• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì gọi là một lần sảy chân để nghìn đời hận, cái gì gọi là một lần lỡ lời thành vạn cổ bi. Du Duyên nay là đã sâu sắc cảm nhận được. Nghe trong nhà bếp đinh đinh đang đang thanh âm của bát, muôi, nồi, chậu… va vào nhau, Du Duyên trong lòng liền cảm thấy hối hận. Vì cái gì lại nói thích kẻ này, ông chủ và mấy người kia sau khi tỉnh lại đã ra về, mà kẻ điên này lại điềm nhiên ở lại không đi. “Vợ à, buổi chiều đi khám thai nha ~~~~~” kẻ điên Doãn Lam kia ở trong nhà bếp hô to. Khám thai?! À, đúng đúng, hiện tại trong người cậu đang có em bé, là phải đi khám thai. Nhưng, một người đàn ông đi khám thai sẽ không bị bán cho cái sở nghiên cứu gì gì đó chứ? Nghĩ đến đây Du Duyên cảm thấy lạnh run người, rất may cái bệnh viện trước kia đang trong giai đoạn kiến tạo lại về mọi mặt, nên chuyện của cậu đã bị ém nhẹ đi. “Vợ à, em có nghe thấy không ~~~~~” Kẻ điên tên Lam kia không có được câu trả lời, lại hô to hỏi lại, lần này là âm lượng mức cao nên có được hồi âm. “Nghe thấy rồi.” Du Duyên trải qua ngàn tính vạn toán lên tiếng cãi lại, vợ à, mẹ tụi nhỏ, nương tử, bạn đời, bạn già…… Vân vân cách xưng hô, cậu lựa chọn cách gọi vợ à này. Cậu nhớ tới kẻ điên tên Lam lộ ra ánh mắt thâm tình nói cho cậu biết, anh ta rất vui khi cậu chọn cách xưng hô này, liền cảm thấy ngực rét run, cả người sợ hãi, hừ hừ ~~~ Đúng rồi, A Xuân nói qua sẽ giới thiệu cho cậu một bác sĩ quen biết, có lẽ nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút hẳn có khá hơn. Du Duyên vừa mới cầm lấy điện thoại, chuẩn bị tìm số điện thoại, đã bị một khuôn mặt to lớn kề sát vào sợ tới mức suýt nữa làm điện thoại bay ra ngoài. “Làm gì vậy?! Anh đừng suốt ngày dọa người được không, anh có bệnh à!” Du Duyên vỗ vỗ ngực, cảm giác được âm thanh trái tim mình kịch liệt đập thùng thùng thùng thùng, không được hù dọa người mang thai nha, về sau sinh ra vài tên quái thai thì làm sao bây giờ! “Xin lỗi.” Không, tôi tuyệt đối không thỏa hiệp, tuyệt không! Tuy động tác anh ta cắn môi dưới rất đáng yêu, tuy đôi mắt phượng ướt rượt của anh ta thực động lòng người, tuy… Được rồi, cậu thỏa hiệp ~~~ aizz! Du Duyên thở dài một hơi nhìn cái người cao to Doãn Lam kia, không rõ nha, so với cậu cao 179 cm còn cao hơn nửa cái đầu, lộ ra loại biểu tình đáng thương ghê tởm này thế nhưng lại không hề không hài hòa, ngược lại làm người xem tự trách bản thân mình có phải thật sự ngược đãi anh ta hay không, aizz! “Vợ à ăn cơm!” Doãn Lam vui mừng ôm Du Duyên đến đặt ở trước bàn ăn, nha, vợ – quả nhiên là thương anh. Trên bàn bốn món mặn một món canh, màu sắc hương vị đều đủ. Du Duyên cầm đũa liền ăn lấy ăn để, nếu kẻ điên tên Lam không phải có chút xíu ưu điểm ấy như anh ta nói, cậu đã sớm cầm lấy cái chổi đem anh quét ra ngoài rồi. “Vợ à, em định gọi điện thoại cho ai vậy?” “A Xuân.” Ăn ngon quá nha, thật tốt là cậu không bị cái gọi là hiện tượng nôn nghén, có thể ăn thoải mái. “A Xuân là ai vậy?” “Chồng của Hạ Thiên.” “Vậy Hạ Thiên là ai?” “…” “Vợ à, em còn chưa nói cho tôi biết Hạ Thiên là ai nha.” Doãn Lam rất nghiêm túc hỏi, bạn của vợ cũng là bạn của anh, anh sao có thể không biết. “Chính là cái người ngày đầu tiên nhìn thấy anh đã làm đứa bé của nhà cách vách ở cách vách ở cách vách sợ tới mức suýt nữa trúng gió đó.” Đừng nói đứa bé đó suýt nữa trúng gió, một tiếng thét của Hạ Thiên kia suýt nữa làm cậu cũng trúng gió. “À, thì ra là cậu ta.” Doãn Lam hồi tưởng một chút rồi gật đầu, sau đó tiếp tục không buông bỏ hỏi, “Tôi biết A Xuân là ai rồi. Nhưng em gọi điện thoại cho anh ta để làm chi?” Người ta còn trẻ mà, vợ cũng không thể hồng hạnh vượt tường! Tên kia đầy mị lực à nha. “Anh đang nghĩ cái gì?” Du Duyên bắn ánh mắt nguy hiểm về phía anh, làm cho Doãn Lam run rẩy. “Không có. Tôi đang suy nghĩ, buổi chiều hôm nay lúc đi khám thai phải mang cái gì đi đây.” Mắt vợ anh vằn đỏ đáng sợ quá nha. “Khám thai thì khám thai, cần mang cái gì? Không được mang người theo.” Du Duyên nói tới đây lại nghĩ tới đủ loại vấn đề của đứa nhỏ, cho tới bây giờ cậu cùng mọi người vẫn không biết bụng cậu phình lên như thế nào. Coi như xong, hỏi anh ta cũng như không hỏi, anh ta cùng lắm lại kể chuyện ma quỷ xưa kia. Ngay cả ông chủ có nghị lực cao nhất cũng buông tha cho vấn đề vốn rất nghiêm trọng này, cậu cũng không nghĩ hỏi lại, thuận theo tự nhiên đi. “Nha. Nhưng mà vợ à…” “Gì nữa?” Có để yên hay không, ăn một bữa cơm cũng nói nhiều như vậy! “Em còn chưa nói cho tôi biết em gọi điện cho A Xuân làm gì.” “…” Du Duyên bất lực trợn mắt nhìn nhìn người đàn ông trước mặt, hu ~~~~ mệnh cậu sao lại khổ như vậy, gặp phải loại đàn ông này. “Anh ta nói sẽ giới thiệu một bác sĩ mà mình quen biết cho tôi, tôi gọi điện thoại là để hỏi chuyện này!” “À. Nhưng vợ à…” “Câm miệng! Ăn cơm!” “Nhưng…” “Bảo anh câm miệng anh nghe không hiểu có phải không?” “Nhưng…” Hu ~~~~ Du Duyên rốt cục bị hạ gục, cậu vô lực nhìn Doãn Lam: “Nói đi, bất cứ cái gì?” “Tôi muốn nói, bạn của tôi mở phòng khám, chúng ta có thể đến nơi đó.” Ngụ ý chính là cậu không cần gọi điện thoại tìm A Xuân. “Anh cũng có bạn?!” Du Duyên ngạc nhiên nhìn nhìn anh, còn tưởng rằng anh ta đến từ sao Hỏa, không ngờ ở trên Địa Cầu anh ta cũng có bạn. “Đúng vậy, anh ta mở phòng khám rất được đó, buổi chiều tới chỗ anh ta đi.” “Được rồi.” Tuy không rõ cái gọi là phòng khám rất được là cái gì, nhưng Du Duyên vẫn gật đầu đồng ý. “Ăn cơm đi.” “Tốt quá ~~~ Vợ à, ăn nhiều một chút!” Nhìn Doãn Lam hưng phấn luôn luôn gắp thức ăn vào bát cậu, trong lòng Du Duyên đột nhiên có chút cảm động. Cảm giác ấm áp nảy sinh trong lòng, giống như có gia đình thực sự. Nhìn hành lang uốn lượn gấp khúc, những bông hoa trong vườn hoa lớn, lại nhìn xa xa sau hoa viên là một tòa kiến trúc theo phong cách Tây Âu màu trắng, này, này, đó là một phòng khám?! “Doãn Lam! Cậu tới rồi! Người này là em dâu hả, ha ha ha ha ~~~~” Một người đàn ông mặc trang phục nhàn nhã, bộ đồ màu trắng, giày da màu trắng, trên đầu mái tóc cũng được nhuộm trắng cười lớn chộp tay Du Duyên lắc liên hồi, “Xin chào, tôi gọi là Quý Bạch, là anh hai của Doãn Lam, đương nhiên hiện tại cũng là anh hai của cậu, ha ha ha ha ~~~~~” Em dâu?! Anh hai?! Có quan hệ gì? Kẻ điên tên Lam kia không phải dẫn cậu đi khám thai sao? Như thế nào chạy tới nhận người thân? Trong đầu Du Duyên vẫn đang suy nghĩ đã bị Doãn Lam đi đằng sau ôm lấy. “Cậu ấy là vợ của em, không cho phép anh trêu trọc!” “Phải phải, ha ha ha ha ~~~~~ em dâu thật xinh nha, nhóc thực có phúc nha, ha ha ha ha ~~~~~” “Hắc hắc ~~~” Doãn Lam thật không có ý tứ cười hinh hích, “Vợ của tôi rất xinh đó, hắc hắc hắc hắc ~~~~” Vì thế một Quý Bạch cười từ đầu tới giờ cùng một Doãn Lam đang cười ngây ngô, lại thêm một Du Duyên từ đầu tới đuôi vẫn ngơ ngác, cứ như vậy ba người đi vào bên trong phòng khám xinh đẹp?! “Anh làm gì?” Cảm giác bụng chợt lạnh, Du Duyên vào lúc trinh tiết của mình bị uy hiếp mới phục hồi lại tinh thần, trợn to mắt nhìn người đàn ông mặc toàn thân trắng toát giờ phút này lại hết sức chú ý quan sát bụng cậu. “Khám thai cho cậu thôi.” Quý Bạch lắc lắc ống nghe trong tay, biểu hiện anh ta thật là đang khám bệnh, không thì có thể thế nào chứ. “Nơi này là nơi nào?” Đùa à, nghĩ đến Du Duyên cậu lại bị dọa nha, nơi này là phòng khám sao, quả thực giống như một khách sạn của phương tây. “Phòng khám.” Quý Bạch di chuyển ra chỗ khác, nói sự thật cho cậu biết, nơi này quả thật là phòng khám. Du Duyên nhìn qua phòng này một vòng, thấy trong phòng bài trí quả thật là giống bệnh viện. Nhưng… “Cái kia là cái gì?” Cậu nhấc tay phải, chỉ vào một cái máy rất lớn ở góc tường bên trái. “Đó dụng cụ thăm dò CT mới nhất, hiện nay trên thế giới chỉ có hai, trong đó một cái nằm ở đây.” “Đó là cái gì?” Ngón tay di chuyển, đầu ngón tay chỉ thẳng tới một cái máy tính màn hình phẳng rất lớn. Nói nó rất lớn tuyệt không khoa trương, bởi vì cái kia nằm trên cả một mặt tường lớn như vậy, trên màn hình tất cả đều là các biểu đồ đường cong lên lên xuống xuống, có vẻ giống biểu đồ dự báo thời tiết của đài truyền hình trung ương, phía dưới còn có rất nhiều các nút phức tạp, còn có cái trụ cầm tay, thoạt nhìn có chút giống phim khoa học viễn tưởng của Mĩ. “Cái kia cũng là mới nhất, tôi còn chưa đặt tên. Không bằng em dâu tới đặt tên cho nó?” Quý Bạch vẻ mặt hưng phấn nhìn Du Duyên, vì cái này hắn đã phải suy nghĩ rất lâu. “Nó để làm gì?” “À. Có thể dùng để xem chút tin tức tình báo linh tinh của nước Mĩ, cũng có thể xem một số tư liệu lưu trữ tuyệt mật của các quốc gia, còn có thể liên hệ với trạm vũ trụ của Nga, cũng có thể để cho tôi chơi chút trò chơi nho nhỏ. Gần đây tôi say mê nhất là trò PC mới, là của Nhật Bản sản xuất, chơi hay lắm đó nha, màn hình lớn nhìn rất thoải mái.” Quý Bạch càng nói càng hưng phấn, phải biết rằng mấy ngày nay ngày nào anh ta cũng thức suốt đêm chơi mấy trò chơi siêu tàn bạo đó. Không thể nào, dùng cái này chơi game?! Du Duyên trừng lớn mắt sang Doãn Lam bên cạnh, nhìn nụ cười ngây ngốc của anh ta rồi chính thức hóa đá. “Em dâu đang làm gì vậy?” Quý Bạch ở N lần không có được câu trả lời của Du Duyên, tò mò nhìn về phía Doãn Lam. “À, đây là trò mà vợ em thích chơi nhất. Một, Hai, Ba, Đầu Gỗ.” Doãn Lam làm tròn bổn phận giải thích cho anh hai. “À, em dâu đúng là có sở thích kỳ lạ nha.” Quý Bạch tiếp thu giáo dục gật gật đầu, một lần nữa đeo ống nghe khám bệnh, vì cậu mà cẩn thận tiến hành khám thai. Chỉ có Du Duyên, bây giờ còn bị vây trong đả kích cực độ. Nơi này rốt cuộc là làm sao hả ~~~~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK