Mục lục
Cô vợ cực phẩm của tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Thế thì để anh nuôi em là được rồi

“Anh...”

Mộc Tuyết Nhi giơ cao tay phải, sau đó cô thở dài một hơi, nói với Hứa Quân: “Anh muốn tác thành cho tôi với nhị thiếu gia của Hứa gia thật sao? Hứa Quân, tôi sẽ không biết ơn anh, mà ngược lại càng xem thường anh hơn!”

Mộc Tuyết Nhi cho rằng, Hứa Quân nghe thấy lời của Mộc lão phu nhân và Lâm Chi, đồng ý ly hôn với mình!

Nhưng Mộc Tuyết Nhi lại càng cảm thấy chạnh lòng hơn, anh là loại đàn ông gì chứ?

Nếu như anh thật sự muốn cô hạnh phúc, tại sao lại không thể nỗ lực, mà lại để mình gả cho người khác chứ?

“Không phải, Tuyết Nhi, em hiểu nhầm rồi...”

“Anh im miệng cho tôi! Anh không nói cũng không ai bảo anh câm đâu!”

Hứa Quân đang định giải thích, Mộc Tuyết Nhi đã ngắt lời anh.

Hứa Quân cạn lời!

Vì Mộc Tuyết Nhi, lần đầu tiên Hứa Quân có suy nghĩ muốn quay về Hứa gia.

Chỉ cần một câu nói, một ánh mắt của Mộc Tuyết Nhi, Hứa Quân nhất định sẽ giữ chỗ sính lễ quý giá này lại, nói với cô, mình chính là nhị thiếu gia của Hứa gia ở Kinh thành!

Mộc Tuyết Nhi đi đến bên cạnh quản gia Lý, áy náy nói: “Ngài quản gia, mong ngài nói với nhị thiếu gia rằng, đã khiến anh ấy thất vọng rồi.”

“Được, được... Tôi... tôi giờ sẽ đi... đi ngay!”

Quản gia Lý lau mồ hôi lạnh trên trán, như trút được gánh nặng.

Vừa nãy ánh mắt của Hứa Quân đã dọa mất nửa cái mạng của quản gia Lý rồi!

“Mang hết cả đống sắt vụn này của Hứa gia đi luôn cho tôi!”

“Vâng, vâng...”

Trước khi quản gia Lý rời đi, Hứa Quân tức giận gầm lên.

Còn trên dưới Mộc gia chỉ có thể trơ mắt nhìn người của quản gia Lý, khiêng từng rương từng rương nào tiền mặt, đồ cổ, vàng bạc châu báu rời đi.

“Mộc Tuyết Nhi, con... con vì tên phế vật này mà làm vậy, có đáng không?” Lâm Chi là người đầu tiên phản ứng lại, bà ta chỉ vào Mộc Tuyết Nhi, hét lớn: “Đây là cơ hội duy nhất đời này để trở mình của con, con lại tự mình phá hủy nó. Đó là Hứa gia ở Kinh thành đấy, con gả vào đó, cả đời này còn có ai dám xem thường con?”

“Đúng thế, Tuyết Nhi, nhị thiếu gia của Hứa gia vừa mắt con là chuyện tốt tổ tiên Mộc gia phù hộ, sao con có thể từ chối?”

“Giờ thì hay rồi... Tuyết Nhi đắc tội Hứa gia, nói không chừng cả Mộc gia đều bị liên lụy.”

“Bà nội, Tuyết Nhi không có tinh thần cống hiến gì cả, nếu như nhị thiếu gia Hứa gia vừa mắt con, vì Mộc gia chúng ta, dù anh ta có trông có xấu đến mức nào đi chăng nữa, con cũng sẽ gả! Nhất định phải trừng phạt Tuyết Nhi mới được!”

“Đúng, bà nội, phải dạy cho nó một bài học!”

“...”

Người Mộc gia ai nấy đều tức giận hằm hằm, cứ như thể Mộc Tuyết Nhi là tội nhân của cả Mộc gia vậy.

Nhất là đám người Mộc Từ, đều đang mừng thầm... Mộc Tuyết Nhi đúng là đồ ngu ngốc, không chịu là nhị thiếu phu nhân, lại đi ở bên cạnh một tên phế vật.

“Mộc Tuyết Nhi, cô không đáng làm con cháu của Mộc gia!”

Trong tất cả những người ở đây, người tức giận nhất chính là Mộc lão phu nhân!

Mộc Tuyết Nhi gần như đã phá hỏng mơ ước của Mộc lão phu nhân!

“Bà nội, bà phải giữ gìn sức khỏe!”

Mộc Phong đảo mắt, đi đến trước mặt Mộc lão phu nhân, cười nói: “Bà nội, Mộc gia chúng ta luôn muốn được hợp tác với Tập đoàn Vương thị. Sao bà không để Tuyết Nhi đi đàm phán nhỉ? Nếu như cô ấy không đàm phán thành công thì để cả nhà Mộc Tuyết Nhi cút khỏi Mộc gia!”

Nghe thấy lời này, Mộc Tuyết Nhi lập tức lắc đầu nói: “Anh họ, chuyện này gần như không thể xảy ra, Tập đoàn Vương thị sao có thể hợp tác với Tập đoàn Mộc thị của chúng ta!”

Mộc gia chẳng qua chỉ là gia tộc hạng ba ở Lệ thành mà thôi.

Nhưng chủ tịch Tập đoàn Vương thị, Vương Phú Quý, lại là người giàu có nhất Lệ thành!

Đường đường là người giàu có nhất Lệ thành, há lại để Mộc gia vào mắt?

Đề xuất của Mộc Phong, căn bản là một bài toán không có lời giải.

Mộc lão phu nhân liếc nhìn Mộc Phong, trong lòng bà biết rõ, Mộc Phong muốn nhân cơ hội này đá Mộc Tuyết Nhi ra khỏi công ty.

Nhưng Mộc Tuyết Nhi ngay cả lời của bà nội là mình đây cũng không nghe thì còn giữ lại làm gì?

Vì vậy Mộc lão phu nhân hạ lệnh: “Mộc Tuyết Nhi, tôi cho cô thời gian ba ngày, đàm phán hợp tác thành công với Tập đoàn Vương thị! Nếu không thì cút khỏi Mộc gia!”

“Bà nội...”

“Nếu như cô không chịu, bây giờ lập tức có thể cút!”

Dứt lời, Mộc lão phu nhân được người hầu đỡ về phòng.

Ngay cả Lâm Chi cũng thấy thất vọng với Mộc Tuyết Nhi, lúc đi qua người cô, bà ta nghiến chặt răng nói: “Đáng đời! Đều là do con tự làm tự chịu! Cả đời này con cứ ở bên cạnh tên phế vật đấy đi!”

Trái tim Mộc Tuyết Nhi lập tức đau nhói như bị dao đâm, nhưng cô cố kìm nước mắt lại.

Lúc này sự yếu đuối của cô, chỉ đổi lấy ánh mắt xem thường của người Mộc gia mà thôi.

Nhưng Mộc Phong vẫn không định bỏ qua cho Mộc Tuyết Nhi, cậu ta ngạo nghễ nói: “Mộc Tuyết Nhi, trả chìa khóa xe bà nội đưa em lại cho anh! Mau lên!”

Nói rồi, Mộc Phong chuẩn bị giành lấy chìa khóa chiếc xe Benz S350 từ trong tay cô.

Nhưng đúng lúc này, Hứa Quân tóm lấy tay Mộc Phong, hừ lạnh nói: “Xe là do bà nội cho Tuyết Nhi, dựa vào đâu mà phải đưa cho anh?”

Vừa nãy Mộc lão phu nhân tức giận bừng bừng, quả thật quên mất không thu lại chìa khóa xe.

“Tuyết Nhi, đưa chìa khóa xe cho anh!” Hứa Quân lấy chìa khóa chiếc xe Benz ở trong tay Mộc Tuyết Nhi, ném vào trong hồ nước cách đó không xa, khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là một chiếc xe Benz mà thôi, còn chẳng xứng để Tuyết Nhi nhà tôi ngồi!”

“Mày...”

Mộc Phong sững sờ.

Nhưng khi Mộc Phong hoàn hồn lại thì Hứa Quân đã kéo Mộc Tuyết Nhi rời khỏi Mộc gia.

Trên đường đi, Hứa Quân dè dặt hỏi Mộc Tuyết Nhi: “Em có muốn ký hợp đồng đàm phán hợp tác với Tập đoàn Vương thị không?”

“Nói thừa!”

Mộc Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Hứa Quân, rồi lại bất lực nói: “Nhưng sao có thể được chứ? Quản lý cấp cao của Tập đoàn Vương thị chắc chắn sẽ không chịu gặp tôi đâu! Nếu như tôi bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà, sau này đừng nói là nuôi anh, ngay cả tôi cũng chỉ có thể hít khí trời để sống qua ngày.”

“Thế thì để anh nuôi em là được rồi.”

“Hờ hờ... Được thôi, vậy anh nuôi tôi đi, cũng để tôi có thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác.”

Mộc Tuyết Nhi cười lạnh, làm như thể tức giận đáp lại.

Cô cũng mong có một bờ vai để dựa vào, thế nhưng Hứa Quân có thể chắc?

Hứa Quân không nói thêm gì nữa, anh xuống xe giữa đường.

Mộc Tuyết Nhi cũng đang muốn yên tĩnh một mình, nên không hỏi Hứa Quân đi đâu làm gì.

“Trên thế giới này, chỉ có em có thể khiến anh thay đổi, cũng chỉ vì em, anh mới nguyện ý chấp nhận và tha thứ cho một số người!”

Nhìn xe của Mộc Tuyết Nhi đi xa dần, Hứa Quân tự nhủ.

Trong khoảng thời gian hơn hai năm, chỉ có Mộc Tuyết Nhi không bỏ mặc Hứa Quân, bất giác, cô đã trở thành người Hứa Quân quan tâm nhất.

Hứa Quân rút một chiếc điện thoại cũ ra, gọi cho quản gia Lý: “Trong vòng mười lăm phút, ông phải xuất hiện trước cửa Tập đoàn Vương thị!”

“Vâng, vâng... Nhị thiếu gia, cậu muốn mạng của tôi...”

Nhận được điện thoại của Hứa Quân, quản gia Lý thấp thỏm không yên.

Ông ấy còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng lại nhận ra nhị thiếu gia đã cúp điện thoại.

Cùng lúc đó, Hứa Quân bước chân vào Tập đoàn Vương thị.

Tập đoàn Vương thị chẳng qua chỉ là một công ty con của Hứa gia, còn về người giàu có nhất Lệ thành - Vương Phú Quý, ngay cả tư cách bước chân vào thế lực cốt lõi của Hứa gia cũng không có.

Hứa Quân ngồi trong sảnh tầng một đợi quản gia Lý, nhưng vài phút sau, một cô gái ăn mặc trang điểm đẹp đẽ ở quầy lễ tân đi đến trước mặt anh.

Cô ta nhìn Hứa Quân một lượt từ trên xuống dưới, có chút mất kiên nhẫn nói: “Bảo vệ làm cái gì vậy hả? Sao lại để một công nhân thấp kém vào đây? Anh đến Tập đoàn Vương thị làm gì? Mời anh mau chóng rời khỏi đây.”

“À, tôi đến tìm Vương Phú Quý có chút chuyện!”

Hứa Quân cũng không để ý lắm đến những lời lễ tân nọ nói, chỉ tùy ý trả lời cho có.

Nhưng trông cô ta lại như thể ăn phải ruồi nhặng vậy, vẻ mặt kinh ngạc, chế giễu nói: “Sao anh dám gọi thẳng tên của chủ tịch Vương? Nếu như chủ tịch Vương chịu gặp anh, tôi... tôi gọi anh là cha!”

Lễ tân vừa dứt lời thì quản gia Lý dẫn theo mấy người chạy vào Tập đoàn Vương thị...
Chương 7: Anh muốn ngủ trên giường

“Thưa ngài, cho hỏi...”

Cô lễ tân chỉ coi là Hứa Quân tự cao, không thèm quan tâm đến anh, quay sang muốn chào hỏi mấy người quản gia Lý.

Nhưng quản gia Lý một tay đẩy cô ta ra, bước đến trước mặt Hứa Quân, trong lòng run sợ, thận trọng nói: “Nhị thiếu gia...”

“Quản gia Lý, thưởng cho ông 100 cái tát...tự mình thực hiện đi!”

“Vâng... Cảm ơn Nhị thiếu gia tha mạng”

Lần này Hứa Quân rất phẫn nộ.

Nếu như không phải mấy người quản gia Lý tự cho là thông minh, Mộc Tuyết Nhi sẽ không phải nhận sự chỉ trích của người Mộc gia, cô ấy cũng sẽ không khóc.

Đây là trách nhiệm của quản gia Lý, đáng phạt!

Nhưng quản gia Lý lại như vừa trút được gánh nặng, hình phạt 100 cái tát không nhẹ nhưng lại giúp ông giữ được cái mạng.

“Chát chát!”

Hai tay ông vung mạnh, trái rồi phải đưa ra tự đánh vào mặt mình.

Nhất thời, người trong đại sảnh đều nhìn về phía quản gia Lý.

Đặc biệt là cô gái lễ tân kia, nghĩ thế nào cũng không hiểu được tại sao quản gia Lý lại sợ Hứa Quân đến thế...

“Được rồi”

Không đợi quản Lý đánh xong, Hứa Quân liền không kiên nhẫn mà nói: “Bảo Vương Phú Quý xuống đây gặp tôi”

“Vâng, Nhị thiếu gia” quản gia Lý đau đến nghiến răng, hùng hùng hổ hổ nói với cô gái lễ tân kia: “Còn ngây ra đó làm gì? Gọi cho Vương Phú Quý, bảo hắn cút xuống đây”

“Thưa ngài, xin ngài hãy tôn trọng một chút” Cô lễ tân lạnh mặt, nói: “Ngài có hẹn trước không? Nếu không, tôi đành phải gọi bảo vệ đến đưa mấy người gây sự các người ra ngoài”

“Cô...”

Quản gia Lý ngẩn ra, từ khi nào mà một lễ tân cũng dám nói chuyện vênh váo trước mặt mình?

Nhưng đối với cô lễ tân này mà nói, Vương Phú Quý chính là chỗ dựa lớn nhất của cô ta.

Còn về quản gia Lý, tuy ăn mặc tinh tế, nhưng ông có thể có tài sản và địa vị như Vương Phú Quý được sao?

Quản gia Lý giấu thân phận của mình, không muốn tính toán so đo với một lễ tân.

Ông tự mình gọi cho Vương Phú Quý, sau khi điện thoại được kết nối, ông mắng: “Vương Phú Quý, tôi đang ở dưới sảnh công ty cậu, trong vòng một phút, cút xuống đây cho tôi”

So với Vương Phú Quý, thân phận của quản gia Lý ở Hứa gia vô cùng quan trọng, bình thường Vương Phú Quý muốn gặp ông một lần cũng khó.

“Đồ nông dân thối kia, rốt cuộc anh có cút hay không?”

Lúc này cô lễ tân kia mất kiên nhẫn nói với Hứa Quân: “Anh còn không biết cầm gương soi lại mình đi, chủ tịch Vương của chúng tôi sao có thể ra gặp anh được?”

“Cô gái, cô đừng vội” Hứa Quân cười nhạt, nhìn cô từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Chờ lát nữa cô lại ngoan ngoãn kêu tôi một tiếng cha là được”

“Ha ha, anh còn giả vờ cái gì? Nếu chủ tịch Vương chúng tôi không thèm gặp anh, anh phải kêu tôi là bà cô...”

Còn chưa đợi cô lễ tân đó nói xong, lúc này ba bốn người trung niên mặc âu phục giày da đi từ trong thang máy ra.

“Chào chủ tịch Vương”

“Chào chủ tịch Vương!”

“... ...”

Người đi đầu tiên chính là người giàu nhất Lệ thành, Vương Phú Quý.

Nhân viên làm việc trong tập đoàn Vương thị lần lượt đứng nguyên tại chỗ, cung kính chào hỏi Vương Phú Quý.

Mà Vương Phú Quý lúc này không có tâm trạng để ý đến bọn họ, bước nhanh đến trước mặt quản gia Lý, lấy lòng hỏi ông: “Quản gia Lý, ngọn gió nào đưa ông đến đây? Kẻ hèn...kẻ hèn này có chỗ chậm trễ, mong quản gia Lý rộng lòng bỏ qua”

Khi nói lời này, Vương Phú Quý còn móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.

Chỉ cần một câu nói của quản gia Lý, Vương Phú Quý liền có thể mất đi tất cả những thứ hiện tại đang có.

“Đồ ngu xuẩn” Quản gia Lý lạnh lùng trừng mắt, gầm lên một tiếng: “Người này chính là Nhị thiếu gia, cậu không đến chào Nhị thiếu gia trước lại qua chào tôi... Cậu như vậy chính là mắng tôi giọng khách át giọng chủ, càng bất kính với Nhị thiếu gia”

Nhị thiếu gia?

Vương Phú Quý trong lòng kinh ngạc, cả người phát run không kiềm chế được.

Ông ta đã từng nghe nói, Nhị thiếu gia của Hứa gia trước khi bị đuổi ra khỏi nhà, đã có tiếng là ác ma.

“Vương tổng, xin ông nói cho tôi biết, sau này tôi gặp ông thì phải hẹn trước bao lâu?”

Hứa Quân chầm chậm đưa ánh mắt về phía Vương Phú Quý.

“Thình thịch”

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia của Hứa Quân, Vương Phú Quý hai chân nhũn ra, không kìm được mà quỳ xuống đất.

Nếu chọc Nhị thiếu gia phẫn nộ, Vương Phú Quý không chỉ là sẽ mất tất cả những gì đang có, nói không chừng già trẻ lớn bé trong nhà đều sẽ chết oan chết uổng.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này trợn mắt há mồm, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Vương tổng nhìn mấy người trẻ tuổi kia, vậy mà lại sợ đến quỳ luôn rồi?

Nhất là cô gái lễ tân xinh đẹp hào nhoáng kia, cô ta tự biết đã đụng đến người không nên đắc tội, sợ tới mức đầu óc trống rỗng, hai chân vô lực, một cơn buồn tiểu ập đến...

“Nhị thiếu gia, ngài...”

“Suỵt”

Hứa Quân ý bảo Vương Phú Quý yên lặng.

Sau đó anh nhìn cô gái lễ tân kia, cười xấu xa nói: “Mỹ nữ, cô phải kêu tôi là gì nhỉ? Tôi rửa tai lắng nghe!”

“Ch...Cha”

Cô gái lễ tân kia sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy kêu lên một tiếng.

Lúc này Hứa Quân từ trên sô-pha đứng dậy, vừa đi về phía thang máy vừa không thèm quay đầu lại mà nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở tập đoàn Vương thị lần nào nữa. Đuổi cô ta đi!”

“Rõ...rõ, thưa Nhị thiếu gia!”

Quản gia Lý, Vương Phú Quý mau chóng chạy theo sau Hứa Quân.

Nói ra, tập đoàn Vương thị là công ty con thuộc Hứa gia, loại nhân viên mắt chó nhìn người kém như cô ta, Hứa Quân không thể giữ lại.

Còn cô gái lễ tân kia bắt đầu khóc, cô ta vất vả lắm mới có cơ hội thực tập ở tập đoàn Vương thị, vậy mà cứ như vậy mà mất đi rồi.

Trong phòng làm việc của Vương Phú Quý, chỉ có Hứa Quân và quản gia Lý, còn Vương Phú Quý đang đứng đợi ở ngoài cửa phòng.

“Nói với ông nội, chuyện của tôi không được hỏi đến, tôi có thể quay về Hứa gia”

“Nhị thiếu gia, lão gia đã nói, chỉ cần cậu không ghi hận ông ấy, tất cả mọi chuyện đều theo ý cậu”

Không ghi hận ông ấy?

Nỗi nhục ngày đó, Hứa Quân một giây cũng chưa từng quên.

Nếu không phải vì Tuyết Nhi, Hứa Quân sao có thể thèm muốn vinh hoa phú quý của Hứa gia chứ?

Vào ngày mà Hứa Quân bị đuổi khỏi Hứa gia, lão gia Hứa gia ra lệnh nghiêm cấm anh dùng tất cả những gì học được ở Hứa gia.

Bây giờ Hứa Quân khôi phục lại thân phận Nhị thiếu gia của Hứa gia, từ nay về sau, anh có sử dụng những thứ đã học như võ thuật, y học, giám định...

“Gọi Vương Phú Quý vào đây”

Quản gia Lý đi ra ngoài, đổi thành Vương Phú Quý và Hứa Quân ở riêng với nhau.

So với quản gia Lý, đứng trước mặt Hứa Quân, Vương Phú Quý lại càng căng thẳng hơn.

