Khương Kỳ có chút sững sờ, nhưng sau đó ý thức được bản thân thật sự đã tỉnh lại, không phải trong mộng, là chân chính tỉnh lại. Nghĩ đến chuyện đêm qua, mặc dù so với trong mộng mà nói, hắn hình như tỉnh lại hơi sớm, nhưng Nghi nhi vẫn là thê tử của hắn như cũ.
Nghĩ vậy, Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi nhịn không được bật cười.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy vẻ mặt Khương Kỳ biến hóa không rõ, nhìn chằm chằm nàng cười ngây ngô, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Thế tử này thật sự bị ngốc hay sao? Nhưng thời điểm Trần thái y xem bệnh cũng không nói thêm gì mà?
Trong lòng do dự, nhưng trên mặt Nghiêm Tiêu Nghi thì làm ra vẻ không có chuyện gì. Nàng dắt góc chăn nói với Khương Kỳ: "Sáng nay thiếp muốn đi kính trà cho cha mẹ, nếu thân thể thế tử khó chịu, vậy cứ nghỉ ngơi tiếp."
Đêm qua lúc bắt mạch, Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy cổ tay Khương Kỳ gần như gầy khô, cũng không trông cậy vào cái người nằm hơn nữa năm này có thể đứng dậy đi cùng nàng. Mặc dù kỳ lạ là đêm qua người này làm sao đi đến sau tấm bình phong thế nhưng nhớ đến lúc ấy bộ dạng của hắn cũng rất mệt mỏi.
Khương Kỳ lắc đầu nói: "Ta đã tỉnh, nàng đi kính trà, ta như thế nào cũng phải đi cùng nàng mới phải."
Nhớ rõ trong mộng hắn tỉnh lại vào hai ngày sau, không chỉ bỏ qua thủ tục kính trà mà còn không bồi nàng cùng nhau về Nghiêm gia. Mặc dù nhớ không rõ lắm nhưng Khương Kỳ nhớ mang máng Nghiêm Tiêu Nghi ngoại trừ thời điểm về Nghiêm gia thăm cha nương ra, cho đến lúc hắn chết cũng chưa từng nghe Nghiêm Tiêu Nghi nhắc đến Nghiêm gia.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ muốn đứng dậy, vội vàng thò người ra ngoài cửa gọi người, đi vào là Hoàng má má một nha hoàn tối hôm qua đã thấy. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Hoàng má má ngược lại tốt hơn không ít, một nha hoàn khác mặc dù dung mạo bình thường, nhưng lại rất lanh lợi, lúc tiến vào trong tay còn thùng gỗ đổ đầy nước ấm. Hai người tiến vào nội thất, vội vàng hành lễ với Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi.
Nha hoàn kia khom người nói: "Nô tỳ, Tiêm Nhu gặp qua phu nhân."
Hoàng má má thấy thế cũng vội vàng hướng Khương Kỳ tự báo thân phận: "Nô tỳ Hoàng thị, gặp qua thế tử."
Khương Kỳ khẽ gật đầu.
Nghiêm Tiêu Nghi nói với Tiêm Nhu: "Tiêm Nhu, ngươi hầu hạ Thế tử thay quần áo."
Tiêm Nhu dường như sửng sốt một chút, nhưng lập tức đáp một tiếng tiến lên đỡ Khương Kỳ.
Khương Kỳ nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi, sau đó được Tiêm Nhu đỡ xuống giường. Đêm qua ngược lại không có cảm giác, hiện tại Khương Kỳ mới cảm thấy chân truyền đến tê dại căng đau, suýt nữa khiến hắn trực tiếp quỳ xuống. Loại cảm giác bất lực này làm cho hắn theo bản năng muốn nổi giận nhưng nghĩ đến Nghiêm Tiêu Nghi, lại nhanh chóng cưỡng chế ép xuống.
Khương Kỳ mặc dù là một người quần là áo lượt nhưng từ nhỏ ở trong cung cùng những hoàng tử khác được đại nho đương thời dạy bảo, đương nhiên cũng không phải người dốt nát. Một khoảng thời gian ngắn ngủi từ sau khi hắn tỉnh lại, hắn cũng đã suy nghĩ xong dự định của mình.
Trong mộng ban đầu hắn không hề để Nghiêm Tiêu Nghi ở trong lòng, tính tình cùng hành động càng không thu liễm, như vậy cũng khó trách Nghiêm Tiêu Nghi cũng không coi hắn ra gì. Cho nên Khương Kỳ quyết định nhất định phải cho phu nhân nhà mình một ấn tượng tốt, hắn không muốn làm phế vật như trong giấc mộng kia, nhưng lại muốn có được ôn nhu ở trong giấc mộng ấy.
Thấy Nghiêm Tiêu Nghi cũng xuống giường, Hoàng má má cầm áo ngoài chờ sẵn giúp nàng thay quần áo. Khương Kỳ trong lòng hơi động, cũng mặc kệ Tiêm Nhu ở bên cạnh cố sức đỡ, dưới chân nghiêng một cái, muốn té xuống đất. Hướng té của hắn lại rất kéo, vừa vặn trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ té ngã, theo bản năng tiến lên đỡ. Nàng ngồi xổm người xuống, đang muốn xem xét Khương Kỳ có đụng trúng đâu không, nhưng lại bị Khương Kỳ một phát bắt được cánh tay.
"Thế tử đụng phải chỗ nào rồi?" Nghiêm Tiêu Nghi vội hỏi.
Khương Kỳ đắc ý trong lòng, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ ẩn nhẫn. Hắn kiên cường kéo khóe môi, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Nghiêm Tiêu Nghi, lắc đầu nhẹ.
Nghiêm Tiêu Nghi bị nhìn như vậy không được tự nhiên, vội vàng gọi Hoàng má má và Tiêm Nhu hỗ trợ đỡ Khương Kỳ lên.
Bởi vì Khương Kỳ ngã sấp xuống, mà Tiêm Nhu chịu kinh hãi không nhỏ vội vàng lên tiếng chạy tới giúp một tay. Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, lúc Thế tử té, rõ ràng là đẩy nàng một cái, mới khiến cho nàng không thể đỡ được. Nhưng lại nhìn vẻ mặt đầy thống khổ của Thế tử, nàng lại cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, người nào không biết thế tử không nỡ để bản thân chịu tội nhất? Làm sao lại cố ý để cho mình té ngã chứ? Bây giờ chỉ mong phu nhân chớ có hỏi tội, bằng không ngày đầu tiên phu nhân đến lại gặp chuyện như vậy, sợ là sau này phải bị chán ghét vứt bỏ.
Mà Nghiêm Tiêu Nghi bây giờ lại chỉ lo cho Khương Kỳ, căn bản không quan tâm chuyện nhỏ nhặt này. Cho dù có nghĩ tới, nàng cũng không có khả năng ngày đầu tiên đã trách cứ đại nha đầu bên người Khương Kỳ, dù sao Khương Kỳ hình như cũng không ý trách tội.
Mặc dù có Tiêm Nhu và Hoàng má má giúp đỡ, nhưng Khương Kỳ vẫn như cũ nửa người dựa vào Nghiêm Tiêu Nghi. Nghiêm Tiêu Nghi cố hết sức để Khương Kỳ ngồi lên trên ghế tròn mới nhẹ nhàng thở ra.
"Hay là thế tử ngồi nghỉ ngơi một lát đi! Hôm nay, thiếp vẫn là. . ."
Không đợi Nghiêm Tiêu Nghi nói hết, Khương Kỳ đã quay đầu hỏi Tiêm Nhu: "Trong phủ có chuẩn bị tứ luân xa*?"
*một loại xe bốn bánh chạy bằng sức người.
Tiêm Nhu vội nói: "Có, nô tỳ đi tìm Điền quản sự." Thế tử vừa xảy ra chuyện không may, Trưởng Công Chúa lập tức theo lời đề nghị của thái y chuẩn bị.
Được Khương Kỳ cho phép, Tiêm Nhu bước nhanh đi tìm Điền quản sự, đi lấy tứ luân xa.
Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ cho dù là như vậy cũng muốn đi chủ viện, trong lòng nói không ra tư vị gì. Nàng không xác định Khương Kỳ là bởi vì phải bồi nàng hay là bởi vì sốt ruột đi gặp cha nương mới kiên trì như vậy, nhưng bất kể nguyên nhân như thế nào, trong nội tâm nàng vẫn cảm kích.
Có lẽ người nay không hề thậm tệ như lời đồn.
Tiêm Nhu đi ra, Nghiêm Tiêu Nghi vốn muốn để Hoàng má má hầu hạ Khương Kỳ rửa mặt thay quần áo trước, nhưng Khương Kỳ lại không muốn.
Khương Kỳ kéo giọng nói có hơi khàn khàn của mình, nói: "Nghi nhi có bằng lòng giúp vi phu không?"
Không chờ Nghiêm Tiêu Nghi trả lời, Hoàng má má vội vàng giao khăn bông trong tay cho Nghiêm Tiêu Nghi. Hoàng má má biết vị thế tử này thái độ không tốt, nhưng đại tiểu thư từ nay về sau chính là Thế tử phi Ninh Quốc Công phủ, cho dù không thể thân cận được, thế nhưng phải tương kính mới đúng, như vậy về sau đại tiểu thư mới có thể sống dễ chịu!
Nghiêm Tiêu Nghi thấy ánh mắt khích lệ của Hoàng má má, trong lòng cười khổ. Nàng tất nhiên hiểu được ý của Hoàng má má, nếu như muốn ở lại được trong Ninh Quốc Công phủ này, thái độ của thế tử nhất định không thể thiếu. Thái độ bây giờ của Khương Kỳ, mặc dù có chút kỳ quái nhưng cũng là hiện tượng tốt không phải sao?
Chờ Nghiêm Tiêu Nghi chườm khăn bông ấm áp lên gò má Khương Kỳ, Khương Kỳ cảm thấy toàn thân trên dưới đều rất thoải mái. Không chỉ là xúc cảm trên da mà còn ở trong lòng. Loại cảm giác quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm này, nhiều nhất chính là một loại hoài niệm.
Chờ Nghiêm Tiêu Nghi vén ống tay áo Khương Kỳ lên, lau cánh tay cho hắn mới thật sự nhận ra người trước mắt thân thể suy yếu đến mức độ nào. Khương Kỳ vóc người cao khoảng sáu thước, nhưng cánh tay lại gầy tong đến mức nàng có thể một vòng tay để đo. Cho dù những lời đồn đại kia nói như thế nào, hình ảnh Khương Kỳ ra sao, nhưng lúc này Nghiêm Tiêu Nghi không thể hung ác cự tuyệt một bệnh nhân.
Nghiêm Tiêu Nghi ngẩng đầu nhìn về Khương Kỳ từ đầu đến cuối đều nhìn nàng, đôi mắt kia có lẽ bởi vì chủ nhân gầy đi, mà khiến người ta chú ý vô cùng, trong đôi mắt mang theo một chút cảm xúc Nghiêm Tiêu Nghi không hiểu.
Nghiêm Tiêu Nghi không muốn suy nghĩ nhiều, trong nội tâm nàng từ đầu đến cuối nhớ rõ, người lúc trước Khương Kỳ coi trọng là Nghiêm Tiêu Nguyệt, chứ không phải nàng. Nghĩ như vậy, Nghiêm Tiêu Nghi đột nhiên nghĩ đến đêm qua Công Chúa chắc là cũng chưa nói cho hắn biết mình tên gì, vì sao Khương Kỳ lại gọi nàng là Nghi nhi.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Tiêu Nghi dừng tay lại, nhìn chằm chằm đánh giá Khương Kỳ.
Khương Kỳ bị nhìn như vậy không được tự nhiên: "Nghi nhi. . ."
"Thế tử tại sao lại gọi thiếp vì Nghi nhi vậy?" Nghiêm Tiêu Nghi khéo léo hỏi, nàng cũng chưa nói ra tên của mình.
Khương Kỳ cũng sững sờ, nhưng sau đó nhanh chóng nói ra: "Trước kia ta đã từng thấy nàng, chỉ là nàng chưa từng thấy ta. Bây giờ ta và nàng là phu thê. . . Gọi nàng như vậy, nàng có đồng ý không?" Hắn không nói dối, nhưng cũng không tính là nói thật. Bởi vì hắn chỉ gặp trong mộng, mà ở trong hiện thực, đêm qua mới là lần đầu tiên gặp nàng.
Khương Kỳ hỏi như thế, Nghiêm Tiêu Nghi dĩ nhiên không còn gì để nói. Chỉ là xưng hô này dưới cái nhìn của nàng tựa hồ có chút quá thân mật, hơn nữa nàng làm sao cũng không nhớ nỗi Khương Kỳ rốt cuộc là thấy nàng lúc nào, vả lại nếu hắn biết mình là ai, vậy trong lòng hắn đến tột cùng nghĩ nàng là người đến xung hỷ thay thế Nghiêm Tiêu Nguyệt?
Nghiêm Tiêu Nghi hơi cúi đầu xuống, tiếp tục động tác trong tay, không nhìn Khương Kỳ nữa.
Đối với tình cảnh trong mộng, thực ra Khương Kỳ không biết là có thật hay không, dù sao mọi thứ hắn cũng chưa từng trải qua. Mà một khắc hôm qua, lúc hắn nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi, đã nhận định đây là báo hiệu của trời cao.
Nữ tử trước mắt này, giống như trong mộng vậy, sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình. Khuôn mặt như thế, giọng nói như thế và khiến người ta lưu luyến cũng như thế.
Khương Kỳ hắn mặc dù không nói đã gặp vô số người nhưng cũng coi như gặp qua đủ loại nữ tử trên đời. Nhưng những người kia không phải ý đồ dựa thế, chính là lòng tràn đầy sợ hãi. Hắn từng coi họ không ra gì, chẳng qua cũng là người để vui vẻ mà thôi, làm gì để ý?
Nhưng ở trong mộng, phụ thân chinh chiến chết đi, mẫu thân bị giết, ngay cả mình cũng bị người ám toán. Chính là nử tử trước mắt này, chèo chống quốc công phủ sớm đã chỉ còn trên danh nghĩa.
Vô luận Nghiêm Tiêu Nghi đối với hắn là thật tâm cũng được, là trách nhiệm cũng được, ôn nhu cảm nhận được trong giấc mộng hơn hai mươi năm kia đã sớm xâm nhập vào cốt tủy Khương Kỳ, khiến hắn không nỡ làm mất đi.
Ngay tại đêm qua, thời điểm hắn nhìn thấy thân ảnh yêu kiều trên giường, Khương Kỳ cảm thấy những cái tiêu dao trước kia đều trở nên hoang đường. Ngay cả trong mộng Khương Kỳ cũng muốn nói với Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng vẫn không có cơ hội nói ra khỏi miệng.
Lần này, ta sẽ đối tốt với nàng, cho nên Nghiêm Tiêu Nghi, nàng cũng nhất định phải thích ta mới được. . .
Nghiêm Tiêu Nghi cúi đầu, cũng không nhìn thấy Khương Kỳ lúc này, mà Hoàng má má ở bên cạnh lại nhìn thấy nét mặt của Khương Kỳ một cách rõ ràng. Trong lòng Hoàng má má giật mình, vô ý thức nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi. Sau đó, Hoàng má má cảm thấy được trấn an.
Mặc dù tác phong của vị Thế tử này quả thực hỏng bét nhưng lúc này thấy ánh mắt hắn nhìn đại tiểu thư tràn đầy ôn nhu. Chẳng qua là trước đây vị thế tử này xác nhận coi trọng nhị phòng mới đến cầu thân, vì sao bây giờ lại nhìn đại tiểu thư như vậy chứ?
Nghĩ đến Nghiêm Bồi Luân mặt dày vô sỉ hoán hôn lại liên tưởng đến diễn xuất Ôn thị trước sau như một, Hoàng má má thiên vị nghĩ. Nàng cảm thấy nhất định là nhị phòng giở trò gì, mới khiến cho thế tử vốn coi trọng nữ nhi bọn họ, bây giờ đại tiểu thư gả tới, Thế tử ấy vậy mà vui vẻ.
Thế nhưng Hoàng ma ma lại quên mất, thời điểm Ninh Quốc Công phủ cầu hôn, Nghiêm Tiêu Nghi đã sớm có hôn ước với Lư gia.
Danh Sách Chương: