• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xảy ra chuyện rồi !

Công trình của công ty xây dựng Viễn Hồng xảy ra chuyện ngoài ý , giàn giáo sập gây nên thương vong --- tin tức trên TV ồn ào huyên náo, từ lúc sự việc xảy ra liền bắt đầu đưa tin.

Hôm nay Diệp Bằng Huyên đi làm bình thường, sau khi về nhà cô theo thói quen rửa mặt chải đầu, sau khi mọi thứ hoàn tất chính là thời gian nghỉ ngơi của cô.

Trên đường về nhà cô thảnh thơi ghé mua sushi, trà hương, cô đến phòng khách ngồi xếp bằng trên sôpha nhét vào miệng một nắm sushi , sau đó mở tivi cầm điều khiển chọn chương trình, cứ chuyển một đài lại một đài. Khi cô chuyển đến kênh tin tức thì động tác trong tay tạm dừng, trong lòng nghĩ cả ngày đi làm , tốt xấu gì cũng xem tin tức , miễn đừng quá tách rời xã hội là được.

Cô tựa lưng vào ghế dựa, tay cầm hộp giấy vừa ăn vừa nghe tin tức, không ngờ nghe được tin công ty xây Viễn Hồng xảy ra chuyện ngoài ý làm hai người chết, bốn người bị thương nặng, năm người bị thương nhẹ.

" Trời ạ ! Nghiêm trọng như vậy sao?" Cô kinh ngạc ngồi thẳng người , nhịn không được thốt lên, đặt hộp giấy trong tay xuống trừng mắt xem cẩn thận.

Mạnh Tổ Minh là giám đốc bộ phận công trình, xảy ra chuyện như vậy nhất định có một đống vấn đề cần anh xử lý , cũng sẽ càng thêm bận tối mặt tối mày ?

Diệp Bằng Huyên còn muốn xem rõ ràng hơn, vì vậy xem bản tin của đài này xong cô lại chuyển đài khác tìm thử, chỉ chốc lát sau lại có một đài khác thông báo sự việc ngoài ý muốn này còn tường tận hơn , còn có được danh sách người chết.

Lúc bắt đầu cô chủ yếu chỉ chú ý nghe thông báo không chú ý đến danh sách người chết ngay góc màn hình, càng về sau hiểu rõ tình hình mới nhìn về danh sách . Vừa nhìn liền thấy cái tên khiến cô chấn kinh sợ hãi - Mạnh Tổ Minh.

" Tại sao có thể như vậy.... " Nhìn thấy phía trước tên người yêu được đánh dấu hai chữ bị thương , chớp mắt trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

Thật sự là Tổ Minh sao ? Có thể nào là cùng tên hay không ? Không cần đoán, không cần dọa chính mình , cô có thể gọi điện thoại xác nhận. Cô chồm qua đầu bên kia của sôpha cầm ống điện thoại lên , vội vàng bấm một chuỗi dãy số.

" Lại không thông! " Đôi mày thanh tú nhíu lại, lo lắng thì thầm.

Tuy điện thoại của Mạnh Tổ Minh gọi không thông đã không phải chuyện lạ nhưng ngay lúc này , điện thoại lại không trả lời khiến cho cô càng thêm sợ hãi. Lẽ nào thật sự xảy ra chuyện ngoài ý rồi , vì thế điện thoại mới không thông ?

Hay là.... Cô trực tiếp gọi điện thoại đến công ty anh hỏi ? Nhưng Mạnh Tổ Minh không thích cô gọi điện thoại đến tìm anh ! Làm sao đây ? Cô thật sự rất lo lắng, nếu như không hỏi cho ra lẽ ,sợ là chuyện gì cũng làm không được, ngay cả ngủ cũng không ngủ được !

Đúng rồi ! Thiếu chút nữa là cô quên mất Mạnh Chấn Sênh, cô có thể hỏi anh, di động của anh từ trước đến nay đều gọi được.

Diệp Bằng Huyên lập tức bấm một chuỗi số tương đối quen thuộc khác , nhưng lúc này lại khác ngày trước, qua một lúc lâu mới bắt máy .

" Chấn Sênh, em là Bằng Huyên." Cô theo bản năng nắm chặt điện thoại, lập tức nói rõ mình là ai.

" Anh biết, có chuyện gì không ?" Mạnh Chấn Sênh đè thấp giọng nói.

Không biết có phải thần kinh mẫn cảm hay không , cô cảm thấy giọng nói của anh hôm nay hình như có chút nặng nè, không giống như lúc trước nhẹ nhàng nhận điện thoại của cô.

" Hiện tại em đang xem tin tức , nói công trường của các anh xảy ra chuyện ngoài ý, trong danh sách thương vong có phải có Tổ Minh không ?" Cô vội vàng hỏi, đầu dây bên kia nhất thời yên lặng, làm cho lòng của cô cũng treo lên cao " Sao anh không nói gì ? Anh nói đi ! Có phải Tổ Minh cũng bị thương không ?"

Sau khi biết Tổ Minh xảy ra chuyện ngoài ý , anh không khỏi nghĩ đến Bằng Huyên, vốn định sau khi tình hình ổn định mới gọi nói cho cô biết , nhưng cô lại sớm một bước gọi đến trước, anh nhất thời còn chưa cân nhắc kỹ nên nói với cô như thế nào. Một lúc sau Mạnh Chấn Sênh chậm rãi mở miệng.

" Bằng Huyên, trước tiên em đồng ý với anh không nên hoảng sợ, không cần khẩn trương." Anh muốn trước tiên cô phải chuẩn bị tâm lý.

" Được, anh mau nói đi." Cô hít một hơi sâu.

" Hiện nay anh đang ở bệnh viện thành phố giúp sắp xếp chuyện này , thật sự Tổ Minh có trong danh sách thương vong, đã qua cấp cứu, trước mắt đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt." Anh nói rõ tình huống hiện tại.

" Phòng chăm sóc đặc biệt?" Cô kinh ngạc, hoảng hốt nhẹ giọng lặp lại, sau đó phản ứng kịp lại hỏi : " Vậy bây giờ tình trạng vết thương có ổn định chưa?"

" Vết thương nghiêm trọng nhất của anh ấy là ở đầu, bên trong tụ máu bầm..." Anh giấu giếm nói : " Chỉ số hôn mê chỉ có ba , tình huống không lạc quan lắm."

Thật ra tình hình của Tổ Minh còn có :xương sườn bị gãy đây vào phổi nữa, là người bị thương nặng nhất trong bốn người , nhưng so với hai người tử vong , ít nhất anh ấy còn có một tia hy vọng.

"...." Nắm chặt điện thoại để không rơi xuống, hoảng sợ làm cô nói không ra lời, ngực trái như đang đánh trống , một tiếng lại một tiếng mạnh hơn, một lần rồi một lần đau.

" Alô ? Huyên Huyên, em còn nghe không ? Alô ? Em lên tiếng đi, em có ổn không ?" Không thấy cô phản ứng , Mạnh Chấn Sênh lớn tiếng hỏi.

" Nghiêm….. nghiêm trọng như vậy, làm sao đây ?" Cô cố gắng duy trì bình tĩnh , nhưng giọng nói run rẩy đã tiết lộ tâm tình khủng hoảng bất lực của cô.

" Hiện giờ chỉ có thể thuận theo ý trời thôi." Anh bất đắc dĩ nói .

Bốn chữ tiêu cực này khiến cho nước mắt của Bằng Huyên chảy xuống , không cách nào kiềm chế được bật ra tiếng khóc lóc.

" Được rồi, sao có thể xảy ra chuyện như thế này được ? Hôm qua anh ấy và em mới vừa gặp nhau..."

Không cần tận mắt nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, chỉ nghe tiếng khóc thút thít đứt quãng của cô cũng giống như một con dao sắc từng chút cắt sâu vào đáy lòng của Mạnh Chấn Sênh.

" Em đừng khóc, đừng đau lòng, đừng nghĩ đến tình huống xấu, nói không chừng tình huống sẽ chuyển biến tốt thôi." Anh nhẹ giọng an ủi cô, đối với tâm tình lo lắng dày vò cảm động lây.

" Thật sao ? Sẽ chuyển biến tốt sao ?" Cô giống như bắt được tia hy vọng, vội vàng hỏi.

Phản ứng mạnh mẽ của cô khiến Mạnh Chấn Sênh không dám cho cô quá nhiều hy vọng, tránh tình huống không giống như ý nguyện lại bị đả kích lớn hơn.

" Anh sẽ giữ liên lạc với em, để em biết tình hình của Tổ Minh có được hay không ?" Anh liên tục kéo dài giọng để ổn định cảm xúc của cô.

" Được, điện thoại của em sẽ mở suốt hai mươi bốn tiếng." Cô gật đầu mạnh.

Lúc này Mạnh Chấn Sênh nhìn thấy thím của mình là Chu Đức Châu- cũng là mẹ của Mạnh Tổ Minh mệt mỏi đi đến, anh chỉ vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Diệp Bằng Huyên : " Trước cứ như vậy, anh còn có chuyện khác, tạm biệt."

Cô tim đập loạn nhịp mờ mịt cúp máy , khó có thể tưởng tượng được bộ dáng hăng hái từ trước đến giờ của Mạnh Tổ Minh bây giờ bị thương nặng suy yếu nằm trên giường bệnh.

Là mơ sao ? Nếu là mơ , khẳng định đây là cơn ác mộng đáng sợ nhất !

Bên trong tụ máu bầm, chỉ số hôn mê ba... nghe qua cũng rất là nghiêm trọng ! Chẳng lẽ cô chỉ có thể đợi ở nhà , đau khổ bị động đợi Mạnh Chấn Sênh liên lạc sao ?

Bỗng nhiên cô nhớ đến anh nói người đang ở bệnh viện thành phố... so với tiếp tục ở nhà chờ đợi lo lắng, suy nghĩ lung tung chi bằng đến bệnh viện một chuyến thăm Tổ Minh.

*** Phượng Minh hiên độc chế tác*****

Bệnh viện thành phố, phòng chăm sóc đặc biệt.

" Thím, thím đừng sốt ruột, thời gian thăm của phòng chăm sóc đặc biệt sắp đến rồi." Mạnh Chấn Sênh trấn an thím đang không ngừng ầm ĩ muốn vào phòng bệnh thăm, khóe mắt lơ đãng liếc thấy một bóng người đang đến gần bọn họ. Anh ngẩng đầu định thần nhìn lại,vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện người tới là Chu Lệ Nhi.

Cô ấy đến đây làm gì ?

Tổ Minh không phải đã chia tay với cô ấy từ hai tháng trước rồi sao ?

" Bác gái.... Tổ Minh anh ấy.... rất nghiêm trọng sao ?" Chu Lệ Nhi ngồi xuống cái ghế bên phải của Chu Đức Châu , nắm chặt tay bà , vẻ mặt vô cùng lo lắng , nước mắt chảy dài trên gương mặt cô.

Chu Đức Châu thấy đúng là con dâu mà mình một lòng nhận định nhịn không được đau buồn ôm lấy cô lớn tiếng khóc : " Lệ Nhi à ! Nếu Tổ Minh xảy ra chuyện không may , chúng ta nên làm thế nào đây ?"

"Bác gái, thân thể Tổ Minh khỏe mạnh , nhất định sẽ tốt hơn..." Cho dù vô cùng sợ hãi nhưng Chu Lệ Nhi vẫn trấn định trấn an người lớn. Mạnh Chấn Sênh ngồi phía bên trái Chu Đức Châu chậm rãi đứng lên, nghi hoặc nhìn hai người dường như vẫn rất thân thiết với nhau .

Sai lầm ở đâu rồi đúng không ? Tổ Minh giấu chuyện chia tay Chu Lệ Minh với mọi người trong nhà sao ? Nếu không tại sao thím vẫn thân thiết với Chu Lệ Nhi như vậy?

Cũng có thể Chu Lệ Nhi là người có tình có nghĩa , dù đã chia tay nhưng dù sao vẫn còn có tình cảm vì thế nghe tin xảy ra chuyện liền nhanh chóng đến đây?

"..... Bác chỉ có một đứa con trai là nó , nó không thể có chuyện, nó nhất định phải tốt lên nếu không làm sao bác tiếp tục sống đây ?" Chu Đức Châu khóc đến nỗi giọng nói cũng trở nên khàn khàn, cả khuôn mặt đỏ bừng khiến người ta lo lắng .

" Tổ Minh sẽ không có chuyện gì, anh ấy.... anh ấy còn phải nhìn con anh ấy ra đời." Dứt lời, Chu Lệ Nhi nãy giờ vẫn ẩn nhẫn cũng sụp đổ, khóc không thành tiếng.

Chu Đức Châu và Mạnh Chấn Sênh đều bị quả bom nổ này làm cho cứng họng , kinh ngạc nhìn cô.

" Con, con sao ? Con nói con có thai với Tổ Minh ?" Chu Đức Châu kinh ngạc đến quên khóc nhìn Chu Lệ Nhi có thai từ trên xuống dưới.. Chu Lệ Nhi lau nước mắt, nghẹn ngào nói : " Đúng ạ, sáng hôm nay con mới đến khoa phụ sản kiểm tra, bác sĩ nói đã năm tuần rồi."

" Trời ạ! Thật tốt quá, đợi lát nữa tới giờ thăm bệnh, con nhất định phải nói với nó, Tổ Minh nghe xong sẽ vui mừng, ý chí muốn sống sẽ càng mãnh liệt hơn !" Chu Đức Châu buồn vui lẫn lộn, vừa khóc vừa cười.

" Dạ." Chu Lệ Nhi nặng nề gật đầu , hai người phụ nữ lần nữa lại ôm nhau khóc.

Nhưng Mạnh Chấn Sênh đứng bên cạnh lại kéo không nổi khóe miệng, ánh mắt ưu buồn nhìn bọn họ.

Có thai năm tuần, đây là chứng minh cho điều gì ? Chứng minh cho việc sau khi Tổ Minh nói với anh đã chia tay với Chu Lệ Nhi nhưng vẫn tiếp tục qua lại với Chu Lệ Nhi ! Chứng minh cho việc Tổ Minh vốn dĩ chỉ lừa gạt anh, anh ấy căn bản không có lựa chọn, vẫn như cũ bắt cá hai tay !

Tạm thời bất luận là Tổ Minh bị thương, sự thật Chu Lệ Nhi mang thai nhất định sẽ vứt bỏ Diệp Bằng Huyên , mà nhất định sẽ khiến Diệp Bằng Huyên chịu đả kích rất lớn !

Anh không khỏi tức giận phẫn nộ vì Tổ Minh lừa gạt anh chuyện trăng hoa , cũng cảm thấy lo lắng không yên vì vết thương của anh ấy, đồng thời lại cảm thông thương tiếc Diệp Bằng Huyên.....

Mạnh Chấn Sênh xoay người quay mặt đi, hai tay đút vào túi, nặng nề thở dài.

Ông nội vì chuyện này mà kích động huyết áp tăng cao, đã trở về nhà lớn nghỉ ngơi ; ba của Tổ Minh vốn còn kiên cường đến đây xử lý chuyện nhưng vừa biết tình hình của Tổ Minh rất kém liền chịu không nổi đả kích cũng ngất đi, bây giờ đang ở phòng bệnh quan sát.

Chuyện này gần như động viên tất cả các cấp cao của công ty thiết kế Viễn Hồng, công an, hai giám đốc bộ phận quan hệ xã hội và tổng giám đốc đã đồng ý nghi vấn của cảnh sát, cùng với ứng phó hàng loạt các phỏng vấn truyền thông, bệnh viện là do anh và các chủ quản khác phụ trách.

Cả một buổi chiều, Mạnh Chấn Sênh phải bàn bạc chuyện hậu sự cho người chết, thăm hỏi sắp xếp các thủ tục cho người bị thương , còn phải an ủi người nhà người chết.... Nói thật là có chút mệt mỏi.

Anh cũng không có tâm tình tinh thần phê phán cách làm của Tổ Minh, dù sao hiện giờ sống chết trước mắt, có thể sống sót mới là điều quan trọng nhất.

Bây giờ chỉ hy vọng Tổ Minh trong phòng chăm sóc đặc biệt có thể cố gắng vượt qua, đừng để đứa bé trong bụng của Chu Lệ Nhi chưa ra đời đã mất cha !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK