Anh vội bắt máy, như sợ mình sẽ lại để vụt mất một diều gì đó.
"Alo"
"Alo, cho hỏi anh có phải người thân của bệnh nhân Trương Ngọc Cẩm Linh không?"
Anh điếng người. Bệnh nhân??? Chẳng lẽ cô đã xảy ra chuyện gì sao?
" Vâng, là tôi, cho hỏi Linh đã xảy ra chuyện gì vậy?"
" Bệnh nhân bị tai nạn ô tô dẫn đến chấn thương vùng đầu, hiện tại chúng tôi đang tiến hành phẫu thuật. Đề nghị anh tói bệnh viện Thành phố ngay!"
Điện thoại tắt máy. Không suy nghĩ gì nhiều, anh lao như bay tới bệnh viện, dường như không còn biết gì tới mọi thứ xung quanh nữa.
8h 50, tại bãi biển, nơi hẹn của anh và cô
Mãi không thấy anh đến, cô lo lắng vội chạy đi tìm anh
Píp! Píp!
Bất ngờ, một chiếc ô tô tải lao tới với tốc độ xé gió. Người ta nhìn thấy một người con gái đứng chôn chân giữa đường, ánh sáng đèn pha rọi lên khuôn mặt đang trắng bệch vì hoảng hốt...
Kittttt.... ....... RẦM!!!!!!!!!!!!!
Chiếc xe tải phanh gấp lại. Một tiếng va chạm mạnh vang lên. Một cô gái xinh xắn nằm sõng soài trên mặt đường, máu tươi loang ra đỏ thẫm cả một vùng, thấm cả vào chiếc váy ren trắng tinh."
***
Bệnh viện Thành phố...
Anh ôm đầu ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, lòng hỗn loại bao cảm xúc.
Tại sao anh lại hồ đò như vậy? Tại sao anh có thể quên cuộc hẹn của cô chứ?
Anh thật hồ đồ!
Lòng anh rối bời, sự lo lắng xen lẫn sự hối hận, những kí ức giữa cô và anh cứ thế ùa về...
...
4 năm trước...
" Anh ơi!"
Bảo Minh quay đầu lại nhìn cô, một cô bé rất dễ thương đang chăm chú nhìn anh, đôi mắt cô rất trong sáng, ngây thơ. Khuôn mặt thanh tú cũng toát lên vẻ thánh thiện hiếm có.
Nhưng lúc đó, trong mắt anh chỉ có 2 từ " Giả tạo!" Cô gái này chắc cũng chỉ như bao cô gái khác, cố gắng tiếp cận anh mà thôi! Đối với anh, mọi cô gái trong trường này muốn bắt chuyện với anh đều là giả tạo! Họ chỉ nhìn vào cái mã bọc đẹp trai, học giỏi, tài năng, giàu có của anh mà đánh giá! Họ chỉ muốn tiếp cận anh, không một mục đích nào khác!
" Xin lỗi em! Anh kông có nhu cầu làm quen!" Anh nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt có chút xem thường.
" À không..." Cô bé ấp úng "Anh làm rơi chìa khóa xe nè! Em chỉ muốn trả chìa khóa cho anh thôi"
Nhìn nụ cười trươi ngây thơ của cô bé mà anh chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống cho đỡ ngại. Anh lúng túng nhận lấy rồi nở một nụ cười tỏa nắng như để át hết sự cái ngại:
" Cảm ơn em! Em thật tốt bụng. Anh có thể biết tên em không?"
" Dạ, em là Cẩm Linh, Trương Ngọc Cẩm Linh! Sinh viên năm nhất."
" Anh là Hoàng Bảo Minh, học năm cuối, trên em 3 khóa. Rất cám ơn em! Chiếc xe này rất quý đối với anh, mất nó chắc anh chết mất!"
" Dạ, không có gì đâu ạ!" Cô bé tên Linh cười tươi, một nụ cười tỏa nắng khiến anh sững sờ trong vài giây.
" À... Bây giờ em có bận gì không?"
" Dạ, chắc là không ạ! Sao vậy anh?"
" Anh không thích phải chịu ơn người khác, coi như để trả ơn, anh sẽ dãi em một chầu kem nhé! Chịu không?"
" Mẹ em bảo không được đi cùng người lạ!" Cô chau mày, vờ cân nhắc kĩ lắm.
" Vậy thôi, không sao! Bye em nhé!" Anh giơ tay chào rồi quay lưng đi thẳng.
" Ơ, em đùa thôi mà, chờ em với!!!"
...
Tình cờ như vậy, cô và anh đã quen nhau. Tiếp xúc dần dần, anh nhận ra cô bé này không hề giống như bao cô gái khác. Cô mang một vẻ trong sáng, ngây thơ, không hề toan tính.
Và cũng chính vì vậy, anh nhận cô làm em gái.
Trong suốt 4 năm thân thiết bên nhau, cô đối với anh rất chân thành. Anh nhờ vả chuyện gì cô cũng cố gắng làm hết sức có thể, cô luôn quan tâm anh, ở bên anh mỗi lúc anh cần,...
Và có lẽ chính vì sự thân thiết đó, anh mới chỉ coi cô là em gái, là nột người bạn tri kỉ, chứ mãi mãi không hề này sinh tình cảm.
***
Lát sau mẹ cô hớt hải chạy tới.
" Con xin lỗi, côn xin lỗi bác, là lỗi tại con..." Nhìn mẹ cô khóc ngất bên thành ghế, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt.
" Bảo Minh à! Con có biết cái Linh nó bị suy tim do huyết áp không?" Mẹ cô ngồi thất thần bên băng ghế, nhẹ nhàng hỏi anh.
" Dạ, thưa bác, con biết!"
"Vậy con có biết do đâu mà con bé bị như vậy không?
"
" ..."Anh lúng túng không biết nói thế nào, cái này thực sự anh không biết.
" Là do con đó! Gần 2 năm trước, khi nghe tin con bị bệnh, cần hiến thận, con bé cứ nằng nặc đòi hiến thận cho con mà không để con biết, cho dù lúc ấy sức khỏe con bé cũng chẳng khá gì hơn..." Nói đến đây, nước mắt bà lại tuôn như suối nguồn " Do sức khỏe yếu, lại mất một quả thận nên lâu dần ảnh hưởngđến huyết áp, rồi..."
Anh sững sờ, dường như không tin vào tai mình. Chuyện đó... Là sự thật sao?
"
Linh à! Rốt cuộc em dã phải hy sinh bao nhiêu vì anh đây?
Anh đã mang ơn cô quá nhiều, thế nhưng anh đã làm được gì cho cô chưa? Anh đã bao giờ cảm ơn vì những điều cô làm cho anh cũng như xin lỗi vì những lần anhddã làm cô buồn, làm cô tổn thương?
Thời gian trôi qua, mỗi phút giây đối với anh như dài hàng thế kỉ.
Thế nhưng, vậy đã là gì so với khoảng thời gian cô phải đợi anh?
Vài giờ sau, cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở...
" Bác sĩ, cô ấy... ra sao rồi ạ?"
Người bác sĩ im lặng hỗi lâu rồi lắc đầu:
" Xin lỗi, chũng tôi rất tiếc...."
Cả thế giới như sụp đổ ngay trước mắt anh... Không còn một từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng lúc này nữa. Người con gái yêu anh, mới trưa nay còn ăn cơm cùng anh, vậy mà giờ đây...
Anh chạy vào, chạy như bay vào phòng bệnh...
Cô vẫn nằm đó, xinh xắn như một thiên thần...
" Dậy đi!... Dậy đi Linh... Đừng ngủ nữa.... Xin em... Hãy dậy đi... em còn chưa được nghe anh nói yêu em cơ mà...."
Nước mắt anh rơi, từng giọt lệ nóng hổi lăn dài trên má, rơi cả xuống đôi tay nhỏ nhắn của cô. Lần đầu tiên anh khóc vì một người con gái, và khóc vì... cô!
“ Linh à! Anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm Linh à... Tỉnh dậy với anh nhé!... Anh hứa sẽ không bao giờ để em một mình nữa đâu!... Linh... Em quên rồi sao?... Chúng ta còn một ngày nữa cơ mà!... Đừng đi, đừng bỏ anh... nhé Linh!...”
Đột nhiên, anh nhận ra hạnh phúc không phải là một thứ gì đó xa xôi, không phải là Kiều My xinh đẹp... Hạnh phúc chính là cô nhóc trẻ con đáng yêu luôn bên cạnh anh, cô bé 4 năm nay anh vẫn gọi là “em gái!”
Anh gục đầu xuống bên cạnh cô, người con gái đáng yêu đang chìm vào giấc ngủ mãi mãi...
Chuông đồng hồ điểm 12 tiếng... tim cô ngừng đập... cũng là lúc ngày thứ 7 của trò chơi bắt đầu...
Hoàn.