Mai Thi nghe thế bèn hừ mũi khinh khỉnh, tố cáo anh đã từng chê Hề Hiểu xấu xí, chị Tề đồng lõa gật đầu làm chứng, Hề Kỉ Hằng trợn mắt giận dữ không chịu thừa nhận, còn uy hiếp mọi người, bắt họ không được kể lại chuyện này khi một vài năm nữa Hề Hiểu lớn lên, vì nó sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai chú cháu.
Giản Tư và những người khác cùng bật cười, không ngờ có một ngày cô và Hề Kỉ Hằng lại có thể ở bên nhau thoải mái thế này. Anh không giống Hề Thành Hạo… đã nói chia tay thì tuyệt đối không dưa dây dính líu gì. Có lẽ tình yêu mà Hề Kỉ Hằng dành cho cô quá đau đớn và tuyệt vọng, nên buông tay cũng là sự kì vọng trong đáy sâu trái tim anh. Sự thất vọng cô gây ra đã cho anh một lý do rất tốt, cuối cùng anh không cần sống trong sự dày vò và đố kị nữa. Anh là người bẩm sinh vui vẻ đơn giản, cuộc sống của anh không nên tăm tối như vậy.
Nhờ có Hề Hiểu, mối quan hệ giữa cô và Hề Kỉ Hằng trở nên tự nhiên như hai người bạn, cô thật lòng mừng cho anh và mừng cho cả mình nữa.
Nếu sau khi vứt bỏ mối tình đau khổ, khi mà hận thù đã nhạt dần, người ta vẫn có thể làm bạn của nhau, vậy thì vào lúc mọi thứ đã bị thời gian xóa nhòa một cõi mơ hồ, cô và Hề Thành Hạo liệu có thể cư xử lãnh đạm và thoải mái như thế này nếu gặp lại nhau không? Trực giác của phụ nữ đôi lúc chuẩn xác đến mức khiến người ta khổ sở, Giản Tư biết… Hề Thành Hạo đã đến thăm con gái. Có lúc Hề Hiểu tắm một lát là xong, nhưng có lúc người ta lại mang nó đi quá lâu, lúc y tá bế về trả cô thì nó đang say ngủ. Vẻ mặt y tá và dì Lý đều có chút kì quái, nói chuyện với cô không được tự nhiên cho lắm.
Anh ấy không chịu đến thăm cô… có lẽ vì anh vẫn chưa hết hận cô. Giữa anh và cô vĩnh viễn không thể tồn tại một tình yêu giản dị. Chính tình yêu giữa anh và cô đã gieo xuống một cái “nhân” bất hạnh. Anh và cô chia tay… đương nhiên do anh lầm tưởng rằng cô sẵn sàng vứt bỏ đứa con để đạt được mục đích, nhưng quan trọng hơn… đó là họ đã yêu nhau khổ sở quá. Sao cô lại không hiểu anh cơ chứ? Tại sao ngay cả lúc cô rất yêu anh, cô vẫn nhớ đến việc bố mẹ anh đã hại chết bố mẹ mình? Chắc anh cũng thế, cho dù có yêu cô nhiều đến đâu, giữa họ vẫn luôn có nút thắt không thể tháo gỡ được, anh đã luôn bao dung với cô trong nặng nề đau đớn.
Giản Tư thà để anh không bao giờ tha thứ cho cô, như thế hai người sẽ không phải sống trong ranh giới giữa yêu và hận, chịu đủ dày vò đắng cay. Cô rất cảm kích anh, cô biết anh luôn trông đợi sự chào đời của Hề Hiểu, nhưng cuối cùng anh vẫn cho cô nuôi nấng đứa bé. Nếu anh cương quyết muốn giành quyền nuôi dưỡng thì với địa vị quyền thế của anh, cô biết mình không thể thắng được.
Trước hôm Hề Hiểu đầy tháng, Hề Kỉ Hằng thận trọng đến hỏi Giản Tư có thể đưa Hề Hiểu đi chơi một ngày không, anh không giải thích lý do, nhưng Giản Tư biết… Dù sao Hề phu nhân và Hề Thành Hạo cũng là ruột rà của đứa bé, từ lúc cô xuất viện về nhà, họ không dễ dàng gặp được đứa bé như lúc còn ở bệnh viện nữa.
“Nhất định tôi sẽ đem nó về cho cô.” Hề Kỉ Hằng nghiêm túc hứa hẹn, làm như chuyện to tát gì lắm, Giản Tư nghe mà phì cười. Trong chớp mắt cô có hơi do dự chút, sợ con mình bị ôm đi thì sẽ không trở về, sợ Hề gia sẽ giấu kín không còn tung tích. Nhưng ngay sau đó, cô lại thấy nỗi sợ của mình thật nực cười, nếu Hề gia muốn bế đứa trẻ đi thì lúc ở bệnh viện họ đã làm rồi, cần gì đợi đến tận bây giờ.
Dưới sự giúp đỡ của dì Lý và chị Tề, Hề Hiểu lên xe đi mất. Giản Tư đứng bên cửa sổ trong phòng, chăm chú nhìn theo bóng xe xa dần, cô không buồn bã như mình tưởng. Nếu đối phương chỉ đơn thuần là Hề phu nhân, thì cô sẽ không thể nhẹ nhõm, không chút vướng mắc gì trong lòng như thế này được. Nhưng mà đối phương còn là bà nội của Hề Hiểu, nếu con mình nhận được tình yêu của một người ruột thịt trong gia đình… thì người làm mẹ như cô, cũng thấy hãnh diện trong lòng.
Hề Hiểu về hơi muộn, gần chín giờ tối mới về đến nhà, suốt chặng đường con bé say ngủ trong nôi. Giản Tư nhìn thấy một cái lắc vàng tinh tế đeo trên cánh tay nó, cô đoán đây là món quà đầy tháng Hề gia cho con bé.
Dì Lý sợ làm Hề Hiểu thức giấc, nên hạ giọng cực thấp, đêm tối yên tĩnh, Giản Tư nghe rõ từng chữ. Dì Lý lầm rầm kể, Hề phu nhân rất yêu đứa, cứ ôm hoài trên tay không chịu buông xuống, lúc Hề Hiểu phải về Hề phu nhân chảy cả nước mắt, khẩn cầu con trai sáng mai hãy đưa Hề Hiểu về. Dì Lý lắc đầu thở dài: “Cô à, cô không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, Hề tiên sinh cương quyết ôm đứa bé khỏi vòng tay Hề phu nhân để đưa cho chúng tôi, Hề phu nhân khóc thảm thương lắm…Ôi, nếu sớm biết có ngày này thì hồi xưa đã không thế.”
Giản Tư im lặng vỗ về đứa con, chăm chú quan sát khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu của nó, tựa như không nghe thấy dì Lý nói gì. Dì Lý cũng cảm thấy vô vị, không nhiều chuyện nữa, bỏ xuống dưới nhà.
©STENT
Hề Thành Hạo…chắc là sợ cô lo lắng, nên mới làm trái nguyện vọng của mẹ, trả đứa bé về cho cô?
Có thể không phải, nhưng ý nghĩ này làm cô cảm động, đồng thời cảm thấy lòng đau như cắt.
Đây chính là nỗi đau bị lãng quên sao? Cô không thể và cũng không có cách nào quay đầu lại. Giản Tư cúi người hôn lên khuôn mặt non tơ của con gái, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, cô đã trải qua rồi.
Hề Hiểu lớn lên từng ngày. Thời gian trôi qua vùn vụt.
Lúc được bảy tháng tuổi, cô công chúa nhỏ Hiểu Hiểu trước nay không đau ốm gì đột nhiên ho hắng triền miên, phải truyền dịch, Giản Tư xót ruột chỉ biết khóc. Bác sĩ nói với cô, đường hô hấp và chức năng tim phổi của đứa bé yếu hơn những đứa trẻ khác, vì thế đặc biệt nhạy cảm với thời tiết, không khí của thành phố này quá khô ráo, nóng lạnh rõ rệt. Đó là thử thách lớn với đứa trẻ.
Giản Tư trở về chỉ muốn đặt máy tạo ấm ở mọi ngóc ngách trong căn nhà, nhưng trời đã vào đông, đứa bé ho liên hồi, còn bị viêm phổi.
Bác sĩ do Kỉ Hiểu Tịnh giới thiệu biết rõ tình hình kinh tế của Giản Tư, gợi ý cô đưa đứa bé đến sống ở miền Nam không khí ẩm ướt, đợi bé lớn hơn, tim phổi phát triển hoàn thiện, thể chất cũng khỏe mạnh hơn thì hãy quay về.
Mai Thi nghe Kỉ Hiểu Tịnh kể lại tình hình lập tức đến nhà cô bảo Nguyễn Đình Kiên có một biệt thự ở thành phố S vùng sông nước Giang Nam để không bao năm nay rồi, chỉ có hai người giúp việc trông nom, môi trường xung quanh rất tốt. Cô gợi ý đưa Hề Hiểu đến, ở đó cái gì cũng rất tiện lợi. Giản Tư sợ làm phiền nên từ chối, Nguyễn Đình Kiên biết ý liền gọi điện thoại đến, bảo đằng nào ngôi nhà cũng để không, Giản Tư đừng khách sáo làm gì. Giản Tư cũng cảm thấy mua một ngôi nhà mới thì sẽ rất phiền phức, vì thế đành nhận lời.
Mặc dù dì Lý và chị Tề là người gốc ở đây, nhưng cũng vui vẻ tình nguyện đi với cô, Giản Tư rất cảm kích bèn tăng lương cho họ. Nếu giao Hề Hiểu cho bảo mẫu mới, cô cũng sợ mình không thích ứng được.
Mai Thi hết sức nhiệt tình, cô cùng dì Lý đến thành phố S trước, mua đầy đủ vật dụng cho Hề Hiểu, Giản Tư chẳng phải nhọc tâm chút nào, cô cũng bớt đi cảm giác lo lắng khi phải thay đổi môi trường sống.
Trước khi đi, Hề Hiểu lại được bế đến Hề gia, trong khoảng thời gian này, cứ cách vài ba tuần Hề Kỉ Hằng lại đưa Hề Hiểu đi, Giản Tư cũng đã quen rồi. Bởi vì phải đi xa, nên Hề Hiểu phá lệ ngủ lại đó, dì Lý về kể Hề phu nhân đã ôm đứa bé khóc suốt một đêm.
Dường như đứng trước mặt đứa cháu gái, Hề phu nhân vốn mạnh mẽ lại trở nên vô cùng yếu đuối, sự lạnh lùng kiên nghị ngày thường đã biến mất. Triệu Trạch cũng khóc lóc rấm rứt như những bà già thông thường. Nghe dì Lý nói thế, trong lòng Giản Tư cũng thấy chua xót, nếu như Hề gia kiên quyết đoạt quyền nuôi dưỡng Hề Hiểu từ tay cô, thì dù cô có ở gần, nhưng nếu không được cùng con mà cách một vài tuần mới được ôm ấp cưng nựng nó, chắc tim cô cũng tan ra từng mảnh.
Cô goi điện thông báo tình hình cho Chính Lương và Trương Nhu, hai người dứt khoát đòi đến sân bay tiễn hai mẹ con, cộng thêm Hề Kỉ Hằng và Kỉ Hiểu Tịnh, khung cảnh đưa tiễn tượng đối nhộn nhịp. Hình như Hề Hiểu rất vui, nó cứ cười hoài trong lòng mẹ.
Chợt nhìn thấy Hề Thành Hạo và một nhân viên có vẻ mặt lo sợ xuất hiện trong phòng chờ, Giản Tư có chút kinh ngạc, anh ấy… đến tiễn đứa con sao? Không biết tại sao cô không có dũng khí nhìn anh.
Người nhân viên nhìn thấy Hề Kỉ Hằng bèn cất tiếng chào, vẻ mặt hơi hoảng loạn. Không biết tại sao chủ tịch mới tự dưng lên cơn, đột nhiên muốn lái xe đưa cậu ta đến sân bay để đi công tác, đến lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Gia Thiên cũng không có được đãi ngộ này, huống hồ cậu chỉ là một nhân viên bình thường chưa một lần được nói chuyện với chủ tịch hội đồng quản trị… Cậu nghe trưởng phòng kể lại, thư kí của chủ tịch gọi điện hỏi có phải cậu sẽ đáp máy bay lúc chín giờ để đi công tác không, vừa hay chủ tịch có việc phải đến sân bay, có thể tiễn cậu đi luôn.
“Tôi…tôi đi làm thủ tục đã, cảm ơn Chủ tịch đã tiễn tôi đến đây.” Cậu ta bứt rứt không yên, vội chào Hề Thành Hạo và Hề Kỉ Hằng, lao đi như thể đang chạy trốn.
Hề Thành Hạo chỉ khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn sân đỗ máy bay ngoài cửa sổ, Hề Kỉ Hằng khi nãy còn cười nói không ngớt, bây giờ đột nhiên đâm ra trầm uất, đứng lặng bên cạnh không nói một lời.
Hề Hiểu nhận ra bố mình, cười khanh khách vẫy bàn tay nhỏ xinh, chồm người lên đòi anh bế. Con bé cười nhiều đến nỗi dãi trào ra, Giản Tư dùng khăn tay nhẹ nhàng lau cho con.
Vẻ mặt của Hề Thành Hạo dịu lại, anh giơ tay đón lấy đứa con đang nhào về phía mình, chăm chú nhìn con bé. Hề Hiểu vẫn đang chảy nước dãi, miệng bi ba bi bô không biết đang mừng rỡ cái gì nữa. Hề Thành Hạo đón lấy khăn tay mà chị Tề nhanh nhẹn đưa cho để lau dãi cho Hề Hiểu, đột nhiên lên tiếng: “Đến đó rồi mọi thứ phải cẩn thận hơn.”
Giản Tư biết anh đang nói với mình. Nhưng anh không nhìn cô, mà cô cũng không biết nên trả lời thế nào, cả hai cứ thế im lặng mãi.
Tình yêu anh dành cho con mãnh liệt đến nỗi anh phải tìm một cái cớ vặt vãnh nhất để tiễn con… Đột nhiên Giản Tư cảm thấy đau lòng, Hề Hiểu là mối vướng bận giữa cô và anh mà cả đời này hai người không cách nào có thể tháo gỡ.