Thái tử mỉm cười, là Nghiên Dương đã quay trở lại. Lần này có thể giữ nàng ấy ở lại hay không? Hắn nói:"Được. Ta biết rồi! Chuyện Trần quốc công, không ai được hở miệng nói ai là người giết. Hay kiếm đại một người nhận tội thay là được!"
"Vâng! Thuộc hạ đã rõ!"
"Truyền lệnh của ta, việc của quốc công giao cho quan phủ điều tra. Đợi khoảng vài ngày sau đó, tìm bằng chứng giả với một người nào vào nhận tội. Cho gia đình hắn một ít ngân lượng là được!"
"Thuộc hạ tuân lệnh! Sẽ làm ngay lập tức!"
Thuộc hạ của thái tử lập tức đi làm ngay lệnh mà thái tử ban. Hắn ta cũng rất nhanh nhẹn và đặc biệt là rất trung thành với chủ nhân của mình.
Quốc tang để hơn một tháng, sau đó thái tử của hiện tại sẽ lập tức lên ngôi nắm quyền cao nhất của Thiên Kỳ.
Bấy giờ, người ta vẫn thắc mắc rằng tại sao thái tử vẫn chưa nạp thêm thê thiếp. Ngôi vị thái tử phi cũng đang để trống. Hoàng hậu cũng phải phiền lòng vì bị nhiều quan thần nhắc đến chuyện này.
Không phải không có đối tượng mà tại vì thái tử hắn ta chưa muốn kết hôn.
Hoàng hậu ngày nào cũng đến Đông cung để hỏi han, thuyết phục hắn nạp thê thiếp.
Hôm nay cũng vậy, sau khi thuộc hạ của hắn đi, hoàng hậu lại đến.
Thái tử dù không muốn nhưng cũng phải nghênh đón một cách nhiệt tình. Hắn cũng ra hành lễ tiếp đón hoàng hậu vào trong cung:"Thỉnh an mẫu hậu!"
"Miễn lễ!"
"Mẫu hậu hôm nay lại đến thăm nhi thần! Nhi thần thật có phúc! Phận là nhi tử, không đến bái kiến thăm hỏi mẫu hậu mà để mẫu hậu phải đến thăm nhi thần, nhi thần thật bất hiếu!"
"Con ngoan! Hôm nay bổn cung đem cho con ít bánh điểm tâm!"
"Là bánh ngọt sao mẫu hậu? Quả là mẫu hậu hiểu nhi thần, nhi thần rất thích bánh ngọt!"
"Haha..Nhưng...mùi vị bánh của Nghiên Dương làm vẫn không có ai làm được! Thật khó hiểu! Không biết con bé đó làm kiểu gì!"
"Không sao! Miễn là mẫu hậu mang đến, cái gì nhi thần cũng ăn được!"