Chiều hôm đó cô cùng hắn đi chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai.
Cô và hắn cầm tay an an bình bình đi dạo.
Dẹp đi những ồn ào ngày qua.
Tới tối về cô vẫn phải ăn cháo.
Chỉ hơn ngày khác là có thêm chút rau.
Cô ăn trong vui vẻ của hắn.
Còn cô có vui vẻ không? Đoán xem?
Cô muốn cắn chết hắn.
Cô tự niệm lần thứ N.
Đêm cô về phòng cũng không còn ai ở đó.
Có lẽ kẻ kia đã rời đi.
Cô thấy mảnh giấy được giữ bởi cây sáo nhỏ trên bàn.
Cô xem thử liền thấy một dòng chữ có chút nguệch ngoạc.
"Đây là sáo triệu hồi.
Chỉ khi nào cô gặp nguy hiểm mới được gọi ta! Nếu không đừng trách!" Cô đọc xong nhếch môi cười.
Ngươi tưởng ngươi là chủ nhân sao?
Cô thổi sáo.
Tiếng mới vang lên không được bao lâu cô liền nghe tiếng cạnh.
\-"Cô lại bị ám sát à?" Tên áo đen ở ngay phía sau cô.
Cô giật thót mình ôm tim nhìn y.
\-"Đại ca.
Anh có thể nào đừng hù tôi vậy không? Tôi chết anh cũng không sống nổi đâu!"
Y nhìn nhìn cô chán ghét.
\-"Giả bộ cái khỉ gì? Ngươi...hazz kệ đi.
Có gì không?" Cô gõ đầu hắn.
\-"Ngươi dám ăn nói với chủ nhân như vậy sao? Ta đói rồi.
Đi mua vịt quay cho ta đi!"
Đánh xong cô ngồi xuống bàn ung dung uống trà.
Y sờ sờ lên nơi giấu bạc liền lặng người.
\-"Túi bạc của ta mất rồi.
Ngươi nhờ ta đi mua không phải sao? Vậy mau đưa bạc cho ta?"
\-"E hèm.
Ngươi...không có bạc thật sao?"
\-"Đương nhiên! Ta đây vì thiếu bạc nên mới nhận ám sát ngươi...hay ngươi tự đưa đầu để ta giết ngươi xong rồi mua vịt quay cúng tế ngươi?" Cô trong lòng cười lạnh.
\-"Đại ca.
Chơi như huynh ta cũng muốn chơi! Hay huynh đưa đầu đây ta chặt sau đó ta bán lấy tiền để mua vịt có được hay không?"
Cô và hắn cùng nở nụ cười.
Dám coi cô là kẻ ngốc? Có tin cô cạp chết hắn không?
Vậy là nửa đêm trong phủ Tứ vương gia người ta thường thấy một bóng đen bay ra bay vào.
Bạn nhỏ nào đó bị cô ném đi không một xu.
Bạn nhỏ ăn ở tốt thấy túi ngân lượng của mình.
Bạn nhỏ vui vẻ tiến tới thầm đa tạ Quan Âm bla bla.
Nhưng khi nhấc túi lên túi thì quả thực còn nhưng ngân lượng lại vỗ cánh mà bay.
Nhưng cũng may bạn nhỏ nào đó còn tiền riêng.
Vậy liền lấy tiền mua cho cô.
Tiện tay còn ghi nợ.
Cô nhìn hắn như vậy cũng không thèm để ý.
Đồ nhỏ mọn.
Cũng may khi cô vừa dọn dẹp xong ba con vịt liền nhận tin Tứ vương gia đang tới.
Dẹp hết mọi thứ sang một bên cô nhảy lên giường ngủ.
Khi hắn tới liền thấy cô đã ngủ liền xoa đầu ôm cô vào lòng rồi ngủ.
Cô cảm thấy tên này nghiện hơi cô?
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy cái tay như thường lệ \*\*\* \*\*\* ngực ai đó.
\-"Phu quân.
Sáng hảo!"
\-"Ân.
Nếu nàng tỉnh rồi thì đi dậy chuẩn bị thôi." Hắn kéo cô dậy rồi cho tỳ nữ vào chuẩn bị.
Yến tiệc chiêu đãi bắt đầu từ chiều.
Từ đây tới hoàng cung cũng không xa.
Nên cũng chuẩn bị từ từ không vội.
Nhìn bát cháo trắng trên bàn.
Cô quyết định cố gắng ăn.
\*Hệ thống! Ta...ta không biết đàn! Không biết múa! Nếu như mọi chuyện diễn ra đúng như trong tiểu thuyết bọn họ bắt ta múa và đàn thì sao?\*
\*Cô an tâm.
Thân thể đó rất tốt đã học mấy việc đó từ nhỏ.
Nên mấy việc đó chỉ cần cô có tâm muốn làm là cơ thể sẽ tự động làm theo thói quen.\* Cô nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm lấy quạt ra quạt quạt.
\*Ôi.
Văn võ song toàn! Cầm kỳ thi họa tinh thông! Tứ vương gia đúng là có phúc ba đời mới có được ta làm vợ!\*
Hệ thống yên lặng.
Nó sẽ không nói là thân thể đó không biết chơi cờ.
\-"Vương phi.
Người dùng bữa xong chưa? Vương gia có lệnh kêu người qua cổng vương phủ để tới Hoàng cung!"
Cô dừng tay mỉm cười.
\-"Ân.
Ta biết rồi!" Thục nữ nào! Cô tự nhủ rồi rời đi.
\-"Nàng tới rồi sao?"
Tới nơi cô gặp hắn ôn nhu cười.
Hình như hắn đã tới trước cô nhưng vẫn đợi cô thì phải! Cô dịu dàng gật đầu.
Hắn đưa tay ra cô nắm lấy tay hắn rồi lên xe trước.
Lên xong cô không vào trong luôn mà quay lại đưa tay với hắn.
Xe ngựa khá chật hẹp.
Nếu cả hai người đứng sẽ khá là gần nhau.
Rõ ràng hắn là Tứ vương đó.
Không thể chọn cái xe ngựa nào lớn hơn sao?
Hắn cầm tay cô rồi lên xe.
Nhưng bên trong khá chật hắn cũng không thèm lui ra một chút mà cả người đều dán chặt vào cô.
Cô thật mệt quá mà.
Nhắc mới nhớ! Đại ca Bạch Trì sao cả ngày nay cô không thấy y nhỉ? Cô lại không dám hỏi thùng dấm bên cạnh.
Hazz cô khổ quá mà.
Một canh sau.
Cuối cùng cô cũng tới Hoàng cung.
Nén lại sự tò mò cô phải tự nhủ.
" Nhã chính lên!"
\-"Nàng căng thẳng sao?" Cảm nhận người bên cạnh đơ như khúc gỗ.
Hắn tò mò nhìn qua.
\-"Không có gì.
Chỉ là thiếp đã lâu không dự tiệc.
Có hơi..." Nói xong cô cúi đầu.
Hắn ôn nhu cười xoa đầu cô.
"Nàng là một người khác.
Có lẽ nàng chưa bao giờ dự tiệc!" Hắn tự nhủ trong lòng rồi nắm lấy tay cô.
\-"Không sao có ta ở đây! Không ai có thể đụng tới nàng!" Ôi cái lời thoại quen thuộc này.
Cô cảm động.
Bây giờ cô có cảm giác như mình là nữ chính vậy.
Hệ thống thấy vậy liền thầm kinh bỉ.
Hắn vén lên bức mành nhìn ra ngoài.
Cô lén lén nhìn theo hắn.
Quả là hoàng cung! Chỉ thấy tường và tường.
Tường còn cao hơn ở vương phủ.
May cô không xuyên phải phi tần nào đó! Nếu không đam mê trèo tường của cô mãi mãi không ổn rồi.
Đi gần tới nơi cô và hắn dừng kiệu.
Hắn xuống trước rồi lại như ở vương phủ.
Hắn dìu cô xuống.
Một số người đi qua ném ánh mắt ghen tị về phía cô.
Cô chỉ biết nhún vai.
Mọi người đều đã tới và ngồi đầy đủ bên trong.
Cô hít khí lạnh chuẩn bị sẵn 36 kế trong người.
Hắn cầm tay song song cùng cô bước vào.
Mọi người đều bất ngờ nhìn hắn xuất hiện.
Cũng đúng thôi.
Hắn có mấy khi tham gia mấy cái tiệc này chứ!
\-"Bổn vương tham kiến hoàng thương! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
\-"Tham kiến hoàng thượng!" Cô nhanh nhảu nói song song với hắn.
Lấy giọng hắn đè lên giọng mình.
\-"Được rồi.
Tứ vương gia mới tới chắc cũng đã mệt.
Mau về chỗ!"
\-"Tạ ân Hoàng thượng!" Dăm ba cái lễ giáo làm cô thật mệt.
Vừa mới tạ ân xong cô quay qua liền đứng không vững.
\*Người ngồi gần bên hoàng thượng không phải là hộ vệ của cô sao? Sao hắn lại ở đây! Hệ thống! Hệ thống\*
"ơi.
Cô gọi gì mỹ nam ta đây?\*
\*Người đó là ai\*
\*Người đó? À.
Hộ vệ của cô đó hả.
Là thái tử Mông Cổ.
Tác Ba Nhĩ!\* Sét đánh ngang tai.
Cô vậy mà...giở trò với Thái tử một nước.
Cô bây giờ quỳ xuống xin tha còn kịp hay không a?
Quả là một tin quá sốc đối với cô.
mọi người nhớ like và vote để sớm có chap mới nhé.
.
Danh Sách Chương: