Hà Hạ Nhi cầm hai chai nước ngọt mang vào phòng bệnh của Triệu Khả. Lúc này, Lam Ngạo đang gọt táo.
Từng đốt ngón tay thon dài của anh lướt nhẹ, vỏ táo được bỏ vỏ trông rất bắt mắt. Triệu Khả cũng không ngờ Lam Ngạo lại khéo tay như vậy.
- Chị Khả, em mới vừa ra ngoài, mua đồ uống cho chị nè!
Hà Hạ Nhi đưa chai nước cho cô nhưng lại bị Lam Ngạo chặn lại. Anh nhíu mày rồi chặn lại quay sang lườm Hà Hạ Nhi.
- Cô ấy đang mang thai. Không uống đồ uống có ga.
Gương mặt xinh đẹp của Hà Hạ Nhi hơi xịu xuống. Cô cũng chỉ muốn quan tâm Triệu Khả thôi. Sao anh ta lại đáng ghét thế chứ.
Đúng lúc này, Trần Hi bê một đống túi xách hoa quả bước vào. Thấy một màn này, anh ta chỉ thở dài đi đến đặt túi qua hỏa trên bàn. Ánh mắt anh ta trìu mến vuốt ve đầu Hà Hạ Nhi rồi ôm cô vào lòng. Thật ra anh ta biết Lam Ngạo cũng chẳng có ý xấu với Hạ Nhi, nhưng Hạ Nhi lại là vợ của hai anh em anh ta nên Lam Ngạo mới khó chịu như vậy. Có lẽ, đầu óc Lam Ngạo vẫn nhớ mối thù lúc còn đi học mặc dù đã xảy ra rất nhiều năm.
- Lam Ngạo! Tôi có chuyện muốn nói, phiền anh cùng tôi ra ngoài một lát.
Lam Ngạo nghe vậy thì mặc kệ nhưng lại bị Triệu Khả giựt tay áo khiến anh hết cách đành theo Trần Hi ra ngoài. Bây giờ, trong phòng chỉ còn Triệu Khả và Hà Hạ Nhi. Cô nắm tay Hà Hạ Nhi ngồi xuống ghế, xong tự mình bổ táo đưa cho Hạ Nhi một miếng.
- Em mặc kệ Lam Ngạo đi. Anh ấy không có ác ý gì đâu.
Hà Hạ Nhi lắc đầu, cô cho miếng táo vào miệng rồi vừa nói vừa nhai.
- Em không buồn. Em chỉ sợ... Trần Hi và Lam Ngạo vì thế xảy ra xung đột. Chị biết mà, Trần Hi và Trần Hiên là chồng em.
Nghe những lời của Hà Hạ Nhi, Triệu Khả chỉ thở dài. Cô còn chưa hiểu nổi tại sao cặp song sinh kia lại chịu lấy một vợ chung. Đã vậy còn nói họ yêu nhau. Thật là chuyện hiếm có.
- Nếu là một trong Trần Hi và Trần Hiên, em rốt cuộc yêu ai?
Đây là điều cô thắc mắc từ khi cô gặp ba người họ. Hà Hạ Nhi nghe vậy cũng không ngạc nhiên, cô chỉ mỉm cười nhẹ rồi nhìn Triệu Khả.
- Em yêu cả hai. Có lẽ do họ là sinh đôi nên em mới có cảm giác như vậy. Em thật sự... không thể thiếu một trong hai anh ấy...
Chắc do trái tim của Hà Hạ Nhi lúc đầu đã thích một trong hai nên sau khi biết họ là anh em sinh đôi thì lại nảy sinh cảm giác tương tự. Cũng giống như Lam Ngạo yêu Triệu Khả sâu đậm vậy. Nhưng rất tiếc, cô lại không có chị em sinh đôi.
Khoảng 20 phút sau, Trần Hi và Lam Ngạo trở lại. Họ vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Hai người... không đánh nhau chứ?
Hà Hạ Nhi đi đến chỗ Trần Hi, cô lo lắng xem xét xem anh có bị thương chỗ nào không. Thấy hành động ngốc nghếch này của cô, Trần Hi mỉm cười nhẹ xoa đầu cô.
- Bọn anh đâu có trẻ con như vậy? Chúng ta nên về, em cần nghỉ ngơi.
Ánh mắt Trần Hi hiện lên tia sủng nịnh. Hà Hạ Nhi vui vẻ gật đầu. Cô quay lại nhìn Triệu Khả vui vẻ.
- Vậy bọn em trở về phòng bệnh đây. Khi nào em lại sang chơi với chị.
Triệu Khả gật đầu cười. Trần Hi nắm lấy tay Hà Hạ Nhi dắt cô đi. Lam Ngạo đi tới ngồi xuống lại lấy một quả táo ra bắt đầu công việc gọt.
- Hai người không có chuyện gì xung đột chứ?
- Không có! Anh và anh ta chẳng qua là giải quyết nốt việc cá nhân thôi.
Nhìn bộ dáng của Lam Ngạo cô biết chắc anh sẽ không nói nên cũng không hỏi thêm gì. Bỗng dưng, bàn tay ấm của anh đặt lên bụng cô. Ánh mắt Lam Ngạo hiện lên phần tia ôn nhu, dịu dàng. Mái tóc ánh hơi rủ xuống, khóe môi hơi nhếch rồi cúi đầu xuống lắng nghe bụng cô.
- Anh có thể cảm nhận được bảo bối đang nhúc nhích.
- Xạo quá... bụng em còn chưa có to.
Triệu Khả bị sặc cười. Bị cô làm cho bẽ mặt, Lam Ngạo hừm một tiếng rồi ngồi dậy đường hoàng.
- Vậy sau khi sinh bảo bối xong, anh sẽ cho nó theo Lam Khánh để hai chúng ta còn ôn lại chuyện cũ.
Gương mặt cô hơi ửng đỏ. Lam Ngạo bây giờ ngày càng trở lên xấu tính rồi!
_________________
Tại Mộc Gia
Lam Dật và Lam Thiện từ sau khi trở về thì tức tối. Tuy bị thương không nặng nhưng hai người họ vẫn phải để bác sĩ theo dõi xem có để lại di chứng hay không.
"Choang" những tiếng đồ đạc bị đập liên liếp vang lên. Lam Thiện lúc này quá tức tối nên thấy cái gì chướng mắt thì đập. Những người giúp việc cũng không dám lại gần vì sợ mình sẽ bị lôi ra làm thứ chú giận của Lam Thiện.
Trái ngược lại, Lam Dật rất bình tĩnh. Hắn đang suy nghĩ một kế hoạch giết hết cả Lam Gia để rửa hận.
- Anh bình tĩnh lại đi!
Lam Dật bực mình đập bàn. Còn Lam Thiện cũng không vừa, hắn tức tối đứng dậy quát to.
- Mẹ kiếp! Làm sao mà bình tĩnh được. Thằng khốn Lam Ngạo cùng cái Gia tộc Lam Gia đó... hừm ... tốt nhất là hủy diệt sạch bọn chúng!
- Lam Thiện! Tên tiểu tử này quá mất bình tĩnh rồi!
Mộc Tầm từ trong thư phòng đi ra. Ông ta chậm rãi chống gậy đi đến, thẳng tay phang cho Lam Thiện một gậy. Tuy sức lực ra tay của Mộc Tầm rất mạnh nhưng đối với sức Lam Thiện vẫn còn chịu được.
- Hự! Ông ngoại?
- Mày hở ra là vũ lực! Muốn thành công thì phải dùng não mà nghĩ. Mày nhìn Lam Dật xem mà học tập nó.
Lam Thiện bị một trận nên đành lặng im. Mộc Tầm bước đến, vỗ vai Lam Dật
- Đã suy nghĩ xong rồi?
Lam Dật cúi đầu lễ phép.
- Dạ thưa ông ngoại. Người của cháu vừa thông báo, Lam Gia sắp vận chuyển một lô hàng lớn cho ba gia tộc khác. Nếu không nhận được hàng theo đúng hẹn, số tiền phải đền bù sẽ gấp 10 lần. Không những thế, sẽ gây thù với ba gia tộc lớn đó.
Mộc Tầm nghe vậy thì cười to sảng khoái. Đúng là đứa cháu ngoại ông ta tâm đắc. Làm việc gì cũng chu toàn, đặc biệt rất thâm độc hợp với tính cách của ông ta.
- Rất tốt! Quả không hổ danh rất giống mẹ cháu lúc trước. Lam Gia... nhất định sẽ phải sụp đổ...
Danh Sách Chương: