Chị gái của Tiêu Chính Vũ là Tiêu Mỹ Lâm trở về Trung Quốc sinh sống một thời gian, còn mang theo cậu con trai Jerry. Hôm nay là ngày giỗ của bà ngoại Tiêu Chính Vũ, Chu Huệ Tâm và Tiêu Mỹ Lâm đã ra ngoài từ sáng sớm để thăm mộ.
Vừa hay Nhạc Thanh Dao hôm nay cũng không có thông báo hoạt động gì. Ở nhà cũng nhàn rỗi, vì vậy trọng trách nặng nề là trông Jerry đổ lên đầu cô. May thay, so với hai năm trước, Jerry bây giờ hiểu chuyện hơn và không còn động vào là khóc nữa.
Đứa bé năm tuổi biết nói tiếng Anh và một ít tiếng Trung Quốc, nhưng không lưu loát.
Con lai giữa hai dòng máu có một đôi mắt xanh to tròn và làn da trắng trẻo, mịn màng luôn khiến người ta muốn chạm vào.
Tiêu Chính Vũ đã mua rất nhiều sách và đồ chơi trẻ em cho Jerry từ vài ngày trước. Nhạc Thanh Dao trải một tấm thảm trong khu vườn của biệt thự và đưa bé ra ngoài vừa kể chuyện vừa phơi nắng.
Nhạc Thanh Dao kể cho Jerry nghe một số truyện ngụ ngôn cổ của Trung Quốc: "Ngày xưa, có một người nông dân, một hôm ra đồng làm rẫy, thấy một con thỏ va vào gốc cây. Sau khi con thỏ va vào gốc cây thì cổ nó bị gãy nên anh nông dân đem nó về nhà. Anh ta cho rằng vẫn sẽ có con thỏ khác va vào gốc cây nên ngày nào cũng ra gốc cây đứng đợi. Nhưng sau lần đó, anh ta không đợi được con thỏ nào nữa. Từ đó anh ta đã trở thành trò cười cho những người khác. "
"Câu chuyện này có tên là "Ôm cây đợi thỏ", và nó dạy chúng ta đừng bao giờ nghĩ rằng không làm mà có cái ăn, mà phải nỗ lực thì mới có thể đạt được thành công."
Kể xong câu chuyện, Jerry mở to mắt nhìn cô, Nhạc Thanh Dao cười, "Thế nào? Nghe hay không?"
Jerry lắc đầu và trả lời bằng tiếng Trung ngọng nghịu, "Con không thích cái này."
Nhạc Thanh Dao lật thêm vài trang và chuyển sang câu chuyện cá vàng, "Vậy thì mợ sẽ kể cho con nghe một câu chuyện khác. Truyện này thú vị hơn."
Jerry lại lắc đầu, "Con không thích truyện."
Ui... Nhạc Thanh Dao đau đầu suy nghĩ một hồi, "Vậy luyện chữ đi, con có thể viết tiếng Trung không?"
Jerry nói: "No."
"Vậy thì mợ sẽ dạy con cách viết."
Đúng lúc này, Jerry như nhìn thấy gì đó, vui mừng hét lên, "Uncle!" Thằng bé đứng dậy khỏi mặt đất và chạy về hướng phía sau Nhạc Thanh Dao bằng đôi chân ngắn cũn của mình.
Nhạc Thanh Dao quay lại, nhìn thấy Tiêu Chính Vũ. Anh đang cúi xuống và bế cháu trai nhỏ của mình lên, hai người bắt đầu nói chuyện bằng tiếng Anh.
Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Chính Vũ cao lớn ôm lấy Jerry, Nhạc Thanh Dao đều cảm thấy rất đáng yêu.
"Này, hai người bắt nạt em tiếng Anh kém đúng không!" Nhạc Thanh Dao tức giận nói.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Tiêu Chính Vũ nhìn cô, ôm Jerry và cười nhẹ, "Jerry nói với anh rằng câu chuyện mà em kể thật nhàm chán."
"Em..." Nhạc Thanh Dao nhìn Jerry, đứa nhỏ này thật sự là lật mặt nhanh như chong chóng, phí công cô ngồi cả sáng kể chuyện cho nó.
Nhạc Thanh Dao nhìn Tiêu Chính Vũ, "Anh không phải ở công ty sao? Sao lại về sớm vậy?"
"Đã giải quyết xong nên về sớm."
"À há, trốn làm, ghi lại mới được."
"Chủ yếu là bởi vì đứa bé ở trong tay em, anh không yên tâm."
Nhạc Thanh Dao giận dỗi chạy đi, "Không chơi với hai người nữa."
Tiêu Chính Vũ bước tới, nắm lấy tay cô trước khi cô quay đi, nói: "Thay quần áo, chúng ta đi khu vui chơi."
Nhạc Thanh Dao làm mặt quỷ, "Hai người đều ghét bỏ em, em sẽ không đi."
Tiêu Chính Vũ che mắt Jerry, hơi cúi người xuống, hôn lên môi Nhạc Thanh Dao, Nhạc Thanh Dao mở to mắt, "Anh... đứa nhỏ vẫn ở đây đó!"
"Nó không nhìn thấy."
Sau đó Nhạc Thanh Dao mới nhận ra rằng đôi mắt của Jerry đã bị anh che mất.
Nhạc Thanh Dao nghe xong, nhìn Tiêu Chính Vũ, hai người cười với nhau, cô đổi chủ đề và nói: "Đã muộn rồi, chúng ta mau đi khu vui chơi đi!"
"Chờ em năm phút." Nhạc Thanh Dao chạy đi thay một bộ váy.
Tiêu Chính Vũ lái xe đến sân chơi, Nhạc Thanh Dao dạy Jerry hát từng câu ở băng ghế sau: "Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, con có mẹ giống như báu vật quý giá." (Lời bài hát)
Giọng nói ngây ngô của Jerry cất lên: "Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, con có mẹ giống như báu vật quý giá."
Nhạc Thanh Dao: "Sà vào lòng mẹ yêu, hạnh phúc không kể xiết."
Jerry: "Sà vào lòng mẹ yêu, hạnh phúc không kể xiết."
"Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, con không mẹ chỉ như rễ cây ngọn cỏ".
"Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, con không mẹ chỉ như rễ cây ngọn cỏ".
...
Tiêu Chính Vũ nhìn hai người qua gương chiếu hậu khi đang lái xe, nụ cười trên môi càng đậm.
Hôm nay là ngày làm việc, khu vui chơi không có nhiều người. Nhạc Thanh Dao và Tiêu Chính Vũ dẫn Jerry đi dạo quanh khu vui chơi. Nắng chiều chiếu xuống ba bóng người in trên mặt đất, hai bóng dài, một bóng ngắn ở giữa, ba cái bóng nắm tay nhau xếp thành hàng.
Nhạc Thanh Dao nhìn bóng lưng trên mặt đất, trong lòng có chút ấm áp.
Jerry đến sân chơi thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, kéo hai người lớn đi xem đây đó, không ngừng vui cười. Nhạc Thanh Dao đưa nhóc đi chơi đu quay, máy bay nhỏ và các trò chơi khác phù hợp với trẻ em. Tiêu Chính Vũ đứng bên ngoài sân và quay video cho hai người họ bằng điện thoại di động.
Sau khi chơi đùa một vòng, trời cũng đã tối. Trên đường trở về, Jerry vì chơi mệt mà ngủ gục trong vòng tay của Nhạc Thanh Dao.
Thằng nhóc nhỏ bé ngủ say, lông mi dài che khuất mí mắt dưới. Nhạc Thanh Dao dùng ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt đầy thịt của Jerry, mím môi cười.
Vào buổi tối, Nhạc Thanh Dao đọc kịch bản. Vốn dĩ cô muốn đợi Tiêu Chính Vũ để cùng ngủ, nhưng sau khi đọc xong kịch bản, cô đã mệt mỏi tới mức lăn ra ngủ.
Tiêu Chính Vũ từ phòng tắm đi ra, nhẹ nhàng gỡ tập kịch bản cô đặt trên người ra, kéo chăn bông đắp lên người cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán, nằm lên giường rồi tắt đèn.
Nhạc Thanh Dao mơ màng xoay người, "Chính Vũ."
Tiêu Chính Vũ nằm xuống và ôm cô vào lòng, dưới cánh tay dài của mình.
Nhạc Thanh Dao nũng nịu trong vòng tay của anh, "Chính Vũ, chúng ta có con đi."
