Dịch: Hoangtruc
Nguồn: bachngocsach
***
"Nam Lăng nhiều quỷ quái, đến buổi tối thì còn nhiều hơn. Chúng ta cẩn thận chút, cứ đi ngang qua, không cần nhìn nhiều, càng không nên trêu chọc vào." Hổ Gia là kẻ giang hồ lõi đời, đường nhiên biết rất nhiều quỷ quái chỉ cần không quấy nhiễu nó thì đều sẽ bình an vô sự.
Mễ Phù cũng nghĩ như vậy.
Y cẩn thận đề phòng, đột nhiên rừng kia bên kia rừng có người đột ngột quay lại nhìn mình.
Trong lòng y giật thót.
Y cố gắng hạn chế gây tiếng động, trong lòng có hơi sợ hãi. Ngay lúc y phải đi ngang đoạn đường kia, đột nhiên nghe trong rừng có người hô: "Mễ Phù, sao ngươi lại ở chỗ này hả?"
Trong lòng Mễ Phù lạnh lẽo, Hổ Gia bên cạnh lại thấp giọng nói: "Không cần trả lời, kềm chế ý niệm, cẩn thận bị hoán động thần hồn!"
Hổ Gia lại bình thường. Gã cùng linh hổ nhất thể, có được hết những năng lực mà linh hổ kia có. Năng lực của linh hổ, tương đương với năng lực của gã.
Gã xuất thân từ Ngọa Hổ trang, một người một hổ, tương đương với người hổ song tu. Hổ tương đương với hạt giống phù lục của gã, chẳng qua chỉ là kết ở bên ngoài mà thôi. Hổ có năng lực gì thì gã có năng lực đó.
Bản thân hổ có uy hiếp cực lớn đối với mấy thứ âm quỷ, lại còn có khả năng dịch quỷ nên gã không sợ hãi gì. Chẳng qua gã cũng không muốn làm phức tạp mọi chuyện, dù sao đây là Nam Lăng, nhiều núi nhiều quỷ. Cho nên gã mới bảo Mễ Phù không cần để ý mà cứ đi tới, chỉ cần kiềm chế tâm thần không để bị hoán động thần hồn thì coi như có thể thoải mái đi qua được đoạn đường này.
Tuy rằng gã cũng thầm nghi hoặc, làm sao âm quỷ trong núi này biết rõ tên của Mễ Phù, nhưng lúc này không phải là thời điểm cân nhắc nhiều như vậy.
Đột nhiên trong lòng của gã nảy sinh ra một cảm giác nguy hiểm chí mạng, linh hổ bên người cũng tâm ý tương thông với gã, lập tức gầm lớn một tiếng. Một tiếng hổ gầm xua tán đi bầu không khí tràn ngập quỷ dị quanh đây.
Mà trên tay Hổ Gia kia đã có thêm một miếng mai rùa màu đen, đây là pháp khí hộ thân của gã. Chỉ thấy mặt trên mai rùa tràn ra một tầng ánh sáng như nước, muốn hóa thành một tấm thuẫn trước mặt, che chắn hết mọi thứ sau lưng nó.
Bản năng nói cho gã biết nguy hiểm đến từ sau lưng, bởi vì cặp mắt của gã có thể nhìn thấy mọi thứ phía trước, nhưng không thể nhìn thấy đằng sau được. Nhưng mà Quy Giáp thuẫn trong tay bay lên, chỉ mới hiển hóa phía trên đỉnh đầu thì gã đã cảm ứng được có một tia sáng vàng rất nhỏ rơi xuống.
Một trong những pháp khí đánh lén nổi danh nhất chính là châm, nhanh mà ẩn mật, hơn nữa lại thiện về phá pháp quang hộ thân người.
Gã quát to một tiếng, Quy Giáp thuẫn trên tay đã không còn kịp vận dụng, chỉ có thể dùng pháp lực của mình để ngăn cản mà thôi. Nếu là một số loại hình pháp khí khác như gạch, ấn, đá các loại thì gã nắm chắc có thể chống chọi một chút. Thế nhưng pháp khí như châm lại rất khó ngăn cản, trừ phi có pháp lực tinh thuần, lực nắm bắt cường đại.
Pháp lực của gã của hợp lại ngay phần lưng eo, lập tức hóa thành bức tường khí dày ba thước. Nhưng mà khí tức kia vừa nhanh chóng vọt ra thì gã đã cảm thấy phần tim đau nhức. Bởi vì trước khi bức tường khí do pháp lực kết thành đã có mũi châm từ phía sau lưng đâm vào tim gã, hơn nữa không chỉ có một mũi.
Trong lúc linh hổ kia rống to lên, vì cùng tâm ý tương thông với gã nên nó đã lập tức đánh về phía sau gã. Chỉ thấy trên không trung vang lên một tiếng phốc, rồi nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai ánh lửa đã chui thẳng vào trong mắt linh hổ.
Linh hổ đã lập tức bị mù.
Cho dù trên người Hổ Gia kịch liệt đau nhức nhưng gã vẫn cố gắng gồng chắc trái tim cùng cơ bắp nhằm bức mũi châm ra. Mấu chốt nhất lúc này vẫn là có thể đẩy lùi quân địch. Gã qua người, thúc chặt pháp lực không để chúng tiêu tán, pháp lực cũng dũng mãnh vào tiến vào Quy Giáp thuẫn trong tay, cuối cùng cũng triển khai mặt thuẫn ra, hóa thành một cái mai rùa cực lớn như một tầng ánh sáng nước màu đen sẫm.
Phía trên Quy Giáp thuẫn có những vết lốm đốm, có thể thấy được đã trải qua rất nhiều ác chiến. Mặt Quy Giáp thuẫn này đã nhiều lần cứu được mạng gã. Mai rùa ngăn cản ở phía trước, nhưng mà gã vẫn có thể nhìn thấy bên ngoài rìa mặt thuẫn có một thanh niên đang rút đao ra. Tay phải giao với tay trái đặt bên hông, nghiêng người, vặn người, rút đao ra, vung lên.
Gã nhìn thấy được một luồng ánh lửa ngưng luyện tuôn ra. Đồng thời bên tai còn nghe được tiếng quát lớn: "Lửa!"
Lửa trong mắt của gã không phải là một mảng lửa tán loạn, mà được ngưng luyện như rồng.
Trong tích tắc nhìn thấy ánh lửa, gã cảm giác mình như nhìn thấy được một con hỏa long nhỏ được người thanh niên này chém ra. Hỏa long ở trên hư không gập người, uốn lượn vặn vẹo, ngược gió mà biến lớn, như lửa mượn thế gió nháy mắt sau đã hóa thành một con hỏa long dài hơn một trượng.
Hỏa long xông tới, thân thể của gã co rụt lại, nấp trong mặt sau của Quy Giáp thuẫn. Gã dùng sức ngự thuẫn là chống chọi với bên ngoài, nhưng gã lại cảm thấy như có một lực lượng từ bên ngoài đang kéo lấy gã.
Là móng vuốt của con hỏa long kia, nó đang nắm chặt lấy rìa ngoài của Quy Giáp thuẫn mà kéo ra.
Không đợi gã thu kéo pháp lực vào, Quy Giáp thuẫn đã bị hất bay, sau đó gã nhìn thấy lửa kia đập xuống. Gã lập tức cảm giác được một lực lượng bắt, quấn, trói giam cầm lấy chính mình, đồng thời đang thiêu đốt lấy cả bên trong lẫn bên ngoài thân thể.
Gã hô hoán linh hổ, nhưng linh hổ cũng đang lâm vào trong điên cuồng nào đó.
Linh hổ cùng gã tâm ý tương thông, gã có thể cảm nhận được linh hổ đang thống khổ. Gã thầm khiếp sợ, không biết kẻ địch này ở nơi nào lại có thể ứng dụng được pháp lực một cách biến hóa xảo diệu như thế.
"Sư huynh!"
Trong tai của gã nghe thấy thanh âm hoảng sợ của Mễ Phù bên cạnh phát ra. Hổ Gia lập tức hiểu, người đánh lén mình lại chính là gã đệ tử núi Thiên Đô mà mình đang định xử lý.
Trong lòng không khỏi cực hối hận.
Mễ Phù chưa từng nói qua gã sư huynh này thi triển pháp lực với kỹ nghệ tinh xảo như vậy.
Nhân gian có võ nghệ, có nhiều người sử dụng nhiều loại binh khí, đều có phương pháp dùng riêng. Trong giới tu hành gọi là ngự khí. Pháp khí cũng có nhiều loại như ấn, kính, kiếm, hồ lô, quạt, roi... mỗi loại pháp khí lại có những hình thức khác nhau ví dụ như ấn thì có sơn ấn, lôi ấn... mỗi loại lại có một kiểu pháp môn khu ngự riêng, không cái nào giống cái nào.
Nếu có thể ngự sử một kiện pháp bảo thành thạo, thì pháp lực bản thân cũng phải có được sự linh động biến hóa.
Giống như là một người luyện võ, phải luyện tập ứng dụng lực đạo khác nhau, như đẩy, lách, quất, đập, áp sát, đâm, luồn, vặn, xoay, cần lực nặng, cần lực nhẹ, cần lực xuyên, cần lực cứng... thì pháp lực cũng cần có những ứng dụng tương tự.
Âm Dương Thập Bát bàn của Triệu Phụ Vân chính là phương thức huấn luyện ứng dụng pháp lực, mà sau khi hỏa phù của hắn hóa rồng thì những loại kỹ nghệ pháp thuật càng được hắn triển khai, phát huy kỹ thuật đến tận cùng.
Rồng chuyển người, lượn vòng trên không trung, nếu pháp lực không linh hoạt thì không cách nào làm được cả. Bởi trong đó bao hàm kéo, đẩy, lách, luồn, xông tới...
Trong tích tắc va đụng vào Quy Giáp thuẫn, Hổ Gia rõ ràng không cảm nhận được bất kỳ lực đạo gì xông tới là bởi vì hỏa long cảm nhận thấy đối phương giữ vững pháp lực đẩy ra bên ngoài nên mới thuận thế lộn nhào người lại, long trảo chộp vào rìa của Quy Giáp thuẫn, thuận theo hướng đẩy của pháp lực đối phương mà hất ra ngoài.
Sau đó nó mới quấn lấy thân thể khiến cả người gã bị đốt cháy, hơn nữa lại không cách nào nhúc nhích được, gã chỉ có thể kêu thảm thiết kịch liệt.
Nguyên nhân chủ yếu trong này là vì pháp lực bản thân Hổ Gia được vận dụng tương đối thô ráp, cho nên vừa đối mặt đã bị thua.
"Sư huynh, ta... ngươi... sao ngươi lại ở chỗ này?"
Mễ Phù sợ ngây người, y nhìn ánh mắt lạnh lùng của Triệu Phụ Vân, cả người run rẩy lên.
"Đây là câu ta nên hỏi ngươi đấy, sao ngươi lại ở đây?" Triệu Phụ Vân bước từng bước một tới, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Sư huynh, ta chỉ là theo trưởng bối trong nhà đến đây mua chút dược mà thôi. Ngươi... sao ngươi lại đánh lén chúng ta, là...là...đã xảy ra chuyện gì sao?" Mễ Phù cố giả bộ trấn định.
"Ngươi đang sợ?" Triệu Phụ Vân nói.
Bên cạnh đã có mùi thịt nướng bốc lên, tiếng Hổ Gia kêu thảm thiết đã biến mất, đã té ngã trên mặt đất không còn động đậy.
Hỏa diễm của hắn không phải là lửa thường mà là linh hỏa, có thể đốt cháy được cả âm quỷ thần hồn, cũng có thể đốt cháy được nhục thân.