“Mộc gia ở Lệ thành, rất muốn lấy được quyền hợp tác với tập đoàn Vương thị, ông ra tay xử lý chuyện này đi”

“Vâng...vâng, Nhị thiếu gia, tôi sẽ làm nhanh nhất có thể”

“Không cần gấp! Ngày mai, ông phải đích thân đến Mộc gia ký hợp đồng”

Ném lại câu này xong, Hứa Quân trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Phú Quý.

Ra lệnh cho Vương Phú Quý một cách mau chóng, không muốn lãng phí thời gian với ông ta.

“Mày chết giẫm ở đâu đấy hả? Bây giờ càng ngày càng ỷ lại, có phải đến cơm cũng không thèm làm nữa đúng không?”

Vừa về đến nhà, Lâm Chi đã hét toáng lên với Hứa Quân.

Hứa Quân cũng lười để ý bà ta, mau chóng chạy vào bếp nấu cơm.

Ăn cơm xong, Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi trở về phòng mình.

“Tuyết Nhi, ngày mai Vương Phú Quý của tập đoàn Vương thị sẽ đến Mộc gia ký kết hợp đồng”

“Ha ha, Hứa Quân, tài chém gió của anh bây giờ càng ngày càng khá rồi đấy”

“Tuyết Nhi, anh không nói điêu”

Hứa Quân có hơi ấm ức nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh nhìn qua, nói với Mộc Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, nếu như lời anh nói là thật, em có thể đồng ý với anh một chuyện không?”

“Đừng nói là một chuyện, mười nghìn chuyện tôi cũng đồng ý”

Tập đoàn Vương thị ký hợp đồng với Mộc gia? Trong quan niệm của Mộc Tuyết Nhi, điều này căn bản là không thể nào!

Huống chi người nói ra những lời này còn là một người vô công rồi nghề như Hứa Quân.

Hứa Quân thở ra một hơi, mạnh dạn nói: “Dưới đất lạnh... Nếu như Vương Phú Quý thật sự ký hợp đồng, anh muốn lên giường ngủ...còn muốn cùng em đắp chung một chiếc chăn.”
Chương 8: Anh không sợ bị vả mặt à?

Khi nói xong lời này, Hứa Quân bỗng chột dạ, anh lo rằng Mộc Tuyết Nhi sẽ không đồng ý.

Còn Mộc Tuyết Nhi cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Hứa Quân: “Không cần chờ ký được hợp đồng, anh có bản lĩnh thì bây giờ có thể lên giường. Đến đây, lên giường đi.”

Nói xong, Mộc Tuyết Nhi nhường cho Hứa Quân một nửa chiếc giường.

Nhưng ánh mắt lạnh nhạt kia của Mộc Tuyết Nhi lại khiến cho Hứa Quân chột dạ, anh yên lặng mà ngủ trên giường…

Hôm sau, Mộc Tuyết Nhi dậy sớm, cố ý trang điểm chải chuốt thật đẹp.

“Tuyết Nhi, sao em dậy sớm thế?”

“Dù sao cũng phải thử một lần!” Mộc Tuyết Nhi còn không thèm quay đầu lại mà nói: “Lỡ đâu tâm trạng chủ tịch Vương tốt, ông ta đồng ý gặp mặt tôi thì sao?”

Lời Hứa Quân nói hôm qua, Mộc Tuyết Nhi chỉ coi như là nghe một truyện cười.

Cô vẫn nên dựa vào sự cố gắng của bản thân , tranh thủ gặp mặt Vương Phú Quý một lần.

“Haiz”

Hứa Quân không kìm được thở dài một hơi, muốn Mộc Tuyết Nhi tin tưởng anh, thực sự là quá khó.

Nhưng Hứa Quân cũng không nói gì nhiều , Mộc gia có quy định, tất cả con cháu nếu không có tình huống gì đặc biệt, bắt buộc phải đến chào hỏi Mộc lão phu nhân trước 7 giờ.

Trên đường đến Mộc gia, Hứa Quân gửi tin nhắn cho Vương Phú Qúy, kêu anh ta nhanh chóng tới Mộc gia.

“Mộc Tuyết Nhi , cô còn có mặt mũi tới đây à?”

“Không biết bà nội không muốn gặp cô sao? Mau cút đi!”

“Đừng vội thế, nói không chừng Mộc Tuyết Nhi bản lĩnh, đã lấy được quyền hợp tác với tập đoàn Vương thị”

“…”

Vừa vào Mộc gia, mấy lời khiêu khích châm chọc đã truyền đến tai Mộc Tuyết Nhi.

Trên đường đến đây, Mộc Tuyết Nhi cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Cô coi như không thấy, cung kính chào Mộc lão phu nhân:

“Bà nội, chúc bà…”

“Chỉ cần nhìn thấy cô và cái tên phế vật kia là tôi lại bực mình” Mộc lão phu nhân thẳng thừng ngắt lời Mộc Tuyết Nhi, chậm rãi nhìn cô mà nói: “Cô gặp được Vương Phú Quý chưa? Ông ta đồng ý hợp tác với Mộc gia rồi?”

“Bà nội, con vẫn chưa gặp chủ tịch Vương, nhưng con…”

“Im miệng” Mộc lão phu nhân phẫn nộ quát một tiếng: “Không lấy được quyền hợp tác với tập đoàn Vương thị, cô không cần đến thăm hỏi tôi nữa, trực tiếp cút khỏi Mộc gia là được”

Đến Mộc lão phu nhân cũng chửi mắng cô như vậy, những người khác càng không cần nói đến.

Mộc Tuyết Nhi trong lòng chua xót, người Mộc gia từ trước đến nay chưa từng coi cô là người nhà.

Lúc này, Mộc Tuyết Nhi bỗng cảm nhận được có người nắm lấy tay cô.

Ngẩng đầu lên nhìn, là Hứa Quân!

Hứa Quân nhìn chằm chằm vào Mộc lão phu nhân, mặt không biểu tình nói: “Bà nội, xin bà tôn trọng Tuyết Nhi một chút. Vì chỉ một suy nghĩ của Tuyết Nhi, cũng có thể quyết định sự sống còn của Mộc gia”

Oàng!

Lời này vừa nói ra, những người có mặt ở đó bao gồm cả Tuyết Nhi cũng kinh ngạc.

Cái tên ở rể này bị điên rồi sao? Cho dù Mộc Tuyết Nhi đã định trước bị đuổi khỏi Mộc gia, anh ta cũng không nên có thái độ như vậy với Mộc lão phu nhân chứ.

Mộc Tuyết Nhi đang muốn ngăn cản Hứa Quân thì anh lại tiếp tục nói: “Bà nội, theo con được biết, Mộc gia vay ngân hàng 80 triệu hơn nữa bắt buộc phải trả hết vào ngày 15 tháng sau. Nếu không, một phần công ty Mộc gia sẽ bị ngân hàng bán đấu giá. Vì thế, Mộc gia bây giờ vô cùng muốn được hợp tác với tập đoàn Vương thị và muốn có được sự đầu tư từ họ.”

“Được lắm, Hứa Quân, mày đến để xem trò cười của Mộc gia chứ gì?”

