa."
Tinh Nhan sờ sờ khóe miệng của mình, bình tĩnh lại rồi suy nghĩ gì đó.
Quản gia chỉ nói thế rồi cười tủm tỉm đứng một bên chờ cô hoàn hồn.
Tinh Nhan lấy lại tinh thần, nhìn thấy ông còn đứng đó bèn hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Nguyệt điện hạ..." Lo bệ hạ nhà mình quên mất Nguyệt điện hạ là ai, quản gia biết ý giải thích, "Là tứ điện hạ dịu dàng ngoan ngoãn kia ấy."
Tinh Nhan buồn cười nhìn vị quản gia khẩu phật tâm xà của mình, dịu dàng ngoan ngoãn...thật dễ nghe làm sao...Chẳng qua là tự ti mà thôi, Nguyệt Lan Đa thích co ro lại một góc, quả thật nguyên thân của cô không nhớ kỹ người này cho lắm.
Tinh Nhan khoát khoát tay ý bảo người đến.
"Vâng, bệ hạ." Quản gia hành lễ rồi lui ra.
Nhưng cô thì biết rõ cô ta.
Tính tình người này không xấu, cũng không làm gì có lỗi với Đế Quốc, chẳng qua là do cô ta không có năng lực mà thôi.
Một cô gái mặc đồ theo phong cách lolita bưng một cái khay đi tới, vẻ mặt đầy mong chờ và hồi hộp bất an.
Mùi thức ăn hấp dẫn bay tới.
"Hoàng...hoàng tỷ..."
Tinh Nhan ngồi sau bàn, ngẩng đầu bình tĩnh hỏi, "Chuyện gì?"
Giọng nói tuy mang theo áp lực nhưng không hề chứa đựng sự bất mãn.
Lý Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
"Không có gì, ta vừa mới xuống bếp làm thức ăn, không biết hoàng tỷ đã ăn chưa nên mang đến cho tỷ."
"Hoàng tỷ nếm thử đi..."
"...Ừ." Ngửi thấy mùi đồ ăn, Tinh Nhan hơi dừng lại, không từ chối, chỉ nhìn cô ta rồi nói, "Cùng ăn đi."
Thời đại này không có người thử độc, đũa của nữ hoàng dùng chính là vật thử độc mạnh nhất.
Lý Nguyệt nghĩ nghĩ rồi ngồi xuống.
Là một người hiện đại, dù xuyên đến một nơi xa lạ thì không thể không cẩn thận, tuy biết nơi đây là Đế Quốc nhưng được tiếp thu nền giáo dục của thế giới hiện đại suốt 20 năm, có vài chuyện cắm rễ trong lòng cô ta.
Ví dụ như tự lập, tự cường.
Cô ta nhìn Tinh Nhan ăn hết, mới mở miệng hỏi dò, "Hoàng tỷ thấy sao?"
Tinh Nhan lau miệng, đột nhiên hiểu ra mục đích của nữ chính.
Cô mỉm cười, "Tay nghề của hoàng muội rất tốt."
"Vậy..." Lý Nguyệt hít thật sâu, bất an hỏi, "Vậy hoàng tỷ thấy...ta có thể mở cửa tiệm không?"
Đối với cô ta đây chỉ là một nơi xa lạ, cũng không có tình cảm gì nhiều, chuyện quen thuộc nhất chính là nấu ăn. Chỉ những khi nấu ăn, cô ta mới có thể bình tâm lại mà cảm nhận sự quen thuộc này.
"Đương nhiên rồi." Tinh Nhan gật đầu, nhắc nhở, "Có gì không hiểu có thể nhờ đến người bên cạnh."
Mọi người ở đây đều có thể thức tỉnh linh thú, nhưng cũng có rất nhiều loại, có loại thích hợp sử dụng trên chiến trường, có loại phù hợp với phương diện khác. Linh thú do nữ chính thức tỉnh có thể giúp ích cho cô ta trên phương diện này.
Đế Quốc không cấm các điện hạ kinh doanh, huống chi đầu bếp ở thế giới này có địa vị rất cao, bọn họ có thể chế biến côn trùng đã được dược sư tinh luyện thành thức ăn.
Được Tinh Nhan đồng ý, mọi sự lo lắng của Lý Nguyệt đều tan biến, ánh mắt cô ta bừng sáng, cảm thấy rất yên tâm.
Nữ hoàng đã đồng ý.
Cô ta có thể quay lại làm đầu bếp, có thể làm bất cứ món gì mình thích.
Đây đúng là một chuyện tốt.
***
Sau này, nữ chính dường như thay đổi hoàn toàn, từ một người lo lắng, dè dặt đã trở thành một người lòng đầy mong chờ.
Mà Tinh Nhan cũng không gặp cô ta nữa.
Không phải nữ chính mất tích, mà là do Tinh Nhan đã nhốt mình trong cung ròng rã một tuần lễ để tiếp thu những kiến thức có liên quan đến việc cai trị đất nước.
Mặc dù trước đây cô không có kinh nghiệm cai trị đất nước, nhưng cô trời sinh có thiên phú, nên cảm thấy chuyện này không khó chút nào.
Trong lúc cô học hỏi ở trong cung thì mấy người bên ngoài cũng không hề nhàn rỗi.
Hội nghị giao lưu được cử hành tại học viện Đế Quốc, vì lãnh đạo rất xem trọng hội giao lưu lần này nên yêu cầu rất nghiêm khắc, vì thế có rất nhiều chuyện cần phải để ý...ngoài ra còn phải chốt danh sách những người tham gia hội nghị giao lưu.
Quan hệ giữa hai nước không được tốt, mấy năm nay không hề có tiến triển, cho nên hội nghị không cần gấp, chuyện gì đến thì cứ đến thôi.
Mấy người dưới tay Lam Vực phải phụ trách việc đảm bảo an toàn nên dạo này bọn họ rất bận rộn.
Dù Lam Vực là nguyên soái thì anh vẫn phải đích thân xử lý những chuyện này.
Nhưng hôm nay, khi phó quan vừa đến nhờ hắn ký tên thì phát hiện vẻ mặt người đàn ông trước mặt bỗng nhiên thay đổi, văn kiện vừa ký được một nửa thì người đã biến mất không thấy đâu nữa.
Anh chỉ để lại một câu, "Lên cấp."
Ngay cả mấy lời trấn an cũng không kịp để lại.
Phó quan nhíu mày, vội vã đi tìm quân y.
Đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng nguyên soái vừa mới lên cấp xong!
Quân y cũng bất lực, mấy người bọn họ nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng nguyên soái nhà mình.
...
Vào một đêm nọ, bên ngoài mưa gió ầm ầm, tựa như Long Môn được mở ra, linh khí lượn lờ xung quanh, ánh sáng xé toạt chân trời.
Tiếng sấm vang lên không dứt khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Mọi người ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trời, trên mạng cũng bàn tán chuyện này vô cùng sôi nổi.
Tinh Nhan vừa nhận được tin nguyên soái có lẽ sẽ không có mặt tại buổi giao lưu, nhưng không ai nói rõ nguyên nhân vì sao.
Cô xoa xoa hai hàng chân mày, vừa mở cửa ra nhìn lên bầu trời thì trên tay chẳng biết khi nào nước mưa ào ào đổ xuống, khiến cô vô cùng phiền muộn.
Tiếng sấm càng lúc càng to, mưa ngày một lớn hơn, ngay lúc cô nhìn ra thì có một tia sấm xẹt lên giữa bầu trời.
Bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Tinh Nhan hoảng sợ, trong lòng có cảm giác đau đớn không thể nào tưởng tượng được.
Hình như, có ai đó bị thương.
Đúng lúc này, hạt châu màu xanh trên cổ tay cô đột nhiên lóe sáng.
Ánh sáng màu xanh vừa sáng lên, một cơn gió vây lấy cô, sau đó chợt nổi gió to hơn, rồi vọt thẳng về hướng tia sấm kia.
Trong nháy mắt, nó đã biến mất.
Trùng hợp ở chỗ, hạt châu vừa biết mất không bao lâu, sự lo lắng nãy giờ của cô cũng dần biến mất theo.
Tinh Nhan sờ sờ cổ tay, khép hờ mắt che giấu cảm xúc.
- -- Chờ anh đi tìm em...
Trùng hợp nhiều lần thì không còn là trùng hợp nữa.
Có phải...giống như cô suy nghĩ hay không?
...
Cùng lúc đó.
Trong đêm tối, một bóng đen xuất hiện nhưng đội tuần tra không hề phát hiện ra điều bất thường.
Tiểu hắc xà vung đuôi, bò về hướng này, nhưng ánh mắt nó mơ mơ màng màng, giống như không hiểu vì sao mình lại đến đây.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, đây không phải là hắc xà, trên đầu nó còn có sừng, làn da bị vỡ ra lấp lánh kim quang...
Hơn nữa ở phần bụng còn cái vài cái móng vuốt nho nhỏ.
Tiểu Hắc nhìn người đang nằm trên giường, tự nhiên bò lên, duỗi thân trườn vào trong chăn.
Cảm thấy không đúng, mấy cái móng vuốt nho nhỏ của nó bám vào quần áo của cô rồi bò lên trên, cái đuôi cuộn lại trong lồng ngực của cô, ngóc đầu nhìn người đang say giấc.
Nó hài lòng đung đưa cái đuôi.
Cái đuôi đập "bẹp bẹp" vài cái rồi bị đánh trả.
Mềm mềm, thích thật.
Tác giả
Lam Vực: Hu hu, mềm quá đi!
Tinh Nhan: Anh chết chắc rồi!