Từ Bình Sinh đi mất, Cửu Chi Đăng không sử dụng linh lực mà chậm rãi đi từ trụ Thông Thiên về điện Thanh Trúc.
Dọc đường đi vẫn là cảnh vật như ngày trước.
Sau khi hắn ta đi, Phong Lăng Sơn từng gặp lôi kiếp, mấy cây tùng trăm năm trước điện Thanh Trúc gặp phải tai vạ, rễ cây bị đốt cháy đen.
Được Thanh Tĩnh Quân dặn dò, Từ Hành Chi chỉ đạo các đệ tử trồng thêm mấy cây sồi non thay vào.
Sau khi Cửu Chi Đăng làm chủ Phong Lăng Sơn, hắn ta bảo người đào mấy cây sồi lên, tìm mấy cây tùng cách xa ngàn dặm có hình dáng tương tự như trong ký ức về trồng trước điện.
Cây vẫn còn mà người đã thay đổi hoàn toàn.
Từ trụ Thông Thiên đến điện Thanh Trúc, tổng cộng bảy trăm sáu mươi tám bước, Cửu Chi Đăng vững vàng đi hết đoạn đường này, đẩy mở cửa điện, cánh cửa ngăn cách tất cả âm thanh ồn ào bên ngoài.
Lặng ngắt như tờ.
Dù có ai ở bên ngoài điện gào giết ầm trời, hoặc ai đó ở trong điện buồn bã khóc thâu đêm, người bên kia cũng không hay biết gì.
Cửu Chi Đăng ngồi trên ghế chủ vị trong điện, trầm ngâm một lúc, hắn ta vươn tay nắm chặt một cái nghiên hình tròn dùng để đựng chu sa, đầu ngón tay tuôn ra linh lực, cảnh vật trước mắt bỗng xoay chuyển với vận tốc cực cao.
Tới khi hắn ta mở mắt ra, hắn ta đã rời khỏi điện Thanh Trúc, đứng giữa đường phố náo nhiệt nơi trần tục.
Ánh trời chiều màu đất đỏ trải khắp con đường, cuộc sống về đêm bắt đầu kéo mở màn che.
Bên cạnh hắn ta là một gánh hàng rong bán bánh ngọt màu vàng cam, bắt đầu từ chỗ này, cả con đường kéo dài sự náo nhiệt và rực rỡ vô hạn. Những chiếc đèn lồ ng lần lượt sáng lên. Mùi đất thoang thoảng lẫn một vị ngọt khiến lòng người yên bình. Quán trà bên đường đun trà rất đặc, hương trà bay ra từ cửa sổ hoàn hảo hòa vào mùi thơm của thế tục khắp đường.
Dường như trời sắp mưa, cơn gió tanh ẩm ướt cuốn lên từ mặt đất bằng phẳng, người buôn bán nhận thấy tín hiệu của trận mưa, dồn dập dựng lều tránh mưa.
Cửu Chi Đăng mặc bộ y phục trắng thuần, tay áo tung bay cất bước giữa đường phố xám xịt, vẻ ngoài tuấn tú nổi bật nhưng các dân buôn chẳng để ý tới hắn ta, vẫn chào mời khách rồi nói mấy câu trêu chọc có phần th ô tục khiến thiếu nữ đi ngang giận dữ lườm nguýt.
Cửu Chi Đăng đi thẳng tới một căn nhà ngói gạch xanh ở đường đối diện.
Trong căn nhà ngói này được bao quanh với ánh nến ấm áp, ruồi cánh bướm đập bình bịch vào giấy bao quanh thân đèn, để lại từng mảng vết bẩn đen.
Khi Cửu Chi Đăng đi xuyên qua sân nhỏ có trồng giàn nho, hắn ta đẩy cửa bước qua ngưỡng cửa, cuốn theo mùi mưa gió vào trong nhà.
Trong sảnh được dọn dẹp rất sạch sẽ, một bàn ba ghế, căn nhà vô cùng gọn gàng sáng sủa, bức tường chính giữa khắc bảng hiệu bốn chữ “Ninh Huy Trung Thụy”, mực nước dư dả, đưa bút phóng khoáng, chí khí rất thẳng thắn, có thể thấy đây là chữ của một thanh niên kiêu ngạo.
*Ninh Huy Trung Thụy: Mọi điều tốt lành đều tập trung ở đây.
Người đàn ông đang bày bát đũa nghe thấy tiếng động quay đầu lại, cười nói: “Ngô Đồng, về rồi đó hả?”
Cửu Chi Đăng khẽ gật đầu: “Vâng.”
Người đứng trước cửa không còn là Cửu Chi Đăng áo trắng nữa mà là một thiếu nữ cười ấm áp, mái tóc đen được búi chải gọn gàng, bộ y phục vàng nhạt bị gió ngoài cửa thổi bay lên, tôn lên bộ ng ực và vòng eo thon mới nảy nở.
Từ Tam Thu cười nói: “Mau vào rửa tay đi. Chờ một lát, huynh trưởng con vẫn chưa về.”
Cửu Chi Đăng nghe thấy bản thân mình nói: “Vâng.”
Hắn ta đi lên trước, vén lọn tóc đen nhánh hơi rối ra sau, lộ ra cái tai hồng nhạt.
Ngay trong giây phút đó, hắn ta chìm vào một khoảng tối.
Căn nhà gạch xanh, lều tránh mưa, đèn lồ ng, quán nhỏ, quán trà đều biến mất sạch.
Phụ thân quay lưng về phía hắn ta bận rộn làm này làm kia, thương nhân nói mấy lời chọc ghẹo, thiếu nữ bị chọc giận, nhóc con pha trà đều hóa thành ảo ảnh, bay ập tới từ khắp bốn phía, chui vào người Cửu Chi Đăng.
Chỉ qua chốc lát, đường phố biến thành một mảnh đất không một ngọn cỏ, chỉ có những tia chớp xé toạc màn trời giả tạo, lộ ra diện mạo chân thật mà đáng sợ.
Cửu Chi Đăng đứng giữa vùng hoang vu trọc lốc, khôi phục dáng vẻ áo tơ trắng như tuyết vốn có của mình, nhưng ở nơi trống trải này, dáng người như hạc của hắn ta y như ảo giác đẹp đẽ.
Mọi âm thanh của thế gian chỉ còn lưu lại trong tai hắn ta, vang vọng từng đợt, hắn ta mở mắt ra, đôi mắt đỏ au chuyển động trong ngỡ ngàng.
Hắn ta vươn hai tay về phía trước như muốn nắm lấy thứ gì đó sắp biến mất.
Sư huynh, mau quay lại.
Đây mới là thế giới mà huynh muốn, cũng là thế giới ta muốn.
Chỉ có hai chúng ta, tất cả mọi thứ huynh có đều là ta, giường, bàn sách, phòng ốc, bạn bè, người thân, tình cảm chân thành của huynh đều chỉ có một mình ta.
Như thế vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ đây không phải thứ sư huynh muốn có từ trước tới nay sao?
Cửu Chi Đăng thở hắt ra, hai tay bắt hụt chán nản buông xuống bên người.
Bỗng chốc vô số ảo ảnh chia tách ra từ người hắn ta, đèn đuốc lại sáng lên, tiếng người lại ồn ào, khói lửa nhân gian phá tan hơn nửa cảm giác đáng sợ sấm vang chớp giật.
Cửu Chi Đăng quay người, chậm rãi đi tới căn phòng tràn ngập hơi thở của Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi kết duyên với đạo gia từ mười hai tuổi, ngày nào cũng thắp hương vẩy nước quét nhà, vì thế trên người y có hương trầm rất dễ chịu, mùi hương ấy đã thấm sâu vào trong xương tủy của y, dù đổi sang thân thể khác nó vẫn rất rõ ràng.
Cửu Chi Đăng nhìn qua góc phòng, dường như nhìn thấy Từ Hành Chi và mình ngồi ở đó mấy tháng trước.
Thanh niên cầm bút bằng tay trái, múa bút vẩy mực, còn thiếu nữ dựa vào cánh tay phải của y, mắt long lanh sáng rực.
Thanh niên cười kéo bím tóc thiếu nữ: “Ngửi gì thế? Y như chó con.”
Thiếu nữ dịu dàng nói: “Ca ca, ta thích mùi hương trên người huynh.”
Thanh niên bật cười: “Từ nhỏ đã nói trên người ta có mùi...” Y kéo vai áo mình lên, khẽ ngửi mấy lần: “Sao ta không ngửi thấy gì?”
Thiếu nữ không nói nữa, chỉ cười nhìn y.
Thanh niên cũng vui vẻ, dùng bàn tay được làm từ gỗ hương vuốt tóc nàng.
Quay lại lúc này.
Cửu Chi Đăng ngồi trên chiếc giường mà Từ Hành Chi đã ngủ quen, chậm rãi dùng lòng bàn tay vuốt v e hoa văn trang nhã được chạm trổ ở đầu giường.
Hắn ta tự lẩm bẩm: “Sư huynh, rõ ràng chúng ta sống ở đây rất tốt, vì sao huynh lại viết mấy thứ ấy chứ.”
Theo tiếng nỉ non, ngón tay hắn ta dùng sức khiến phần hoa văn kia hằn lên những vết nhỏ: “Tại sao lại nhớ tới Mạnh Trọng Quang? Mạnh Trọng Quang khiến huynh khó dứt bỏ đến thế sao?”
Hắn ta gắng sức hít thở, cố gắng đè cơn tức giận trong lồ ng ngực xuống.
Bên ngoài truyền tới tiếng gọi của “phụ thân”: “Ngô Đồng, ra ăn cơm nào.”
Chốt lát sau, thiếu nữ tràn ngập sắc vàng ấm áp ấy xuất hiện ở cửa phòng Từ Hành Chi, chắp tay ra sau lưng khẽ cười, mặt mày cong cong: “Con ra đây.”
Không sao hết, sư huynh, Tiểu Đăng giữ gìn thế giới này giúp huynh. Chỉ cần huynh trở về, ta sẽ không so đo gì hết.
Chúng ta tiếp tục sống cuộc sống như trước kia, ta làm muội muội của huynh, sau này cũng có thể làm người yêu của huynh.
Sư huynh, mau về đi.
Bên ngoài tòa tháp cao trong Man Hoang.
Các đệ tử đốt một đống lửa trên đống tro than đã tắt lụi hôm qua, dựa vào nó để sưởi ấm. Ôn Tuyết Trần ngồi cách bọn họ rất xa, một mình thưởng thức chuông ngọc bích.
Có đệ tử đến gần hắn ta, cung kính vái chào rồi mở miệng nói: “Ôn sư huynh, tới hơ lửa đi. Man Hoang này lạnh quá.”
Ôn Tuyết Trần hờ hững thuận miệng đáp một tiếng, chiếc chuông vẫn xoay chuyển, uốn lượn từng vòng trên tay hắn ta, phát ra tiếng đinh đang giòn giã.
Đệ tử này không chỉ muốn hỏi hắn ta có muốn sưởi ấm hay không.
Hắn dè dặt hỏi: “Ôn sư huynh, chúng ta phải ở đây bao lâu nữa?”
“Không chờ được nữa à?” Ôn Tuyết Trần cầm chặt chuông trong lòng bàn tay.
Đệ tử bị vạch trần suy nghĩ thật, nhìn các đệ tử khác đang nhìn mình với ánh mắt mong đợi, quyết tâm giải thích: “Mọi người ở đây tầm hai mươi ngày rồi, không ai nhìn thấy bóng dáng nhóm Mạnh Trọng Quang... Đệ nghĩ... Bọn đệ nghĩ, hay là về đi thì hơn.”
“Rất tốt.” Ôn Tuyết Trần ngẩng đầu lên, ánh mắt như tuyết: "Sau khi quay về thế giới thực ngoài kia, ngươi đi báo cáo với Cửu Chi Đăng được không?”
Đệ tử nghĩ tới chuyện này thì thay đổi sắc mặt.
“Ngươi nói cho hắn biết ngươi chưa thăm dò được hành tung Từ Hành Chi đã không chịu nổi nữa muốn quay về.” Ôn Tuyết Trần thản nhiên nói: "Ngươi đoán hắn nghe ngươi nói thế, sẽ làm gì ngươi?”
“Nhưng mà chúng ta cứ chờ ở đây cũng không phải cách.” Đệ tử kia vòng vo: “Nếu nhóm Mạnh Trọng Quang không quay về đây nữa thì sao?”
“Thế các ngươi muốn thế nào?” Ôn Tuyết Trần rất ghét đệ tử không biết suy nghĩ như thế: “Chúng ta không quan tâm đông tây nam bắc, cứ chọn bừa một hướng rồi đuổi theo sao? Ngươi chấp nhận làm một con ruồi không đầu như thế, ta thì không muốn. Còn nữa, Mạnh Trọng Quang chọn nơi này để ở đương nhiên có lý lẽ riêng. Mối đe dọa duy nhất ở gần đây là Phong Sơn cũng chịu tổn thất nghiêm trọng vì Mạnh Trọng Quang, trong vòng nửa năm, ở đây sẽ không bị xâm lấn. Chúng ta ở đây sẽ an toàn nhất.”
Hắn ta khẽ than: “Còn nữa, trong Man Hoang có đủ loại quỷ thần, những thứ hình thù kỳ quái rất nhiều. Nếu cứ đi tìm theo dọc đường, ta có thể giữ mạng mình nhưng ta không thể đảm bảo an nguy tính mạng các ngươi được đâu.”
Mặc dù Ôn Tuyết Trần ngồi xe lăn, thấp người hơn nhưng hắn ta vẫn toát ra áp lực cực kỳ mạnh mẽ, đệ tử bị Ôn Tuyết Trần nói mấy câu lạnh cả người, bối rối xin cáo lui: “Vâng... vâng.”
Đệ tử kia vội vàng rời đi với gương mặt tái mét.
Ôn Tuyết Trần dựa vào lưng xe lăn, xoa vuốt mi tâm hơi phát sốt của mình.
Nói một tràng dài như thế, tinh thần hắn ta tổn hại rất lớn.
Nhưng hắn ta vẫn nhỏ giọng lầm bầm: “Còn nữa, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chúng ta ra ngoài được sao?”
Hắn ta nói xong, đôi môi nhợt nhạt nhếch mép cười trào phúng.
Trước khi vào đây, Cửu Chi Đăng không nói cho hắn ta biết bao giờ mới mở cửa Man Hoang ra. Lúc này, Ôn Tuyết Trần có linh cảm về chuyện mà hắn ta phải đối mặt.
Cửu Chi Đăng muốn báo thù chuyện hắn ta trộm chìa khóa Man Hoang, tự ý đẩy Từ Hành Chi vào Man Hoang.
Nhưng nếu hắn ta không làm thế, bỏ mặc Từ Hành Chi cứ viết mãi, chắc chắn sẽ dẫn tới tai họa lớn.
Cửu Chi Đăng biết rõ hậu quả nghiêm trọng đến mức nào nhưng vì lòng dạ đàn bà mà do dự thiếu quyết đoán, vậy thì hắn ta quyết định hộ, để Từ Hành Chi giết Mạnh Trọng Quang trong tình trạng không biết chuyện gì.
Chuyện này một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể tiêu diệt kẻ phiền phức Mạnh Trọng Quang, đồng thời, Từ Hành Chi quay về thế giới thực, với tính cách mềm lòng ấy của y, y sẽ kiên quyết không viết quyển sách kia nữa.
Ai ngờ Từ Hành Chi cứ thế mà đi theo Mạnh Trọng Quang.
Không biết y khôi phục ký ức rồi hay có suy tính khác.
Từ rất lâu trước kia, Từ Hành Chi đã như vậy rồi, hành vi, suy nghĩ đều khó mà đoán được, lơ là chút xíu thôi là có thể khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không phải vì tình hình khẩn cấp, chắc chắn Ôn Tuyết Trần sẽ không đặt cược vào y.
Ôn Tuyết Trần khổ não vuốt sống mũi, hắn ta cảm thấy cả người uể oải, chỉ có chuông ngọc bích trên tay có độ ấm giúp trái tim lạnh lẽo của hắn ta thoải mái hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiếng rên của chủ Phong Sơn với tấm thân tàn tạ loáng thoáng truyền ra từ trong tháp, chìm giữa sắc trời âm u của Man Hoang, tạo ra cảm giác vừa quỷ dị vừa thê lương.
Ở hẻm núi Hổ Khiêu.
Mặc dù Mạnh Trọng Quang nói ngày nào cũng lau người cho y nhưng Từ Hành Chi vẫn cảm thấy lâu rồi mình không tắm, trên người khó chịu cực kỳ.
Lúc Chu Vọng tới thăm y, nhắc tới phía nam hẻm núi Hổ Khiêu có một suối nước nóng tự nhiên, cô nhóc và Nguyên Như Trú từng tới đó tắm thử, nước nóng hổi, rất thích.
Cô nhóc vui mừng vỗ vỗ Từ Hành Chi: “Từ sư huynh, huynh mau khỏe lên, chúng ta đi tìm mảnh vỡ tiếp. Ta nôn nóng được ra khỏi Man Hoang lắm rồi.”
Cô nhóc nói mà mắt phát sáng luôn: “Ta muốn đi xem đường phố bên ngoài thế nào. Mẹ nuôi miêu tả cho ta và cha nuôi bên ngoài trông ra sao, ta rất muốn đi thử bánh bồ mễ ở thế gian có hương vị gì.”
Chu Vọng cười trông rất giống Chu Huyền trong ký ức của nguyên chủ.
Nụ cười ấy nếu như bị cố định lại thì bình thường không có gì lạ nhưng chỉ cần cử động chút xíu thôi sẽ vô cùng sinh động khiến người ta không nhịn được mà cười theo.
“Được.” Trái tim Từ Hành Chi mềm nhũn, vô thức đồng ý với cô nhóc: “Bao giờ rời khỏi đây, Từ sư huynh dẫn ngươi đi ăn bánh bồ mễ.”
Y định nói tiếp rằng ra khỏi nhà y rồi rẽ phải, có một nhà làm bánh bồ mễ chính hiệu, mềm dẻo thơm ngọt, nhưng y chưa kịp nói ra đã gắng gượng kiềm lại.
Nghĩ tới quê hương mà mình không biết ở đâu, trái tim y bỗng nặng trĩu.
Nhưng dù sau này thế nào, vẫn phải đi tắm cái đã.
Từ Hành Chi khoác tạm cái áo choàng lên, mặc áo trong đi tới suối nước nóng mà Chu Vọng bảo.
Ai ngờ y chưa tới gần ao đã nghe thấy tiếng Lục Ngự Cửu từ xa: “Ta không muốn kỳ lưng! Ngươi tránh xa ta ra!”
Giọng Chu Bắc Nam còn to hơn cả Lục Ngự Cửu: “Ông đây không dễ dàng hầu hạ người khác thế này đâu nhá! Ngươi không biết đủ là gì à? Ngoan ngoãn nằm sấp xuống cho ta.”
Sau một tràng tiếng động lôi kéo giãy giụa, ngay sau đó là tiếng nước “òng ọc”.
Chu Bắc Nam ngẩn ra, sau đó cười ầm lên đầy buông thả.
Giọng nói căng thẳng của Khúc Trì vang lên: “Tiểu Lục, ngươi không sao chứ?
Hắn kéo người bên cạnh, chỉ vào chỗ có tiếng như ai ngã nước: “Đào Nhàn, hắn rơi xuống nước rồi.”
Đào Nhàn dở khóc dở cười: “Khúc sư huynh, không sao đâu.”
“Sao lại không sao được chứ?” Chu Bắc Nam ngồi bên ao sương mù mờ mịt vui không tả nổi: “Chân hắn ngắn, có khi ngã vào ly trà cũng chết đuối luôn ấy.”
Khúc Trì càng sốt ruột hơn, gạt nước muốn tới xem Lục Ngự Cửu thế nào.
Nghe lời trêu chọc của họ, Từ Hành Chi khẽ cười, đi về phía bóng lưng Chu Bắc Nam.
Lục Ngự Cửu tức giận đứng dậy từ trong nước, ướt sũng người múc một thùng nước lên, cả một thùng đầy tràn hất về phía Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam tránh ra.
Vì thế, lúc Từ Hành Chi ngẩng đầu lên nước đã hất tới trước mặt y.
Từ đầu tới chân y ướt hết.
Thùng trong tay Lục Ngự Cửu rơi xuống mặt nước, thoáng cái đã trôi đi mất: “Từ... Từ sư huynh... Từ...”
Chu Bắc Nam lấy lại tinh thần, cười không ngừng: “Ha ha ha ha Từ Hành Chi ngươi không được rồi, không tránh thoát sao?”
Từ Hành Chi hất mái tóc ướt nhẹp ra đằng sau, lau qua nước trên mặt, không tức giận chút nào: “Đã quá! Như này rồi mà không xuống tắm thì không được rồi. Có chỗ cho ta không?”
Chu Bắc Nam gào lên với y: “Không có, cút cút cút.”
Hắn ta vừa dứt lời, sau lưng bỗng có tiếng bước chân vội vàng.
Trong mắt Từ Hành Chi dính ít nước, lại khó phân biệt ai đến bằng tiếng bước chân được, y quay người nheo mắt lại để nhìn cho rõ.
Mạnh Trọng Quang theo sát tới thấy thế thì ánh mắt bỗng căng thẳng.
Khắp toàn thân Từ Hành Chi được y phục ướt sũng bao bọc, đường nét cơ thể hiện lên rõ ràng, ngón tay gạt phần tóc ướt ra sau lộ ra cái trán đầy đặn đẹp đẽ, lông mi dính nước, nhỏ xuống như có như không.
Sau khi thấy rõ người đến là ai, Từ Hành Chi nhíu mày: “Ngươi ngửi mùi mà theo tới đó à.”
Mạnh Trọng Quang nhanh chóng thu ánh mắt như săn mồi lại, chậm rãi đi tới trước người Từ Hành Chi, dùng giọng mũi nhẹ nhàng nói: “Ta đưa cơm tới cho sư huynh, thấy sư huynh không ở trong phòng, vô cùng lo lắng nên đuổi theo tới đây...”
Giọng nói có phần ấm ức đáng thương khiến trái tim Từ Hành Chi nhũn ra chỉ trong nháy mắt.
Y ngại ngùng: “Xin lỗi. Trước khi ta đi nên nói cho ngươi biết mới phải.”
Mạnh Trọng Quang không hỏi nữa, nhưng ánh mắt của hắn đã cởi bỏ y phục của Từ Hành Chi ra như không thể chờ đợi nổi.
Hắn nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, dùng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng cực kỳ hiền hòa nói với bốn người trong ao: “Các ngươi tắm xong chưa?”
Lục Ngự Cửu, Chu Bắc Nam trăm miệng một lời, ngay sau đó là giọng nói yếu đuối của Đào Nhàn: “Tắm xong rồi.”
Khúc Trì lại vô cùng ngay thẳng: “Chưa. Bọn ta vừa mới tới thôi mà.”
Hắn nhoài bên bờ ao, dùng ánh mắt trong sáng nhìn Chu Bắc Nam đang nháy mắt không ngừng với mình: “Bắc Nam, các ngươi muốn đi về rồi ư? Ngươi còn chưa xuống nữa mà.”
Chu Bắc Nam: “...”
Y phục trên người Từ Hành Chi đã ướt hết rồi, y hơi lạnh bèn cởi áo khoác ngoài ra, nới dây lưng, hào sảng nói: “Đi gì chứ? Cùng nhau tắm náo nhiệt biết bao.”
Mạnh Trọng Quang: “...”
Không chờ hắn ngăn cản, Từ Hành Chi đã cởi hết áo ra, chỉ chừa lại quần trong, cơ bắp cuồn cuộn và đôi chân dài như không có giới hạn kết hợp bổ sung cho nhau, cực kỳ cuốn hút.
Đương nhiên Từ Hành Chi không biết điều đó.
Y quay lưng, tìm nơi đặt y phục nhưng không ngờ y vừa mới quay người đi, ngoại trừ Khúc Trì, ba người trong ao đều trợn trừng mắt.