Nghe cô nói như vậy, Tiêu Chính Vũ dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Em nghĩ kĩ chưa?"
"Nghĩ kĩ rồi." Nhạc Thanh Dao nói, "Em cũng đã chuẩn bị tốt rồi."
Tiêu Chính Vũ xoa đầu cô, "Ừ."
Nhạc Thanh Dao bắt đầu mơ mộng, "Em muốn một bé trai, có vẻ ngoài ưa nhìn như anh. Vậy sau này em sẽ có một người chồng và một cậu con trai đều đẹp trai."
"Khả năng con trai giống mẹ là rất cao." Tiêu Chính Vũ nói.
Nhạc Thanh Dao suy nghĩ một chút, "Vậy thì sinh con gái đi. Con gái giống bố, anh nghĩ thế nào?"
"Chỉ cần là em sinh, anh liền thích."
Nhạc Thanh Dao tưởng tượng sau khi có con, người cao lớn như Tiêu Chính Vũ bế trên tay một đứa bé nhỏ xíu thì trong lòng rất ấm áp.
——
Một buổi sáng nào đó vài tháng sau.
Tại bàn ăn sáng, Nhạc Thanh Dao đang ăn salad rau và trái cây. Trong bụng bỗng cảm thấy buồn nôn, cô vội vàng chạy vào phòng wc bịt miệng lại, Tiêu Chính Vũ bỏ dao nĩa xuống rồi đi theo.
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, Nhạc Thanh Dao nôn xong, cầm lấy nước Tiểu Chính Vũ đưa qua rồi súc miệng, thở nhẹ một hơi, trên mặt có chút vui mừng, "Cảm giác này...... Anh nói, có phải là có rồi không?"
Tiêu Chính Vũ lấy khăn lau vết nước trên khóe môi cô, "Nếu nghi ngờ thì lát nữa đến bệnh viện kiểm tra."
Nhạc Thanh Dao nghĩ rằng đó có thể là do ảnh hưởng tâm lý, "Hay là em mua que thử thai kiểm tra trước, nếu không phải mà đi kiểm tra thì sẽ xấu hổ lắm."
"Đến bệnh viện, anh đi cùng em."
"Được."
Buổi sáng đến bệnh viện để kiểm tra hcg, bản báo cáo sẽ được đưa tới vào buổi chiều Tiêu Chính Vũ cầm bản báo cáo về, còn Chu Huệ Tâm và Nhạc Thanh Dao thì lo lắng chờ đợi.
Ngay khi Tiêu Chính Vũ quay lại, hai người vội lại đón, "Kết quả kiểm tra đã ra chưa?"
"Có rồi ạ."
Chu Huệ Tâm hỏi: "Sao rồi?"
Tiêu Chính Vũ đưa bản báo cáo cho hai người họ xem, Chu Huệ Tâm mở bản báo cáo ra và nhìn thấy chữ "Dương tính", Nhạc Thanh Dao vui mừng nhảy vào vòng tay Tiêu Chính Vũ, "Tốt quá rồi."
Tiêu Chính Vũ ổn định eo của cô, "Cẩn thận."
Chu Huệ Tâm cười nói: "Thanh Dao, con phải luôn nhớ rằng mình đang mang thai, không được cử động quá mạnh."
"Dạ vâng." Nhạc Thanh Dao vừa rồi quá vui vẻ, nhất thời quên mất.
Tiêu Chính Vũ vòng tay qua người cô và hôn lên trán cô.
Sau khi Nhạc Thanh Dao phát hiện có thai, cô đã gạt bỏ mọi thông báo và tập trung dưỡng thai. Khi rảnh rỗi thì đọc sách, làm bánh và xem các chương trình truyền hình.
Sau vài tháng, bụng cô ngày một to ra, Nhạc Thanh Dao mặc váy suông vẫn có thể nhìn ra được.
Tiêu Chính Vũ giảm tần suất đi công tác, cho dù có đi thì anh cũng chỉ đến một số nơi gần đó, đi đi về về chỉ trong hai ngày. Sau bữa tối thì luôn đưa cô đi dạo trên con đường xanh gần đó, nắm tay cô, đi trên con đường hoa, ngửi hương thơm của hoa bằng lăng. Cho dù cả hai không nói gì, nhưng khung cảnh đó thật đẹp.
Có rất nhiều chuyện xảy ra hàng ngày trong làng giải trí. Tin tức được báo chí đưa tin nhiều nhất gần đây có lẽ là tin sao nam ngoại tình khi vợ mang thai.
Đa số các bà vợ đều có thái độ bao dung với việc chồng lừa dối, nói sao cũng được, chỉ cần anh ấy chịu quay đầu lại là được.
Nhạc Thanh Dao lướt qua tin tức, nghĩ xem nếu Tiêu Chính Vũ lừa dối... Cô có lẽ sẽ bình tĩnh đưa ra một thỏa thuận ly hôn, rồi sau đó lặng lẽ rời đi.
Nhưng chủ tịch nhà cô mỗi ngày đều đúng giờ cùng cô đi dạo và ngủ với cô mỗi ngày, hình như không có dấu hiệu ngoại tình.
Nhưng lại thấy cư dân mạng nói: Haha, một người đàn ông đối tốt với vợ mình và việc anh ta ngoại tình hay không chả liên quan gì đến nhau. Đối xử tốt với vợ là vì cuộc sống, ngoại tình là vì nửa thân dưới.
Có lẽ là do dạo này bận rộn quá nên Nhạc Thanh Dao suy nghĩ hơi nhiều. Dưới trướng Tập đoàn Truyền Kỳ có hàng trăm nữ nghệ sĩ, người mẫu, ca sĩ, chọn bừa một người cũng có cả tài năng và xinh đẹp. Nếu vì muốn thăng tiến mà dụ dỗ Tiêu Chính Vũ thì cũng là chuyện dễ hiểu. Mà Tiêu Chính Vũ là một người đàn ông, chấp nhận bị dụ dỗ hình như cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, Nhạc Thanh Dao cảm thấy hơi luống cuống. Rốt cuộc, họ đã không làm chuyện thân mật trong nhiều tháng. Hơn nữa việc có một cái bụng to sau khi mang thai cũng khiến cô không còn hấp dẫn.
Hoang mang quá...
Thật trùng hợp, hôm nay Tiêu Chính Vũ không về nhà ăn tối hay đi dạo với cô, mãi đến hơn mười giờ anh mới về.
"Chính Vũ." Nhạc Thanh Dao ngồi xếp bằng trên giường, buồn bực nhìn anh.
Tiêu Chính Vũ vừa từ phòng tắm đi ra, nhìn cô, đi tới ngồi xuống giường, "Sao vậy?"
Nhạc Thanh Dao nhìn anh, trực tiếp hỏi: "Không phải anh ngoại tình chứ?"
Tiêu Chính Vũ: "..."
Thấy anh không trả lời, Nhạc Thanh Dao càng thêm hoảng sợ, "Không phải bị em nói trúng rồi chứ?"
Tiêu Chính Vũ bật cười, "Vậy em nhìn anh có chỗ nào giống người đã ngoại tình?"
Nhạc Thanh Dao nhìn trần nhà, "Gần đây, rất nhiều tin tức nói về việc đàn ông ngoại tình, hơn nữa đều là khi vợ mang thai."
Tiêu Chính Vũ bất lực, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: "Anh làm cho em bất an sao?"
"Không, em chỉ đang hỏi thôi." Nhạc Thanh Dao nói, "Gần đây em nghĩ lại, kỳ thật nếu như anh thật sự ngoại tình, em cũng sẽ không hận anh. Dù sao không thể tự chủ mà bị dụ dỗ là chuyện bình thường. Nhưng sau đó em sẽ vạch ra một ranh giới rõ ràng với anh. Nếu anh muốn con, em cũng sẽ không tranh."
Tiêu Chính Vũ xoa đầu cô, "Em nói mấy lời này, ngược lại làm anh cảm thấy bất an."
Nhạc Thanh Dao ngẩng đầu khỏi vòng tay của anh, "Sao nói vậy?"
"Em nói vô tình như vậy, giống như đối với em, anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao." Nhưng mà, Nhạc Thanh Dao lại là người không thể thiếu trong cuộc đời của anh.
"Em không có ý đó." Nhạc Thanh Dao cọ vào tay anh, "Thật ra, em vẫn luôn tin tưởng anh."
Chỉ là em đã đọc quá nhiều tin tức và suy nghĩ nhiều mà thôi.
"Ừ." Tiêu Chính Vũ nhẹ giọng nói: "Vậy thì để anh nói cho em biết, anh không ngoại tình."
"Ừ." Nhạc Thanh Dao nắm tay Tiêu Chính Vũ đặt vào giữa cái bụng căng phồng của cô, "Anh sờ đi, hình như nó đang chuyển động trong bụng."
Tiêu Chính Vũ áp lòng bàn tay vào bụng cô, cảm nhận được nhịp đập dưới bụng cô, "Đứa nhỏ đá em?"
"Không, nó rất nghe lời. Có lẽ là đứa nhỏ có tính cách giống anh."
Tiêu Chính Vũ cười nhẹ, hôn lên một bên mặt cô, "Ngủ sớm đi, ngày mai đi khám phụ sản."
"Được."
Tiêu Chính Vũ nói thêm: "Hơn nữa, cho đến bây giờ, không ai có thể cám dỗ anh, ngoại trừ em. Ngay cả khi có, khả năng kiểm soát của anh cũng rất tốt, vì vậy..."
Nhạc Thanh Dao chớp mắt, "Vậy gì?"
"Vì vậy em chỉ cần kiểm soát tốt khả năng khống chế, không nên rời khỏi anh."
Hả, nói chuyện như thế này, xem ra Nhạc Thanh Dao mới là người có khả năng ngoại tình vậy.
Ngày hôm sau trên Weibo vẫn xuất hiện tin tức về việc một nam minh tinh ngoại tình, Nhạc Thanh Dao cũng mặc kệ không quan tâm nữa. Phong cách sống và lựa chọn của mỗi người là khác nhau, thái độ của họ đối với gia đình đương nhiên cũng khác nhau, vì vậy không cần phải so sánh.
Nhạc Thanh Dao vào phòng làm việc của Tiêu Chính Vũ, muốn giúp anh dọn dẹp nhưng lại thấy trên máy tính để bàn có một chồng sách lớn. Tên sách không liên quan gì đến công việc của anh, chẳng hạn như: "Điều cần chú ý cho phụ nữ có thai", "Điều chỉnh tâm lý trước và sau sinh", "Trầm cảm sau sinh", " Tâm lý phụ nữ mang thai "," Lo lắng trước sinh "...
Hóa ra anh cũng đọc những cuốn sách này.
Nhạc Thanh Dao cầm một cuốn sách lên và lật xem, có những dòng ghi chú được tô bằng bút, rất nghiêm túc, giống như những ghi chú của một học sinh chăm học trong lớp.
Mang thai được hơn tám tháng, Nhạc Thanh Dao thực sự cảm thấy tâm trạng gần đây có chút không ổn, có lúc sẽ suy nghĩ nhiều và có chút lo lắng, nhưng Tiêu Chính Vũ kiên trì ngày nào cũng đưa cô đi dạo để xua tan hết lo lắng..
Ngồi trong phòng làm việc của Tiêu Chính Vũ, Nhạc Thanh Dao đọc một phần của cuốn sách "Lo lắng trước khi sinh", nhận thấy rằng một số hành vi của cô thực sự giống với trong đó. Cô không nhận ra nhưng xem ra Tiêu Chính Vũ đã phát hiện ra nó.
Cuốn "Bệnh lý và điều trị trầm cảm sau sinh" được ghi dấu ấn nhiều nhất, và có vẻ như đây là cuốn anh đọc một cách nghiêm túc nhất.
"Chính Vũ, đừng lo lắng, một người không tim không phổi như em sẽ không mắc bệnh trầm cảm đâu." Nhạc Thanh Dao vừa đi vừa nói, cô nhìn lên cây bằng lăng trên đầu, "Nhìn đi, bông hoa này thật đẹp, bầu trời đêm này cũng đẹp, và còn rất nhiều điều đẹp đẽ trong cuộc sống khiến em không nỡ bị trầm cảm ".
Tiêu Chính Vũ nắm chặt tay cô, quay lại nhìn, "Nhìn đường đi."
"Ồ." Nhạc Thanh Dao nhìn anh cười.
Điều cô hạnh phúc nhất không phải là trở thành ảnh hậu mà là có một người tên là Tiêu Chính Vũ bên cạnh, luôn dõi theo, nắm tay cô và cùng cô đi hết cuộc đời này.