Sau khi Mễ Lộ và Lôi Kha kết hôn, Kiều Côn cũng chủ động tạm dừng chương trình học ở Học viện quân sự Chris, xin với Đế Quốc muốn tới hành tinh biên giới tiến hành tiếp viện Học viện y học.
“Kiều Côn, tuy rằng người Đồ gia bởi vì phạm tội phản quốc mà bị đuổi đi, nhưng chuyện đó trước giờ không liên quan tới con. Ta tin tưởng Kiều Hạo sẽ không bởi chuyện này mà bạc đãi con.”
Khi Kiều Côn tới chào từ biệt Kiều Kim, Kiều Kim đã nói với cậu như vậy.
“Con biết.” Kiều Côn lộ ra một nụ cười có phần thoải mái, “Con chỉ là muốn tới những địa phương đó để nhìn xem.”
Tựa hồ những lời này của Kiều Côn rốt cuộc cũng thuyết phục Kiều Kim, cuối cùng ông cũng gật đầu, ngầm đồng ý quyết định của con trai mình.
“Vậy hãy giúp ta chăm cho mẹ con thật tốt.”
Kiều Kim sửng sốt, nhưng lại vẫn gật gật đầu đồng ý.
Ngày Kiều Côn rời đi, cậu không để bất luận người nào tới tiễn đưa, Kiều Côn chỉ muốn yên lặng mà rời đi một đoạn thời gian. Không phải vì nguyên nhân nào đặc biệt, chỉ là bởi vì những biến cố rối ren trong khoảng thời gian này làm cậu không thể không tìm một nơi nào đó an tĩnh để bản thân tự mình suy ngẫm lại một chút.
Nhưng điều làm cậu cảm thấy ngoài ý muốn là, mình lại gặp được một người không tính là quá quen thuộc ngay trước khi bước lên phi hành khí.
Phùng Cẩm cười khanh khách đeo ba lô đứng đối diện Kiều Côn, hai mắt nhìn cậu, chuyện này làm Kiều Côn nhịn không được nhíu mày.
Cậu và Phùng Cẩm không xem như xa lạ, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện của Mễ Lộ.
Kỳ thật trước đó cậu đã biết Phùng Cẩm, Phùng gia cũng coi như là danh gia vọng tộc của Đế Quốc. Nhưng không biết vì sao lại sinh ra một hỗn thế tiểu ma vương như vậy.
Khi còn nhỏ Kiều Côn cũng đã từng cùng Phùng Cẩm chơi đùa với nhau, lúc ấy chỉ là nhớ rõ Alpha này có vóc dáng nho nhỏ nhưng tính tình lại hung tàn thật sự, cho nên cậu không có ấn tượng gì đặc biệt tốt với người này.
Nhưng dựa vào gia giáo tốt đẹp, giờ phút này Kiều Côn vẫn là gật đầu xem như chào hỏi người kia, chỉ nghĩ Phùng Cẩm là đi ngang qua.
Nhưng điều làm cậu không nghĩ tới chính là, Phùng Cẩm thế nhưng lại bất ngờ túm chặt tay mình, nhón chân nỗ lực mà đưa mặt lại gần cậu, trong ánh mắt có vài phần vội vã: “Cậu không nhớ rõ tôi?”
Hiển nhiên Kiều Côn không có thói quen bị người khác tiếp xúc gần gũi như vậy, lập tức không khỏi né tránh lùi ra sau một bước, nhưng rốt cuộc vẫn trả lời người kia: “Nhớ rõ.”
Kiều Côn không phải đi ra ngoài du lịch, tự nhiên cũng là không có tâm tình nói chuyện phiếm, trả lời Phùng Cẩm một câu xong lập tức xếp hàng lên phi hành khí. Nhưng ngoài dự liệu của Kiểu Côn, khi cậu vừa mới tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống, lại phát hiện Phùng Cẩm cũng đặt mông ngồi ở vị trí bên cạnh.
Còn không đợi Kiều Côn mở miệng nói chuyện, Phùng Cẩm đã tự mình cướp lời trước. Cậu ta lắc lắc cái vé trong tay mình, dùng vẻ mặt vô tội mà nhìn Kiều Côn, “Tôi thật sự ngồi ở chỗ này!”
Kiều Côn có chút không nói nên lời mà nhìn người kia, vừa rồi lúc Phùng Cẩm đổi vé với một beta ở cửa cậu cũng nhìn thấy rõ ràng.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Tính tình Kiều Côn luôn rất tốt, nhưng cũng bị cái tên Phùng Cẩm này làm cho có điểm bất đắc dĩ, nghĩ không ra đối phương đi theo mình để làm gì.
“Không có gì, chỉ là muốn tới Đinh Nam Tinh mà thôi.”
Kiều Côn nhất thời không biết nói gì, hiện tại cậu đã hoàn toàn xác định Phùng Cẩm là cố ý, Đinh Nam Tinh chính là nơi mà cậu muốn tới.
Kiều Côn bỏ ba lô của mình xuống, sau đó lấy tài liệu bản thân mang đến bắt đầu mở ra xem, hoàn toàn không có ý muốn cùng người bên cạnh nói chuyện chút nào.
Nhưng Phùng Cẩm lại là hoàn toàn không thể ngồi yên, cậu ta không ngừng đùa nghịch ba lô chính mình. Rốt cuộc, Phùng Cẩm lấy ra một con dao gọt hoa quả và một quả táo từ trong ba lô.
Phùng tiểu thiếu gia rõ ràng là chưa từng trải qua chuyện này, cầm lấy dao bắt đầu vụng về mà gọt vỏ táo. Vốn dĩ đã không quen tay động tác lại cố tình còn không cẩn thận, chỉ nghe thấy người kia “A” một tiếng.
Kiều Côn quay đầu sang, liền đã thấy ngón tay Phùng Cẩm chảy ra máu tười ào ạt.
Tuy ngày thường không có chút hảo cảm nào với người này nhưng hiện tại Kiều Côn cũng không đành, “Tại sao cậu lại không cẩn thận như vậy!”
Nhìn thấy vẻ mặt Phùng Cẩm ủy khuất, Kiều Côn vội vàng túm lấy cái tay bị thương kia, muốn giúp đỡ băng bó một chút. Nhưng khi cậu vừa mới cầm lấy cổ tay Phùng Cẩm, thân mình lại cứng ngắc dừng lại.
—— một mùi tin tức tố nồng đậm của Omega tản ra trước chóp mũi Kiều Côn, cậu bỗng nhiên mở to hai mắt, không thể tin tưởng mà nhìn người trước mặt. Cậu ta… không phải nên là một Alpha sao?!
Giờ phút này Phùng Cẩm đã đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt đều sắp chảy ra, nhưng Kiều Côn thật ra lại khó có được trấn định, chỉ là nhìn chằm chằm ngón tay mình im lặng không lên tiếng.
Phùng Cẩm dùng sức nhíu nhíu mày, sau đó dùng một ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn Kiều Côn. “Chuyện này… sau này tôi sẽ giải thích cho cậu. Nhưng là… Hiện tại cậu có thể giúp tôi một chút có được không? Bằng không… “
Nói xong, ánh mắt Phùng Cẩm hướng khắp nơi liếc liếc, Kiều Côn lập tức hiểu rõ ý tứ của người này.
—— một Omega cả người tản ra mùi vị tin tức tố nồng đậm ở trên phi hành khí có hỗn tạp các loại giới tính là rất nguy hiểm.
Bởi vì lực hấp dẫn của bản thân Omega đối với Alpha chính là do nhân tố sinh lý quyết định, muốn thử thách ý niệm tinh thần mà khắc chế thật sự rất khó.
“Cầu xin cậu giúp giúp tôi một chút…”
Còn không đợi Kiều Côn phản ứng lại, đột nhiên giác được trên đùi mình có thêm trọng lượng, Phùng Cẩm đã l bám vào người ghé vào trên đùi mình, cậu ta tự kéo cổ áo của bản thân xuống, lộ ra cần cổ tuyết trắng.
Thấy Kiều Côn còn chậm chạp không hành động, Phùng Cẩm lập tức nóng nảy, duỗi tay kéo Kiều Côn một cái, cầu xin nói, “Đừng do dự nữa, còn không nhanh lên tin tức tố sẽ bị người khác ngửi thấy mất.”
Có lẽ là những lời này rốt cuộc cũng đánh thức Kiều Côn, cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm, sau đó cúi đầu, dùng sức cắn lên tuyến thể Omega sau cổ Phùng Cẩm.
·
Trong nháy mắt khi Kiều Côn cắn xuống, tin tức tố Omega và Alpha ở trong cơ thể Phùng Cẩm điên cuồng mà giao hoà quấn lấy, thân thể Phùng Cẩm không thể ức chế mà run rẩy, hai tay gắt gao nắm lấy tay Kiều Côn, giống như là tìm được một cọng rơm cứu mạng.
Phùng Cẩm đã sử dụng thuốc ức chế trong quãng thời gian rất dài, đột nhiên bất ngờ bị dấu hiệu, tin tức tố Omega vốn có trong cơ thể trong khoảnh khắc bị phóng đại cực hạn. Thân thể Phùng Cẩm run đến lợi hại, cả người cũng hoàn toàn bủn rủn.
Mãi đến khi Kiều Côn dần dần ngẩng đầu lên, Phùng Cẩm rốt cuộc mới chậm rãi buông lỏng tay mình.
Phùng Cẩm có chút thống khổ nhưng trên mặt lại cố tỏ ra tươi cười. Ngay sau đó, lại mặt dày mày dạn mà dựa vào lồng ngực của Alpha.
……
Kiều Côn rõ ràng cảm nhận được gần đây sinh hoạt của mình trở nên khác thường.
Từ khi tới Đinh Nam Tinh, Phùng Cẩm liền một tấc cũng không rời mà đi theo cậu.
“Cậu học ngành Y sao?”
Bị hỏi đến trên mặt Phùng Cẩm hiện lên một tia chột dạ rõ ràng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. “Tôi có thể làm chân chạy vặtnha!”
Kiều Côn không lời gì để nói, chỉ đành cầm hòm thuốc của mình đi ra ngoài.
Kỳ thật Kiều Côn cũng không phải thật sự là cái gì cũng không biết, từ ngày đó gặp gỡ Phùng Cẩm ở Thủ Đô Tinh, trong lòng cậu liền mơ hồ sinh ra một chút suy đoán, nhưng bên ngoài vẫn duy trì thái độ trầm mặc với chuyện này
Ban đầu Kiều Côn còn cảm thấy Phùng Cẩm chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng thời gian rất nhanh đã trôi qua gần một năm, Phùng Cẩm tựa hồ như cũ không có ý định rút lui.
Mà chuyện tình chuyển biến xuất hiện vào buổi tối trạm xá làm tiệc đưa tiễn cho bọn cậu.
Đêm đến Phùng Cẩm uống say đến mức không còn biết gì, lại vẫn kiên trì muốn cùng người khác chơi trò chơi.
“Phùng Cẩm, bây giờ đến lượt cậu đó, muốn uống rượu hay là nói thật lòng nào?”
“Nói… thật lòng đi.”
“Có yêu thích ai chưa?”
“Có.”
“Đó là ai vậy?”
“Kiều Côn.”
……
Khi Kiều Côn bị mọi người ồn ào mà đưa Phùng Cẩm về đến chung cư của người kia, cậu nguyên bản cho rằng Phùng Cẩm đã ngủ say. Không nghĩ vừa mới đặt người lên giường Phùng Cẩm lại đột nhiên ngồi dậy ôm chầm lấy mình.
Thân thể Kiều Côn cứng đờ, theo bản năng muốn đẩy đối phương ra, nhưng sau lưng đột nhiên lại truyền đến tiếng khóc nức nở kiềm nén làm cậu không khỏi phải từ bỏ động tác.
“Mẹ của tôi không thể sinh được một Alpha, cha tôi vì không muốn gia tộc mất đi quyền lợi phải rời khỏi Thủ Đô Tinh nên từ nhỏ tôi đã phải lấy thân phận Alpha để tồn tại… Kiều Côn cậu có biết hay không kỳ thật từ lúc còn rất nhỏ tôi đã bắt đầu thích cậu, chẳng qua cậu vẫn luôn không biết. Tôi thừa nhận lần trước làm ra chuyện kia với Mễ Lộ là do tôi không đúng, chủ yếu là do lúc đó quá ghen ghét cậu ấy. Tôi biết cậu thích cậu ấy, nhưng mà… Mễ Lộ là em trai cậu… Cậu không thể thích người ta đâu.
Kiều Côn… mọi chuyện của cậu tôi đều biết hết, bởi vì tôi… Thật sự thích cậu. Nếu không phải bởi vì thích cậu, đời này tôi sẽ không bao giờ đến loại địa phương này mỗi ngày đều chịu khổ. Nhưng mà… vì cậu, tôi nguyện ý… hì hì…”
Phùng Cẩm say đến lợi hại, nói chuyện đã lộn xộn. Nói nói một lúc liền mệt mỏi, mãi đến khi Kiều Côn cảm thấy phía sau dần dần không còn tiếng động, lúc này mới chậm rãi xoay người sang nhìn Omega. Một lúc lâu sau, cậu mới thở dài một hơi đặt Phùng Cẩm lên trên giường, cẩn thận mà đắp chăn lại giúp đối phương.
·
Ba ngày sau, Kiều Côn và Phùng Cẩm trở về Thủ Đô Tinh.
Sau khi xuống phi hành khí hai người nói lời tạm biệt, Kiều Côn còn muốn tới Học viện Chris làm thủ tục một chút, cho nên vội vã rời đi.
“Kiều Côn!”
Phùng Cẩm đã nghẹn một đường không nói chuyện, lúc nhìn bóng dáng đối phương rời đi rốt cục vẫn nhịn không được mở miệng gọi Kiều Côn một tiếng.
Thấy Kiều Côn quay đầu lại nhìn mình, Phùng Cẩm khó được có chút ngượng ngùng. Nhưng nghĩ tới nếu bây giờ không nói có khả năng về sau cũng không còn cơ hội, Omega liền can đảm hơn một chút nói một mạch: “Cậu rốt cuộc có thích tôi hay không?”
Kiều Côn nghe xong lời này nhịn không được cong cong khóe miệng, sau đó trả lời, “Không……”
Mặt Phùng Cẩm đỏ lên, đang nghĩ muốn muốn nói cái gì đó vớt vát lại chút mặt mũi của mình, lại không nghĩ thấy Kiều Côn đột nhiên có điểm không biết làm sao mà gãi gãi tóc. “Có điều… có lẽ tôi có thể thử một chút.”
Kiều Côn nói xong câu đó liền cười cười xoay người tiếp tục đi về phía trước, mà người còn lại đã bị dọa choáng váng rồi, phản ứng nửa ngày mới hiểu được ý của Kiều Côn, nhất thời chuyển bước đuổi theo Alpha.
Kiều Côn nghe thấy tiếng bước chân người đằng sau không khỏi đi chậm lại, bên miệng cậu nở một nụ cười.
Có lẽ là Phùng Cẩm đã dạy cho cậu: Cuộc sống có vô vàn khả năng. Làm lại từ đầu, chuyện gì cũng không tính là quá muộn.