Đi được nữa giờ, trời đột nhiên lại đổ mưa.
Bởi vì nghĩ chỉ là đi du lịch ngắn hạn nên Nguyễn Manh không có đem theo ô và áo mưa.
Mắt thấy mưa càng lúc càng nặng hạt, hai người bị mưa xối ướt như chuột lột.(*)
(*) Chỗ này convert để là “Ướt như gà rơi vào nồi canh”, tôi nghe thấy là lạ, vả lại chương trước cũng để như vậy nên tôi đổi lại cho mới mẻ ><
Lúc này, từ đằng xa có một chiếc xe đi tới. Lúc đi ngang qua chỗ hai người, người lái xe dừng lại, hạ kính xuống, nhiệt tình hỏi, “Hai người có muốn đi nhờ xe không?”
Lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, tầm 27-28, ghế phụ bên cạnh là một người phụ nữ tuổi tác cũng ngang tầm anh ta, ghế sau là một cô gái thoạt nhìn cùng tuổi với Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh và Trần Mặc lên xe, vì không muốn làm ướt ghế, Nguyễn Manh lấy tấm thảm dùng để dã ngoại ra lót xuống dưới.
Trên xe ngoại trừ Nguyễn Manh và Trần Mặc còn có ba người nữa, một nam hai nữ. Mọi người đơn giản chào hỏi qua, biết được người đàn ông lái xe là Trương Triều, là tổng giám của một công ty bất động sản. Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ tên là Lưu Hân, là giám đốc kinh doanh, còn cô gái ngồi cạnh Nguyễn Manh là Kim Hiểu Vân, là nhân viên bán hàng.
Công ty khen thưởng bọn họ hoàn thành tiến độ vượt chỉ tiêu, cho nên miễn phí cho cả bộ phận tiêu thụ của bọn họ đến khu nghỉ dưỡng nghỉ phép hai ngày.
Bởi vì đang đi nhờ xe nên Nguyễn Manh rất nhiệt tình nói chuyện phiếm với bọn họ. Lúc nói chuyện biết được cô là chủ một câu lạc bộ hoạt động ngoài trời, Khương Triều cảm thấy rất thú vị, hỏi cô một số vấn đề, Nguyễn Manh đều rất kiên nhẫn giải thích.
Tính cách Nguyễn Manh hoạt bát cởi mở, Khương Triều cũng nảy sinh chút hảo cảm đối với cô, cho nên cố ý vô tình đánh giá Trần Mặc.
Tóc Trần Mặc hơi ướt, rũ xuống trán, làn da so với Nguyễn Manh ngồi bên cạnh đều trắng nõn giống nhau, lông mi ẩm ướt làm cho đôi đồng tử trong mắt càng thêm đen láy, anh thẳng người ngồi ở ghế, không nói lời nào.
Rất hiếm khi thấy một người đàn ông lớn lên đẹp trai như vậy.
Trương Triều có hơi tò mò về quan hệ của hai người, thoạt nhìn không giống anh em, cũng không phải bạn bè, lại càng không giống người yêu, giữa hai người không có bất kỳ hành động thân mật nào, cũng không nói chuyện với nhau, thật sự có hơi kì lạ.
Cuối cùng cũng tới khu nghỉ dưỡng, bởi vì thời gian đến nơi đã khá muộn, mà khu nghỉ dưỡng này lại có hơi nóng, nên Nguyễn Manh chỉ dự định đặt một phòng tiêu chuẩn. Sau khi nhận thẻ phòng từ quầy lễ tân, hai người đến phòng đã đặt.
Vừa mở cửa, thứ đập vào mắt đầu tiên đó chính là phòng tắm.
Mẹ nó, phòng tắm lắp kính thủy tinh mờ!!!!
Nguyễn Manh ngay lập tức xấu hổ, lúc tìm phòng trên mạng không có hình ảnh phòng tắm, Trần Mặc sẽ không hiểu lầm cô đấy chứ?
Trần Mặc im lặng vào phòng tắm lấy ra một cái khăn lông, sau đó nói với Nguyễn Manh, “Em tắm trước đi.” Nói công liền đi ra ngoài.
Nguyễn Manh nhẹ nhàng thở ra.
Cô c0i quần áo ướt trên người ra, nhanh chóng vọt vào trong xả nước ấm, sau đó mặc quần áo sạch vào. Cô ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy cánh tay Trần Mặc vắt khăn lông, đứng ở cửa thẳng tắp, mắt cũng nhìn thẳng.
Mọi người đi qua đi lại không khỏi tò mò nhìn qua, nếu không phải vì khuôn mặt của anh tinh xảo xinh đẹp và bộ quần áo ở nhà thoải mái anh đang mặc, người khác nhìn còn tưởng anh là phục vụ.
Nguyễn Manh nhanh chóng chạy ra kéo anh vào trong, “Mau đi tắm nước nóng, cẩn thận bị cảm.” Nói xong cô lập tức ra ngoài.
Nguyễn Manh không đứng trước cửa mà vào thang máy đi xuống đại sảnh.
Bởi vì trời mưa nên mọi người không thể ra ngoài chơi đùa, cho nên ở đại sảnh rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.
Nguyễn Manh đi dạo một vòng, tính toán quay trở lại phòng. Trần Mặc thay một bộ quần áo thể thao màu trắng, đầu tóc hơi ướt, có thể nhìn ra là vừa mới tắm xong.
Bên ngoài trời mưa, không có việc gì để làm.
Nguyễn Manh thở dài, “Kế hoạch bị ngâm nước nóng hết rồi, hiện tại cái gì cũng không làm được.”
“Chúng ta có thể làm số độc(*).” Để phòng ngừa vạn nhất, anh luôn mang theo cuốn số độc bên người.
Nguyễn Manh lắc lắc đầu, cô nhìn thấy mấy con số liền đau đầu.
Trần Mặc nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Chúng ta rèn luyện kỹ năng hôn.”
Nguyễn Manh: “……”
Bây giờ Trần Mặc có đột nhiên nói cái gì đó cô đã không còn quá kinh ngạc, anh trời sinh tư duy khác với người bình thường.
Hôn môi cần có thời cơ và bầu không khí, cứ như vậy khô khan hôn môi, một chút lãng mạn cũng không có.
Vừa lúc cửa phòng vang lên tiếng gõ, đám người các cô đi nhờ xe rủ bọn họ cùng nhau đánh bài.
Nguyễn Manh nhìn Trần Mặc, anh hơi gật đầu. Nguyễn Manh liền đồng ý, cùng nhau đánh bài giết thời gian cũng tốt.
Trần Mặc đối với vấn đề rèn luyện kỹ năng hôn cũng không cố chấp, anh chỉ đơn giản đề ra cho Nguyễn Manh một số kiến nghị. Vừa rồi nghe đến chơi bài, đồng tử trong mắt cô mở to, có thể thấy cô rất hứng thú với chuyện này.
Vì Nguyễn Manh, anh có thể chơi cái loại bài đơn giản này.
Nguyễn Manh và Trần Mặc đến phòng của bọn họ. Bên trong ngoại trừ hai người Nguyễn Manh còn có bốn người nữa, trừ ba người ngồi trong xe lúc đó ra còn có một cô gái trẻ tuổi khác, chắc cũng là nhân viên bán hàng.
Mọi người khách khí mời Trần Mặc đánh bài, anh không từ chối.
Cuối cùng tất cả mọi người đều to mắt mà nhìn Trần Mặc ván nào cũng thắng.
Trần Mặc mặc một bộ thể thao màu đen, ngồi đó không nói lời nào, nhưng vẻ ngoài của anh vốn dĩ đã cực kỳ xuất chúng, hơn nữa còn áp đảo bọn họ về chỉ số thông minh, nhất thời, mọi cô gái ở đây đều vô cùng sùng bái anh.
Tâm trạng Trương Triều không thoải mái, anh ta vốn dĩ là người lãnh đạo lớn nhất ở đây, những người khác mặc kệ là vô tình hay cố ý đều sẽ nhường anh ta một bước. Hiện tại Trần Mặc giống như tướng quân thắng trận trở về, lực chú ý của mọi người đều tập trung vào anh.
Tổng cộng chơi hơn mười ván, Trần Mặc nghiễm nhiên thắng cả mười. Mọi người cũng đã bắt đầu quen dần.
Trần Mặc đối với việc này không hề có cảm giác, Nguyễn Manh nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, đứng dậy kéo tay Trần Mặc, tìm cái cớ rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Trương Triều nhìn bóng dáng hai người, cố tình hỏi một câu, “Trần Mặc là bạn trai của Nguyễn Manh à? Không nói chuyện, tính cách lại kì quái, một chút cũng không hợp, cậu ta và Nguyễn Manh không xứng đôi.”
Kim Hiểu Vân nhỏ giọng nói thầm, “Có người bạn trai đẹp trai lại thông minh như vậy, có kì lạ tôi cũng nguyện ý.”
Trần Mặc bị Nguyễn Manh kéo về phòng, anh ngồi trên ghế, ngửa đầu ngây thơ hỏi Nguyễn Manh, “Không phải em thích đánh bài sao? Tại sao không chơi nữa?”
Nguyễn Manh không có nói là bởi vì anh, Trần Mặc không hiểu khi chơi với người khác phải khiêm nhượng một chút. Nguyễn Manh lắc lắc đầu, dịu dàng nói, “Em mệt, không muốn chơi nữa.”
Trần Mặc gật gật đầu, ban đầu anh cũng không có ý định chơi, anh nghiêm túc trần thuật lại, “Vừa rồi lúc chơi bài, Trương Triều nhìn em tổng cộng 131 lần.”
Nguyễn Manh nghĩ lại, “Sao em không phát hiện ra nhỉ?”
Trần Mặc liếc cô một cái, “Em đang chăm chú xem bài.”
Nguyễn Manh không hiểu, “Anh ta nhìn em làm gì?”
Thanh âm Trần Mặc trầm thấp, “Nếu không phải vì mắt có vấn đề thì chính là có ý với em.”
Nguyễn Manh đột nhiên hiểu ra, cô ghé sát vào mặt Trận Mặc, ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh, “Anh ghen sao?”
Trần Mặc chuyển tầm mắt sang chỗ khác, tránh ánh mắt cô, không trả lời.
Nguyễn Manh cười rộ lên, đây là lần đầu tiên lúc Trần Mặc tỉnh táo biểu hiện cảm xúc ghen tị.
Mặt Trận Mặc hơi phiếm hồng, Nguyễn Manh không nhịn được dùng tay nhéo nhéo mặt anh, “Tại sao anh lại đáng yêu như thế chứ!”
Lần này Trần Mặc không có né tránh, gương mặt bởi vì bị cô nhéo mà biến thành cái bánh bao, đôi mắt anh ướt át dầm dề, nhìn qua rất ủy khuất lại còn đáng thương.
Nguyễn Manh đặc biệt thích Trần Mặc lúc này, mềm mại lại đáng yêu.
Nhéo qua nhéo lại, Nguyễn Manh cảm thấy có điểm không thích hợp, hình như mặt anh nóng hơn so với bình thường. Trong phòng khách sạn có nhiệt kế điện tử, cô lấy ra đo trán anh, 39 độ.
Quả nhiên, cô còn bảo tại sao anh lại không nói lời nào, tùy ý để cô trêu chọc như vậy.
Nguyễn Manh xuống lầu tìm hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt và thuốc cảm.
Trần Mặc cầm tờ hướng dẫn xem cẩn thận, lúc chuẩn bị uống thuốc, anh trộm nhìn Nguyễn Manh một cái.
Nguyễn Manh khó hiểu, “Anh nhìn em làm gì?”
Trần Mặc cẩn thận dựa vào bản hướng dẫn, uống thuốc, sau đó uống một ngụm nước ấm.
Nguyễn Manh đột nhiên nhớ tới lúc cao trung Trần Mặc phát sốt, cô dựa theo lời bác sĩ chuẩn bị thuốc cho anh. Lúc ấy anh còn tranh cãi với cô, chẳng trách tại sao vừa nãy anh lại nhìn cô như thế, cô bật cười, “Cao trung anh phát sốt một lần, anh còn nhớ rõ hả?”
Trần Mặc ngẩng đầu, nhìn Nguyễn Manh, thần sắc vô cùng nghiêm túc, “Anh luôn nhớ rõ mọi chuyện.”
“Vậy cuốn sổ mang thù của anh đâu rồi?”
Trần Mặc hơi nghiêng đầu, không hiểu cô đang nói cái gì.
“Chính là cuốn sổ màu đen, bên trong còn ghi mấy cái thói quen xấu của em ấy.”
Trần Mặc nghĩ lại, hiểu ra là cô đang nói đến cuốn notebook mà anh hay dùng. Bên trong ghi những quan sát của anh đối với mọi người xung quanh, còn có những thứ mà Nguyễn Manh nhắc nhở anh trong sinh hoạt cần chú ý.
Anh nghiêm túc hỏi, “Anh chưa cho em xem lần nào, sao em lại biết? Còn có tại sao lại nói là cuốn sổ mang thù?”
Trần Mặc vừa hỏi, cô mới nhớ ra là lúc đó mình xem trộm, cô chột dạ nói, “Lúc ấy nó rơi dưới đất, em nhặt lên nhìn thấy có một trang viết tên em, bên trên toàn là khuyết điểm của em, không phải cuốn sổ mang thù thì là cái gì?”
“Những thứ anh viết đều là đủ thật khách quan.”
“Chỗ nào là sự thật chứ?”
Đối với lời chất vấn của cô, Trần Mặc đột nhiên đứng lên. Nguyễn Manh mở to mắt, đây là tức giận sao?
Chỉ thấy Trần Mặc đi đến ba lô của mình, sau đó lấy ra cuốn notebook màu đen, đi về hướng Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh quan sát biểu cảm của anh, phát hiện bên trong bình tĩnh không gợn sóng, cũng không có cảm xúc tức giận gì, cô do dự hoi “Anh cho em xem à?”
Trần Mặc gật gật đầu.
“Thật sao?” Đồ riêng tư như vậy cũng có thể cho cô xem? Ít nhất nhật ký của cô cũng sẽ không cho ai động vào.
Trần Mặc đặt cuốn notebook vào tay cô.
Nguyễn Manh nhịn không được giương khoé miệng lên, giờ phút này trong tay cầm cuốn notebook, giống như là đối với cô thế giới của anh luôn rộng mở.
Không có bí mật.
- -----oOo------