Cố Tu Nhiên pha trà, đưa cho Triệu Hàng một ly.
Triệu Hàng nhận lấy: "Lão Cố này, mấy ngày nay không phải tôi cố tình hoài nghi anh đâu, là do vấn đề về trình tự tra án.”
“Anh nói anh không muốn bị lôi vào thật tồ, tới chỗ thị cục làm cố vấn, phá án nào có phải chuyện một giây.”
Nhìn Triệu Hàng vừa chuộc tội y như khen tặng, Cố Tu Nhiên mỉm cười, cũng không cùng cậu ta tiếp tục so đo.
Bức họa tâm lý tội phạm không phải như các tác phẩm điện ảnh nói thần kỳ như vậy, chỉ cần xem qua hiện trường phạm tội là có thể biết hung thủ là ai, vậy còn cần cảnh sát làm gì.
Cố Tu Nhiên đại khái là có chút nóng, lại bung thêm một cúc áo sơmi ngồi trên ghế dựa, miệng nhấp trà.
Triệu Hàng cúi đầu thấy trong thùng giấy phía dưới bàn làm việc có một phong thư màu hồng nhạt, khom lưng nhặt lên, quơ quơ nó trên tay: "Giáo sư Cố thật đào hoa nha!"
“Trong thị cục ấy, mấy nữ hán tử trong đó không khác đàn ông con trai là mấy, vẫn là nữ sinh tốt hơn. Giáo sư đại học chỗ anh còn chỗ nào trống không?”
Cố Tu Nhiên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nơi này có thể nhìn thấy được sân thể dục.
Năm hai hệ đại học kinh tế tài chính đang học thể dục, một đám nam sinh đánh bóng rổ, các nữ sinh tụm 5 tụm 3 bên cạnh nói chuyện phiếm.
Cô lúc cùng người này nói, lúc cùng người kia cười, dễ dàng nhùn ra được sự nỗ lực thu thập bộ thủ tín tức.
Bỗng cô đột nhiên đứng vặn cổ một cái rồi trầm trồ khen ngợi một nam sinh không mấy dễ nhìn.
Cố Tu Nhiên nheo nheo mắt, mở hẳn cừa sổ, khiến ánh nắng mạnh mẽ chiếu vào trong.
Triệu Hàng mở phong thư, dùng giọng đọc truyền tải tình cảm phong đọc lên “Thân gửi Nhiên yêu dấu.... hiện tại nữ sinh đại đại đều buồn nôn như vậy sao.”
“Nhìn thấy ánh mắt của anh lần đầu tiên, đã khiến em thích rồi... ồ, đây chính là nhất kiến chung tình đấy sao lão Cố, sao không kèm theo bức ảnh nhỉ.”
“Nhìn thấy anh đưa hoa cho cô ta, tim em như vỡ nát.... tình huống gì đây, anh chân đứng hai thuyền.”
“Thật tiếc ghê, không có ký tên lại.”
Lúc này, có tiếng gõ cửa, là một cái cảnh sát mang theo Quách Lương đi vào.
Triệu Hàng vỗ vỗ vai Quách Lương, đem hắn ấn ngồi trên chiếc sofa ở giữa văn phòng, tận lực làm bản thân trở nên dễ gần: “Cứ tùy tiện nói ra những gì cậu biết, đừng khẩn trương.”
Bên cạnh một cảnh sát nhỏ đã mở ra sổ chuẩn bị ký lục.
Cố Tu Nhiên ngồi ở ghế phía sau bàn làm việc, lật quyển sách nằm trong tầm tay, thái độ nhàn nhã tự đắc bộ.
Theo lời Quách Lương.
Khương Đàm- nạn nhân đầu tiên bị ngộ sát, đêm đó hắn ta sau tiết tự học buổi tối vẫn luôn ở cùng bạn gái là Lưu Tiểu Huyên ở phòng trọ ngoài trường học. Lúc 10 giờ tối, Lưu Tiểu Huyên nói đói bụng, muốn hắn dẫn đi ăn nướng BBQ, Quách Lương mua cho cô ta ăn, ăn xong lại than đau bụng, hắn lại phải lật đật chạy đi mua thuốc, cứ thế gần hết một đêm.
Điểm này, chủ tiệm BBQ cùng người bán thuốc có thể chứng minh.
Bị hỏi đến quan hệ với Khương Đàm, Quách Lương không thể không thừa nhận, hai người là trộm qua lại sau lưng Lưu Tiểu Huyên.
Triệu Hàng ngồi trên ghế: “Quan hệ giữa cậu với Khương Đàm, còn có ai biết không?”
Quách Lương ngẫm nghĩ, hắn không rõ, nhưng rồi dùng ngữ khí chắc chắn nói: “Không biết, hẳn là không ai biết đâu. Nếu không phải tôi đã quên đem lịch sử trò chuyện xóa bỏ, cũng sẽ không bị tiểu Huyên phát hiện.”
“Anh cảnh sát, Khương Đàm không phải tôi giết, tôi không có giết người.”
Triệu Hàng móc ra hộp thuốc, châm lên: “Vậy cậu cảm thấy là ai sẽ giết cô ta?”
Quách Lương không tiếp: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc lá. Đến nỗi là ai giết Khương Đàm, tôi cũng không biết.”
Triệu Hàng đứng lên khỏi ghế, đi tới mở cửa văn phòng:"Được rồi, cậu đi học đi, lời cậu nói chúng tôi sẽ xác minh sau. Ngoài ra, việc cảnh sát tìm cậu nói chuyện không được để lộ ra ngoài.”
Anh cảnh sát trẻ rời khỏi đi xác minh tình huống, Triệu Hàng đóng cửa lại, trở lại trước mặt Cố Tu Nhiên, dựa vào bên cạnh bàn “Lão Cố, anh có cảm thấy Khương Đàm là do cậu ta giết không?”
“Không phải,” Cố Tu Nhiên đứng dậy, cùng Triệu Hàng song song dựa vào bàn, “Nhưng cậu ta đã nói dối!”
Triệu Hàng: “Là câu nào, anh làm sao biết?”
Cố Tu Nhiên: “Cậu ta nói khoảng thời gian sau tiết tự học buổi tối vẫn luôn ở cùng Lưu Tiểu Huyên, lúc nói ra câu này, cậu ta đã chớp mắt liên tục trong vô thức, đây là một loại gọi là thị giác chặn phi ngôn ngữ hành vi, cũng có thể nói cậu ta đã che giấu điều gì đó."
“Cậu ta trước khi đi tìm Lưu Tiểu Huyên, từng gặp Khương Đàm, thời gian khoảng từ 9 đến 10 giờ tối. Có khả năng rất lớn, cậu ta là người ngoại trừ hung thủ, người cuối cùng gặp được Khương Đàm.”
Triệu Hàng dụi tắt tàn thuốc: “Tên tiểu tử thối này.”
Cố Tu Nhiên tiếp tục nói: “Sau tiết tự học buổi tối, Quách Lương cùng Khương Đàm ở sân thể dục phía Tây Bắc lén lút hẹn hò, bởi vì nguyên nhân nào đó, Quách Lương phải rời đi trước. Nguyên nhân này có khả năng là hung thủ tự tạo ra. Các anh có thể từ điều này mà lần theo manh mối.”
Triệu Hàng chụp lấy bả vai Cố Tu Nhiên: “Lập tức làm ngay, cảm ơn lão Cố nhá.”
“Đúng rồi, bên trên hạ lệnh nói chúng ta lập một phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm ở thị cục Bắc Loan, còn yêu cầu tìm một chuyên gia tâm lí học tội phạm làm cố vấn. Đổng Cục đã tự mình mời anh rồi, hơn nữa còn hứa hẹn không làm ảnh hưởng tới công tác dạy học của anh ở đại học Chính Pháp, anh auy xét thử, đi không?"
“Vốn dĩ không muốn đi,” Cố Tu Nhiên đi đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua sân bóng rổ dưới lầu, “Nhưng chủ ý lại thay đổi rồi.”
Triệu Hàng cười cười: “Chờ án này kết thúc, tôi ở thị cục chờ anh.”
Hắn nói, rồi đứng thẳng người: “Tôi đi chuẩn bị một chút, lát nữa còn phải mang Quách Lương mang về cục thẩm vấn lại một lần mới được.”
Hắn đi ra cửa, không đến vài phút lại lần nữa đẩy cửa tiến vào, mắt đầy nghi hoặc: “Không đúng, nếu gian tình của Quách Lương cùng Khương Đàm đã bại lộ, cậu ta không cần thiết nói dối làm gì, dấu diếm chuyện bản thân đêm đó vụng trộm yêu đương cùng Khương Đàm.”
Cố Tu Nhiên từ bên cửa sổ quay đầu lại: “Có hai khả năng, thứ nhất, cậu ta muốn bảo vệ hung thủ. Thứ hai, cậu ta rất yêu người bạn gái này.”
Triệu Hàng suy nghĩ một hồi, có chút hưng phấn mà nói: “Không thể nào là lý do thứ hai được, bằng không cậu sẽ không ngoại tình. Quách Lương biết được hung thủ là ai”
Cố Tu Nhiên trầm tĩnh, không chút lưu tình đả kích Triệu Hàng: "Yêu đương và hoa tân, đôi khi không xung đột.”
Triệu Hàng nhìn chằm chằm Cố Tu Nhiên một hồi lâu, ra vẻ bừng tỉnh nói: “Cố giáo sư hóa ra là một người đàn ông có dấu chuyện xưa nha~”
Cố Tu Nhiên: "...."