Lần này là lần va chạm trực tiếp nhất, hai người cứ anh đến tôi đi, đánh nhau kịch liệt, chiêu thức hỗn loạn, khiến cho những người theo dõi phải cảm thán liên tục.
Sự lạnh lùng và quyết liệt của Diệp Phùng, sự tàn nhẫn và cay độc của Hạ Chúc được thể hiện một cách vô cùng sống động, theo trận chiến càng lúc càng kéo dài, hai người cũng càng nghiêm túc hơn, cao thủ so tài, là thằng hay là thua, tất cả chỉ dựa vào một chiêu quyết định mà thôi.
Chỉ mới một lát mà hai người đã đánh với nhau hơn một trăm chiêu, tốc độ tấn công cũng dần dần chậm lại. Tuy nhiên, những người trong nghề đều biết rằng bây giờ mới là thời điểm nguy hiểm nhất, chỉ cần đối phương tìm được một chút sơ hở thì bản thân sẽ phải đối mặt với đòn tấn công như vũ bão của đối phương, thắng hay thua chỉ nằm trong một khoảnh khắc mà thôi!
Tộc trưởng Hồ cực kỳ lo lắng, chiến đấu đến cấp bậc này, thấy thế nào thì ông ta cũng không thể hiểu nổi, với năng lực của Hạ Chúc mà cũng không làm gì được thắng nhãi trước mặt này, khiến cho cả trận chiến lần thứ hai rơi vào tình huống không thể đoán trước được.
Ông ta liếc nhìn sang phe cánh của nhà họ Đỗ, trong con người sâu thẳm xẹt qua một tia tàn nhẫn, nhà họ Đỗ này đúng là chưa đến lúc suy tàn mà, ông ta bày mưu tính kế lâu như vậy để đẩy bọn họ vào đường chết, thế mà tự nhiên lại bị một đứa cháu gái đẳng ngoại không biết ở đâu chui ra phá hỏng. Bao nhiêu mưu kế bị hủy hoại chỉ trong một ngày, bảo sao mà ông ta không tức giận cho được? Cũng vì thế mà ánh mắt của ông ta lúc nhìn về phía Hà Tố Nghi cũng tràn đầy thù hận, tất cả những chuyện này đều là do vị khách không mời mà đến này hết
Hai người ở giữa sàn đấu vẫn đang giằng co với nhau, Hạ Chúc vô cùng nghiêm túc nhìn Diệp Phùng, chậm rãi nói: “Tôi phải công nhận rằng võ công của anh thật sự rất khá. Nhưng mà, anh phải hiểu rằng trình độ của hai chúng ta đều sàn sàn như nhau, người này cũng không thể làm gì người kia được cả. Nhưng nếu nhà họ Hạ đã liệt anh vào danh sách đen thì e là anh sẽ không thể bước ra khỏi vùng biển này được đầu. Một người cho dù có mạnh đến mấy thì mãi mãi cũng không thể chống đỡ được sức mạnh của cả một gia tộc. Nhưng mà cậu đây có thể cho anh thêm một cơ hội, bảo Hà Tổ Nghi theo cậu đây một đêm, cậu đây không chỉ có thể để anh chiến thắng trận đấu này, mà còn có thể bố thí cho anh một chút lợi ích của nhà họ Hạ, để cho anh trở thành đối tác của nhà họ Hạ, thế nào hả?
Sắc mặt Diệp Phùng càng lúc càng lạnh lùng hơn, Hạ Chúc cử hai lần ba lượt khiêu khích anh, đặc biệt là anh ta còn dám sỉ nhục Hà Tố Nghị nữa, điều này đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận của Diệp Phùng. Ánh mất anh ám u như Thần Chết, giọng nói lạnh bằng giống như Cửu U dưới ám phủ vậy, anh nói: “Cậu vẫn không hiểu cái đạo lý này.
Hạ Chúc sửng sốt: “Hả?”
Lời nói của Diệp Phùng nương theo thần hinh nhoáng lên như bóng ma của anh bay vào tại Hạ Chúc: “Cái mà cậu gọi là kiêu ngạo, ở trong mắt tôi chẳng đáng lấy một đồng đâu!”
Nắm đấm mạnh mẽ hung ác đánh về phía Hạ Chúc, anh ta giơ hai tay lên chắn trước người theo bản năng, một giây sau, tất cả mọi người đều nhìn thấy Hạ Chúc bay thẳng ra ngoài giống như một viên đạn pháo vậy. Diệp Phùng không hề thương hại một chút nào, anh tiếp tục lao tới, không dùng bất kỳ chiêu thức nào, nắm đấm bên tay phải giơ lên rồi hung tàn nên xuống.
Ầm ầm, ầm!”
Tiếng nắm tay đánh vào da thịt vang lên, khỏe mắt các khán giả vây xem xung quanh đều có giật mấy cái, người nào người nấy đều vô cùng kinh hãi, trời má, rốt cuộc đây là loại quái vật gì vậy? Lẽ nào, vừa nãy anh ta vẫn luôn che giấu thực lực của mình sao?
Hạ Chúc bị Diệp Phùng làm nhục như một con chó chết, không còn tí sức lực nào để tránh trả cả. Chỉ một lát sau, anh ta đã máu me đầy mặt rồi, còn đầu dâng về phong độ lúc trước nữa. “Dừng… Dừng tay..
Vẻ kiêu ngạo của Hạ Chúc đã vỡ nát dưới những năm đầm liên tiếp của Diệp Phùng, lúc này, hai mặt anh ta sung phù lên như hai quả trứng gà, chỉ hơi hé ra một khe hở bé tẹo, anh ta nhìn Diệp Phùng, nói không rõ tiếng: “Anh… Anh vẫn luôn giấu giếm thực lực của mình sao?”
Diệp Phùng lạnh lùng nhìn anh ta và nói: “Cái mà cậu gọi là cao thủ, ở trong mắt tôi cùng lắm chỉ là một con gà nặn bằng đất, một con chó làm bằng sành mà thôi! Bổn Để Sư khuyên cậu một câu, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, chỉ là một nhà họ Hạ ở hải ngoại mà thôi, còn chưa đủ tư cách khiến Bổn Đế Sư cúi đầu đâu!”
Nói xong, Diệp Phùng thu nắm đấm lại. Lúc này, Hạ Chúc đã không còn chút sức chiến đấu nào, nằm co quắp ở trên sàn đấu, há miệng thở hổn hển.
Dưới sàn đấu vang lên tiếng hoan hô vang trời, người đàn ông đứng trước mắt này đã dùng thực lực của mình mà giành được sự tôn trọng của bọn họ. Từ trên xuống dưới nhà họ Đỗ đều vô cùng vui mừng, vốn dĩ là một trận đấu nhất định phải thua, bây giờ đột nhiên lại đảo ngược lại, đến ngay cả Đỗ Chi Tú khi đưa mắt nhìn về phía Diệp Phùng cũng mang theo một chút dịu dàng.
Ngay lúc này, một giọng nói vô cùng tức tối vang lên: “Người đầu, bắt cậu ta lại cho tôi!”
Người nhà họ Hồ cùng nhau phóng lên, đảm Vương Khinh Lâm và Thiên Lang lập tức lao lên sàn đấu, bảo vệ thầy của mình vào chính giữa. Đỗ Chị Tú vỗ mạnh lên bàn một cái, đứng dậy: “Tộc trưởng Hồ, anh muốn làm gì? Chẳng lẽ ngay dưới ánh mắt của mọi người mà nhà họ Hồ các người không chịu nhận thua sao?” “Bà cụ Đỗ!”
Sắc mặt Tộc trưởng Hồ vô cùng âm u, ông ta nói: “Đã đánh cược thì phải chịu thua, đảo khoảng thuộc về nhà họ Đỗ các người. Nhưng mà, thằng nhãi kia đánh thiếu chủ của nhà họ Đỗ bị thương đến mức độ này, Bổn Tộc trưởng phải bắt cậu ta lại giao cho nhà họ Hạ trừng phạt!” “Vớ vẩn! Đấu võ trên sàn đấu từ trước đến nay đều là sống chết khó đoán, nghe theo ý trời! Nếu Hạ Chúc đã đại diện cho nhà họ Hồ các người tham gia thi đấu thì phải có chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị thương, thậm chí là chết! Chẳng lẽ chỉ vì cậu ta thiếu chủ của nhà họ Hạ nên bắt người khác phải nhẹ tay với cậu ta sao? Nếu nói như vậy, Đỗ Duy Nam và Đỗ Duy Đạt bây giờ vẫn chưa rõ sống chết, có phải Tộc trưởng Hồ cũng nên cho bà già này một lời giải thích không?”
Tộc trưởng Hồ bị Đỗ Chi Tú nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng mà ông ta hoàn toàn không có ý định thỏa hiệp, dù sao thì thân phận của Hạ Chúc cũng quá nhạy cảm, là thiếu chủ của nhà họ Hạ, cũng là Thiên Kiêu xuất sắc nhất trong tương lai của nhà họ Hạ, ấy thế mà bây giờ lại bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết thế này, nếu mà không giải thích rõ ràng thì e là lửa giận của nhà họ Hạ sẽ rơi xuống đầu nhà họ Hồ bọn họ mất “Bà cụ Đỗ, Hồ mỗ đã nhượng bộ rồi, bà đừng có mà được voi đòi tiên!”
Trong lời nói của Tộc trưởng Hồ đã có chút ý tử uy hiếp rồi.
Ai ngờ Đỗ Chi Tú không thèm nể nang chút nào mà chửi thẳng: “Tộc trưởng Hồ, chính bản thân anh mới là kẻ được voi đòi tiên đấy, mỏ khoảng là do nhà họ Đồ dùng thực lực của mình giành lấy, nhà họ Hồ các người nhượng bộ thì liên quan quái gì? Hừ! Trái lại, tôi thấy bản lĩnh tự dát vàng lên mặt của nhà họ Hồ các người thật sự đã tăng lên không ít đầu!” “Bà!… “Được được được! Bổn Tộc trưởng không thèm tranh cãi với bà nữa. Người đầu, còn đứng ngây ra đó làm gì hả? Bắt cậu ta lại cho tôi. Ai dám ngăn cản thì người đó chính là kẻ địch của nhà họ Hồi!” “Người nhà họ Đỗ nghe lệnh! Nếu như nhà họ Hồ dám đụng đến người của nhà họ Đỗ chúng ta, vậy thì chúng ta đây không chết không ngừng!”
Lời nói quyết đoán như vậy phát ra từ trong miệng Đỗ Chi Tú lại càng tăng thêm một phần sát ý ngất trời, đàn ông nhà họ Đỗ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ cứ nhìn chăm chăm vào nhà họ Hồ như hổ rình mồi vậy.