Bà nhìn đứa con gái ngây thơ mà tội nghiệp, ánh mắt dịu dần
" Cuộc đời con chưa làm ác với ai, nhưng nghiệp cha mẹ tạo lại gán lên người con. Cả cuộc đời mẹ cũng vậy, đã sống rất thật với bản thân chân thành cùng nhiều người có cảnh ngộ giống với mình. Nhưng con yêu, có lẽ ông trời đã bất công với mẹ. Con hãy cứ yên tâm ông trời sẽ thương người có lòng mà"
Rồi bà ta biến đi trong màn sương đêm bao phủ. Lam Thư nhìn vào khoảng không trung lưu luyến. Đã từng một lần cô mong muốn, đã từng nhiều lần cô cầu xin, và hàng trăm hàng nghìn lần cô nhìn thấy cả thế giới này giường như chống lại mình. Ít nhất một lần thì cuộc đời cũng phải cho cô cơ hội hạnh phúc chứ.
Cô bừng tỉnh thoát khỏi giấc mộng, nhìn lên bầu trời một ngôi sao băng lướt qua
" Đã từ rất lâu rồi, con không còn tin vào thứ gọi là điều ước nữa. Người cho con bao hi vọng nào là yêu nào là thương nhưng thứ duy nhất con nhận được là nước mắt"
(...)
" Đinh đoong"
Cô Tư nhấn chuông cửa nhà hàng xóm mới của Lam Thư. Một người phụ nữ ra mở cửa
" Chị Tư đã kiếm được người làm chưa,dạo này nhà tôi như bãi rác mini vậy"
" Bà Vương nhờ đương nhiên tôi phải làm hết sức mình. Đây là con bé Lam Thư, nó ngoan và hiền lắm, lại chăm chỉ nữa thời đại này khó kiếm được một đứa như nó lắm."
" Bà cứ nâng nó lên tám tầng mây vậy. Cuộc sống biết mặt khó biết lòng nghe"
Bà Tư giới thiệu Lam Thư với bà Vương. Vừa nhìn thấy mặt cô da bà tái nhợt mặt không còn một giọt máu
" L......a.......m........ như "
" Bà nói sai rồi con bé là Lam Thư mà "
Đúng lúc đó Nam Anh đi chơi về. Vừa nhìn thấy Lam Thư cô thật sự rất bất ngờ
" Cậu làm gì ở đây?"
" Mình đến đây xin việc "
" Cậu sẽ làm việc ở nhà mình sao"
" Không "
Bà Vương la lớn khiến ba người giật mình
" Cô gái nghèo khổ này không được bước chân vào nhà của chúng ta