• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai thuộc hạ tiến đến kéo ả đến bàn thờ tổ tiên dòng họ Nam, dùng vũ lực ép ả dập đầu đến đổ máu.

Lúc này Từ Hoa Kiều tóc tai lượm thượng bết vào mặt cùng mùi máu tanh của chính mình.

"Anh Môn Thần!" Ả ngoảnh mặt đáng thương nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Nam Môn Thần, hắn ngồi trên ghế rồng, phóng tiểu đao xướt rách gò má ả, trong cơn hoảng loạn ả nhìn quanh như tìm kiếm một đồng minh.

Một thuộc hạ tiếng đến giữ chặt Từ Hoa Kiều, lúc định treo ả lên trần nhà thì ả thốt ra 3 chữ.

"Em có thai."

Nam Môn Thần đang chống cằm tận hưởng thì giật mình, và ánh mắt lạnh lùng của hắn híp lại, bước chân nhẹ nhàng của hắn càng doạ chết người xung quanh, khiến Từ Hoa Kiều gượng cười, người thì run cầm cập.

"Thật sao?"

"Thật... Thật....

Trước câu hỏi của hắn, ả gật đầu lia lịa, miệng không ngừng lặp từ.

"Dao!!" Nam Môn Thần gầm lên một tiếng, đồng thời mở lòng bàn tay nhận tiểu đạo sắt lẻm.Từ Hoa Kiều hoảng sợ theo bản năng lếch người về sau, trong ả rất thảm hại, đám thuộc hạ nhận hiệu lệch từ ánh mắt máu lạnh của hắn, họ lập tức rút hết ra ngoài cửa canh gác.

- "Ầm!" Tiếng cửa khép mạnh, khiến Từ Hoa Kiều kinh hãi, nghĩ trong đầu đủ loại hình tra khảo mà Nam Môn Thần sẽ làm với mình. Ả bên cạnh hắn lâu, và đâu phải không biết hắn là ông trùm hắc bang, giết người không gớm tay, ai nghịch hắn chỉ có con đường đào thai kiếp khác, hoặc tàn phế cả đời.

"Đừng mà!" Từ Hoa Kiều nhìn dao nhọn chạm vào bụng mình, liền lên tiếng ngăn cản Nam Môn Thần: "Nó là con của anh mà!"

"Ồ!" Khoé miệng Nam Môn Thần hiển nhiên nhếch lên một độ cong, đôi mắt thâm thúy cũng hiện lên tia nguy hiểm: "Cô nghĩ tôi cần con sao?"

Nghe câu này, Từ Hoa Kiều hụt hẫng, ả không ngờ người đàn ông mà mình dùng trăm phương ngàn kế để có giọt máu chung, lại dửng dưng rủ bỏ trách nhiệm làm cha.

"Á!!" Từ Hoa Kiều la lên một tiếng trong đau đớn, cổ ả bị Nam Môn Thần một tay bóp chặt, thật sự ả không thể thở nổi, cố gắng cào vào tay hắn hòng nới lỏng bàn tay to, nhưng có cố gắng cỡ nào cũng không thoát được, thậm chí bị hắn xách lên cao ép chặt vào bức tường, tiếng va đập, ả vùng vẫy được một lúc, thì bị hắn thả rơi tự do xuống sàn, cú va đập mạnh, toàn thân đau thấu, ả cố bò dậy thì bàn tay phải bị giày âu của hắn giẫm lên miết mấy cái.

"Là bàn tay nào giết con của An Ngôn?"

Từ Hoa Kiều giật thóp trước lời truy vấn của Nam Môn Thần, ả không giả vờ nữa, trực diện nhìn vào mắt hắn, nâng giọng phản bát: "Đó đâu phải là con của anh!"

Khoé miệng Nam Môn Thần cong lên có độ thâm sâu hơn, ánh mắt hắn chứa tia lửa ác ma.

"Tôi nói là con của An Ngôn!!" Hắn tóm tóc đỉnh đầu của Từ Hoa Kiều giật ra sau, bắt ả phải nhìn thẳng vào đôi mắt bừng lửa của mình.

Đối với hắn An Ngôn mang thai con của hắn hay của kẻ khác không quan trọng nữa rồi, miễn đó là giọt máu mà An Ngôn trân quý, là thiên chức làm mẹ của cô ấy, đã nhiều lần hắn cho người đưa An Ngôn đến bệnh viện, tất cả chỉ là muốn theo dõi sức khoẻ của mẹ con An Ngôn, vì trước đó bác sĩ nói thai nhi rất yếu, nếu bất trắc thì chỉ giữ được mẹ hoặc con thôi, nên hôm máu me ở bệnh viện, hắn đã quyết đoán chọn mẹ bỏ con.

"Tha gì cố chấp nuôi con của người khác, thì em có thể sinh cho anh một đứa mà!"



Nghe những lời này, Nam Môn Thần nhếch mép: "Nam Môn Thần này, không cần một người hầu sinh con nối dõi!"

Đúng thế, hắn nhớ đến Hạ Y Thanh là mẹ kế của hắn, xuất thân từ một kẻ hầu, tiểu tam phá hoại gia đình hắn, và đứa em trai cùng cha khác mẹ, cơn giận dữ trong hắn dâng trào.

Hắn lôi Từ Hoa Kiều ra hành lang, trói ả ngoài ban công, đôi chân nhỏ cố bám víu vào thềm, lúc này ả nhận ra cách thức tra tấn này giống hệt cách ả hành hạ An Ngôn.

Trời thì không có mưa thì hắn tạo ra mưa, thuộc hạ hiểu ý qua ánh mắt hắn, liền mang vòi tưới cây ra xịt vào người Từ Hoa Kiều.

Sau một tiếng bị đày đọ ngoài ban công đến kiệt sức Từ Hoa Kiều không thể nhìn rõ bóng lưng Nam Môn Thần khuất xa dần...

"A!" Từ Hoa Kiều hét lớn trong hoảng sợ lui về sau, trước mặt ả là một đám đàn ông bặm trợn, xấu xí khó tả, đầu trọc, bụng bự đen hôi. Ả bịt mũi xua đuổi, tỏ ý xua đuổi.

"Các người không được qua đây!" Từ Hoa Kiều lùi người vừa trừng mắt cảnh cáo bọn họ, chợt ả đứng hình khi nhìn quanh nhận ra đây là căn nhà hoang, dưới sàn nhếch nhát bẩn thỉu, chiếc váy cưới trắng tinh khôi ướt sủng đã bị nhuộn ố vàng đủ loại màu.

"Tại sao?... Tại sao?!" Từ Hoa Kiều thu mình vò đầu gào thét.

- "Cạch."

Chợt cánh cửa lớn được mở ra, bước chân nặng mang theo luồng khi quân vương thô bạo. Từ Hoa Kiểu ngẩn lên nhìn thì nhận được ánh mắt nguy hiểm của Nam Môn Thần.

"Tiến hành đi!"

Lời Nam Môn Thần bang ra, đám đàn ông xông vào cấu xé từng mảnh vải trên người Từ Hoa Kiều, ả la hét đến khàn giọng, nhưng hành động bạo *** chỉ dừng lại khi lũ đàn ông đó thoả mãn.

Một cái phất tay của Nam Môn Thần, họ rời khỏi để lại mỗi Từ Hoa Kiều thân tàn ma dạy.

"Tại sao?" Từ Hoa Kiều giọng yếu ớt, ánh mắt chứa đứng vô vọng nhìn Nam Môn Thần, ả không oán trách người mình yêu, chỉ là muốn biết tại sao người ả yêu đến bất chấp sai trái, lại dùng cách tàn nhẫn nhất hành hạ thân xác mình.

Lúc này máu ở hạ thân Từ Hoa Kiều chảy ra, Nam Môn Thần giật mình, hắn không ngờ ả tình nhân của hắn không nói dối chuyện có thai.

Con ngươi sâu thẳm của Nam Môn Thần xoay chuyển cảm xúc, đứa bé là vô tội nhưng hắn đã gián tiếp giết nó, điều mà hắn không muốn lặp lại lần hai, hắn từng lỡ tay giết đi sinh mạng nhỏ của một ả tình nhân là con của kẻ thù.

"Nam Môn Thần!"


Lúc này giọng nói của nữ nhân quen thuộc vang lên.

Không thể nào? Lúc này Nam Môn Thần nghĩ thầm, trong đầu mặc định An Ngôn đã được hắn sắp xếp ra sân bay cùng Mặc Tử Hiên.

Hắn ngoảnh lại quả thật An Ngôn đang đứng trước mặt hắn.

"Ai cho em quay lại!!" Nam Môn Thần không tiết chế được cảm xúc, bóp chặt đôi gò má An Ngôn, ánh mắt đầy giận dữ.



An Ngôn đẩy hắn ra, nhìn Từ Hoa Kiều tơi tả trong vũng máu, áo quần rách nát rãi rác xung quanh.

"Anh đúng là một tên ác ma! Xem phụ nữ như cỏ rác, cả con của mình cũng giết!"

Nam Môn Thần chỉnh lại cảm xúc đau lòng, khoé miệng hắn cong lên tia nguy hiểm: "Cắt bỏ tử cung!"

Thuộc hạ tuân lệnh lôi Từ Hoa Kiểu ra ngoài, ả cũng không kêu la, bởi trái tim

ả đã bị Nam Môn Thần làm cho tổn thương tột cùng, ả biết đây là kết quả của sự cố chấp yêu một người đàn ông không yêu mình.

An Ngôn nghe mệnh lệnh của Nam Môn Thần, cô thật sự không dám tin do chính tai mình nghe thấy.

"Tôi là thế đấy!" Nam Môn Thần cúi người rỉ lời vào tai An Ngôn, sau đó là một nụ cười thoả mãn, rồi sắc mặt chuyển lạnh, cất giọng trầm: "Mang cô ấy đi!!"

Đúng lúc này.

- "Lộp độp."

Nam Môn Thần nghe bên ngoài tiếng bước chân dồn dập, có vẻ đã quá muộn để An Ngôn rời khỏi.

"Reng reng."

Chợt chuông điện thoại reo lên, số gọi tới được lưu là Tử Hiên, hắn nhìn hiển thị cuộc gọi vài giây rồi nhìn sang An Ngôn, thế là hắn tắt máy. Hắn không muốn Mặc Tử Hiên gặp bất trắc, bởi ngoài hắn ra chỉ có Mặc Tử Hiên mới xứng với An Ngôn.

"Thiệu Phong!"

Thiệu Phong nhận lệnh qua ánh mắt Nam Môn Thần, lập tức kéo An Ngôn đến hướng cửa sau.

- "Rầm."

Đúng lúc này cửa chính bị đạp tung, tiếng bước chân phía ngoài ngày một lớn.

- "Rắc" Tiếng lên đạn.

An Ngôn ngoảnh lại thấy Nam Môn Thần chỉ súng về cô, ánh mắt tựa hồ băng.

An Ngôn đau lòng, lẽ nào Nam Môn Thần tuyệt tình đến vậy! Hắn muốn giết cô sao?- "Pång."

Viên đạn xoáy thẳng về hướng An Ngôn.

Thiệu Phong cũng không kịp phản ứng, máu đỏ đã dính vào mặt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK