Hoá ra một hộp bên trong có nhiều như vậy sao? Mộ Dữu thực sự không biết chuyện này.
Bình thường đều là Doãn Mặc thời điểm then chốt sẽ tự mình sử dụng, Mộ Dữu chỉ biết được cất trong ngăn kéo đầu giường, chưa từng nghiên cứu qua.
Đêm nay Hách Mộng Thành với Trách Trách đang ngủ, cô cũng không nhìn kỹ, liền tùy tiện cầm một hộp ra khỏi phòng ngủ.
Cô nghĩ nhiều nhất cũng có ba bốn cái, nghĩ để dỗ anh vui vẻ, số lượng này hẳn là cắn răng chịu đựng thì cũng được.
Lúc này nhớ lại câu vừa rồi cô nói với Doãn Mặc "Đêm nay dùng bọn nó đi", nhiệt độ trên má Mộ Dữu đột nhiên tăng lên, vừa xấu hổ vừa ảo não.
"Sao em không nói chuyện?" Doãn Mặc giơ đồ trong tay lên, đung đưa trước mắt cô, ngữ khí cười như không cười, "Đêm nay muốn dùng hết sao?"
Trong phòng sách không bật đèn, Mộ Dữu không nhìn thấy vẻ mặt của Doãn Mặc, nhưng trong lòng cô biết rõ lúc này tên cẩu nam nhân kia nhất định đang cười nhạo cô.
Nghĩ tới đây, ham muốn chiến thắng của Mộ Dữu trỗi dậy.
"Dùng đi." Cô bình tĩnh trả lời, sau đó lại hơi chần chừ, "Chỉ là không biết, anh có được hay không."
Lời vừa dứt, cô liền cảm giác được cơ bắp trên người người đàn ông vốn đang thả lỏng bỗng căng thẳng lên: "Hả? Nói lại lần nữa."
Mộ Dữu nghiêm túc phân tích cho anh: "Sáng mai anh phải dậy sớm đi làm, ngủ không đến năm tiếng. Nếu như anh nói mình có thể, một đêm mười lần, bình quân một lần không đến nửa giờ."
Cô chậc chậc hai tiếng, "Ngắn như vậy, nghĩa là anh không được."
"Nếu như một lần anh vượt quá nửa giờ, cũng không hoàn thành chỉ tiêu một đêm mười lần, vậy thì anh cũng không được."
Sau khi nói xong, cuối cùng cô cũng cảm thấy đã tìm lại được vị trí của mình.
"Vậy thì câu hỏi ở đây là ——" Mộ Dữu chớp mắt, khóe miệng chậm rãi cong lên, "Chồng yêu, anh là loại nào không được?"
Doãn Mặc: "..."
—————
Sau đó Mộ Dữu nhớ tới có chút hối hận, nhất thời muốn thể hiện miệng lưỡi nhanh nhẹn của mình, dẫn đến đại hắc cẩu đêm đó rất không ôn nhu, chọc cô khóc hết lần này đến lần khác.
Hai người bạn cùng phòng vẫn ở đây, nhưng anh cũng không quá kiềm chế.
Đêm đã khuya, Mộ Dữu không chịu nổi nữa, cô đẩy anh ra, khàn giọng nói: "Em buồn ngủ rồi, ngày mai anh còn phải đến công ty đấy."
Trên mi cô còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, rất đáng thương.
Cuối cùng Doãn Mặc cũng tốt bụng buông tha cô, nhẹ nhàng hôn lên lông mi cô: "Đây là tự em không muốn đấy."
Anh lắc lắc cái hộp kia, "Còn mấy cái nữa."
Mộ Dữu lúc này không còn tâm tư so đo xem hai người rốt cuộc là ai không được, vươn tay đẩy hộp đồ trong tay anh ra, bất mãn hờn dỗi: "Anh phiền quá đi!"
Doãn Mặc cười cười, cất hộp đi: "Được rồi, đi ngủ sớm một chút, để dành lần sau dùng."
Tầng hai ngoại trừ phòng ngủ chính, phòng khách bên cạnh cũng có phòng tắm.
Doãn Mặc giúp cô mặc quần áo rồi bế cô đi tắm rửa.