“Trâu yếu còn hơn bò khoẻ, cho dù Mộc gia có phải bán đi vài công ty cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn”

“Bà nội, bà mau đuổi cái tên phế vật này đi đi, nó là cố tình đến gây sự”

“… …”

Những người có mặt, toàn bộ đều là thành viên nòng cốt của Mộc gia, đương nhiên hiểu rõ tình trạng của Mộc gia.

Nhưng đối với con cháu Mộc gia mà nói, Mộc gia sau này phát triển như thế nào chẳng ai quan tâm, chỉ cần có thể duy trì cuộc sống nhung lụa như hiện tại là được.

Nhưng Mộc lão phu nhân lại nghe ra hàm ý trong lời Hứa Quân.

Bà cau mày, dò hỏi Hứa Quân: “Ý cậu là sao? Lẽ nào Tuyết Nhi đã lấy được quyền hợp tác với tập đoàn Vương thị?”

“Bà nội, con…”

Mộc Tuyết Nhi vừa mở miệng, nhưng Hứa Quân lại giành nói trước: “Đúng vậy! Tuyết Nhi đã thành công rồi. Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Tuyết Nhi đích thân ra mặt, Vương Phú Quý cầu còn không được. Vương Phú Quý rất nhanh sẽ tới Mộc gia, đích thân ký hợp đồng với Tuyết Nhi”

“Thật sao?” Mộc lão phu nhân trợn tròn mắt, kích động nói: “Nếu như…nếu như Vương tổng đồng ý hợp tác với Mộc gia ta thì ta đối với Tuyết Nhi còn hơn cả tôn trọng. Tuyết Nhi con thích cái gì, muốn làm gì, bà…bà sẽ nghe theo con”

Nếu như Mộc gia và tập đoàn Vương thị đạt được hợp tác chiến lược, vậy thì cả Mộc gia này cuối cùng đã được cứu rồi.

Nhưng Mộc Tuyết Nhi lại thầm oán hận mà liếc Hứa Quân một cái, anh nói những lời này, đợi lát nữa biết ăn nói thế nào?

Lúc này, Mộc Tuyết Nhi cúi đầu suy ngẫm, nghĩ xem lát nữa xử lý Hứa Quân như thế nào!

“Tuyết Nhi, là cái tên phế vậy này nói hươu nói vượn đúng không?”

Mộc Phong với nụ cười xấu xa bước ra.

Vừa rồi chính miệng Mộc Tuyết Nhi nói là cô vẫn chưa gặp Vương Phú Quý, thì làm sao có thể giành được quyền hợp tác với tập đoàn Vương thị chứ?

Hơn nữa vẻ mặt Mộc Tuyết Nhi rất lúng túng. Căn bản chính là phối hợp với lời nói dối của Hứa Quân.

“Em…em…” Mộc Tuyết Nhi lo lắng không thôi nhưng ngay giây sau, cô lấy hết can đảm, trả lời: “Là con đã lừa bà nội. Không liên quan đến Hứa Quân. Nhưng về phía tập đoàn Vương thị con nhất định sẽ cố gắng tranh thủ, xin bà hãy cho con thêm chút thời gian.”

Hoạ mà Hứa Quân gây ra, ăn nói khoác lác, Mộc Tuyết Nhi quyết định tự mình chịu trách nhiệm.

“Ha ha, anh biết ngay mà, chủ tịch Vương là nhân vật như thế nào chứ, sao có thể gặp kẻ hèn hạ như mày”

Nghe thấy lời này, trong mắt Hứa Quân loé lên một tia ớn lạnh.

Kẻ hèn hạ… Hứa Quân đã ghim rồi!

“Lập tức đuổi Mộc Tuyết Nhi, còn cả tên phế vật này ra khỏi Mộc gia, vĩnh viễn không cho vào”

Mộc lão phu nhân nổi trận lôi đình.

Nhưng bà vừa dứt lời, quản gia của Mộc gia lại vội vội vàng vàng chạy vào.

“Lão phu nhân, chủ tịch Vương Phú Quý của tập đoàn Vương thị đến biếu quà thăm hỏi.”

“Cái gì?”

Mộc lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, ngay lập tức đứng lên.

Vương tổng thật sự đến rồi? Hơn nữa còn chuẩn bị quà?

Điều…điều này thật sự là quá nể mặt Mộc gia.

“Mau đưa chủ tịch Vương vào phòng tiệc tiếp khách. Đích thân ta tiếp đãi”

Sau đó Mộc lão phu nhân đi đến bên cạnh Mộc Tuyết Nhi, cầm lấy tay cô nói: “Cháu gái ngoan, mấy ngày này, con luôn mang đến cho bà sự kinh ngạc vui mừng. Nếu đã thương lượng với Vương tổng, sao con không nói với bà?”

“Con…”

Mộc Tuyết Nhi vô cùng lúng túng, đối với việc này cô cũng không hề biết gì.

Mộc Tuyết Nhi đưa mắt nhìn Hứa Quân, lẽ nào anh không nói khoác, tất cả những điều này đều do Hứa Quân làm?

Mà vẻ mặt ngạc nhiên của Mộc Tuyết Nhi, đã bị Mộc Phong bắt gặp.

“Bà nội, nếu chủ tịch Vương đã đến rồi, con cũng không giấu nữa” Mộc Phong đỡ Mộc lão phu nhân, bình tĩnh cười nói: “Lần này chủ tịch Vương đến Mộc gia, có lẽ là đến ký hợp đồng với chúng ta. Nhưng mà, chuyện này không liên quan gì đến Tuyết Nhi, vẫn luôn là con chủ động liên hệ”

Mộc Phong cũng không phải hoàn toàn là nói láo, cậu ta cũng muốn lấy được quyền hợp tác với tập đoàn Vương thị. Thời gian trước, cậu ta đã mua chuộc thư ký của Vương Phú Quý. Nếu đã không liên quan đến Mộc Tuyết Nhi, Mộc Phong đương nhiên cho rằng thư ký của Vương Phú Quý có tác dụng rồi.

Hứa Quân ngẩn người, anh cười tinh quái, nhìn về Mộc Phong, hỏi: “Mộc Phong, anh chắc chắn là không liên quan đến Tuyết Nhi? Không sợ lát nữa bị vả mặt à?”
Chương 9: Nhớ kỹ, bà nhất định sẽ phải đích thân đến cầu xin Tuyết Nhi!

“Vả mặt? Chỉ cần có lợi cho sự phát triển của Mộc gia, tôi chẳng ngại bị vả mặt!”

Mộc Phong nhún vai, bày tỏ chẳng sao cả, tiếp tục nói: “Chỉ tiếc là, việc hợp tác của Mộc gia, ngoại trừ tôi ra, còn ai có thể đàm phán thành công? Chẳng lẽ trông chờ vào tên ở rể như cậu sao? Hay là cái đồ hèn hạ Mộc Tuyết Nhi kia? Mấy người đều không làm được! Vẫn phải dựa vào tôi thôi!”

“Ôi, may mà Mộc gia chúng ta có anh Phong!”

“Hai hôm trước đi uống rượu với anh Phong, anh ấy có nói với em rằng, anh ấy sắp đàm phán thành công hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Vương thị rồi!”

“Anh Phong quả là đáng tin cậy, chẳng trách bà nội chúng ta xem trọng anh Phong!”

Không chỉ mình Mộc Phong đắc ý, những con cháu khác của Mộc gia, cũng khen Mộc Phong không dứt lời.

Hơn nữa Mộc Phong còn là người thích khoe khoang khoác lác, trước đó anh ta đã từng nói chuyện mình mua chuộc thư ký của Vương Phú Quý cho không ít con cháu Mộc gia.

Do đó, Vương Phú Quý có thể đích thân đến Mộc gia, tất cả mọi người đều cho rằng là công lao của Mộc Phong.

Ngay cả Mộc lão phu nhân cũng có chút tin tưởng, dù gì những lời Hứa Quân nói vừa nãy, Mộc lão phu nhân vốn cũng bán tín bán nghi.

“Cháu trai ngoan, không nên để chủ tịch Vương chờ lâu, chúng ta vẫn nên ra gặp ngài ấy trước đã.”

“Bà nội, chủ tịch Vương rất coi trọng con, để ông ấy chờ thêm một lúc cũng không sao đâu!”

Mộc Phong tiếp tục khoác lác, sau đó, anh ta nhìn chằm chằm Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà nội, con đàm phán thành công hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Vương thị, có nghĩa là đã lập được công lớn cho Mộc gia! Cháu trai chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ, đó là lập tức đuổi Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi ra khỏi Mộc gia, vĩnh viễn không được xuất hiện ở đây!”

“Đuổi hai đứa nó ra khỏi nhà cho tôi! Dù sau này lúc tôi hấp hối, cũng không cần chúng nó đến gặp mặt!”

“Bà nội...”

“Đuổi ra ngoài!”

Chỉ là hai người không quan trọng của Mộc gia mà thôi, Mộc lão phu nhân không ngại đồng ý với Mộc Phong.

Mộc Tuyết Nhi vẫn còn muốn cầu xin, nhưng mấy bảo vệ của Mộc gia đã đi qua đây, trông dáng vẻ như có thể động tay động chân với Mộc Tuyết Nhi bất cứ lúc nào!

Còn Hứa Quân thì nắm lấy tay cô, kéo cô ra phía sau, cười lạnh nói với Mộc lão phu nhân: “Bà nội, bà đuổi Tuyết Nhi ra khỏi nhà thì dễ, đến lúc muốn cầu xin cô ấy về nhà thì khó lắm đấy! Nhớ kỹ, bà nhất định sẽ phải đích thân đến cầu xin Tuyết Nhi!”

Dứt lời, Hứa Quân kéo tay Mộc Tuyết Nhi, bước từng bước lớn ra khỏi Mộc gia.

Mộc Tuyết Nhi khẽ cắn môi dưới, cô cũng chỉ đành đi theo Hứa Quân.

Không khó để nhận ra rằng, dù cô có cầu xin Mộc lão phu nhân thế nào đi chăng nữa, bà cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh.

“Bà nội, bà xem thái độ của tên phế vật Hứa Quân kìa, có cần tìm mấy người đến dạy dỗ cậu ta không?”

“Hừ, trông dáng vẻ kiêu ngạo đó của cậu ta kìa, người không biết còn tưởng rằng cậu ta mới là người đàm phán thành công hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Vương thị!”

“...”

Đám con cháu Mộc gia đều vui mừng phấn khởi, Mộc Tuyết Nhi bị đuổi ra khỏi Mộc gia, vậy thì phần tài sản của cô sẽ được chia đều cho bọn họ.

Nhưng Mộc lão phu nhân lại cảm thấy có chút bất an!

Hôm nay tên phế vật kia quả thật rất bất thường, mọi khi vài ngày nó cũng chẳng thèm nói một câu, chẳng lẽ...

Mộc lão phu nhân không dám nghĩ tiếp, bà chỉ đành phó thác tất cả hi vọng lên người Mộc Phong, nói: “Cháu trai, cùng bà đi gặp chủ tịch Vương nào!”

Sau khi rời khỏi Mộc gia, Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi trở về nhà mình.

“Tuyết Nhi, sao con lại về sớm như vậy? Có phải là chủ tịch Vương không chịu gặp con không?”

Hai người đúng lúc gặp phải Lâm Chi đang chuẩn bị ra ngoài.

Mộc Tuyết Nhi giật mình hoảng hốt, nhưng cũng không tiện giấu mẹ mình, chỉ đành nói: “Mẹ, con không cần phải đi gặp chủ tịch Vương nữa... Bà nội đã đuổi con ra khỏi Mộc gia rồi.”

“Gì cơ?”

Lâm Chi sững sờ, bà ta ném túi xách trong tay xuống đất, lớn tiếng mắng: “Đáng đời con! Nếu như con thông minh một chút, chấp nhận sính lễ của nhị thiếu gia Hứa gia ở Kinh thành, còn ai dám xem thường con nữa? Để mẹ xem sau này con sống thế nào, chẳng lẽ còn định để tên phế vật này nuôi con sao?”

“Đúng thế!” Đúng lúc này, Hứa Quân nhìn thẳng về phía Lâm Chi, gần như gằn từng chữ một, nói: “Sau này sẽ do tên phế vật là con đây nuôi Tuyết Nhi! Hơn nữa còn sẽ nuôi cô ấy mũm mĩm trắng hồng.”

Sau khi nói xong câu này, anh lập tức đi thẳng lên tầng sạc điện thoại...

Còn ở Mộc gia, cả Mộc lão phu nhân và người Mộc gia đều coi Vương Phú Quý là khách quý của nhà mình.

Người Mộc gia chỉ là khách khí, còn thái độ của Vương Phú Quý với người Mộc gia lại càng thêm mấy phần tôn trọng kính cẩn!

“Chủ tịch Vương, ngài... ngài quả thật rất dễ gần!”

“Đúng thế! Chủ tịch Vương, người ta hay đồn rằng ngài vô cùng nghiêm túc, hóa ra chỉ là đồn đãi lung tung!”

“...”

Nghe thấy những lời khen ngợi của người Mộc gia, Vương Phú Quý thầm nghĩ, ai bảo Mộc gia các người có một người con rể xịn như vậy? Nếu không thì đường đường là người giàu có nhất Lệ thành, sao lại phải hạ mình, xuất hiện tại một gia tộc tầm thường như này chứ?

“Mộc phu nhân, nghe nói bà thích nhâm nhi rượu nên tôi mang theo hai chai La Romanee Conti phiên bản sưu tầm này đến biếu, mong bà nhận lấy.”

“La Romanee Conti phiên bản sưu tầm?” Mộc lão phu nhân vừa mừng vừa lo, vội vàng nói: “Chủ tịch Vương, món quà này quý quá, ông hãy mang về đi!”

Mộc lão phu nhân bình thường sống chú trọng tình cảm, biết rất rõ về các loại rượu quý từ khắp các nước!

La Romanee Conti phiên bản sưu tầm này trên thị trường có thể nói là vô giá, có thể sưu tầm được một chai, chính là biểu tượng cho thân phận và địa vị.

“Mộc phu nhân đừng khách khí!” Vương Phú Quý cười niềm nở, sau đó đổi chỉ đề: “Tôi ngưỡng mộ Mộc gia đã lâu, lần này đến là muốn hợp tác với Mộc gia. Hợp đồng tôi đã soạn xong rồi, vậy có vị nào đến xem thử hợp đồng không?”

“Tôi là Mộc Phong của Mộc gia!” Mộc Phong nói.

Vương Phú Quý đưa hợp đồng cho Mộc Phong bằng cả hai tay, sau đó khen ngợi: “Con cháu Mộc gia tài mạo xuất chúng, nhất là cậu Mộc Phong đây, trông lại càng nổi bật!”

Vương Phú Quý không hề hay biết quan hệ giữa Hứa Quân và Mộc gia như thế nào.

Trong mắt Vương Phú Quý, đối xử lễ độ, tôn trọng người Mộc gia, sẽ không bị nhị thiếu gia trách phạt.

Mà Mộc Phong thì đang cười hớn hở liếc nhìn một vòng người Mộc gia, như thể đang nói, sao? Có phải chủ tịch Vương đánh giá cao tôi lắm đúng không?

Mộc lão phu nhân cùng thầm thở phào một hơi, xem ra những lời tên ở rể phế vật kia nói, chẳng qua chỉ là đang giả thần giả quỷ mà thôi.

Bản hợp đồng này là do đích thân Vương Phú Quý soạn, rất có lợi cho Mộc gia, đương nhiên Mộc Phong không thể tìm ra chỗ nào bắt bẻ.

“Chủ tịch Vương, bản hợp đồng này cũng tạm được... Tôi cũng không muốn tranh những khoản lợi nhuận vụn vặt kia, bây giờ chúng ta ký hợp đồng chứ?”

“Người anh em, cậu vừa ý là được!”

Vương Phú Quý vẫn luôn hạ mình nói chuyện.

Nhưng trong lòng ông ta có chút không hài lòng với Mộc Phong!

Bản hợp đồng này đưa cho bất cứ gia tộc nào bọn họ cũng sẽ giành giật, nhưng tên nhóc này lại dám nói là cũng tạm được.

Đúng lúc Vương Phú Quý đang định đặt bút ký tên thì điện thoại của ông ta reo lên.

Là điện thoại của Hứa Quân.

Vương Phú Quý vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô-pha, lúc này mới nghe điện thoại, xen lẫn chút căng thẳng, kính cẩn nói: “Nhị thiếu gia, đang... đang chuẩn bị ký hợp đồng!”

“Tôi hỏi ông, người ký hợp đồng với ông là ai?”

“Mộc Phong!”

“Xung quanh ông có vật cứng gì không?”

“Không... không có! Nhị thiếu gia, chỉ có hai chai rượu vang đỏ tôi tặng cho Mộc lão phu nhân thôi!”

“Tốt lắm! Cầm chai rượu vang lên, đập vào đầu Mộc Phong cho tôi.”
Chương 10: Hứa Quân, tiễn khách!

“Choang!”

“Choang!”

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Hứa Quân, Vương Phú Quý đặt điện thoại sang một bên, hai tay cầm lấy hai chai La Romanee Conti phiên bản sưu tầm lên, đập mạnh vào đầu Mộc Phong.

Chai rượu vỡ thành bốn năm mảnh, mà máu tươi cũng không ngừng chảy dọc xuống đất theo đầu Mộc Phong.

“Tại sao?”

“Không vừa mắt cậu!”

Sau khi nghe xong câu trả lời của Vương Phú Quý, Mộc Phong ngây ngốc gật đầu, sau đó ngã rầm xuống đất hôn mê.

“Chủ tịch Vương, sao... sao ngài lại đánh người?”

“Lại còn đập vỡ hai chai La Romanee Conti phiên bản sưu tầm nữa, thật tiếc quá.”

“...”

Nhìn vũng máu dưới đất, người Mộc gia vừa tức vừa sợ, lớn tiếng chỉ trích Vương Phú Quý.

Hơn nữa đối với người Mộc gia, đập vỡ hai chai La Romanee Conti bản sưu tầm càng đáng tiếc hơn việc Mộc Phong ngất đi.

Hào môn thế gia quả đúng bạc tình!

“Mấy người muốn có cùng một kết cục như Mộc Phong không? Tôi có thể tác thành cho mấy người!”

Vương Phú Quý mặt không cảm xúc, lạnh lùng liếc nhìn đám người Mộc gia.

Đừng nói đến con cháu Mộc gia, ngay cả Mộc lão phu nhân cũng hoảng hốt.

Vừa nãy Vương Phú Quý hạ mình nói chuyện với mọi người, khiến bọn họ quên mất thân phận người giàu có nhất Lệ Thành của ông ta.

Nhưng giờ Vương Phú Quý đang tức giận, ai dám nói gì ông ta?

“Mộc phu nhân!”

“Tôi đây, chủ tịch Vương!”

Bỗng dưng bị Vương Phú Quý chỉ mặt điểm tên, Mộc lão phu nhân không khỏi rùng mình.

Vương Phú Quý cười như không cười nói: “Cả Mộc gia này, tôi chỉ biết một mình Mộc Tuyết Nhi, Mộc tiểu thư! Bao gồm cả bà, bà nghĩ bà có tư cách nói chuyện với tôi sao? Tôi cho Mộc gia các người một cơ hội, tìm Mộc tiểu thư về, bản hợp đồng này vẫn còn có thể tiếp tục ký kết! Đương nhiên là bà cũng có thể không làm theo những gì tôi nói, nhưng thế thì Mộc gia các người không chỉ mất đi quyền hợp tác với Tập đoàn Vương thị, mà còn phải chịu sự trừng phạt của Tập đoàn Vương thị chúng tôi!”

Nói rồi, Vương Phú Quý đi ra khỏi cửa Mộc gia.

Mà Mộc lão phu nhân đầu óc nhất thời trống rỗng, chỉ còn lại cơ thể đang run như cầy sấy.

Bản hợp đồng với Tập đoàn Vương thị đó có thể giúp tập đoàn của Mộc gia cải tử hồi sinh!

Ngược lại, nếu như Tập đoàn Vương thị trừng phạt Mộc gia, vậy thì Mộc gia chỉ còn một con đường chết!

“Đưa Mộc Phong vào bệnh viện đi!” Mộc lão phu nhân cúi đầu nhìn Mộc Phong đang nằm trong vũng máu, hạ lệnh: “Chờ Mộc Phong tỉnh lại, muộn nhất là ngày mai, bảo nó mời Tuyết Nhi về Mộc gia! Nếu như không làm được thì để nó cút ra khỏi Mộc gia, cút ra khỏi Lệ thành!”

...

Những lời Vương Phú Quý nói ở Mộc gia, đương nhiên là nói theo lệnh của Hứa Quân.

Hứa Quân vừa cúp máy với Vương Phú Quý thì Mộc Tuyết Nhi đi vào phòng ngủ.

“Cho tôi chút không gian... Anh ra ngoài trước đi!”

Lúc ở dưới tầng, Mộc Tuyết Nhi bị Lâm Chi mắng cho một trận.

Hứa Quân gật đầu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Mộc Tuyết Nhi, anh không nhịn được an ủi: “Tuyết Nhi, em đừng sốt ruột... Hợp đồng với Tập đoàn Vương thị không thể thuộc về ai khác ngoài em! Muộn nhất là ngày mai, người Mộc gia chắc chắn sẽ đích thân đến mời em!”

“Anh cứ nói những lời hão huyền như vậy có thấy vui không?” Lửa giận của Mộc Tuyết Nhi dâng lên, tức giận bừng bừng nói: “Nếu như không phải anh lắm lời ở Mộc gia như vậy, có lẽ tôi còn có một tia hy vọng! Nhưng giờ thì sao? Tôi đã bị bà nội đuổi ra khỏi nhà rồi. Nếu như anh có chút năng lực, liệu tôi có bị sỉ nhục như vậy không?”

Hứa Quân biết Mộc Tuyết Nhi đang khó chịu, nên cũng không so đo với cô.

Dù sau chẳng bao lâu nữa, Mộc lão phu nhân cũng sẽ phải đích thân đến mời cô về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Phong quấn băng gạc quanh đầu và Mộc Từ quyến rũ đi đến nhà Mộc Tuyết Nhi.

Mộc Phong, Mộc Từ là anh em ruột.

“Mộc Tuyết Nhi đâu? Xuống đây cho tôi!”

“Tòa nhà rách nát này, thật sự chẳng muốn đến nhà mấy người tí nào.”

Nhắc mới nhớ, nơi Hứa Quân và Mộc Tuyết Nhi ở là biệt thự Mộc lão phu nhân tặng cho Mộc Tuyết Nhi.

Thật ra nó chỉ là một toà nhà nhỏ hai tầng ở ngoại ô mà thôi, giao thông không thuận lợi, đường hay bị ngập nước.

Hứa Quân đang nấu ăn ở trong bếp, anh đi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Nếu như hai người không muốn đến nhà chúng tôi, bây giờ có thể lập tức rời đi! Nhưng... Mộc Phong, liệu anh có dám rời đi không?”

“Mày...”

Mộc Phong sửng sốt, tức giận đến mức nói không ra hơi.

Mệnh lệnh của Mộc lão phu nhân, Mộc Phong nào dám làm trái.

Vậy nên mới sáng sớm ngày ra, anh ta đã dẫn theo em gái mình Mộc Từ, đi đến nhà Mộc Tuyết Nhi.

Nhưng hai anh em Mộc Phong, Mộc Từ không thèm để ý Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi vào trong mắt, vẫn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.

“Một tên ở rể như anh không có tư cách nói chuyện ở đây!” Mộc Từ trừng mắt nhìn Hứa Quân, lớn tiếng nói: “Còn thở không đó? Mộc Tuyết Nhi, tôi đến nói cho cô một tin tốt đây!”

Nghe thấy có tiếng ồn, Mộc Tuyết Nhi đúng lúc đi từ trên tầng xuống, còn Lâm Chi thì đã đi đến phòng khám Trung y của bà ta từ sáng sớm.

Mộc Phong tươi cười niềm nở, nói: “Tuyết Nhi, mặc dù em là em họ của anh, nhưng anh vẫn luôn coi em như em gái. Anh ở trước mặt bà nội nói hết nước hết cái, cuối cùng bà cũng đồng ý để em ký hợp đồng với Tập đoàn Vương thị rồi!”

“Mộc Tuyết Nhi, cô tính cảm ơn anh trai tôi thế nào đây? Nếu như không phải có anh trai tôi, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi!”

Mộc Tuyết Nhi ngơ ngác, những chuyện bà nội đã quyết định, có bao giờ từng thu hồi mệnh lệnh đâu?

Mà Mộc Phong lại chắc chắn mình đã nắm gọn Mộc Tuyết Nhi trong lòng bàn tay.

Chỉ cần để Mộc Tuyết Nhi về lại Mộc gia, nhất định cô sẽ rất biết ơn anh ta nhỉ?

Mộc Phong tính mượn cơ hội này để kiếm một khoản lớn từ Mộc Tuyết Nhi!

Mộc Tuyết Nhi đang chuẩn bị cảm ơn, Hứa Quân lại cướp lời cô nói: “Mộc Phong, bớt diễn trò trước mặt chúng tôi đi! Anh về nói với bà nội, bà ấy muốn Tuyết Nhi về, thì phải đích thân đến xin lỗi!”

“Bảo bà nội đích thân đến xin lỗi? Tên phế vật này, mày bị điên rồi sao?”

“Hừ, nếu như để bà nội nghe được những lời này, anh có từng nghĩ đến cái giá phải trả chưa?”

Mộc lão phu nhân là người như thế nào chứ? Trước mặt bà, đám con cháu Mộc gia ngay cả thở mạnh cũng không dám!

Hứa Quân lại muốn Mộc lão phu nhân xin lỗi Mộc Tuyết Nhi, anh ta không sợ hủy hoại Mộc Tuyết Nhi luôn sao?

“Tôi và Tuyết Nhi phải trả cái giá như nào, không cần hai người lo lắng!” Hứa Quân tiếp tục nói: “Chẳng qua nếu như Mộc gia không mời được Tuyết Nhi về, kết cục nhất định sẽ rất thảm!”

Hai tay Mộc Phong nắm chặt lại, hận không thể lao lên cho Hứa Quân một trận.

Nhưng những lời anh nói lại là sự thật!

Nếu như Mộc Phong không có cách để mời Mộc Tuyết Nhi trở về, người bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà sẽ là anh ta!

Nghĩ đến đây, Mộc Phong chỉ đành hạ mình, thở ra một hơi, bất lực nói với Mộc Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, em cũng không cần phải cảm ơn anh đâu... Em cũng không thể phụ lòng tốt của anh được, bây giờ cùng anh về gặp bà nội luôn đi.”

Mộc Phong vừa dứt lời, Mộc Tuyết Nhi vô thức nhìn về phía Hứa Quân.

Mà Hứa Quân thì kiên định lắc đầu với Mộc Tuyết Nhi.

Trong khoảnh khắc này, cô bỗng hiểu ra rất nhiều điều...

Mộc Phong sẽ nói tốt cho mình trước mặt bà nội ư? Có đánh chết cô thì cô cũng chẳng tin.

Bên trong chắc chắn có điều gì đó không đúng.

Hơn hai năm kết hôn, những lời sỉ nhục và xúc phạm Mộc Tuyết Nhi phải chịu ở Mộc gia không ít hơn Hứa Quân là bao.

Sau khi cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát, Mộc Tuyết Nhi quyết định tin Hứa Quân lần này.

Cô ngẩng đầu lên, cười nói với Mộc Phong: “Anh họ, em thật sự phải cảm ơn anh nhiều lắm, anh lại có thể nói tốt cho em trước mặt bà nội. Nhưng hai ngày nay em thấy không khỏe lắm, vẫn cứ nên để anh ký hợp đồng với Tập đoàn Vương thị đi vậy! Hứa Quân, tiễn khách!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang