Tằng Ngữ:... Mấy lời này sao lại quen tai thế nhỉ?
Một lát sau, cô ấy chợt nhớ tới, đây chẳng phải là mấy lời lúc trước cô ấy từng nói hay sao?
Tây Tây tới đây để báo thù đúng không, dùng những gì cô ấy từng nói để dỗi ngược lại cô ấy.
Có điều, lúc trước Tây Tây cũng chưa nói gì, sao bây giờ lại đột nhiên nhắc tới, chẳng lẽ... Bọn họ đã làm thử? Cố Duẫn thật sự không được?
Tằng Ngữ lập tức cho trí tưởng tượng bay xa ba ngàn dặm, đầu óc đầy phế liệu màu vàng, muốn thu cũng không thể thu lại được.
Nhưng mà, cô ấy vẫn còn nhớ bản thân đang nhắn tin với Trịnh Tây Tây, tuy rằng trong lòng cực kỳ tò mò, lại nghĩ đến chuyện câu hỏi tò mò của mình sẽ làm bay màu luôn bữa ăn mà Trịnh Tây Tây hứa sẽ chiêu đãi, đồ tham ăn hèn nhát chấp nhận số phận, không dám đắc tội với bà chủ sẽ mời khách kia.
Tằng Ngữ trả lời: Tây Tây, cậu đang muốn trả thù tớ đúng không.
Trịnh Tây Tây cực kỳ ôn hòa nói: Không phải, tớ chỉ đang quan tâm cậu thôi.
Trịnh Tây Tây: Giống như lúc trước các cậu quan tâm tớ vậy, làm cho các cậu cảm nhận được tình nghĩa ấm áp của ký túc xá.
Tằng Ngữ:...
Khẳng định là con nhỏ này bị chịu kích thích ở đâu rồi.
Sau khi lôi kéo Tằng Ngữ nói chuyện xong, Trịnh Tây Tây lại cảm thấy vui sướng.
Cô đứng dậy đi xuống giường, theo thói quen mà đi đến chỗ tủ quần áo, lúc kéo cửa tủ ra mới chợt nhớ tới đây là phòng của Cố Duẫn.
Thật ra Cố Duẫn không thường xuyên ở đây lắm, bởi vì chỗ này cách công ty khá xa, cho nên lúc phải đi làm thì ở dinh thự Dục Minh vẫn thuận tiện hơn một chút.
Nhưng mà những đồ vật cần thiết phải có trong phòng thì vẫn có đầy đủ. Ở đối diện với giường ngủ là một cái tủ quần áo, gần đầu giường bên phải có một cái giá sách nhỏ để đặt sách báo cùng với tài liệu.
Ngồi ở đầu giường với tay ra là có thể lấy được đồ vật, có thể thấy đôi khi Cố Duẫn cũng sẽ ngồi trên giường để đọc sách.
Ở gần cửa sổ có bàn làm việc và một cái ghế sô pha dùng để ngồi nghỉ ngơi.
Trong phòng có trải thảm cho nên Trịnh Tây Tây có thể đi chân trần trên mặt đất, lúc đi ngang qua giá sách, cô nhìn thấy đống hỗn độn bị cô quét xuống mặt đất từ tối hôm qua.
Ký ức về buổi tối hôm qua lại trồi lên trong đầu, không thể không nói, đàn ông bị cấm dục quá lâu thật sự tràn đầy tinh lực, tối hôm qua Trịnh Tây Tây bị lăn lộn quá mức, trong lúc vô ý thức đã quét cánh tay làm thứ gì đó rơi xuống đất.
Đầu sỏ gây tội đỏ mặt lên, yên lặng thu dọn đồ vật, đến lúc thu dọn xong, ánh mắt liếc nhìn thấy được đồ vật bên trong thùng rác, khuôn mặt lại đỏ bừng thêm lần nữa.
Ông anh trai này ngày thường toàn treo biểu tình tiết chế và bình tĩnh lên mặt, không biết là đã trộm mua thứ này từ lúc nào.
Lúc Trịnh Tây Tây đi xuống lầu, Cố Duẫn đã làm xong bữa sáng.
Anh mặc một cái áo sơ mi màu đen, bên trên còn thừa hai cái nút áo chưa cài vào, có thể thấy được kết hầu và xương quai xanh bên trong, thậm chí còn nhìn rõ được một vệt đỏ rõ ràng ở phía bên cổ anh.
Trịnh Tây Tây: "..."
Trịnh Tây Tây ngồi xuống chỗ của mình, yên tĩnh im lặng ăn bữa sáng, cũng không dám nhìn xem người đối diện.
Cố Duẫn duỗi tay lại sờ lên cái trán của Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây khó hiểu ngẩng đầu lên.
"Em có chỗ nào không thoải mái hả?" Cố Duẫn quan tâm hỏi.
Trên người cô quả thật là có chỗ khó chịu, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến hoạt động, Trịnh Tây Tây lắc đầu.
Cố Duẫn nhìn cô nói: "Vậy sao em lại không làm gì với anh.”
Trịnh Tây Tây buồn cười: "Làm cái gì cơ."
Trịnh Tây Tây vừa nói xong liền cảm giác được hai chân đang để dưới gầm bàn của mình bị Cố Duẫn giữ chặt lại, anh duỗi chân lại dán lên chân cô, cho dù không làm cái gì cả cũng khiến cho trái tim Trịnh Tây Tây đập trượt một nhịp.
Cố Duẫn cười nói: "Như thế này này."
Trái tim Trịnh Tây Tây đập loạn lên, cô ho khụ một tiếng, có chút che dấu nói: "Anh thật là trẻ con quá đi."
"À, đây là lần đầu tiên anh trai yêu đương..." Anh nghĩ ngợi: "Nếu anh quá trẻ con, mong em nhẫn nại một chút."
Trịnh Tây Tây tiếp tục dỗi nhau với anh: "Nếu em không muốn nhẫn nại thì sao?"
Cố Duẫn giống như là tự hỏi: "Chẳng lẽ Tây Tây thích thành thục một chút sao?"
Anh hơi ngả người ra sau, đôi mắt khẽ híp lại, ý tứ sâu xa lại cực kỳ không đứng đắn nói: "Vậy thì anh trai lúc nào cũng sẵn sàng chơi với em."
"..."
Vì thế, sau khi ăn sáng xong, Trịnh Tây Tây chạy trối chết.
Hôm nay là thứ bảy, tối hôm qua Trịnh Tây Tây bị lăn lộn đến tận nửa đêm, hiện tại không muốn làm cái gì hết, cho nên tìm chỗ nào đó để nằm ườn.
Cố Duẫn lại không có thời gian nhàn rỗi như thế, tuy rằng cùng là cuối tuần, nhưng anh phải quản lý một công ty to như thế, hơn nữa lại là người vừa mới nhậm chức, những chuyện cần phải xử lý xếp thành đống lớn.
Lúc ban đầu Trịnh Tây Tây đang nằm trên ghế bập bênh ngoài ban công, còn Cố Duẫn thì ở trong thư phòng làm việc.
Một lát sau, Cố Duẫn ra khỏi thư phòng, đi tới nhấc bổng cả cô lẫn cái ghế.
Trịnh Tây Tây đột ngột bay lên khỏi mặt đất, hoảng sợ ngẩng đầu lên, lại đối diện với con ngươi đầy ý cười của Cố Duẫn.
"Anh Cố Duẫn, anh làm gì vậy?"
Cố Duẫn mang cả người cô lẫn cái ghế đi: "Dọn em đến thư phòng."
Trịnh Tây Tây giống như là một linh vật bị Cố Duẫn mang đến thư phòng.
Cố Duẫn tìm một vị trí đẹp có ánh sáng chiếu vào trong thư phòng rồi đặt cô xuống, sau đó quay lại bàn làm việc tiếp tục làm việc của mình, dường như chuyện vừa rồi chỉ là một trò đùa dai mà thôi.
Trịnh Tây Tây bị bắt chuyển ổ chó sang chỗ khác, lại tiếp tục nằm ườn.
Ông anh trai này, đã là chủ tịch công ty rồi, sao vẫn còn không ổn trọng như vậy chứ.
Ngoài miệng thì cô trào phúng trêu chọc như vậy, nhưng khóe môi không thể kiềm chế được mà cong lên, sau đó rụt rụt chân lại, cầm lấy quyển sách lúc nãy của mình, tiếp tục chôn người trong ghế để đọc sách.
Quyển sách này là do Trịnh Tây Tây tùy tiện lấy, đọc một lúc phát hiện không có gì hay ho cả, cô từ trên ghế đứng dậy, đi đến chỗ kệ sách trong thư phòng để lật xem.
"Anh, ở chỗ này không có bí mật thương mại gì đấy chứ." Trịnh Tây Tây hỏi.
"Không có, cho dù có thì em cũng không phải là người ngoài."
Trịnh Tây Tây vừa lật kệ sách vừa thuận miệng nói: "Vậy anh không sợ em làm gián điệp thương mại lấy mấy thứ đó mang ra ngoài bán đi sao? Thông tin tình báo của Cố Thị không đáng giá như vậy à."
Cố Duẫn bật cười: "Dù sao em cũng là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, biết tính toán, mấy chuyện làm ăn lỗ vốn như thế sẽ không làm đâu."
"Mấy thứ ở chỗ này em có thể xem hết à?" Trịnh Tây Tây hỏi.
"Em cứ xem thoải mái đi."
Vì thế Trịnh Tây Tây yên tâm lật xem tiếp.
Trên kệ sách của Cố Duẫn toàn là mấy cuốn sách về thể loại tài chính kinh tế, có tạp chí tài chính kinh tế, có các bài phỏng vấn nhân vật, còn có một ít sách báo chuyên nghiệp mà cô có đọc cũng không thể hiểu nổi.
Nghề khác nhau như cách núi lớn, cô hoàn toàn không thể hiểu được những số liệu và thuật ngữ đó, Trịnh Tây Tây tùy tiện lật vài cái đã không còn hứng thú gì nữa.
Ở giữa giá sách còn có hai ngăn kéo, Trịnh Tây Tây tò mò mà mở thử một ngăn trong đó ra, bên trong toàn là túi tài liệu, cô lại khép lại.
Cô lại mở ngăn kéo thứ hai ra, bên trong cũng là túi tài liệu, Trịnh Tây Tây tùy tay cầm một cái mở ra xem, vốn dĩ chỉ ôm tâm thái nhàm chán tò mò không có chuyện gì làm cho nên tùy tiện lấy cái gì đó để nhìn xem, nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt cô nháy mắt thay đổi.
Đây là một bản di chúc, là bản di chúc của Cố Duẫn, về cách phân chia tài sản của anh sau khi anh qua đời.
Ngoại trừ các phần tài sản cống hiến cho xã hội cùng với quyên tặng cho cho các hội từ thiện, còn có một ít là để cho con cháu của nhà họ Đoạn, còn những phần tài sản khác, chỗ người được thụ hưởng toàn là tên của Trịnh Tây Tây. Hơn nữa, xem thời gian lập di chúc, đúng là trước khi Cố Duẫn đi đến thành phố T.
Trịnh Tây Tây nắm đồ vật trong tay, bàn tay run nhẹ lên, cô không biết vì sao Cố Duẫn lại lập di chúc sớm như vậy, hơn nữa còn để lại cho cô một số tài sản lớn như thế.
Cô đứng một lúc lâu mới làm cho tâm trạng của mình trở nên bình tĩnh hơn, mở miệng nói: "Anh trai."
"Hửm?" Cố Duẫn đã hoàn thành xong công việc của mình, đóng máy tính lại, đi tới chỗ cô.
"Đây là cái gì?" Trịnh Tây Tây tận lực làm ra vẻ bình tĩnh, cầm túi tài liệu hỏi anh.
Lúc Cố Duẫn nhìn thấy túi tài liệu cũng hơi sửng sốt một chút. Đây là bản di chúc mà lúc trước anh nhờ luật sư soạn ra, vốn dĩ đã giao cho luật sư rồi, nhưng sau khi anh và Trịnh Tây Tây ở bên nhau, anh cảm thấy có một vài chi tiết cần phải sửa đổi, nên lại cầm về để xem xét, sau đó lại xảy ra chuyện của Cố Chính Vĩ làm cho anh gần như đã quên mất chuyện này.
"Chỉ là một bản di chúc bình thường thôi." Cố Duẫn nói.
Đối với lời giải thích này, Trịnh Tây Tây cực kỳ không hài lòng, bĩu môi nói: "Làm gì có ai còn trẻ như vậy đã đi lập di chúc chứ."
Cô biết trước kia Cố Duẫn từng có một ít cảm xúc tiêu cực, bản di chúc này xuất hiện càng làm cho cô cảm thấy bất an hơn.
"Trong đầu em đang suy nghĩ mấy chuyện gì vậy?" Cố Duẫn buồn cười cốc lên đầu cô một cái: "Chẳng qua là anh cảm thấy chuyện tương lai không ai lường trước được, không biết là ngày mai cùng với chuyện ngoài ý muốn cái nào sẽ đến trước, cho nên mới chuẩn bị trước như vậy thôi."
"Cho dù anh có thể bảo vệ cho em cả đời, nhưng cũng sợ chính mình... Sợ sẽ có lúc anh gặp phải chuyện ngoài ý muốn."
Bởi vì thảm kịch của gia đình mình, cho nên trước đây Cố Duẫn cũng không có nhiều tâm trí để quan tâm đến chuyện tình cảm, yêu đương hay hôn nhân cho lắm.
Trịnh Tây Tây giống như là một biến số, đột nhiên xông vào tầm nhìn của anh.
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên bản thân mình nhìn thấy Trịnh Tây Tây. Cô đeo tai nghe dựa vào trên ghế dài, nhắm mắt lại, mặt đất chung quanh phủ đầy cánh hoa, giống như một tinh linh rơi nhầm xuống thế gian này vậy.
Cô vừa mới tròn mười tám tuổi, lại có tâm sự nặng nề, gần như là anh vừa đi qua đã có thể làm cô bừng tỉnh dậy, lúc cô mở mắt ra làm cho anh nghĩ tới một con thú nhỏ đã bị thương. Bởi vì không có cảm giác an toàn, đối với những chuyện xung quanh luôn thấp thỏm lo âu, cho nên thời thời khắc khắc luôn cảnh giác đề phòng.
Khi đó trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, nếu đây là em gái của anh, anh nhất định sẽ cho cô những thứ tốt nhất, sẽ che chở cô, để cô có thể sống vô tư vô lự.
Cho nên sau khi chứng kiến những chuyện hoang đường tồi tệ của nhà họ Trịnh, anh nghĩ cách để đón đứa em gái này về nhà với mình.
Sau này anh mới dần phát hiện, thì ra không phải là anh muốn có một đứa em gái, mà là anh thích cô.
Nhưng khi đó, anh còn chưa nhận rõ tình cảm của Trịnh Tây Tây đối với anh là gì.
Anh vốn nghĩ rằng, nếu như làm thế nào cũng không thể khiến cô thích anh được, vậy cả đời này anh vẫn sẽ làm anh trai của cô, sẽ để dành cho cô của hồi môn phong phú nhất, làm nhà mẹ đẻ chống lưng cho cô cả đời, vĩnh viễn che chở cô.
Nếu cô có thể tiếp thu anh, vậy anh sẽ tặng cho cô một hôn lễ long trọng nhất, sau đó cưới cô về.
Cho dù trong tương lai tràn ngập biến cố, không cần biết sau này quan hệ của cô và anh sẽ trở thành như thế nào, anh đều muốn thực hiện hứa hẹn của mình, cho cô quần áo xinh đẹp, cho cô đồ ăn ngon, bảo vệ cô suốt một đời vui vẻ bình an.
Nhìn thấy bộ dáng cầm bản di chúc sắp khóc đến nơi của Trịnh Tây Tây, Cố Duẫn sờ đầu cô, an ủi cô: "Yên tâm đi, anh cam đoan với em, nếu em sống đến một trăm tuổi, vậy anh nhất định sẽ sống đến một trăm lẻ sáu tuổi, nếu em sống đến hai trăm tuổi, thì cho dù có biến thành lão quái vật, anh cũng nhất định cố sống đến hai trăm lẻ sáu tuổi."
Trịnh Tây Tây dở khóc dở cười: "Nếu sống lâu như vậy không phải em cũng trở thành lão quái vật rồi à."
"Vậy chúng ta cùng nhau biến thành lão quái vật."
Trịnh Tây Tây trịnh trọng gật đầu, duỗi tay ôm lấy Cố Duẫn: "Đã hứa rồi đấy..."
"Em nhất định sẽ sống lâu một chút." Trịnh Tây Tây chui vào trong lòng ngực anh nói: "Sau đó cùng biến thành lão quái vật với anh."
Cố Duẫn cũng cười theo.
Nghĩ đến tuổi của Trịnh Tây Tây, Cố Duẫn phiền muộn buồn rầu nói: "Tây Tây, hiện tại em mới có mười chín tuổi."
"Nói không chừng chờ thêm vài năm nữa, anh đã già rồi, mà em vẫn còn rất trẻ tuổi, em sẽ ghét bỏ anh mất."
Trịnh Tây Tây nhỏ hơn anh sáu tuổi, chờ đến khi anh ba mươi tuổi, Trịnh Tây Tây mới chỉ có hai mươi tư, đến khi anh bốn mươi tuổi rồi, Trịnh Tây Tây cũng mới ba mươi tư, cứ tưởng tượng như vậy, anh thật sự có nguy cơ tàn hoa ít bướm.
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Anh Cố Duẫn à, anh nghĩ lại mà xem, hiện tại anh là anh giai đẹp trai, về sau sẽ biến thành ông chú đẹp trai, ông già đẹp trai, cuối cùng còn biến thành lão quái vật đẹp trai."
"Như vậy không phải là rất tốt hay sao?" Ánh mắt Trịnh Tây Tây rạng rỡ nói: "Em chỉ đi yêu đương một lần, lại có thể bắt được nhiều trai đẹp như vậy."
Danh Sách Chương: