• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- ------------------------

Hôn ước từ nhỏ?

Đôi môi Phó Ấu Sanh khe khẽ nhếch lên.

So với bộ dáng bận tâm vẫn còn nhéo Ân Mặc vừa rồi, sau khi nghe thấy lời này, cô trực tiếp buông tay ra.

Giây tiếp theo.

Tay còn chưa kịp buông ra, thì đã bị Ân Mặc nắm ngược trở lại.

Hoàn toàn không quan tâm vẻ mặt bị tổn thương kia của Nhan Thuần Thuần.

Ấn đường nhíu thật sâu, ngữ điệu lạnh lùng lãnh đạm: "Ông nội chưa từng nhắc tới hôn ước từ nhỏ gì đó với cháu, hiện tại cháu đã kết hôn, thỉnh cầu chú Nhan sau này đừng nhắc lại nữa."

Người nói bọn họ đính hôn từ nhỏ chính là cha của Nhan Thuần Thuần.

Cha Nhan bị một tiểu bối khiển trách một cách không chút lưu tình, trên mặt có chút không nén được giận.

Nhưng nghĩ đến thân phận lúc này của Ân Mặc, đương nhiên không dám ở trước mặt anh r vẻ trưởng bối gì cả.

Đều là cáo già, cha Nhan lập tức chuyển đề tài: "Cháu trai nói đúng lắm, chú nói giỡn thôi."

"Vị này chính là cháu dâu à, rất xứng đôi với cháu trai."

Ân lão phu nhân cũng cảm thấy thế giao này không biết nói chuyện cho lắm.

Ở lại nước ngoài nhiều năm như vậy, ngay cả lễ phép cơ bản đều không còn nữa.

Thật sự đã học được bản lĩnh ăn nói xằng bậy một cách thẳng thắn kia của người nước ngoài ở nước nào đó.

Trước mặt cháu trai cháu dâu bà, nhắc tới hôn ước từ nhỏ cái gì chứ.

Tạm thời không nói chuyện này không có chủ định, cho dù có chủ định, vậy cũng là chuyện của trước đây rồi.

Biết rõ nàng dâu của Ân Mặc đang ở trước mặt, còn nói hươu nói vượn.

Ân lão phu nhân chống gậy, nhìn Nhan Thuần Thuần đang dùng loại ánh mắt thay lòng đổi dạ nhìn cháu trai nhà mình, cảm thấy có chút cay mắt.

Trực tiếp nói: "A Mặc, chẳng phải hôm nay phải đi cùng Ấu Ấu trở về nhà mẹ đẻ sao, đừng chậm trễ nữa, mau đi đi, ở nhà không cần các cháu."

Ân phu nhân cũng tiến lên nắm tay Phó Ấu Sanh, đưa bọn họ ra cửa: "Mẹ đã sớm chuẩn bị xong quà cho nhà thông gia rồi, ở chỗ Ân Mặc, các con đừng quên nhé."

"Vâng ạ, cảm ơn mẹ."

Ân Mặc đi theo sau mẹ và vợ nhà mình, khi đi ngang qua một nhà Ân gia kia, thậm chí không thèm liếc nhìn.

Nhan Thuần Thuần cắn môi: "Anh Mặc......"

Cuối cùng.

Bước chân của Ân Mặc dừng lại.

Sau đó đột nhiên nhìn về phía cô ta.

Dưới ánh mắt mong đợi của Nhan Thuần Thuần.

Người đàn ông nhếch môi, ngay trước mặt tất cả mọi người ở đây, vân đạm phong khinh phun ra một câu: "Nhan tiểu thư, chúng ta thật sự không thân, làm phiền sau này xin gọi tên của tôi."

Sau đó gật đầu với những trưởng bối khác: "Xin lỗi không tiếp được."

Nhan Thuần Thuần muốn đuổi theo ra ngoài để giải thích, lại bị cha Nhan giữ lại: "Thuần Thuần, đừng làm càn."

Ân lão phu nhân ngồi trên ghế chủ bị đem tất thảy nhìn ở trong mắt, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với con trai nhà mình: "Đứa con trai mà con sinh ra này giống hệt con ở mặt này, khát vọng sống sót khi đối mặt với vợ rất mạnh."

Ân Lâm luôn cảm thấy lời này có mẹ ông rất thâm thúy.

Khát vọng sống sót của ông càng mạnh hơn: "Mẹ, khát vọng sống sót của con khi đối mặt với mẹ càng mạnh hơn."

Ân lão phu nhân ngạo kiều khẽ hừ một tiếng: "Vậy con thật đúng là con trai ngoan có vợ quên mẹ già đấy."

Ân Lâm: "......"

Lão phu nhân ngay sau đó tán gẫu cùng mấy chị em già, phớt lờ đứa con trai này.

Bên này.

Phó Ấu Sanh đi ở phía trước cùng Ân phu nhân.

Ân phu nhân chủ động giải thích với Phó Ấu Sanh: "Gia đình đó là giao tình thế hệ của ông cụ trước đây, ông cụ qua đời, gia đình họ chuyển ra nước ngoài thì không còn giao tình gì nữa, chẳng qua hai năm nay về nước định cư, lại thành hàng xóm cũ."

"Con gái của Nhan gia không có quan hệ gì với Ân Mặc, cho dù đính hôn từ nhỏ cũng không thể chọn Nhan gia, con bé đó lúc nhỏ không đáng yêu."

Câu cuối cùng này, là Ân phu nhân nhỏ giọng nói bên tai Phó Ấu Sanh.

Vốn dĩ Phó Ấu Sanh bởi vì câu hôn ước từ nhỏ này, trong lòng vẫn có chút khúc mắc.

Sau khi nghe được lời đó của mẹ chồng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cuối cùng cũng không còn căng ra nữa: "Mẹ, cảm ơn mẹ."

Cô hiểu rõ mẹ chồng là vì dỗ cô.

Ân phu nhân thấy tâm trạng cô đã khá hơn, lúc này mới tươi cười: "Mẹ thực sự không nói bừa, lần này con về nhà nhớ phải mang theo về mấy tấm hình hồi nhỏ của con, mẹ muốn dán lên tường phpngf các con."

"Sau này chờ đến lúc con mang thai dọn về nhà cũ ở, thì ngày ngỳ nhìn ảnh hồi nhỏ của con và Ân Mặc, bé cưng chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn cả hai đứa!"

Là mẹ chồng ruột.

Ba câu không thể tách rời chuyện mang thai.

=================

Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK