• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nham Thạch khinh thường nói:

- Dân tộc như vậy sao có thể cường đại. Thường dân thì sớm đã bị tửu sắc cùng bài bạc biến thành không ra gì. Ta xem, nếu chiến tranh xảy ra, cái thành này thủ không được vài hôm.

Nham Lực phụ họa theo:

- Chẳng trách gọi là Hắc Ám thành. Ta xem, ngoại trừ quan lại cùng chủ sòng bạc, e rằng thường dân ai nấy sớm muộn cũng táng gia bại sản như Tôn Tháp Nạp đại thúc vậy. Di, các ngươi xem, kia có phải chính là sòng bạc?

Vừa nói, hắn vừa chỉ vào một gian hàng không lớn, nhưng dòng người tới lui lại nhiều nhất. Cửa hàng rõ ràng cũng không có chiêu bài gì, chỉ là trên đại môn có một chữ to, là chữ Lạc Nhật đế quốc nên ba người đều không hiểu được.

Tôn Tháp Nạp thở dài, gật đầu nói:

- Chữ trên cửa chính là chữ “đổ”. Nó chỉ là một tiểu sòng bạc mà thôi, không đáng kể chút nào. Các ngươi nói không sai, các địa phương khác ta không biết, nhưng tại Hắc Ám thành, đại đa số mọi người đều trong trạng thái chán chường, đại đa số nhân công làm, chính là vì có thể kiếm thêm chút tiền nên đều tiến vào sòng bạc. Chúng ta căn bản là không sợ ai đến đánh, ai chẳng biết Giáo đình che chở chúng ta. Chúng ta đều là tín đồ trung thành nhất, thần sẽ phù hộ cho chúng ta.

Nham Lực khinh thường nói:

- Thần nếu có phù hộ cho những người này, chắc hắn cũng bị mù rồi.

Tôn Tháp Nạp đáy mắt hiện lên vẻ giận dữ. Hắn thân là thờ phụng giả nhưng đang phải nhờ cậy nên không dám phản bác Nham Lực, đành tự lẩm bẩm:

- Thiên thần đại nhân, thỉnh ngài khoan thứ cho kẻ ngu đần kia!

A Ngốc nói:

- Tôn Tháp Nạp đại thúc, ngài dẫn chúng ta đến ma pháp sư công hội trước, sau đó ta sẽ lấy tiền trả nợ cho ngài.

Tôn Tháp Nạp vừa muốn đáp ứng, lại bị Nham Thạch ngăn cản, nháy mắt với Nham Lực, sau đó kéo A Ngốc sang một bên. A Ngốc nghi hoặc hỏi:

- Nham Thạch đại ca, ngươi làm gì vậy? Ta đã đáp ứng Tôn Tháp Nạp đại thúc thì nhất định phải làm được. Ngươi đừng khuyên ta, ta tin tưởng Tôn Tháp Nạp đại thúc sẽ không lừa gạt.

Nham Thạch mỉm cười, nói:

- Ngươi gấp cái gì, ta có nói không cho ngươi giúp Tôn Tháp Nạp trả nợ đâu, chỉ bất quá, tiền này không thể do ma pháp sư công hội bỏ ra, dù sao đây cũng là khoản nợ bài bạc, mặc dù ngươi là vì muốn giúp người, nhưng có khả năng sẽ ảnh hưởng đến danh dự ma pháp sư công hội, sẽ không tốt. Chuyện này, hay là chúng ta tự mình giải quyết đi.

A Ngốc ngẩn người:

- Sao, đại ca có tiền ư?

Nham Thạch thần bí cười, chỉ chỉ vào sòng bạc, nói:

- Mặc dù ta không có, nhưng trong đó có a! Nếu là sòng bạc đã lấy đi gia sản Tôn Tháp Nạp, thì hãy để sòng bạc trả nợ giúp hắn.

A Ngốc gãi gãi đầu, hắn không rõ lắm ý của Nham Thạch, nghi hoặc hỏi lại:

- Đại ca, ý ngươi là kêu ta đi đánh bạc phải không? Tối qua ngươi không phải nói đánh bạc sẽ rất hại người sao? Chúng ta sao có thể chơi chứ?

Nham Thạch giải thích:

- Đánh bạc quả thật hại người, nhưng nếu chúng ta có thể liên tục thắng, tự nhiên sẽ không bị hại. A Ngốc, ngươi vận dụng Sanh Sanh biến hẳn là có thể khống chế rất nhiều đồ vật. Đến lúc đó, đi vào sòng bạc, ngươi chỉ cần nghe ta chỉ huy là được. Ta cam đoan ngươi có thể thắng được khoản nợ của Tôn Tháp Nạp.

A Ngốc rất tin tưởng Nham Thạch liền gật đầu nói:

- Tốt lắm đại ca, ta nghe lời ngươi.

Hai người vừa trở lại cạnh Tôn Tháp Nạp. Hắn sắc mặt tái nhợt, cúi đầu không nói gì. Nham Thạch nói:

- Tôn Tháp Nạp đại thúc, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi trả nợ. Nhưng giờ ngươi dẫn chúng ta đi vào gian sòng bạc kia xem một chút. Chúng ta muốn nhìn xem sòng bạc này đến tột cùng là như thế nào hại người.

Tôn Tháp Nạp cuống quít khoát tay nói:

- Không, không, ta không đi đâu, nơi đó là nơi hại người a! Ta cả đời này cũng không muốn vào đó lần nữa.

Nham Thạch an ủi:

- Đại thúc, ngài yên tâm, chúng ta không phải kêu ngài đánh bạc, chỉ là muốn ngài dẫn đi xem sòng bạc chút thôi.

Nói xong liền kéo Tôn Tháp Nạp, đồng thời nháy mắt với Nham Lực và A Ngốc. Bốn người cùng đi đến sòng bạc.

Nham Thạch nghĩ thầm:

“ Nếu Tôn Tháp Nạp từng là đại phú thương, chắc chắn sẽ đến những sòng bạc cao cấp, loại tiểu sòng bạc ven thành thị này hẳn sẽ không đến, nên tự nhiên nơi này cũng sẽ không ai nhận ra hắn.”

Vừa vào cửa, lập tức có hai gã người hầu ra đón. Bọn họ vừa nhìn thấy trang phục ma pháp sư trên người A Ngốc, nhất thời gật đầu cúi người dẫn bốn người đi vào. Quả nhiên không ai chú ý tới Tôn Tháp Nạp..

- Mấy vị đại gia, các ngươi muốn chơi trò gì? Ta có thể giới thiệu chút.

Mới vừa rồi ở ngoài còn nói sau này nhất quyết sẽ không bao giờ đánh bạc nữa, nhưng Tôn Tháp Nạp vừa tiến vào sòng bạc, nghe tiếng quát tháo quen thuộc, âm thanh các loại đổ khối va chạm, hắn dường như lại muốn sôi trào, đáy mắt không ngừng hưng phấn sáng lên.

A Ngốc ba người là lần đầu tiên đến loại địa phương này, đều có chút mờ mịt. Nham Thạch nói với người hầu:

- Ngươi không cần phải đi cùng chúng ta. Chúng ta trước tùy tiện xem một chút, sau đó mới quyết định chơi cái gì.

Hắn trước mặc dù nói với A Ngốc chính mình có khả năng thắng chắc nhưng kỳ thật chỉ là bởi vì hắn có lòng tin tuyệt đối với công lực của A Ngốc. Hắn tin bất luận trò nào cũng có khả năng thay đổi kết quả. Đối với cờ bạc, Nham Thạch luôn căm ghét, chuyện như của Tôn Tháp Nạp hắn đã nghe không ít. Mục đích của hắn chính là muốn phá đổ gian sòng bạc này. Quay đầu hỏi Tôn Tháp Nạp đang rất hưng phấn:

- Tôn Tháp Nạp đại thúc, nơi này trò nào kiếm tiền nhanh nhất?

Tôn Tháp Nạp không chút do dự đáp:

- Đương nhiên là luân bàn, chính là vòng tròn lớn có nhiều người vây xung quanh ở bên kia. Các ngươi xem, trên vòng tròn tổng cộng có 100 phần, chia làm 2 màu trắng, đen. Mỗi một phần có một con số tương ứng, bên cạnh bàn lớn là nơi đặt cược. Sau khi ngươi chọn thì đến đó để đặt cược. Bình thường sẽ chọn trắng hoặc đen là nhiefu nhất. Như thế có 50% tỷ lệ thắng tiền. Sau khi luân bàn chuyển động, người của sòng bạc sẽ thả một hạt châu vào, hạt châu cũng sẽ theo luân bàn rất nhanh chuyển động. Khi luân bàn dừng lại, hạt châu dừng lại tại phần có màu nào thì người chọn màu đó sẽ thắng. Bất quá, bởi vì tỷ lệ thắng lớn nên tỷ lệ tiền ăn lại không quá cao, một ăn một.

A Ngốc hỏi:

- Vậy sao đại thúc lại nói luân bàn này thắng tiền nhanh nhất chứ?

Nhắc tới đến đánh bạc chính là “chuyên môn” của Tôn Tháp Nạp, hắn thao thao nói:

- Ta nói như vậy đương nhiên là có đạo lý, luân bàn không riêng chỉ có thể đổ hắc bạch, mà còn có thể đổ điểm. Bình thường sòng bạc đều có thể chọn 3, 5, 7, 9, 10 lần. Nói cách khác, cuối cùng viên cầu dừng tại phần có con số 3 thì người thắng có thể được gấp 3 lần tiền cược, chọn 5 có thể thắng được 5 lần. Nếu mà chọn 10 thì sẽ được gấp 10 lần a! một kim tệ có thể biến thành 10 kim tệ đó. Đây cũng không phải tỉ lệ ăn cao nhất, cao nhất là 25 cơ.

Nham Thạch gật đầu:

- Quả thật tỷ lệ ăn rất cao. A Ngốc, ngươi đem tiền Tạp Trung Hội Trưởng đưa cho ta, ta đi đổi.

Nham Lực hoảng sợ kéo tay Nham Thạch:

- Đại ca, ngươi làm gì, ngươi thật sự chạy đến đây đánh bạc sao? Vậy cuộc sống sau này của chúng ta….

Nham Thạch mỉm cười, nói:

- Đại ca tất có mục đích, ngươi yên tâm đi. A Ngốc, đưa ta.

A Ngốc do dự một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng Nham Thạch, đưa túi tiền cho hắn.

Nham Thạch được Tôn Tháp Nạp dẫn xuống nơi đổi tiền. Trong chốc lát, đã trở về, hắn theo sau là một gã người hầu bưng một khay lớn chất đầy thẻ tiền màu tím.

Tôn Tháp Nạp há mồm cứng lưỡi nói:

- Nguyên lai các ngươi có nhiều tiền như vậy a, một thẻ tiền màu tím đại biểu cho 5 kim tệ a!

Đổ khách chung quanh nhìn thấy khay tiền cũng đều sợ hãi than, hiển nhiên đã coi A Ngốc mấy người trở thành đại đổ khách. Một nam tử nhỏ gầy tiến đến cạnh Nham Thạch, thấp giọng nói:

- Đại gia, nếu ngài có nhiều tiền như vậy, tại sao lại ở nơi này chứ, hãy đến sòng bạc Kim Phúc của chúng ta đi. Chúng ta nơi đó phục vụ chính là nhất lưu, còn có các cô nương xinh đẹp hầu hạ ngài, chỉ cần ngài xuất giá, bất cứ gì chúng ta cũng có thể thỏa mãn ngài.

Nham Thạch trong lòng vừa động, liếc hắn một cái, nói:

- Chúng ta nếu đã tới đây, trước nên ở đây chơi đã, đợi chốc nữa, nếu thắng tiền chúng ta sẽ qua chỗ ngươi.

- Hảo, hảo, ta đây trước hết chúc đại gia ngài kỳ khai đắc thắng.

Hán tử nhỏ gầy quyến rũ nói. Nói xong rất nhanh xâm nhập vào đám người biến mất không thấy đâu.

Nham Thạch đi tới cạnh A Ngốc, thấp giọng nói:

- Đi, chúng ta đến chỗ luân bàn kia chơi.

Nói xong liền đi đến phía luân bàn.

A Ngốc bất đắc dĩ, đành phải cùng Nham Lực theo qua. Tôn Tháp Nạp hưng phấn đi cạnh Nham Thạch, vừa đến trước luân bàn, mọi người bên cạnh nhất thời mau tránh ra, để lại một khoảng trống cho họ.

Ở tiểu sòng bạc này, thường dùng ngân tệ làm đơn vị đánh bạc, thậm chí một ít bình dân có mấy chục đồng tệ cũng qua chơi. Chứng kiến Nham Thạch đại hào khách như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ mau tránh ra, xem một chút người nọ sẽ vung tiền đổ pháp ra sao.

A Ngốc mấy người vây quanh trước luân bàn, Nham Thạch ghé sát tai A Ngốc thì thầm:

- Tẹo nữa ta chọn cái gì, ngươi dùng chân khí khống ché viên cầu rơi vào nơi đó, bất quá ngàn vạn lần đừng để phát ra quang mang đấu khí. Tốt nhất là thông qua mặt đất truyền đấu khí vào cái trụ kia.

Thật ra Nham Thạch cũng có thể miễn cưỡng tự làm được, nhưng để cho chắc ăn nên để cho A Ngốc thi hành.

Nhà cái khó gặp đại đổ khách, nghĩ thầm, nhất định phải làm cho mấy tên này thua sạch sẽ.

Cao giọng hô:

- Mau đặt! Đặt rồi thì mau rời tay a.

Các tiểu đổ khách đều đã chọn cửa, nhưng Nham Thạch vẫn chưa, hắn lần nữa ghé tai A Ngốc nói:

- Ngươi trước thử khống chế viên cầu dừng tại số 55 xem có được hay không.

A Ngốc khẽ gật đầu.

Nhà cái thấy bọn họ không tham dự thì có chút thất vọng nhưng vẫn hạ lệnh xoay luân bàn.

Một bên các đổ khách không ngừng cao giọng hô con số mình đã chọn, la hét liên tiếp, luân bàn rất nhanh quay tròn. Nhà cái thả tiểu cầu vào, tiểu cầu không ngừng nảy qua các con số khiến đổ khách không ngừng kêu “ối chao”.

A Ngốc cúi đầu, ao choàng ma pháp sư hoàn toàn che kín thân thể hắn. Hắn nhắm mắt lại, thúc dục Sanh Sanh chân khí, hoàn toàn thu liễm quang mang, dùng đấu khí cẩn thận dò xét luân bàn.

Đấu khí vừa tiến vào đế luân bàn, hắn không khỏi hoảng sợ, bởi vì, thông qua khí cơ cảm ứng, hắn phát hiện trong luân bàn có người. A Ngốc mặc dù không rõ tại sao có người, nhưng hắn biết không nên để người đó phát hiện ra đấu khí của mình, cẩn thận thúc dục đấu khí lách sang bên cạnh tiếp tục dò xét bên trong luân bàn. Lúc này, luân bàn chuyển động đã chậm lại, A Ngốc dùng vô hình đấu khí lặng lẽ khống chế tiểu cầu nhảy lên, luân bàn dần dần đình chỉ, nhưng tiểu cầu vẫn còn đang không ngừng nhảy. Tất cả đổ khách đều căng mắt nhìn, cùng đợi tiểu cầu dừng lại.

Tiểu cầu tốc độ chậm dần, rốt cuộc, nhảy lên một chút, dừng lại tại con số 55. Nhà cái có chút kỳ quái, lần này hắn phát tín hiệu rõ ràng là số 68, như thế nào lại biến thành 55, cái tên phía dưới làm ăn kiểu gì vậy.

Phương pháp lừa gạt trò luân bàn này rất đơn giản. Phía dưới luân bàn an bài một người. Hắn từ phía dưới cũng có thể chứng kiến mã số luân bàn. Nhà cái trước khi quay, sẽ phát cho hắn tín hiệu. Hắn sẽ dựa theo tín hiệu đặt một khối sắt tương ứng dưới luân bàn. Khi luân bàn chuyển động, tiểu cầu tự nhiên sẽ bị khối sắt hút, đến 80% chuẩn xác như tín hiệu đã định. Nhằm tăng khả năng khống chế, bình thường sẽ đặt đến mấy khối sắt tại những con số không hoặc ít người cược, như vậy, sòng bạc chỉ có thể thắng chứ không thua.

Một gã đổ khách đột nhiên kêu lên sung sướng:

- Ta trúng, ta trúng, ta đặt trúng 5 lần. Mau….mau đưa tiền. Ta đặt một kim tệ a. Ha ha…ha ha…ha ha.

Nham Thạch cũng đồng dạng mừng rỡ:

“Mình phán đoán quả nhiên không sai, A Ngốc quả thật có năng lực này”

Nhà cái sắc mặt không đổi, sai lầm nho nhỏ này miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận, 5 kim tệ không đáng kể chút nào, dù sao đại đa số vẫn thua. Hắn quan tâm nhất chính là vị đổ khách có hơn một ngàn kim tệ kia. Thu hồi tiểu cầu, phân phó thủ hạ trả tiền thắng cược cho đổ khách.

Nhìn về phía Nham Thạch nở nụ cười nghề nghiệp, hỏi dò:

- Vị đại gia này, ngài không chơi sao?

Nham Thạch nói:

- Tới đây đương nhiên sẽ chơi, ngươi chuẩn bị bàn tiếp theo đi, ta muốn đặt cược.

Nhà cái trong lòng mừng thầm, đem luân bàn điều chỉnh cho tốt. Lúc này cũng đã hoàn xong tiền cho khách, hắn cao giọng nói:

- Hảo, bắt đầu đặt cược, nhiều ăn nhiều a.

Đổ khách đều đặt cược tại các số bản thân cho là có khả năng nhất. Nham Thạch từ người hầu phía sau lấy ra hai thẻ tiền, đặt vào số 13, nói:

- Ta cược độc hào

Nhà cái trong lòng thầm mắng, người này nhất định là một đứa ngốc, cho dù ta không động tay chân, ngươi cũng không thể trúng a.

- Hảo, mau rời tay.

Nhà cái dùng sức quay tròn luân bàn, tay phải nhanh chóng đưa xuống dưới xuất ra mấy con số, sau đó thả tiểu cầu vào luân bàn.

A Ngốc chăm chú tinh thần nhìn chằm chằm luân bàn chuyển động rất nhanh. Hắn cũng không sốt ruột khống chế tiểu cầu, khống chế quá sớm cũng không tạo ra tác dụng gì còn khiến mọi người hoài nghi. Tiểu cầu không ngừng nhảy lên, khi luân bàn sắp dừng lại, A Ngốc lại lặng lẽ dụng đấu khí quấn lấy tiểu cầu. Khi tiểu cầu nhảy đến vị trí 13 thì khéo léo dừng lại. Lực hút của khối sắt sao có thể so với đấu khí chứ.

Nhà cái trợn mắt há hốc nhìn tiểu cầu quả thật rơi xuống vị trí số 13, thì thào nói:

- Không có khả năng, không có khả năng a!

Mới vừa rồi hắn thủ thế, kêu đặt khối sắt vào số 12 và 14, như vậy tiểu cầu bị hai bên hút không thể rơi vào số 13, nhưng sự thật lại….

Tôn Tháp Nạp kinh hô một tiếng, lớn tiếng la lên

- Chúng ta trúng, chúng ta trúng rồi, mau, mau đem tiền đến.

Nhà cái bình tĩnh chỉ huy thủ hạ đem thẻ tiền trả cho Nham Thạch. Hai thẻ tiền màu tím tương đương 10 kim tệ, gấp 25 lần chính là 250 kim tệ a!

Nham Thạch mỉm cười, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn. Hắn cầm khay tiền từ người hầu, đưa tất cả thẻ tiền cho nhà cái, thản nhiên nói:

- Ta đặt toàn bộ vào số 36.

Nhà cái biến sắc, nếu như quả thật trúng, gấp 25 lần là một con số rất lớn a!

Hắn quay đầu thấp giọng nói với thủ hạ vài câu. Tên thủ hạ rất nhanh tìm cách thoát khỏi đám người.

Đổ khách chung quanh thấy vậy đều thu tay lại, chăm chú nhìn Nham Thạch và nhà cái.

Nham Thạch nói với nhà cái:

- Nếu những người khác không đặt cược, vậy bắt đầu đi.

Bởi vì đã có hai lần sai lầm, nhà cái trong lòng đã mất đi tin tưởng. Lúc này tên thủ hạ lúc trước rời đi đã dẫn theo một trung niên nhân ục ịch quay lại. Nhà cái liếc nhìn trung niên nhân một cái, trung niên nhân khẽ gật đầu. Nhà cái nói:

- Hảo, mau rời tay.

Lại một lần nữa quay tròn luân bàn.

Trung niên nhân ục ịch ánh mắt khóa chặt trên người Nham Thạch, không chút buông lỏng.

Tiểu cầu vừa được thả vào, Nham Thạch không thèm để ý. Luân bàn dần dần chậm lại, A Ngốc lại khống chế tiểu cầu chuẩn xác rơi vào con số 36.

Toàn trường xôn xao, nhà cái ngơ ngác. Hắn rõ ràng đã sai đặt hơn 10 khối sắt xung quanh con số 36, nhưng cuối cùng kết quả vẫn như cũ bị đối phương đặt trúng. Hắn run rẩy, 1250 kim tệ, gấp 25 lần là hơn 3v kim tệ a!

Trung niên nhân ục ịch đi tới cạnh nhà cái, trong mắt hàn mang lóe lên, gắt gao nhìn chằm chằm Nham Thạch, lạnh lùng nói:

- Bồi tiền!

Nhà cái sợ hãi đáp ứng một tiếng, bồi tiền cho Nham Thạch.

Nham Thạch cũng không thu hồi lại, mỉm cười nói:

- Xem ra ta hôm nay vận khí cũng không tệ, hay là lần nữa chọn số 36, độc hào, cược toàn bộ.

Nhà cái toàn thân mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã phịch xuống.

Trung niên nhân ục ịch trầm giọng nói:

- Huynh đệ, có lúc thích nhưng cũng không nên tiếp tục. Không nên vì lòng tham nhất thời mà sai lầm.

Ý tứ hắn nói đã vô cùng rõ ràng, cảm giác được hỏa vị dày đặc. Đổ khách chung quanh cũng không dám tiếp tục đặt cược, lẳng lặng nhìn Nham Thạch và trung niên nhân ục ịch.

Nham Thạch cười lạnh:

- Sao, sòng bạc này còn hạn chế đổ khách đặt cược? Này có chút không đúng a. Ở đây có 31250 kim tệ, chẳng lẽ không cho ta đặt sao?

Trung niên nhân ục ịch trong lòng biết hôm nay gặp phải cao thủ. Nếu như lần này lại bị đối phương đặt trúng, sẽ phải bồi gần 8v kim tệ, lượng này sòng bạc hắn không thể gánh nổi. Lớn tiếng nói:

- Các vị bằng hữu, hôm nay sòng bạc chúng ta có việc tạm thời đóng cửa, thỉnh các vị hôm khác trở lại.

Từ trong sòng bạc đi ra mấy chục kiện tráng đại hán, trong tay đều cầm mộc côn, chậm rãi quây tụ lại đây.

Các đổ khách thấy sự tình không ổn, đều rời đi, bọn họ phần lớn là tiểu thương, sợ nhất gặp phải phiền toái. Ai cũng đều biết, có thể làm chủ sòng bạc, phía sau ắt có ô to dù lớn.

Nham Thạch kéo Nham Lực đang rất tức giận, xoay người nói với Tôn Tháp Nạp:

- Đại thúc, ngài ra ngoài chờ chúng ta đi.

Tôn Tháp Nạp sắc mặt tái nhợt đang ước gì hắn nói như thế, nghe vậy liền vội vã chạy ra ngoài.

A Ngốc mỉm cười nhìn Nham Thạch, Nham Thạch, không hề lên tiếng. Trong chốc lát, ngoại trừ A Ngốc ba người, đổ khách đều đã rời đi hết.

Trung niên nhân ục ịch hạ lệnh đóng cửa đại môn.

Mấy chục đại hán vây quanh A Ngốc ba người. Hắn nhìn một chút trang phục ma pháp sư của A Ngốc, lạnh lùng nói:

- Ba vị chắc không phải người địa phương, bất quá nếu đã tới đây chính là khách nhân. Nếu như các ngươi nguyện ý, có thể cầm tiền thắng cược lập tức rời đi. Nếu như còn muốn tiếp tục, ta vẫn như cũ phụng bồi.

Mặc dù 3 vạn kim tệ đối hắn mà nói cũng đã là một con số không nhỏ, nhưng lão gian hoạt hắn cũng hiểu được mấy người này hẳn không dễ đối phó, nhất là đối phương còn có một gã ma pháp sư. Mặc dù hắn ở thành đông này nhưng lợi hại của ma pháp sư công hội hắn cũng thấm được.

Nham Thạch ha ha cười, nói:

- Đương nhiên tiếp tục! Vậy thỉnh bắt đầu đi.

Trung niên nhân ục ịch nói:

- Ta là lão bản ở đây, người khác đều gọi ta Phì thúc. Mặc dù trong các ngươi có một vị là ma pháp sư cao quý, nhưng nơi này là Hắc Ám thành, nếu như không muốn chết thì hãy lập tức rời đi

Nham Thạch hừ lạnh:

- Nếu như chúng ta không rời đi thì sao?

Phì thúc thịt thừa trên mặt run nhè nhẹ, hai tròng mắt nhỏ dài mị lên, hung quang không ngừng lóe ra, lạnh lùng nói:

- Ta đây cũng chỉ có thể tống các ngươi lên đường. Lên cho ta, trước hết giết tên ma pháp sư kia.

Mấy chục đại hán đồng thời hét vang vọt lên. Trong đó hơn 10 người đều là đánh về phía A Ngốc.

A Ngốc sao thèm đặt đám đại hán nhỏ yếu đó vào mắt. Sanh Sanh chân khí nhập vào cơ thể, đấu khí đậm đặc tràn ngập toàn thân, đám đại hán vọt tới cách hắn ba thước liền bị chấn bay ra ngoài.

Nham Thạch và Nham Lực cũng không lấy ra binh khí, quyền cước gia tăng, nhanh gọn đánh đám đại hán ngã trái ngã phải.

Ba người cũng không có hạ sát thủ, nhưng trong chốc lát, đám đại hán đó ngã rạp hàng loạt, trên mặt đất không ngừng rên rỉ, mất đi năng lực chiến đấu.

Phì thúc trên mặt thịt thừa run rẩy không ngừng, nhưng hắn cũng không có sợ hãi, nhìn khí thế hung hăng của Nham Thạch huynh đệ, giận dữ hét:

- Các ngươi có dũng khí đến nơi này làm loạn, không sợ chết sao?

Ô quang chợt lóe, Nham Lực đại búa đã ghì lên cổ Phì thúc, hắc hắc cười nói:

- Muốn chết? Ta xem người chết chính là ngươi.

Nham Thạch nói:

- Ngày thường ngươi cũng gian trá lấy đi không ít mồ hôi nước mắt của người khác. Hôm nay không lấy đươc tý huyết của ngươi, chúng ta cũng sẽ không đi. Ân, quy mô sòng bạc loại này, ngươi chắc cũng phải có đến 10v kim tệ chứ nhỉ.

Chiến phủ ùn ùn tuôn ra lãnh khí khiến Phì thúc tái nhợt, run rẩy nói:

- Ngươi, các ngươi muốn thế nào? Ta….ta là thân thích của Thành Chủ đó. Hiện tại dừng lại ta còn có thể hướng Thành Chủ cầu tình tha cho các ngươi một mạng.

Nhìn mập mạp nghiêm mặt, A Ngốc cau mày:

- Nham Thạch đại ca, chúng ta xử lý hắn như thế nào?

Nham Thạch mỉm cười:

- Đã mở ra sòng bạc thì không ai là người tốt cả, giết hắn cũng không quá đáng.

Nham Lực phối hợp đem chiến phủ áp xuống. Luôn luôn sống an nhàn sung sướng Phì thúc bị đè ép nhất thời ngã ngồi trên mặt đất, chiến phủ khí thế mạnh mẽ đã cắt một đường trên cổ hắn, trận trận đau đớn không chịu được, hắn sợ hãi.

- Đừng, đừng giết ta. Ta sẽ đưa tiền.

Đối với hắn mà nói, tính mạng so với tôn nghiêm thì trọng yếu hơn nhiều.

Nham Thạch hừ lạnh, nói:

- Không giết ngươi….cũng có thể, bất quá, ngươi phải đem tất cả gia sản hiến cho chúng ta mới được.

Phì thúc liên thanh nói:

- Được, được, ta cho các ngươi 5 vạn kim tệ, đó là toàn bộ tài sản của ta rồi.

Nham Thạch nhìn lại quy mô sòng bạc, chừng 300-400 thước vuông, lắc đầu, nói:

- Ngươi một điểm thành ý cũng không có! 5 vạn? Ngươi tưởng chúng ta là ăn mày sao? Như vậy đi, ngươi đưa chúng ta 10 vạn kim tệ, chúng ta lập tức rời đi, bất quá, sòng bạc này sẽ không được mở nữa, nếu không lần sau đến chúng ta sẽ trực tiếp lấy đầu ngươi.

Phì thúc méo mặt khóc:

- Các ngươi, các ngươi muốn mạng ta a! Ta nơi nào có nhiều tiền như vậy!

Nham Thạch nói:

- Quy mô sòng bạc như này, 10 vạn kim tệ còn là ít. Nhanh! lấy tiền ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.

Phì thúc vẻ mặt đau khổ nói:

- Ta nơi này thu vào mặc dù còn có thể, nhưng đại bộ phận đều đưa lên Thành Chủ, căn bản thừa lại cho mình không được bao nhiêu. Đại gia, ngươi hãy bỏ qua cho tiểu nhân đi.

Phì thúc rơi lệ đầy mặt làm A Ngốc lại mềm ra, nói:

- Đại ca, thế là được rồi.

Nham Thạch liếc nhìn A Ngốc, than nhỏ:

- A Ngốc, ngươi chẳng lẽ đã quên Tôn Tháp Nạp đại thúc bị bọn quỷ này hút máu đến mức phải tự sát sao? Ta thấy 10 vạn kim tệ cũng không tính là nhiều.

Nhớ tới bộ dạng khổ sở của Tôn Tháp Nạp tối qua, A Ngốc nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa.

Nham Lực đã có chút không nhịn được, trong tay chiến phủ gõ xuống, Phì thúc cánh tay phải lập tức bị gãy, kịch liệt đau đớn, hắn gào thét như heo bị chọc tiết, không ngừng lăn lộn.

Nham Thạch trừng mắt nhìn Nham Lực, trầm giọng nói:

- Tiền hay mạng! Ngươi tự mình chọn đi.

Phì thúc đau đớn, cắn răng nói:

- Ta….ta đưa…ta đưa.

Nói song, run rẩy luồn tay vào trong ngươi lấy ra một thẻ thiếp đưa qua.

Nham Thạch cầm thẻ thiếp, chỉ thấy trên thẻ thiếp màu đen này có rất nhiều kí hiệu quái dị.

- Đây là cái gì?

Phì thúc nói:

- Đây là ma tinh tạp thông dụng trên cả nước, phía trên có ghi toàn bộ gia sản của ta, đến ngân khố ở đâu cũng có thể lấy tiền. Tổng cộng là hơn 10 vạn kim tệ, đều cho các ngươi hết. Thả ta ra đi.

Đồ vật này Nham Thạch lần đầu tiên nhìn thấy, có chút nghi hoặc lật qua lật lại. A Ngốc tiến đến, cảm thụ ma pháp năng lượng cực kỳ yếu ớt, nói:

- Thẻ thiếp này được chế tạo từ kim loại đặc thù, hơn nữa cũng có năng lượng ba động yếu ớt, hẳn là là thật. Đại ca, chúng ta đi thôi.

Kỳ thật A Ngốc cũng không thể xác định thẻ thiếp đó là thật hay giả nhưng không khí trong sòng bạc hiện giờ làm A Ngốc rất không thoải mái, nhất là tiếng rên rỉ kia khiến nội tâm hắn tràn ngập mâu thuẫn. Biết rõ đám người này cũng không phải tốt đẹp gì, nhưng hắn lại không đành lòng chứng kiến bọn họ thống khổ.

Nham Thạch gật đầu nói:

- Tốt lắm, chúng ta đi. Phì thúc, ngươi nhớ kỹ cho ta, một lần nữa khai trương sòng bạc, thì cẩn thận cái đầu heo của ngươi.

Đúng lúc này, đại môn sòng bạc đột nhiên mở ra. Một đội binh lính toàn thân hắc giáp cùng một gã tướng lãnh vọt vào. Phì thúc vừa thấy liền nhất thời mừng rỡ.

- Mã Duệ tướng quân, ngươi mau mau cứu ta a! Đám cường đạo này muốn cướp tài sản của ta.

Người được Phì thúc xưng là Mã Duệ tướng quân nhíu nhíu mày, nhìn người la liệt nằm dưới đất, phẫn nộ quát:

- Các ngươi từ đâu đến, dám giương oai tại Hắc Ám thành chúng ta.

Đám binh linh thủ hạ đều rút ra binh khí, rất nhanh vây quanh Ngốc ba người.

A Ngốc ba người trong lòng đồng thời cả kinh, đám binh lính đó mặc dù thực lực không mạnh, nhưng chính là đại biểu cho quân đội. Nếu như phát sinh xung đột, ắt sẽ ảnh hưởng đến mục đích chính của bọn họ.

A Ngốc trong lòng đột nhiên hiện lên một đạo linh quang, nhanh chóng nói:

- Vị đại ca này, chúng ta vốn là tới đây đánh bạc, nhưng sòng bạc lại giở trò gian trá, cho nên chúng ta mới bắt họ bồi thường tổn thất.

Nói xong, liền một cước lật ngược luân bàn, lộ ra nhân viên sòng bạc đang run rẩy dưới đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK