“Lục Lập Phong, em yêu anh.”
Đã qua chín giờ tối, Trình Trinh Trinh đang đợi hai người trong quán bar nổi tiếng nhất thành phố B, đi với cô còn có mấy người trong ngành. Quán bar là do một minh tinh lớn trong nước đầu tư, tầng hai được xây dựng như khu vực VIP riêng biệt. Khu vực này chỉ có những sao lớn trong vòng tròn quan hệ được vào.
Khi Diêu Tinh Thần và Lục Lập Phong đi vào, Trình Trinh Trinh đặc biệt ra đón tiếp.
“Hiu hiu, sao cậu có thể khôi phục dáng người nhanh như thế? Lần gặp trước cậu chẳng khác gì heo mẹ cả!” Trình Trinh Trinh mặc quần áo bình thường, giọng rất thấp, đội mũ lưỡi trai, vừa bước đến đã ôm cô.
Diêu Tinh Thần chê bai đẩy ra, cười với Lục Lập Phong: “Bọn em toàn nói chuyện như vậy, anh đừng để ý nhé.”
“Không đâu.” Lục Lập Phong đưa tay bắt tay Trình Trinh Trinh, xem như chính thức gặp gỡ bạn thân của vợ.
Lần đầu tiên Trình Trinh Trinh nhìn rõ Lục Lập Phong, thoạt nhìn rất hài lòng: “Bố của đứa bé, chào anh, đại danh đã nghe như sấm bên tai.”
Lục Lập Phong ngược lại rất phóng khoáng, cười: “Vợ tôi nói xấu gì tôi vậy?”
“Nói anh...”
“Nói anh đối xử với em rất tốt!” Diêu Tinh Thần vội vàng cắt ngang.
“Đúng đúng, nói anh đối xử với Tinh Thần nhà chúng ta rất tốt.” Trình Trinh Trinh nói: “Đây là lần đầu tiên Tinh Thần dẫn đàn ông đi chơi, hôm nay phải tiếp đón hai người thật tốt mới được. Đi thôi, mời vào.”
Trình Trinh Trinh làm dáng xin mời, Lục Lập Phong bước vào quán bar.
Diêu Tinh Thần nhìn bóng lưng cao ráo, sạch sẽ của anh, kéo tay Trình Trinh Trinh, nhỏ giọng cảnh báo: “Nói cho cậu biết, dạ dày anh ấy không tốt, không uống được nhiều, cậu đừng ép anh ấy.”
Trình Trinh Trinh chậc lưỡi, khoác tay cô, thấy thật lạ: “Ui cha, đây có phải Diêu Tinh Thần chuyên nói lời độc địa vô nhân tính mà tớ biết không? Không phải hôm qua cậu nhờ tớ đặt một cái bẫy, thử xem chồng cậu có phải “hỗn thế đại ma vương” hay sao? Sao? Không nỡ à? Tóm lại có uống hay không đây?”
“Haizz, đừng mà.”
“Cậu cứ như thế này, không chơi với cậu nữa.” Trình Trinh Trinh lườm cô, kéo tay cô vào quán bar.
“Cậu ăn mặc phách lối như vậy không sợ bị truyền thông tóm à?” Trình Trinh Trinh hỏi.
“Tớ phải nhanh trở lại làm việc, anh Tiểu Lâm để tớ ra ngoài nhiều tăng nhân khí.”
“Cậu chuẩn bị quay lại làm việc à? Vậy ngày mai tớ đăng weibo hai tấm chúng ta chụp chung, tìm người viết mấy dòng ca ngợi tình bạn, đúng lúc tận dụng được ngày lễ Tình bạn, như vậy cậu có thể sử dụng chút nhân khí của tớ.”
Diêu Tinh Thần lập tức nép vào người bạn như chim nhỏ làm nũng: “Tiểu thiên hậu, xin được ôm bắp đùi.”
Trình Trinh Trinh trượng nghĩa nhếch môi: “Cậu đấy, không có chí tiến thủ gì cả, may mà đục nước béo cò…”
“…”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện đã lên khu vực VIP tầng hai.
Người ở đây rất đông, nhảy nhảy nhót nhót, tán trai tán gái, cờ bạc súc sắc, thỉnh thoảng còn đụng mặt vài gương mặt quen thuộc trong làng giải trí.
Mấy người bạn của Trình Trinh Trinh uống rất hưng phấn, cocktail đổi thành nước hạt tiêu, thật điên cuồng.
Lục Lập Phong và Diêu Tinh Thần tiến đến chào hỏi. Lục Lập Phong từ lúc vào đến giờ đều ung dung, trong vẻ thân thiện mang theo cả phong độ mê người. Có hai cô gái xinh đẹp cứ dán mắt vào anh, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Diêu Tinh Thần nhìn thấy hết, có chút đắc ý.
Nhưng không thể phủ nhận, khí chất sạch sẽ của Lục Lập Phong ở nơi xa hoa đồi truỵ này thật hiếm, dù dưới ngọn đèn lờ mờ, vẫn thanh sạch rõ ràng, không màng vật chất, mỗi động tác đều mang theo sự thanh nhã tuấn tú, làm cho mấy cô gái say đắm muốn tranh giành.
Trình Trinh Trinh mang rượu bày trước mặt hai người. Lục Lập Phong lấy một ly nước lọc đặt trước mặt Diêu Tinh Thần, ghé bên tai cô nói: “Em không thể uống rượu, không cần anh nhắc đúng không?”
Diêu Tinh Thần ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng đúng, vì con em sẽ không uống rượu.”
Lục Lập Phong hài lòng xoa đầu cô.
Trình Trinh Trinh thấy hai người như vậy, cười nói: “Mẹ không uống, nhưng bố không cần bú sữa nha?”
Trên mặt Lục Lập Phong hiện lên vẻ lúng túng, nhìn Diêu Tinh Thần.
Ánh mắt anh có chút khẩn cầu giúp đỡ, cô vừa không nỡ vừa do dự.
Không nỡ vì tửu lượng của anh không tốt, do dự vì rõ ràng đã nhờ bạn thân kiểm tra anh.
“Uống đi, tiểu đồ cổ, đừng để em mất mặt nhé.” Diêu Tinh Thần nhắm mắt nói.
Lục Lập Phong nhíu mày, tay cầm ly rượu, bỗng hiểu ra.
...
Trình Trinh Trinh đúng là không hề hàm hồ, Diêu Tinh Thần ngồi một bên uống nước lọc ăn hoa quả, thực không nhìn nổi.
Phụ nữ đã ly hôn sao lại độc ác như thế...
Trình Trinh Trinh có lẽ cảm nhận được đang bị ăn chửi, quay đầu nhìn Diêu Tinh Thần.
Diêu Tinh Thần lập tức mỉm cười hiểu ý, giơ tay: “Chị Trinh, uống được đấy!”
Trình Trinh Trinh dùng ánh mắt chỉ về phía nhà vệ sinh, Diêu Tinh Thần lập tức phối hợp đứng lên, vỗ vai Lục Lập Phong: “Em đi vệ sinh nha.”
Lục Lập Phong quay đầu, đường nét gương mặt dưới ánh đèn càng thêm lập thể, anh nâng chén hướng về phía cô, môi mỏng khẽ mở: “Đi đi.”
Diêu Tinh Thần nhìn anh, không đành đi.
Không lâu sau, Trình Trinh Trinh đến gần kéo cô ra ngoài, nhìn Lục Lập Phong đang say từ xa, bên cạnh anh có hai mỹ nữ đứng nhìn chằm chằm.
Trình Trinh Trinh nói: “Anh ấy đâu giống như cậu nói, bình thường đi ăn chơi thế này chắc chắn con mắt phải đảo như bi, nhưng anh ấy luôn nhìn vào ly rượu, cứ như bên trong ly có mỹ nhân tuyệt sắc nào đấy. Chị em tớ nói, nếu anh ấy nhìn người ta với ánh mắt ẩn chứa tình ý như nhìn ly rượu đấy, ai cũng sẽ mềm lòng.”
Diêu Tinh Thần bực bội nói: “Ai, ai mềm lòng cơ? Nói cậu này Trình Trinh Trinh, cậu đưa mấy cô gái kiểu gì đến đây vậy, chưa nhìn thấy đàn ông bao giờ hay sao?”
“Mọi người ra mà xem cái tính độc chiếm của Tinh Thần này,” Trình Trinh Trinh chọc gáy cô: “Nếu cậu sợ bị đoạt mất bảo vật thì nên ôm trong lòng đừng mang ra ngoài chứ. Từ bao giờ cậu trở nên như vậy!”
Diêu Tinh Thần buồn bực mở vòi hoa sen, dùng sức xoa tay: “Tớ cứ như vậy thôi, tớ thích bản thân mình bây giờ.”
Trình Trinh Trinh nói: “Khi còn đi học, tớ thấy phiền nhất là ba loại người. Loại thứ nhất, nửa đêm đang ngủ thì đi đi gọi điện thoại. Loại thứ hai, dùng sạc của người khác sạc điện thoại mình. Loại thứ ba, chính là cậu đây, muốn người khác khảo nghiệm chồng mình như lại léo nha léo nhéo không nỡ.”
Diêu Tinh Thần cắn môi, nhìn chằm chằm bạn: “Trinh Trinh, tớ không muốn dò xét anh ấy nữa, tớ muốn về nhà.”
Trình Trinh Trinh thu lại nụ cười uể oải, đặt tay lên vai cô: “Được, vậy cậu đưa anh ấy về đi. Lần khảo sát của bạn thân này, mình chấm anh ấy 95 điểm, nghiêm chỉnh quy cách, biết chăm lo cho gia đình, đã vậy còn đẹp trai, trừ năm điểm là cứng nhắc không thú vị, có vẻ bình thường không hay ăn chơi đâu.”
Diêu Tinh Thần thở dài: “Cậu thấy vậy thật sao?”
“Một lần gặp gỡ có thể nhìn ra cái gì? Khảo sát của tớ và đồng chí Tiểu Lục còn một chặng đường xa.” Trình Trinh Trinh vỗ vai cô: “Tinh Thần, nếu cậu có lòng hãy giao trái tim cho anh ấy, anh ấy nóng hay là lạnh, tự cậu biết được.”
Diêu Tinh Thần chăm chú nhìn ánh mắt bạn, mắt cô long lanh lay động.
Trình Trinh Trinh dương dương tự đắc nói: “Ai, tớ biết thừa trong lòng cậu nhất định đang cảm thán rằng: có bạn thân thế này, còn mong chờ gì nữa. Đúng không?”
Diêu Tinh Thần lắc đầu, chỉ mắt cô.
“Lông mi cậu rụng kìa.”
Trình Trinh Trinh lập tức soi gương: “Ở đâu? Ở đâu?”
Diêu Tinh Thần nói: “Đây, tớ giúp cậu lấy ra.”
...
Chưa đến hai giờ sáng, Diêu Tinh Thần dìu Lục Lập Phong ra khỏi quán bar.
Anh rất cao, ôm chặt lấy vai cô, Diêu Tinh Thần cảm giác được, cơ thể anh hơi lảo đảo, cô vòng tay qua hông anh ôm chặt.
Lên xe, cô đặt anh ở ghế phụ lái. Diêu Tinh Thần thắt dây an toàn cho anh, anh hơi đau đầu, đưa tay đỡ trán, nhắm mắt lại.
Diêu Tinh Thần bất mãn lẩm bẩm: “Trình Trinh Trinh thối, cho chồng em uống cái gì đây...”
Lục Lập Phong vẫn nhắm mắt, trả lời: “Anh không say, chỉ hơi nhức đầu thôi. Trong túi anh có thuốc giải rượu, em lấy cho anh hai viên.”
Diêu Tinh Thần lập tức sờ túi anh, quả thật có thuốc.
“Tiểu đồ cổ, anh cầm thuốc đi từ bao giờ thế?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Lục Lập Phong thấy hơi khó chịu: “Nhỡ anh phải uống rượu, phải dùng thuốc giải rượu mới tỉnh táo trông chừng em được.”
Lòng Diêu Tinh Thần nảy lên một cái, mím môi, lấy hai viên đưa cho anh.
Đúng là nhanh trí, trước khi đi anh bảo về nhà lấy đồ, hoá ra đoán phải uống rượu từ sớm rồi.
Cô xấu hổ nói thật: “Tiểu đồ cổ, cái “nhỡ” này là em sắp xếp.”
Lục Lập Phong không nhúc nhích, một tia kinh ngạc cũng không có, anh nhếch môi cười: “Bạn thân em chấm bao nhiêu điểm?”
Anh biết hết rồi?
Được thôi...
Lại bị nhìn thấu rồi...
Diêu Tinh Thần bực bội dựa vào ghế ngồi, nhìn qua cửa kính xe thấy ở cửa quán bar có người đàn ông say rượu ôm một cô gái ra ngoài, nói: “95 điểm.”
“Năm điểm trừ ở đâu thế?” Lục Lập Phong mở mắt, lười biếng nghiêng đầu, ánh mắt say đắm nhìn cô.
Giọng Diêu Tinh Thần trầm buồn: “Trừ năm điểm vì bên cạnh anh có một người phụ nữ béo như heo.”
Lục Lập Phong nhìn gương mặt mất mát của cô, giơ tay vuốt tóc cô, dỗ dành: “Sao thế? Vừa nãy mới đùa thật vui, sao gương mặt nhỏ nhắn lại ủ ê rồi?”
Diêu Tinh Thần cúi đầu xoa tay, cô muốn nói thật nhiều nhưng dường như tư duy logic có vấn đề, không biết biểu đạt thế nào.
Mỗi người đều có một cái rađa, cứ khi nào đi qua khu vực tình cảm là lại nhiễu.
Cô vốn không nhìn thấu anh, cứ coi như cảm giác được điều gì nhưng vẫn mơ hồ vô định, với anh vô định, với tương lai cũng vô định.
Vất vả tốn sức, khư khư cố chấp nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có khoảnh khắc như lúc này, muốn một tình yêu anh tình em nguyện.
Cho nên anh luôn cẩn thận từng chút một, bảo vệ trái tim mình, từng giây từng phút hướng tới hạnh phúc, sợ cãi vã không vui.
Diêu Tinh Thần vốn nghiện thuốc, nhưng đã bỏ thuốc lâu rồi, tay đỡ đầu tựa ở cửa sổ xe, nói không nhanh không chậm:
“Tiểu đồ cổ, sao anh hiểu em như vậy mà em không cách nào hiểu được anh.”
“Khi kết hôn với anh, em đã thực sự nghĩ rằng mình sẽ rút lui.”
“Chuyện của mẹ em, chuyện của Lương Mỹ Nhân như những lời cảnh báo với em.”
“Em đối với Trì Mục chỉ là bạn bè thôi. Lòng em giờ chỉ có một người, toàn tâm toàn ý yêu một người.”
Diêu Tinh Thần hít sâu một hơi rồi thở ra, không còn tự nói chuyện với mình nữa, lấy dũng khí quay đầu đối diện với ánh mắt ngày càng sâu của anh:
“Lục Lập Phong, em yêu anh.”
“Vậy anh… có muốn cùng với em…”
“…”
Đôi mắt say đắm của Lục Lập Phong bỗng trở nên trấn tĩnh…
Ánh mắt này, cô không đoán được, cũng làm cô thêm bất an.
Môi anh giật giật, vừa định nói, Diêu Tinh Thần lập tức đưa cho anh chai nước suối, chỉ vào hai viên thuốc trong tay anh, căng thẳng nói:
“Uống thuốc giải rượu đi, tỉnh rồi trả lời em.”