Mộ Dữu toàn bộ quá trình đều nhắm mắt, chẳng biết ngủ say từ lúc nào, thậm chí không nhớ rõ Doãn Mặc giúp cô tắm rửa ra sao, lại ôm cô về như thế nào.
Ngày hôm sau Hách Mộng Thành và Trách Trách muốn bắt tàu, Mộ Dữu cũng bị đồng hồ báo thức đánh thức sớm, cô mặc quần áo rồi ra tiễn họ.
Dì Thôi đã làm bánh sandwich trước để hai người họ cầm đi ăn trên đường.
Doãn Mặc sắp xếp tài xế phụ trách đưa người đến nhà ga.
Hách Mộng Thành và Trách Trách thu dọn hành lý xong, Mộ Dữu đưa hai người bọn họ xuống dưới lầu.
Sau khi vào thang máy, chỉ còn lại ba người bọn họ, Hách Mộng Thành nhân lúc có thời gian, vẻ mặt bát quái nhìn Mộ Dữu: "Tối qua không phải đã đồng ý ba người chúng ta chen chúc nhau sao? Cậu đi đâu vậy?"
Mộ Dữu bị hỏi đến nghẹn, nói hàm hồ: "Tớ với các cậu chen chúc cùng một chỗ đó, chẳng phải là tớ dậy sớm hơn các cậu một chút sao, cho nên lúc hai người các cậu dậy mới không nhìn thấy tớ."
Sợ lại bị truy vấn, Mộ Dữu ngáp một cái, hỏi Trách Trách, "Vé tàu của cậu không phải lúc 7 giờ hả, chậm hơn cậu ấy một tiếng rưỡi. Thực ra đi trễ hơn cũng được, còn có thể nghỉ ngơi thêm một lúc."
"Không cần phiền toái như vậy đâu, tớ ở trong sảnh đợi thêm một lúc nữa rồi đi luôn." Trách Trách nhìn dấu hôn trên cổ Mộ Dữu, "Huống chi thật vất vả mới được nghỉ hè, cũng không thể ảnh hưởng cậu với Doãn tổng nhà cậu gắn bó keo sơn được, tớ rất có lỗi."
"Ai gắn bó keo sơn với anh ấy chứ? Tối hôm qua tớ ngủ chung với hai cậu thật mà!"
"Ừ, tớ tin cậu." Trách Trách gật đầu, lại hỏi Mộ Dữu, "Sao cổ họng cậu lại không thoải mái thế? Tối hôm qua đâu có như vậy đâu."
"À thì, tớ..." Thang máy vừa lúc xuống đến lầu một, Mộ Dữu đang lo lắng không tìm ra lời nào hay ho để giải thích, đương nhiên mặc kệ.
Tài xế và phụ xe đang đợi bên ngoài toà nhà, thấy mấy người bên này đi ra liền xuống giúp xếp hành lý lên xe.
Mộ Dữu tiễn người lên xe, dặn dò tài xế trên đường chú ý an toàn, còn nói với hai người bạn cùng phòng: "Hai cậu về đến nhà nhớ nhắn tin cho tớ nhé."
Sau khi nhìn chiếc xe rời đi, Mộ Dữu mới quay về nhà.
Sàn phòng sách thực sự quá cứng, tối qua cô ngủ không ngon nên ngáp một cái trở về phòng ngủ chính.
Dì Thôi vừa mới thay ga trải giường và chăn bông, nhìn thấy Mộ Dữu, cười nói: "Vẫn còn sớm, trời còn chưa sáng, con ngủ thêm một lát đi."
Mộ Dữu nhìn ga giường trên tay dì Thôi: "Tại sao bây giờ đã thay vậy ạ?"
Dì Thôi nói: "Cậu chủ bảo đổi."
Doãn Mặc cùng lúc mở cửa bước vào, dì Thôi lên tiếng chào hỏi, đi ra ngoài trước.
Mộ Dữu liếc anh một cái, sau đó không nói gì nhún nhún vai: "Cuồng sạch sẽ."
"Trên chiếc giường này, ngoại trừ em, anh chưa từng ngủ với bất kỳ người phụ nữ nào khác cả." Anh ôm Mộ Dữu đến bên giường nằm xuống, vùi mặt vào hõm cổ cô, ngửi mùi thơm ngọt ngào trên người cô, "Tối hôm qua em cho hai bạn cùng phòng ngủ trên này, đuổi anh xuống đất ngủ, anh cũng không nói gì, thay cái ga giường em còn có ý kiến hả?"
Mộ Dữu xoay người ôm lấy anh, mí mắt nặng trĩu không mở ra được, chỉ nhắm mắt lắc đầu: "Không có ý kiến ạ."
Giường được coi là vật riêng tư, anh không thích bị người khác ngủ qua, Mộ Dữu có thể hiểu được, "Nhưng loại chuyện này là không thể tránh khỏi, nếu anh không thích, chúng ta nên dọn phòng cho khách. Nếu không lỡ như nhà có khách, không thể để khách ngủ dưới đất được."
Nói đến chuyện này Mộ Dữu không khỏi lại oán thán vài câu: "Anh cũng thế, vốn chẳng thiếu chút tiền ít ỏi đó, rõ ràng có gian phòng trống, sao lại không chịu mua sắm đồ đạc vào trong, dù là đơn giản để thêm cái giường với cái bàn cũng được mà. Tốt xấu gì nó cũng có thể chứa người vào những lúc cần."
Doãn Mặc mở mắt ra, đầu ngón tay vuốt ve cằm của cô: "Lúc đó anh cảm thấy, không nên có quá nhiều phòng cho người ta ngủ, một phòng là đủ, có lợi cho chúng ta bồi dưỡng cảm tình."
Mộ Dữu đã sớm biết đáp án, vùi mặt vào trong ngực anh, đè nén nội tâm ngọt ngào khó có thể giải thích được: "Vậy anh thật đúng là tự làm tự chịu."
Doãn Mặc hôn cô: "Tối hôm qua trên sàn nhà ngủ không ngon, ngủ thêm một giấc đi."
—————
Mộ Dữu ngủ liền một giấc đến gần trưa, lúc tỉnh lại Doãn Mặc bên cạnh sớm đã đi làm rồi.
Đột nhiên nghỉ hè, cũng không ai ở cùng cô, Mộ Dữu cảm thấy không quen.
Sau khi rửa mặt đi xuống tầng, dì Thôi vừa nấu cơm trưa xong, cười gọi cô tới.
Mộ Dữu kéo ghế ngồi xuống bàn ăn: "Dì Thôi cũng đừng bận rộn nữa, ngồi xuống cùng ăn đi ạ, làm nhiều quá ăn cũng không hết."
Dì Thôi đồng ý, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dữu.
Mộ Dữu bỗng nhiên hỏi: "Doãn Mặc buổi sáng mấy giờ đi thế ạ?"
Dì Thôi suy nghĩ một chút: "Hơn sáu giờ đi, nghe nói công ty có cuộc họp, cho nên ngay cả đồ ăn sáng cũng không ăn được mấy miếng cả."
Mộ Dữu cắn đũa tính thời gian, vậy anh tổng cộng cũng ngủ không được bao lâu.
Thế này đi làm sẽ có tinh thần sao? Cũng không sợ sức khỏe xảy ra vấn đề à.
Mộ Dữu suy tư: "Dì Thôi, sau này dì có thể dạy con cách nấu súp không, bổ dưỡng một chút."
Dì Thôi có chút hiếm lạ: "Con muốn học làm cho cậu chủ sao?"
Mộ Dữu có chút ngượng ngùng: "Con ở nhà nhàn rỗi ấy mà, nhưng mà không hay vào bếp, cũng không biết có thể học được không."
Dì Thôi trầm tư: "Sau này dì dạy con nấu canh hải sâm trứng chim bồ câu, rất đơn giản mà lại ngon nữa."
Nghe nói đơn giản mà lại ngon, Mộ Dữu cười gật đầu: "Vâng ạ."
Sau bữa cơm trưa, Mộ Dữu cùng dì Thôi vào bếp.
Ban đầu Mộ Dữu chậm chạp, nhưng may mắn dì Thôi rất kiên nhẫn, cô cũng dần dần làm tốt hơn.
Sau khi súp được nấu chín, Mộ Dữu nếm thử hương vị, rất ngon.
Cô vốn định đợi buổi tối Doãn Mặc trở về thì ăn, nhưng nhìn thời gian còn cách rất xa mới đến giờ anh tan làm.
Mộ Dữu suy nghĩ một chút, quyết định mang đến công ty đưa cho anh, nhân tiện nói với anh chuyện cô dự định nghỉ hè đến nhà cô nhỏ ở hai ngày.
Trước khi ra cửa, Mộ Dữu quay trở lại phòng, đặc biệt thay một chiếc váy màu xanh biển, thản nhiên cầm chiếc túi mới mà chú nhỏ đã mua cho cô cách đây không lâu.
Sau khi trang điểm xinh đẹp trước gương, cô mới tràn đầy năng lượng đi xuống lầu.
—————
Ngày hè nắng chói chang nóng như thiêu đốt, Mộ Dữu vừa xuống xe ở lối vào tòa nhà trụ sở của Tập đoàn Quân Hoa, một làn hơi nóng ập vào mặt cô, thiếu chút nữa làm cô tan chảy.
Nhưng mà vì để cho Doãn Mặc nếm thử món súp do chính tay cô nấu, lúc này cô hoàn toàn không để ý tới những thứ này, tinh thần phấn chấn cầm hộp súp trong tay đi vào đại sảnh.
Lúc cô đi tới cửa thang máy, nhân viên lễ tân đi tới, ngăn cô lại: "Thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?"
Mộ Dữu bị hỏi vậy, mới kịp phản ứng những người ở đây không biết cô.
Trước đây cô chưa từng đến đây.
Mộ Dữu dừng một chút: "Tôi tìm ông chủ của cô, văn phòng chủ tịch ở mấy tầng vậy?"
Lễ tân nhìn cô với ánh mắt dò xét hơn: "Doãn tổng của chúng tôi khá bận, không tùy tiện gặp gỡ người ngoài, cô có hẹn trước không?"
Mộ Dữu lắc đầu.
Lễ tân nặn ra nụ cười lịch sự: "Vậy cô không thể đi vào."
Mộ Dữu xuống nước đưa ra một yêu cầu khác: "Tôi tìm Trịnh Lâm cũng được, anh ta không cần hẹn trước đúng chứ."
Lễ tân tiếp tục vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười: "Thư ký Trịnh cũng cần hẹn trước."
Mộ Dữu không còn cách nào khác đành gọi cho Doãn Mặc, kết quả không ai nghe máy.
Cô lại gọi cho Trịnh Lâm, vẫn là không ai trả lời.
Mộ Dữu nhìn về phía lễ tân: "Hôm nay Doãn Mặc có ở công ty không?"
Trên mặt mhân viên lễ tân vẫn mang theo nụ cười thương mại tiêu chuẩn: "Hành trình của Doãn tổng không được tiết lộ ra bên ngoài."
Giao lưu trò chuyện với lễ tân thực sự quá tốn sức, Mộ Dữu lại không thể nói cô là vợ của Doãn Mặc trước mặt mọi người.
Nhìn thấy khu vực nghỉ ngơi ở bên kia, cô nói: "Được rồi, cô bận việc của cô đi, tôi không vào nữa, tôi ngồi đây một lát."
Cô trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, đặt hộp súp trong tay lên bàn trà, tính đợi một lát nữa gọi lại cho Doãn Mặc sau.
Lễ tân cũng không ngăn cản, cô ấy lắc đầu thở dài rồi quay lại bàn làm việc.
Đồng nghiệp bên cạnh đi tới nhỏ giọng thảo luận với cô: "Cô gái kia đang làm gì vậy?"
"Cô nhìn cô ấy ăn mặc thật xinh đẹp thế, tất nhiên là tìm Doãn tổng rồi, tháng này không biết là người thứ mấy rồi, haizzz."
"Mấy hôm trước con gái của chủ tịch một ngân hàng nào đó đến đây hết gửi hoa lại tặng đồ ăn, sau vài ngày chặn lại rốt cuộc cũng nhìn thấy Doãn tổng, kết quả bị lạnh lùng từ chối, đỏ mắt bỏ đi. Vừa mới yên tĩnh được mấy ngày, lại thêm một người nữa tới."
"Cô này trông còn trẻ, chắc là sinh viên đại học, quần áo với trang sức cũng không rẻ đâu, chiếc túi đó là phiên bản giới hạn mới nhất, giá vài triệu, người mua được túi này trên thị trường không phú cũng quý, cô này hẳn cũng là thiên kim con nhà giàu, không biết nhà ai nhỉ."
"Quan tâm cô ấy nhà ai để làm gì, Doãn tổng cũng không phải người ai muốn theo đuổi là có thể đuổi kịp. Tôi làm việc ở đây lâu như vậy nhưng cũng không nghe được tin tức hoa đào gì liên quan đến Doãn tổng."
"Tôi nghe người ta nói Doãn tổng của chúng ta quả thật đã kết hôn rồi, chiếc nhẫn trên tay anh ấy là nhẫn cưới, không biết là thật hay giả nữa."
...
Bởi vì khoảng cách xa, Mộ Dữu không thể nghe thấy cuộc trò chuyện ở quầy lễ tân.
Cô chán nản ngồi trên sô pha một lúc, dần dần hơi mất kiên nhẫn.
Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ như thế này, cô đã gọi điện cho Doãn Mặc trước khi đến rồi.
Cô chăm chỉ vất vả nấu súp cho anh, anh lại hại cô ngồi chờ ở đây. Gọi điện thoại thì không nghe, cũng không biết rốt cuộc anh có đang ở công ty không.
Trong lòng băn khoăn bối rối, cô lại bắt đầu buồn ngủ.
Dù đã ngủ nửa ngày buổi sáng hôm nay, cũng không thể bù đắp cho giấc ngủ đêm qua.
Cô tìm một vị trí thoải mái trên sô pha, định nghiêng đầu chợp mắt nghỉ ngơi một lát.
Một chiếc Rolls-Royce lái đến ngoài cửa, Trịnh Lâm mở cửa sau xe, Doãn Mặc mặc một bộ âu phục cắt xén tỉ mỉ, đang nói chuyện điện thoại, bước xuống, theo sau là một số giám đốc điều hành cấp cao của bộ phận dự án.
Được mọi người vây quanh, anh bước vào sảnh, trực tiếp đi thẳng đến thang máy.
Nhân viên ở quầy lễ tân sáng suốt chạy tới, giúp mở cửa thang máy: "Doãn tổng!"
Doãn Mặc tắt điện thoại di động, liếc nhìn màn hình, thoáng thấy cuộc gọi nhỡ của Mộ Dữu, bước chân khựng lại.
Tổng cộng có hai cuộc gọi, nhưng anh không nhận được vì đang nghe cuộc gọi khác.
Doãn Mặc đang muốn gọi lại cho cô, Trịnh Lâm đột nhiên lên tiếng: "Doãn tổng, bà chủ tới, đang ở quầy tiếp tân ạ."
Mấy giám đốc điều hành cấp cao của bộ phận dự án đi theo bị những lời của Trịnh Lâm nói mà sốc, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn sang hướng Trịnh Lâm đang nhìn.
Nhân viên lễ tân cầm thẻ kiểm soát ra vào trong tay, cũng có chút ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn về phía khu tiếp tân vốn không mấy nổi bật.
Trên ghế sô pha ở hàng đầu tiên, cô gái thản nhiên ngồi nghiêng ở đó, hai mắt khẽ nhắm lại, không biết có phải đã ngủ rồi không, ngũ quan phá lệ xinh đẹp, nước da trong suốt như ngọc, có vẻ như đã được trang điểm tinh xảo.
Cô mặc váy dài màu xanh nhạt, thanh lệ bắt mắt, xinh đẹp động lòng người.
Đám người hậu tri hậu giác nhớ tới Trịnh Lâm mới gọi cô là —— bà chủ.
Chẳng lẽ tin đồn Doãn tổng đã kết hôn là sự thật?
Mọi người vô thức nhìn phản ứng của Doãn tổng, thấy Doãn Mặc sớm đã sải bước tới đó, lạnh lùng nói: "Mọi người lên trước đi."