Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Ông nội là người dẫn thi

Đôi mắt của ngài Trần như toát ra một thứ ánh sáng khó tả, ông ta nói một cách rất tự tin: "Dưới phần mộ của bác Đình, còn có một ngôi mộ khác!"

Bác cả đã rất tức giận khi nghe điều này. Nói thẳng. Không thể nào. Không thể, làm thế nào điều này có thể xảy ra? Mảnh đất đó đã được một vị đạo trưởng xem qua, nếu có một ngôi mộ bên dưới, ông ấy không thể không nói với chúng tôi.

Ngài Trần cười chế nhạo khi nghe những lời của bác cả tôi nói. Nếu vị đạo trưởng mà ông đang nói đến có thể thấy một ngôi mộ dưới lòng đất thì cha của ông cũng không phải là cha của ông nữa.

Lần này, tôi và bác hai cũng bối rối trước những lời nói của ngài Trần. Bác hai của tôi hỏi, ông bạn à đừng úp úp mở mở nữa, nói thẳng ra đi.

Ngài Trần hút một điếu thuốc lá, không vội trả lời Bác hai của tôi, thay vào đó, ông ta chỉ vào quan tài trong nhà tang lễ và quay đầu lại hỏi tôi. Tiểu Thiên, cháu có biết ông ta làm nghề gì không? Tôi gật đầu nói, thợ nề.

Ngài Trần lại hỏi tôi vậy cháu hiểu những gì bác đang làm, phải không?

Tôi vốn dĩ định nói đến đạo sĩ. Nhưng nghĩ lại thì, phong cách của ngài Trần dường như không liên quan nhiều đến đạo sĩ, mặc dù ông ấy cũng mang theo tiền đồng và bùa hộ mệnh, nhưng tôi vẫn không nghĩ rằng ông ấy là đạo sĩ. Vì vậy, tôi lắc đầu và nói rằng tôi không biết.

Ngài Trần tự trả lời, ông ta nói: ”tôi là thợ đóng giày”.

Ông ta nói xong, tôi chợt nghĩ đến lời ông ta nói lúc trước kêu tôi đi đổi giày cho bố:” giày có trái phải, đường có âm dương, người âm đi đường âm, người dương đi đường dương, nếu như lạc đường, mau chóng quay đầu!”

Bác cả hơi bối rối nên hỏi: “ngài Trần có phải là thầy Phong thủy không?”

Ngài trần lắc đầu và nói: “tôi chỉ là một thợ đóng giày, chuyện lớn nhất trong cuộc đời tôi là làm giày, làm giày cho người âm và người dương việc này đã làm được hơn 30 năm rồi.”

Cả ba chúng tôi đều yên lặng lắng nghe ngài Trần nói mà không cắt ngang lời ông ta.

Ngài Trần nói tiếp: “Tiểu Thiên, cháu có còn nhớ chiếc giày bằng vải đen mà cha cháu đeo dưới chân khi bước ra khỏi quan tài không? Người âm có đường của người âm, người dương có đường của người dương, cha cháu đã bị chiếc giày đó dẫn đi nhầm đường và bước vào quan tài của ông cháu. Cũng may ông ấy chỉ đeo một chiếc giày, nếu đeo cả hai chiếc thì phiền lắm.”

Sau khi bố tôi gặp phải tai họa này, tôi vẫn còn ám ảnh nỗi sợ hãi, tự hỏi thằng nào đã cho cha tôi đi giày âm? Với suy nghĩ đó, tôi hỏi câu hỏi này.

Ngài Trần duỗi ngón tay chỉ chỉ trên mặt đất, trầm giọng nói, Người này bị huyệt của ông nội cháu đè lại.

Ngài Trần nói rằng: “Nó không can tâm khi bị phần mộ của ông nội cháu đè lên nhưng nó không thể làm gì ông nội cháu nên phải bắt đầu làm hại các cháu. Cháu vốn dĩ là mục tiêu của nó, nhưng khi ông của cháu bò ra và đứng cạnh giường của cháu, nó không còn cách nào khác là ra tay với ba của cháu.”

Đến lúc đó chúng tôi mới biết ông nội trèo ra khỏi nhà cũ không phải vì cố tình muốn hại gia đình chúng tôi mà vì ông dù có chết cũng sẽ quay lại bảo vệ con cháu.

Nếu đúng như vậy thì mọi thứ đều có lý. Tại sao ông nội lại nằm cạnh tôi khi ông ấy trở về thay vì bác cả và bác hai của tôi, tại sao ông nội lại gọi tôi chạy đi khi ông ấy quay lại, và tại sao ông nội lại đứng bên cạnh tôi sau khi tôi ngất đi, ông cụ làm tất cả chỉ vì muốn bảo vệ tôi.

Thật hổ thẹn khi trước đây tôi đã oán trách ông cụ, tôi trách ông không xuống đất đàng hoàng, không ngờ ông nội… Tôi rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Vậy thì có chuyện gì với thợ nề Trần ?”

Bác hai của tôi xuất thân là một cảnh sát, và tôi đã suy nghĩ về vấn đề này trong lòng. Mặc dù ông ấy đã nói với dân làng rằng thợ nề Trần chết vì đau tim, nhưng thực ra bản thân ông ấy cũng không tin. Mặc dù dân làng không nói ra, nhưng họ đều họ đổ lỗi cho ông tôi về cái chết của thợ nề Trần, bác hai của tôi muốn trả lại sự trong sạch cho ông nội tôi.

Ngài Trần nhìn lướt qua linh đường của thợ nề Trần, sau đó tiếp tục nói: “ ông ấy là một thợ nề, xây nhà dương cho người sống và nhà âm cho người chết. Chỉ là mấy năm nay hắn đều xây nhà âm, khó có thể không nghĩ đến cái chết.”

Hơn nữa, hắn còn xúc phạm đến người đã khuất, nếu không phải có sự bảo vệ của bác Đình, anh ta đã chết ngay từ lần đầu tiên xuống sửa lại nhà cũ cho bác Đình.

Tôi liền hỏi ngài Trần: “Dưới phần mộ của ông nội cháu rốt cuộc là ai?”

Ông Trần lắc đầu nói: “Bác không biết, tuy nhiên, phần mộ này đã chôn ít nhất hai trăm năm. Cháu có nhớ rằng bác đã ném tiền đồng trước khi đào mộ của ông cháu không? Đó là “Ném đá hỏi đường”, hỏi có đào được mộ không. Bác hỏi khoảng mười lần thì mới được người bên dưới đồng ý, nói chung bác là một người thợ đóng giày, âm dương cách biệt cũng không làm khó được bác, dù là người âm có sức mạnh đến đâu, bác hỏi ba bốn lần cũng sẽ trả lời, tên đó bắt bác phải hỏi mười lần, và lần cuối cùng, ông của cháu đã giúp bác. Cháu tự nghĩ đi, một kẻ mạnh như vậy, đạo trưởng mà cháu mời đến có thể xem được không? Nói thật với cháu, nếu bác Đình không chọn chỗ này làm mộ , thì ngay cả tôi cũng không biết rằng một người như vậy đã được chôn dưới đấy.

Nói đến đây, tôi mới hiểu rằng, không phải vị đạo trưởng kia không nói với chúng tôi rằng dưới mộ ông nội có một ngôi mộ, mà chính ông ta cũng không biết rằng dưới ngôi mộ này sẽ có một ngôi mộ khác!

Tôi không thể tin được những gì được chôn dưới ngôi mộ của Ông nội, theo tôi thì ngài Trần đã là một nhân vật đỉnh cao rồi, nhưng ông ấy nói rằng nếu không phải vì ngôi mộ mà ông nội chọn trên đó thì ông ấy sẽ không. sẽ biết rằng dưới ngôi mộ này, có ngôi mộ khác.

Nhưng mà, người này rất lợi hại nhưng ông nội tôi có thể chấn trụ được hắn ta, vậy ông tôi phải là người tàn nhẫn như thế nào?

Tôi rất muốn hỏi ngài Trần câu này, nhưng bị bác hai cắt ngang.

“Bạn học cũ, ông bảo chúng tôi không đi tìm ba tôi, tại sao?” Bác hai chuyển đề tài trước.

Ngài Trần vẫn như cũ không vội trả lời, mà hỏi bác cả tôi: “Ông có biết trước đây ông cụ từng làm nghề gì không?

Bác cả nói: “Tôi có nghe nói trước đây ông cụ làm nghề trừ tà, từ hồi về làng này thì làm nông.”

“Ông thì sao” ngài Trần lại hỏi bác hai.

Câu trả lời của bác hai đều giống với bác cả.

“Cho nên, các ông hoàn toàn không hiểu gì về ông cụ.”

Ngài Trần thở dài nói tiếp: “Ông có biết tại sao trước đây tôi chưa từng tới thôn của ông không?”

Chuyện này là có thật, bác cả và bác hai đều biết, và mọi người trong làng đều biết rằng trước đây ngài Trần chưa bao giờ đến thôn chúng tôi, dù có đến thì ông ta cũng không vào làng mà chỉ đứng ở cổng thôn. Vì vậy, trước khi bác hai đi mời ngài Trần thì tôi đã nghĩ chưa chắc đã mời được ông ta.

“Đó là bởi vì đạo hạnh của tôi không bằng cha của ông. Trong thôn của ông còn có một vị cao nhân, ông nói tôi dám vào thôn sao?” ngài Trần chẳng những không xấu hổ chút nào, ngược lại còn có chút tự đắc.

Bác cả và bác hai đều nhìn nhau, rõ ràng cả hai đều nhìn thấy trong mắt nhau sự bối rối. Bác hai hỏi, lẽ nào cha tôi cũng là người đóng giày sao?

"Không, tôi cũng biết chính xác ông cụ làm làm nghề gì. Có vẻ như ông ấy có thể làm tất cả mọi thứ. Nếu ông thực sự muốn biết về những gì bác Đình đã làm, tôi nghĩ rằng ông cụ là một người dẫn thi."

Người dẫn thi? tôi nhớ kỹ từ này.

Đây không phải là một truyền thuyết lưu truyền ở khu vực Tương Tây, Hồ Nam sao? Nó có đúng không?

Sau đây tôi xin giới thiệu về vị trí địa lý của quê tôi, quê tôi nằm ở rìa phía tây Hồ Nam, chỉ cách Trùng Khánh một con sông, gần với Quý Châu. Do đó, khẩu âm rất giống với khẩu âm của người Trùng Khánh, và cũng giống với một số phương ngữ của Quý Châu. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể ngờ rằng người nông dân ngày thường chỉ biết đào đất trồng cây, cày ruộng gieo mạ lại là một người dẫn xác chết!

Bác cả cũng bày tỏ sự nghi ngờ của mình, ông nói: "Điều đó là không thể. Tôi chưa bao giờ nghe cha tôi đề cập đến điều này, và tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy dẫn thi."

Ngài Trần gật đầu nói: “ ông cụ đã dấu chuyện này trong năm sáu mươi năm mà không bị phát hiện. Nếu không chứng kiến màn “Thâu thiên hoán nhật”, tôi đã không dám nói rằng ông cụ là một người dẫn thây. Vả lại bây giờ giao thông phát triển như vậy thì còn cần phải dẫn thây sao?”

Lần này, chúng tôi lại choáng váng. Ngài Trần nói đến chuyện “Ném đá hỏi đường”, tôi vẫn có thể hiểu được, nhưng “Thâu thiên hoán nhật” là khái niệm gì?
Chương 7 Chỉ là một khởi đầu

Ngài Trần biết rằng chúng tôi không hiểu khái niệm " Thâu thiên hoán nhật", vì vậy ông ta bắt đầu giải thích.

Ông ta nói rằng: “Nơi chôn cất ông cụ không bình thường, giống như "hang hổ” cũng có chút giống “trận bát quái”, còn thế đất gì thì tôi nhìn không ra, chỉ có thầy phong thủy mới có thể nhìn ra. Nhưng ông cụ chắc chắn phải biết, nếu không, cũng sẽ không bảo ông chôn ông cụ ở đó. Tôi đoán ông cụ không chỉ biết về đất đai mà ông ấy còn biết phía dưới có một ngôi mộ, người trong ngôi mộ này rất mạnh nên ông cụ đã dùng chiêu “Thâu thiên hoán nhật”, chôn chính mình vào đó, lấy trộm gia tài của người trước. Hơn 200 năm gia sản, ông cụ nói trộm là trộm, ông ấy thực sự không phải độc ác bình thường.”

Bác hai hỏi: “Chuyện này là như thế nào?”

Ngài Trần nói rằng, ông nghĩ xem, nếu như là ông, khổ cực tích góp của cải hơn hai trăm năm, đột nhiên có một người ngoài đến muốn cướp đi gia sản của ông thì ông có đồng ý không? khẳng định là không rồi! Nhưng người kia vẫn kiên quyết muốn cướp của ông thì ông làm gì? Nhất định là sẽ quyết liệt chống trả đúng không? Vấn đề là ông không không phải là đối thủ của người kia, vậy thì rất đơn giản, chỉ có thể chọn con cháu của hắn ta để ra tay thôi.

Đây chính là đạo lý cơ bản thôi, vị dưới đất kia chọn trúng tiểu tử này. Vậy mới nói, ông cụ thật nhẫn tâm, nếu tính toán sai thì không phải con cháu của ông ấy sẽ phải chịu hậu quả sao?

Ngài Trần dừng một chút, tiếp tục nói, kỳ thực sự tàn nhẫn nhất không phải ở điểm này mà là ông cụ nhẫn tâm với chính bản thân mình!

Bác hai vội hỏi, đây lại là chuyện gì nữa?

Ngài Trần nói, Ông hiểu được một trong những điều kiện của "Thâu thiên hoán nhật" là gì không?

Chúng tôi đều lắc đầu.

Tôi thấy ngài Trần hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói: " Tôi mặc dù không phải người dẫn thi nhưng tôi cũng hiểu đươc, không, chỉ cần là người trong nghề đều hiểu được, nếu dùng "Thâu thiên hoán nhật" thì một điều kiện chính là nhất định phải chôn sống!

Bác cả, bác hai, cùng với tôi, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là tôi, trong đầu tôi ong một tiếng, cảm thấy trống rỗng!

Nếu như những gì ngài Trần nói là thật thì ông nội tôi chưa chết, mà là chúng tôi đem ông chôn sống?

Ngài Trần hẳn là đã nhìn thấu nét thống khổ trên gương mặt chúng tôi, cho nên bảo chúng tôi đừng quá đau lòng, đây là chính là sự lựa chọn của ông cụ.

"Bốp!" bác cả trực tiếp tát vào mặt mình, không ngừng lặp lại: “Nên đưa đi bệnh viện, nên đưa đến bệnh viện...”

Ngài Trần nói: "nếu đưa đến bệnh viện thì bệnh viện cũng chẩn đoán là đã chết. Thủ đoạn của ông cụ hẳn là muốn luyện thi sống. Cũng chính là nói, ông cụ đem mình luyện thành một cổ thi thể, nếu không phải người trong nghề, không thể nào hiểu được thật ra ông cụ vẫn còn sống. Nếu tôi đoán không lầm, miệng của ông cụ không những không thể đóng lại trước khi được chôn cất, mà nó ngày càng rộng ra. Đó là vì ông cụ muốn ngạt thở cho đến chết nên mới mở to miệng. Và một lý do nữa khiến ông cụ mở miệng là vì ông muốn hút tài lộc của người dưới đất."

Ngài Trần này không nhìn thấy thi thể của ông tôi, nhưng ông ta biết rất nhiều điều dựa trên việc ông ta đã đào mộ ông tôi trước đây. Những gì ông ấy nói về cơ bản là chính xác.Khả năng của Ngài Trần này không chỉ đơn giản như lời ông ta nói. Nhưng cho dù là một nhân vật lợi hại như vậy, trước mặt trước mặt ông nội tôi chỉ được coi như là mới nhập môn, vậy thì ông nội tôi rốt cuộc lợi hại đến mức nào, tôi thật không dám tưởng tượng.

Ngài Trần nhìn bác hai , tiếp tục nói: "Ông vừa hỏi thi thể của cha ông bây giờ đang ở đâu, giờ tôi sẽ nói cho ông, thi thể của cha ông đang nằm trong mộ phần của vị dưới đất kia. Cho nên, ông đừng tìm kiếm khắp nơi nữa, tìm cũng tìm không được. Ngoài ra, tôi phải nhắc nhở mọi người một câu, mọi người nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc đi đào mộ. Tôi nói cho mọi người biết, nếu như mọi người đào ngôi mộ kia lên thì sẽ không thoát khỏi cái chtt"

Tôi hỏi: "Vì sao?"

Ngài Trần nói: "Vì sao ư? Tôi thật không dễ dàng mới chấn yên được ngôi mộ kia, nếu như lại quấy rầy đến nó, đến lúc đó không chỉ là vị dưới đất kia, còn có ông nội cháu sẽ không buông tha cho hắn, cháu cho rằng chính mình bị hai nhân vật hung ác ghi hận thì liệu có bảo toàn được mạng sống?"

Bác hai nói: "Vậy cha tôi liệu có bò ra ngoài nữa không?"

Nói đến đây, tôi thấy cơ thể ngài Trần rung lên, rõ ràng là ông ta đang sợ.

Ngài Trần nói: " Ông tốt nhất là nên cầu Bồ Tát phù hộ cha ông đừng đi ra ngoài nữa, nếu không..."

"Nếu không thì sao?" bác hai gấp gáp hỏi.

Ngài Trần nói: “Ông đã thấy mười nghìn con chuột tế mộ chưa?”

Chuyện này chỉ xảy ra một lần trong lịch sử, người ta kể rằng hơn hai nghìn năm trước, ở Trường Bình, Sơn Tây, có người đã "luyện thi sống" , lấy một nghìn con chuột để lễ tế mộ phần, kết quả là một đội quân biến mất không rõ lý do. Và đội quân này, tổng cộng là bốn mươi lăm triệu người!

Tôi nghe đến đây, bật thốt lên: "Bạch khởi? Trường Bình trận?"

"Cái gì mà Bạch Khởi, Hắc khởi? Ta chưa từng gặp qua, ta chỉ cũng chỉ là nghe sư phụ nói. Lời nói cuối cùng của ông ấy trước khi chết chính là, tương lai nếu con gặp được một nghìn con chuột cùng bái mộ thì hãy chạy thật nhanh, chạy được bao xa thì chạy. Nếu như ta có thể đi được vào ban đêm thì ta sớm đã rời khỏi nơi này rồi."

Ngài Trần lúc nói chuyện toàn thân đều run rẩy, dường như vẫn còn sợ hãi trước cảnh tượng đó.(Sau đó tôi mới hiểu được, bọn họ làm nghề đóng giày cho thi hài thì không thể đi vào ban đêm, bởi vì giày dưới chân bọn họ có một chiếc là giày âm)

Bác cả hỏi tôi: "Tại sao lại gọi là Trường Bình Trận?"

Tôi nói, trận Trường Bình là trận chiến giữa Tần và Triệu thời cổ đại, vì xảy ra ở Trường Bình nên gọi là trận Trường Bình. Cuối cùng, quân Triệu đại bại, quân Tần đại thắng, chiếm Trường Bình, giết hơn 400 vạn quân nước Triệu. Vị tướng cầm đầu quân Tần tên là Bạch Khởi, vì vậy trận chiến này còn được gọi là Bạch Khởi.

Bác hai hỏi ngài Trần: " Bạn học cũ, ý ông là cha tôi sẽ giết người?"

Ngài Trần lắc đầu nói: "Tôi bây giờ cũng không rõ lắm, ban đầu tôi cho rằng ông cụ chỉ vì hút tài lộc của vị dưới đất kia, cho nên tôi cũng chỉ muốn giúp ông ấy một tay. Tôi lật ngược tấm bia là muốn cho ông cụ vững vàng trấn áp vị kia, hơn nữa tôi cũng đặt một đôi giày của tôi lên trên bia mộ, chắc không có vấn đề gì lớn cả. Nhưng tôi cũng không ngờ tới chuyện vạn chuột tế mộ phần sẽ xảy ra. Nếu như hiểu được sẽ có chuyện như thế này xảy ra thì có đánh chết tôi cũng sẽ không tới nơi này.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Bác hai lại hỏi.

Ngài Trần nói: " Tôi thật sự không biết phải làm thế nào. Tôi cũng không biết những con chuột này là để tế vị dưới đất kia hay là tế cha của ông, vậy thì tôi làm sao có cách giải quyết? Dù sao thì khi trời sáng tôi liền đi, chuyện về sau tôi không thể ra sức trợ giúp nữa.

Tôi hỏi: "Những con chuột kia là để tế ai, có gì khác nhau không?"

Ngài Trần nói: "Nếu như là đẻ tế ông cụ thì còn dễ nói, dẫu sao khi còn sống ông ấy cũng là người dẫn thi, sau khi có được tài vận của vị dưới lòng đất kia, điều tự nhiên là sẽ được thờ cúng bởi vạn chuột. Nếu là để tế vị dưới đất kia, thì những kẻ đã quấy rầy hắn, tức là người trong thôn của ông, đều phải chết!”

Nghe lời của ngài Trần nói, bác cả, bác hai, và cả tôi đều không biết làm sao để hình dung tâm tình của mình vào giờ phút này. Tôi vốn cho rằng thế giới này đều là theo chủ nghĩa duy vật biện chứng, cái gì quỷ hồn, yêu quái đều là những thứ hư cấu. Nhưng hôm nay được chứng kiến những chuyện này đã cơ hồ lật đổ hoàn toàn thế giới quan của tôi.

Nhưng tôi vẫn có rất nhiều chuyện không hiểu. Ông nội tôi là một vị trưởng bối hiền hòa như vậy tại sao trong miệng ngài Trần lại trở thành người dẫn thi? Ông cụ tại sao lại phải chôn sống mình để luyện thi sống? Vị dưới đất kia rốt cuộc là có thân phận gì? Ông nội tôi khi còn sống rốt cuộc còn cất chứa bao nhiêu bí mật? Những con chuột kia rốt cuộc là để bái tế cho ai?

Tôi dường như có thể thấy ông nội đang đứng trước ngôi mộ, hàng ngàn con chuột đứng thẳng ở bốn phía của ngôi mộ, móng trước của chúng vuốt râu hướng lên trời giống như cảnh tượng một tay cầm ba nén nhang để tế bái.

Trước đây tôi cho rằng ông nội qua đời là kết thúc một đời người, lại không ngờ được rằng, đây mới chỉ là khởi đầu của một câu chuyện.
Chương 8: Một Tiểu Dương khác

Trong viện, ánh lửa bập bùng không ngừng nhảy lên giống hệt như một thiếu nữ đang múa. Nếp nhăn trên khuôn mặt bác cả và bác hai bị ánh lửa chiếu tới, lúc sáng lúc tối. Phảng phất như một bức tranh sơn dầu xưa cũ.

Ngài Trần tự tay quấn một điếu thuốc lá sợi, lại không vội vã châm lửa hút. Hoá ra ông ta đang chờ, chờ khi cơn nghiện thuốc đã lên đến đỉnh điểm hẳn để hút.

Âm thanh trò chuyện dần nhỏ xuống, khoảng sân nhỏ đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lửa cháy lép bép. Không lâu sau, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, tôi ngáp dài một cái.

Bác hai nói với tôi “Cháu và ngài Trần đi về trước đi. Bác và bác cả sẽ ở lại nơi này”.

Tôi còn chưa kịp đáp lại, đã thấy ngài Trần gật gật đầu. Tôi cũng không nói thêm gì nữa, chẳng lẽ bảo rằng cháu muốn ở lại túc trực bên quan tài, ngài Trần à, hay là ngài về trước đi?

Hôm nay là mười sáu âm lịch, bầu trời quang đãng không một viền mây, trăng tròn vành vạnh. Bất kể là đi giữa ban đêm, cũng có thể thấy mọi thứ khá rõ ràng. Nhưng ngài Trần vẫn lấy từ trong nhà thợ nề Trần một chiếc cốc nho nhỏ đặt một điểm đèn dầu trong tay.

Lúc đi từ nhà thợ nề Trần ra, ngài Trần vẫn lựa chọn đi ở phía sau. Tôi cố ý đi thật chậm, vừa đi vừa đợi ông ta. Không nghĩ đến bước chân ông ta cũng thả chậm rãi. Tôi lại cố tình đi nhanh hơn, nhưng ông ta cũng vội vàng đuổi theo, cứ như thế khoảng cách giữa tôi và ông ta luôn duy trì đểu đặn trong khoảng hai, ba bước chân.

“Nhóc con, cháu có biết khi đi đêm cần kiêng kị điều gì không?” m thanh c

ủa ngài Trần đột ngột vang lên, phá vỡ sợ yên lặng.

Tôi suy nghĩ một lát chợt nhớ trước đây các vị trưởng lão trong thôn từng nói qua vấn đề này, vì thế ta liền nói “Đi đêm không được quay đầu lại, có người gọi không được trả lời!”

“Khá”. Ngài Trần cười nhạo một tiếng, cất lời giảng giải “Đi đường ban đêm kiêng kị nhất chính là một bước nhanh, một bước chậm. Tiết tấu thay đổi sẽ khiến cái kia tưởng rằng cháu đang khiêu vũ, sau đó sẽ đến vây quanh bên người cháu. Tới lúc đó chúng sẽ luyến tiếc không muốn thả cháu đi, hơn nữa cháu sẽ u mê không thoát ra được, thế là cháu sẽ bị chúng chơi đùa”

Tôi liền nói “Ngài Trần, bác doạ cháu như vậy. Vốn dĩ cháu lá gan nhỏ, mấy ngày gần đây lại luôn bị ám ảnh, nếu như sợ hãi mà chết thì làm sao?”

Ngài Trần nghe tôi nói xong thì cười cười, ông ta lại nói “Ông nội cháu trở về ngủ ở bên cạnh, cháu cũng không bị doạ chết. Bác mới chỉ nói vài câu đã doạ cháu sợ sao?”

Rõ ràng là ngài Trần không tin tôi sẽ bị doạ sợ.

Quả thật từ sau khi trở về thôn gặp phải những chuyện này, nếu đổi lại là một người khác chỉ sợ cũng sẽ bị doạ cho sợ chết khiếp hoặc là trực tiếp bị hù cho chết. Nhưng tôi lại không có. Trong lúc vô tình tôi phát hiện, à, lá gan của mình đã lớn hơn một chút.

Tôi lại nghĩ tới thời còn học trung học, thầy giáo tôi có nói về một câu chuyện, đem một con ếch xanh còn khoẻ mạnh thả vào nước ấm, sau đó dùng lửa nấu nước, con ếch sẽ không nhảy ra ngoài cho tới tận lúc nó chết. Đó là câu chuyện nước ấm nấu ếch. Tôi nghĩ, bản thân chính là con ếch xanh kia, những sự việc kỳ quái xuất hiện xung quanh tôi hệt như nồi nước ấm kia. Tôi ngày qua ngày lại càng không sợ nồi nước ấm này, liệu sau này tôi có bị chính nồi nước này làm bỏng mà chết hay không?

Tôi nghĩ ngày đó chắc chắn sẽ đến, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi. Rốt cuộc trên thế giới này không có ai là bất tử. Giống như ông nội của tôi, là một người mà ngài Trần luôn nói rằng rất lợi hại, cuối cùng không phải tự mình bị nghẹn mà chết đó sao.

Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy cuộc sống này tràn đầy nghi hoặc. Trước kia tôi luôn nỗ lực đọc sách là để sau này kiếm được nhiều tiền, báo hiếu ông nội và cha mẹ. Nhưng có tiền rồi thì sao, có lợi ích gì đâu? Đi đến hết cuộc đời chẳng phải đều như nhau, chôn sâu ở dưới lòng đất.

Đi được một đoạn đường, tôi lắc lắc đầu, đem những ý nghĩ không thực tế kia vứt ra sau đầu, lại thầm mắng bản thân mình đang ra vẻ. Mới chỉ là sinh viên hai bàn tay trắng lại dám nói tiền nhiều cũng vô dụng. Nói như vậy không phải ra vẻ thì là cái gì.

Tôi hỏi ngài Trần “Bác nói thời điểm ông nội cháu còn sống, bác không dám đi vào thôn, bởi vì bác sợ đắc tội ông nội. Chẳng lẽ lúc ấy bác đã biết ông nội cháu là người dẫn thây?”

Tôi nghe ngài Trần thở dài một tiếng, có lẽ ông ta đang cảm khái về chuyện cũ. Ông ta mở miệng, nói “Sống đến từng này tuổi rồi bác chưa từng thấy ai có bản lĩnh như ông nội cháu. Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy ông ấy đổi trắng thay đen, bác căn bản không dám nghĩ ông ấy là người dẫn thây. Nhưng bản lĩnh đổi trắng thay đen như này trước đây chỉ có Tương tây đuổi xác là nhân tài nổi danh, được mọi người biết đến. Cho nên bác chưa bao giờ biết đến ông nội cháu cũng làm nghề này.

“Vậy bác thế nào biết được tung tích ông nội cháu?” Tôi truy hỏi.

Ngài Trần thong thả đáp “Là ông nội cháu đến tìm bác trước”

Lòng hiếu kỳ của tôi trỗi dậy, tiếp tục hỏi “Ông nội cháu tìm tới bác?”

Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói tiếp “Nếu bác nhớ không nhầm thì khoảng 22 năm trước, lúc ấy bác mới học xong nghề, bác bắt đầu nhận công việc đầu tiên, chính là thay ông nội cháu làm một đôi giày tử. Một đôi giày âm dương của trẻ con—không được quay đầu, gió sẽ làm thổi tắt ngọn nến trên vai cháu. Cháu đoán không sai đâu, đôi giày đó là để cho cháu xỏ.”

“Cho cháu đi giày tử?” Tôi có chút kinh ngạc.

“Đúng”. Ngài Trần lại nói tiếp “Từ sau lần đó, cứ mỗi năm ông ấy lại tới tìm bác, muốn bác làm cho ông ấy một đôi giày âm dương. Sau mỗi lần làm xong, khi tới lấy, ông ấy đều sẽ chỉ cho bác chỗ này cần chỉnh sửa, chỗ kia làm không tồi. Lúc ấy bác còn cho rằng ông ấy cũng là thợ đóng giày, bởi vì có những điều ông ấy nói ngay cả sư phụ của bác cũng không hiểu được. Cho nên khi ông nội của cháu ở trong thôn, bác căn bản không dám xuất hiện bởi vì xấu hổ”

Tôi vẫn chưa hiểu rõ, lại tiếp tục hỏi “ Vì sao ông nội lại cho cháu đi giày âm dương”

Ngài Trần tiếp tục nói “Giày có trái phải, đường có âm dương. Giày dương bảo vệ thân thể, giày âm để trừ ta. Ông ấy làm vậy là để bảo vệ cháu.”

Tôi nhớ lại khi xưa, mỗi năm ông nội lại đưa cho tôi một đôi giày. Tuy rằng tôi không đi thường xuyên nhưng gần như là đi tới học thì vẫn thường hay xỏ. Không nghĩ tới ông nội luôn yêu thương, lo lắng cho tôi từ sớm như vậy.

Tôi lại hỏi,”Vậy thợ đóng giày và đuổi xác liệu có khác nhau không?”

Lúc này ngài Trần không trả lời ta nữa. Đi thêm vài bước ông ta đột nhiên hỏi ta “Nhóc con, cháu có cảm thấy có điều gì không đúng hay không?”

Tôi nhìn quanh bốn phía, ánh trăng sáng tỏ nên mọi thứ hiện ra tương đối rõ ràng. Một ánh sáng nhàn nhạt bao phủ khắp thôn, chân thực mà cũng thật tĩnh lặng. Hoàn toàn không có điểm gì là không phù hợp.

Vì thế tôi nói với ông ta “Không có, cháu nhìn mọi thứ đều rất bình thường”

Bước chân của ngài Trần nhanh hơn, ông ta đi về phía trước hai bước, sáng đôi cùng tôi, vai sát vai. Đột nhiên ông ta quay lại hỏi tôi “Chẳng lẽ cháu không cảm thấy con đường này chúng ta đi có phải hơi lâu không?”

Bị ông ta hỏi như vậy đầu tôi chợt ong lên một tiếng. Bây giờ tôi mới ý thức được, thôn chúng tôi vốn không lớn, nhưng đi lâu như vậy thậm chí còn có thể đi từ đầu thôn đến cuối thôn được rồi. Huống chi vẫn chỉ ở trong thôn gian nhà tôi? Nhưng bây giờ thì sao, chỉ nhìn thấy xung quanh có mấy gian nhà, nhưng đi mãi vẫn chưa tới gần được.

Tôi nói,”Hình như có chút không thích hợp”.

Ngài Trần hỏi tôi “Vạn chuột vái mồ bày ra một trận tượng lớn như vậy mà buổi tối này không có chút động tĩnh gì, lại có vẻ không được bình thường cho lắm. Đứa nhỏ, đã nghe qua quỷ đánh tường bao giờ chưa?”

Tôi gật đầu “Là một truyền thuyết của dân gian, nói về con đường bị quỷ điều khiển. Anh cho rằng đang đi trên con đường, thật ra là vẫn di chuyển vòng quanh một chỗ”

Ngài Trần lại nói “Nhóc con, cháu cầm lấy cái đèn dầu. Xem ta thế nào đánh tan cái quỷ đánh tường này”

Tôi đón ngọn đèn dầu từ trong tay ngài Trần. Lát sau tôi thấy ông ta khom lưng, đem đôi giày dưới chân cởi ra, tay trái cầm giày phải, tay phải cầm giày trái. Sau đó ông ta ngồi dậy, đem giày cầm ở tay ném về phía trước, trong đêm tối chỉ còn nhìn thấy hai đế giày ở phía trước.

Lúc sau tôi nghe thấy “bang” một tiếng, ngài Trần đi về phía trước ba bước, tôi cũng vội vàng theo sau. Tôi nhìn thấy giày của ông ta trên mặt đất, nhưng ông ta không nhặt lên, mà lại tiếp tục tiến về phía trước ba bước. Nhà ở phía trước cách chúng tôi một khoảng khá xa, nhưng sau khi ngài Trần đi thêm chục lần ba bước như thế nữa, cuối cùng chúng tôi cũng đi đến.

Nhưng vào lúc tôi giơ đèn dầu hoả lên để nhìn liền phát hiện khoảng sân này thế nhưng lại là sân của nhà thợ nề Trần.

Trong sân vẫn còn ánh lửa. Chúng tôi đi một hồi lâu như vậy thế nà vẫn bị lạc quay về đây.

Tôi nói với ngài Trần “Không bằng đêm nay chúng ta ở lại đây, sáng mai lại trở về”

Ngài Trần nói “Được”

Lúc chuẩn bị đẩy cửa tiến vào, tôi nghe thấy trong sân có tiếng nói chuyện, âm thanh cực kỳ quen thuộc. Tôi dán mắt vào kẽ hở của cánh cửa nhìn vào trong sân, ở giữa sân ánh lửa vẫn bập bùng rực rỡ, kỳ lạ thay phía trước quan tài của thợ nề Trần lại lần lượt là bác cả, bác hai, ngài Trần, và tôi, một Tiểu Thiên khác…
Chương 9: Di ảnh của thợ nề Trần

Khi tôi nhìn vào qua khe cửa, thế mà tôi bên trong kia không hẹn mà cũng quay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.

“A!” Tôi hét lớn, xoay người, ‘rầm’ một tiếng, đập đầu vào tường.

“Tiểu Thiên, cháu gặp ác mộng à?” Giọng ngài Trần vang lên bên tai tôi. Tôi đau nhức híp mắt nhìn xung quanh, sau đó phát hiện ra bản thân đang nằm trong phòng mình, bên cạnh là ngài Trần. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là, tạ ơn trời, không phải ông nội tôi đang nằm cạnh tôi. Dù tôi biết rằng ông nội không có ác ý , ngược lại ông cụ vẫn luôn bảo vệ tôi, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi vẫn còn sợ khi nhìn thấy dáng vẻ này của ông. Tôi nghĩ, nguyên nhân của nỗi sợ có một phần là do sợ hãi thật, cũng có một phần do áy náy.

Nghe ngài Trần nói, tôi mới biết mình đang nằm mơ. Tôi hỏi: “Không phải chúng ta gặp quỷ đập tường à? Sao cháu lại ngủ trong phòng mình?”

Ngài Trần xoay người, mặt quay ra cửa, cái ót đối diện với tôi. Sau khi đổi sang một tư thế thoải mái hơn, ông ta mới nói: “Ha ha, cháu còn không biết ngượng mà hỏi, chúng ta gặp quỷ đập tường nên mới đi ngược về sân nhỏ của thợ nề Trần. Ai biết cháu vừa đẩy cửa bước vào đã té xỉu. Một con quỷ đập tường mà thôi, cháu đã bị dọa hôn mê rồi?”

Nghe xong lời nói của ngài Trần, tôi hơi hoảng hốt, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, thế là tôi lại hỏi: “Bác Trần, sao chúng ta lại quay về rồi? Về sau giờ Tý (từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng) à?”

Ngài Trần nói: “Sau khi cháu ngất xỉu, bác hai cháu cõng cháu về, mới vừa nằm không bao lâu, mông còn chưa nóng đây.”

Tôi vội hỏi: “Vậy bác hai của cháu đâu?”

Ngài Trần bảo ông ấy đã quay lại sân nhỏ nhà thợ nề Trần với bác cả của tôi rồi.

Nghe đến đây, tôi mới thoáng yên tâm, tôi lo một mình bác cả ở đó sẽ xảy ra chuyện.

Hơn nữa, tôi có cảm giác sân nhà thợ nề Trần có vấn đề. Vì vậy, tôi đã kể lại cho ngài Trần những gì tôi vừa nằm mơ. Tôi nói: “Bác Trần, vừa rồi cháu nằm mơ sau khi chúng ta quay lại sân nhà thợ nề Trần, cháu ghé sát cửa nhìn vào bên trong thì thấy được trong sân có một ‘cháu’, thậm chí cũng có một ‘bác’. Hơn nữa ‘cháu’ kia còn nhếch miệng mỉm cười với cháu.”

Nghe xong lời này, ngài Trần ngồi bật dậy, trợn mắt hỏi tôi: “Đây là cảnh cháu nhìn thấy trước khi té xỉu hay cháu nằm mơ?”

Ánh trăng trắng bạc xuyên qua cửa sổ, hắt lên khuôn mặt ngài Trần. Qua ánh trăng, tôi có thể nhìn rõ nét mặt của ông ta, đôi mắt trừng lớn, bờ môi khẽ run rẩy, thế mà lại là vẻ mặt đầy sợ hãi.

Tôi bị dáng vẻ này của ngài Trần hù dọa, nói: “Cháu cũng không phân biệt được rốt cuộc đó là mơ hay thật, cháu nghĩ chắc là một giấc mơ.”

Mặc dù tôi không biết tại sao ngài Trần lại sợ hãi như vậy, nhưng tôi vẫn an ủi ông ta rằng có thể là một giấc mơ.

Ngài Trần bấm tay bắt đầu tính như cũ, thế nhưng lúc này trông ông hơi lo lắng không yên, hình như bấm một hồi lâu vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Vì vậy, ông ta vừa mang giày vừa nói với tôi: “Đi, nhóc mặc đồ vào đi, chúng ta đến nhà thợ nề Trần.”

Tôi thấy sắc mặt ông ta vẫn luôn căng thẳng, tuy không hiểu rốt cuộc là chuyện gì nhưng tôi vẫn nhanh nhẹn đứng dậy mang giày, sau đó cầm đèn dầu hỏa đi theo ông ta ra khỏi sân tiến về phía đầu thôn.

Lúc này tôi thấy ánh trăng đã đến phía tây, cho thấy đã rạng sáng rồi. Tôi hơi bối rối, đến bây giờ tôi thật sự vẫn không hiểu rõ con quỷ đập tường vừa nãy đã vây khốn tôi và ngài Trần trong bao lâu. Thậm chí tôi còn không phân biệt được hiện tại tôi đang ở đời thật hay vẫn còn trong mơ.

Ngài Trần không để ý nhiều như tôi, sau khi rời khỏi sân nhỏ thì ông ta cởi giày dưới chân, vỗ một cái rồi mới đi ba bước hệt như lúc trước. Tuy nhiên lúc này ông ta vỗ rất gấp, bước chân vội hơn, tôi phải chạy chậm theo sau mới đuổi kịp ông ta.

Lần này, chúng tôi đi bộ không bao lâu đã đến đầu thôn, đống lửa trong sân nhà thợ nề Trần vẫn còn cháy. Thế nhưng càng đến gần sân nhà thợ nề Trần, tôi càng hoảng sợ. Tôi sợ khi tôi ghé sát cửa nhìn vào trong lại bắt gặp một ‘tôi’ khác!

Ngài Trần không hề dừng lại, đẩy cửa đi thẳng vào sân nhà thợ nề Trần. Đống lửa đã rất nhỏ, bài vị và linh đường của thợ nề Trần vẫn còn đó nhưng tôi không nhìn thấy bác cả và bác hai của tôi đâu. Lần này tôi hơi luống cuống, tôi hỏi: “Bác Trần, bác cả và bác hai của cháu đâu rồi?”

Ngài Trần bảo, trước tiên đi tìm thử xem.

Sau khi nói xong, ông ta gọi tên bác cả và bác hai tôi, rồi bước vào một trong các căn phòng.

Tôi nhìn linh đường thợ nề Trần, không dám đến gần. Vì thế, tôi vừa đi vòng quanh sân vừa gọi tên bác cả bác hai, xem liệu cái sân nhỏ chỉ rộng bốn mét vuông này có bóng dáng của bọn họ không.

Sau khi đi được nửa vòng sân, ngài Trần bước ra từ trong nhà, nhìn tôi rồi lắc đầu, sau đó ông ta lại tiến vào một căn phòng nằm ở phía bên kia linh đường. (Nhà của mọi người trong thôn đều xây dựng theo kiểu nhà chính ở giữa, hai bên đều là các gian phòng phụ, bình thường linh đường đều được đặt tại nhà chính).

Tôi vẫn không dám tới gần như cũ, tiếp tục xoay người di chuyển trong sân. Thế nhưng trong lòng tôi bỗng có một loại cảm giác, tôi cảm thấy hình như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi!

Tôi đi vòng quanh vài lần, không phát hiện những người khác, càng không có khả năng có người nhìn chằm chằm tôi nhưng tôi vẫn có cảm giác đó. Tôi tin rằng hầu như tất cả mọi người đều đã từng gặp qua cảm giác này, bởi vì một khi có ai đó đang nhìn bạn, bạn sẽ nhận ra ngay lập tức, mà hiện tại tôi cũng có cảm nhận này.

Tôi đã thử thay đổi mấy cái vị trí, nhưng loại cảm giác kia vẫn còn. Lông tơ cả người tôi dựng đứng hết lên, nghĩ bụng định đi vào nhà tìm ngài Trần. Nhưng ngay khi tôi đi về phía linh đường, tôi chợt tìm thấy đôi mắt đang nhìn tôi, di ảnh của thợ nề Trần!

Ánh trăng trắng bạc chiếu xuống, chiếu lên tấm di ảnh đen trắng giống như đầu của ông ấy đang được đặt trên bàn thờ, cặp mắt kia đang trừng thẳng về phía tôi.

Tôi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, bước sang trái vài bước, cố gắng tránh tầm nhìn của ông ấy. Kết quả là, khi tôi nhìn sang, tôi phát hiện tròng mắt của ông ấy cũng di chuyển theo góc độ của tôi, vẫn đang trừng tôi!

Hơi thở tôi bắt đầu trở nên khó nhọc, tôi muốn gọi ngài Trần nhưng tôi sợ rằng nếu tôi mở miệng, đầu của thợ nề Trần sẽ bật ra khỏi khung ảnh.

Cho nên tôi chỉ có thể cẩn thận tiến về phía trước, tôi nghĩ thầm dù sao ông ấy cũng là một bức ảnh 2D, chỉ cần tôi đứng cùng một đường thẳng với khung ảnh thì ông ấy sẽ không thể nhìn thấy tôi.

Thế nhưng chờ đến khi tôi đứng bên cạnh di ảnh, tôi phát hiện tròng mắt trên di ảnh của thợ nề Trần đã di chuyển đến khóe mắt, ông ấy, ông ấy vẫn đang nheo mắt nhìn tôi!

Tôi sợ tới mức vội vàng chạy vào trong, lại đụng phải ngài Trần đang đi ra ngoài.

Ngài Trần hỏi tôi: “Có chuyện gì vậy, đã tìm được người chưa?”

Tôi bị dọa đến nói năng lộn xộn, không dám nhìn di ảnh của thợ nề Trần nữa, ráng bĩu môi với khung ảnh của ông ấy, nói với giọng gần như run rẩy: “Ánh mắt của thợ nề Trần đang nhìn chằm chằm cháu! Hơn nữa vừa rồi con ngươi của ông ấy còn di chuyển đến khóe mắt! Chắc chắn không phải là ánh mắt một tấm ảnh nên có!”

Không ngờ ngài Trần lại cười nói: “Tấm hình nào chả như vậy, cháu di chuyển thì nó cũng di chuyển, có gì phải sợ?”

Tôi nói không giống nhau, tôi biết những bức ảnh thông thường, nhưng có bức ảnh nào mà con ngươi có thể bị xê dịch đến khóe mắt để nhìn người khác không?

Dường như ngài Trần bị vẻ mặt sợ hãi của tôi thuyết phục, ông ta bước đến chỗ di ảnh của thợ nề Trần, nằm sấp trên bàn quan sát di ảnh, sau đó ông ta dặn dò tôi: “Cháu đi hai bước đi, bác xem thử.”

Thế là trong khi ngài Trần đang quan sát, tôi đi vài bước sang trái và phải sau lưng ông ta. Tôi phát hiện cảm giác bị nhìn chằm chằm trước đó đã biến mất, ánh mắt của thợ nề Trần không nhìn theo tôi nữa.

Ngài Trần đứng dậy nói: “Bác xem một phút đồng hồ rồi, làm gì có quái dị như cháu nói?”

Tôi hỏi: “Hay là bác đến phía trước di ảnh đi vài bước thử xem?”

Ngài Trần liếc nhìn tôi, sau vẫn đồng ý làm theo lời tôi nói, ông ta cũng đi vài bước sang trái và phải trước di ảnh của thợ nề Trần. Tuy nhiên, tấm ảnh lại không hề xảy ra bất cứ thay đổi nào. Điều này khiến tôi suy nghĩ một hồi, chẳng lẽ tôi xuất hiện ảo giác?

Ngài Trần không phát hiện có gì kỳ lạ nên kêu tôi: “Đi thôi, bác cả bác hai cháu không có ở đây, chúng ta đổi chỗ khác tìm.”

Tôi đi theo ngài Trần ra ngoài, lúc bước ra giữa sân mà tôi vẫn không nhịn được mà quay lại nhìn một cái. Lần này, suýt chút nữa là tôi đã bị dọa sợ đến chết: Trong bức di ảnh đen trắng, ánh mắt thợ nề Trần khẽ híp lại, nhếch miệng, mỉm cười với tôi!
Chương 10: Ngũ thể đầu địa

Ngài Trần thấy tôi không đi theo, quay đầu lại nhìn tôi một cái, tôi phát hiện di ảnh của thợ nề Trần lập tức trở lại bình thường. Tôi không nói chuyện này ra, bởi vì dù tôi có nói, ngài Trần cũng sẽ không tin. Vì vậy tôi cúi đầu, đi theo sát bên cạnh ngài Trần, không dám rời dù chỉ nửa bước.

Ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi sân nhỏ, cánh cổng bị đẩy ra, là bác hai tìm kiếm cả nửa ngày trời vẫn không thấy tăm hơi bước vào. Ông ấy hỏi: “Sao hai người trở về rồi? Nhưng mà hai ngươi về đúng lúc lắm, không thấy anh cả đâu.”

Vừa nghe xong tôi đã nghĩ thầm, liệu bác cả có lại bị bắt vào quan tài giống ba tôi bị bắt vào trong mộ không?

Ngài Trần hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Bác hai đáp: “Sau khi đưa hai người trở về, lúc quay lại thì không thấy anh cả đâu. Tôi nghĩ anh ấy đi tiểu nên đợi trong sân một lát. Khoảng chừng hơn mười phút sau, anh ấy vẫn chưa quay lại. Tôi nghĩ có đi nặng thì giờ cũng xong rồi, chắc chắn anh ấy đã xả ra chuyện. Vì vậy tôi đi tìm kiếm xung quanh, không thấy người, định quay về lấy cây gậy rồi đi tìm tiếp thì thấy hai người.”

Ngài Trần cúi đầu suy nghĩ, nói: “Cầm gậy cũng vô dụng, hai người các ông mỗi người cầm một chiếc giày âm.”

Nói xong, ngài Trần móc ra một đôi giày âm từ trong ngực giống như làm ảo thuật, đưa cho tôi và bác hai mỗi người một cái. Ông ta nói: “Đây là giày âm, nếu gặp được thứ không sạch sẽ thì hai người cứ cầm cái này đánh, nhớ kỹ phải đánh vào đầu đấy!”

Bác hai tôi hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

Ngài Trần cúi đầu suy nghĩ rồi bảo: “Đi tới mộ ba ông.”

Bác hai dẫn đường, một tay tôi cầm đèn dầu, tay kia nắm chặt chiếc giày ngài Trần đưa đi ở chính giữa, ngài Trần đi cuối cùng. Ông ta vẫn giống như trước, đi ba bước thì vỗ giày một lần, dường như còn lẩm bẩm gì đó trong miệng. Thế nhưng tôi nghe không rõ lắm nên không biết ông ta đang nói gì.

Hơn nữa, tôi vẫn luôn tò mò, rõ ràng ánh trăng ban đêm lớn như vậy, có thể nhìn rõ cảnh vật trên đường, tại sao còn phải mang theo đèn dầu bên mình? Tôi rất muốn hỏi ngài Trần, nhưng hình như hiện tại có chút không đúng lắm, thế nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng tiến về phía trước.

Khoảng cách từ đầu thôn đến mộ ông nội tôi không dài hơn khoảng cách từ đầu thôn về nhà tôi mấy, theo lý mà nói dù đường ban đêm không dễ đi, nhiều nhất là mười phút sau là tới nơi rồi. Thế nhưng không biết tại sao, chúng tôi đi chừng mười lăm phút, thế mà lại quay về sân nhà thợ nề Trần.

Rất rõ ràng, lại là quỷ đập tường!

Ngài Trần không thể không đi trước dẫn đường, phương pháp giống như cũ, vỗ một cái đi ba bước. Tuy nhiên cách này chỉ có hiệu quả lúc trước, hiện tại nó đã thất bại. Chúng tôi đi về phía bên trái từ cổng sân nhà thợ nề Trần, nhưng không ngờ một lúc sau lại quay về từ phía bên phải sân nhỏ.

Ngài Trần mắng một câu rồi xỏ giày trái, tay cầm giày phải (chiếc giày bên trái là giày dương, chiếc bên phải là giày âm).

Tôi đang đi tuốt ở phía trước, trong đầu vẫn luôn nghĩ không được rẽ phải đi thẳng, không được rẽ phải đi thẳng. Thế nhưng sau khi đi được một đoạn, chúng tôi vẫn quay trở lại sân nhà thợ nề Trần từ phía bên phải.

Ngài Trần tức giận nói: “Đi tiếp, không được dừng lại!”

Tôi hơi khó hiểu, rõ ràng tôi vẫn đi theo một đường thẳng, tại sao lại quay về nhà thợ nề Trần?

Sở dĩ tôi chắc chắn mình đi trên một đường thẳng là bởi vì tôi nhìn chòm sao Bắc Đẩu trên trời để xác định vị trí. Sao Bắc Đẩu nằm ở phía Bắc, mộ ông nội tôi cũng nằm ở hướng đó, vì thế chỉ cần đi theo sao Bắc Đẩu, chắc chắn sẽ không sai.

Thế nhưng nếu đúng là tôi đi thẳng thật thì chỉ có một cách giải thích, trên con đường này có vô số căn nhà của thợ nề Trần. Thật ra căn nhà thợ nề Trần mà chúng tôi vừa đi qua kia không phải là căn chúng tôi nhìn thấy trước mà là một căn mới.

Chúng tôi lại vòng trở về, bác hai kêu ngài Trần trước tiên đừng vội đi, cứ tiếp tục như vậy không có kết quả, không ai chịu đựng nổi.

Tôi hiểu được ý của bác hai, ông ấy nói không chịu đựng nổi không phải về mặt cơ thể mà là về mặt tâm lý. Bởi vì mỗi lần chúng tôi đi qua nhà thợ nề Trần, năng lực chịu đựng của chúng tôi sẽ giảm đi một phần, hy vọng rời khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn này cũng sẽ giảm đi. Thay vào đó, còn không bằng không đi.

Ngài Trần đồng ý, sau đó ba người chúng tôi đứng trước cổng sân nghĩ cách. Không ai có ý định tiến vào sân, dường như trong tiềm thức đã bài xích cái sân nhỏ vẫn luôn không vòng qua được này.

Đột nhiên ngài Trần mở miệng hỏi tôi: “Tiểu Thiên, lúc trước cháu nói di ảnh thợ nề Trần liếc cháu là cháu thật sự nhìn thấy hay chỉ là hoa mắt?”

Tôi nói: “Cháu nhìn thấy thật.”

Lúc này, bác hai cũng lên tiếng: “Tôi cũng có cảm giác này. Sau khi hai người trở về, tôi và anh cả ngồi trước linh đường luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình. Tôi không dám hỏi anh cả, không biết lúc đó anh ấy có cảm giác này không.”

Ngài Trần bảo: “Tôi biết vấn đề nằm ở đâu rồi.”

Nói xong ông ta đá bay cửa sân nhà thợ nề Trần, vội vàng bước vào.

Tôi và bác hai nhìn nhau, cũng đi vào theo.

Chỉ thấy ngài Trần lấy ra hai đồng xu từ dưới đế giày bên trái, cầm trong lòng bàn tay bằng một tư thế rất lạ, trong miệng lẩm nhẩm vài thứ. Sau khi niệm xong, ông ta đi đến trước di ảnh thợ nề Trần, dán đồng tiền lên mắt thợ nề Trần. Theo lý mà nói, bên ngoài di ảnh có một lớp kính thủy tinh, đồng tiền phải không dính lên được mới đúng. Thế nhưng sau khi ngài Trần thả tay, đồng kia giống như có lực từ, dính chặt trên lớp kính thủy tinh, không hề rơi xuống.

Chuẩn bị xong, ngài Trần bảo: “Đi!”

Chúng tôi rời khỏi sân nhỏ nhà thợ nề Trần, một lần nữa xuất phát.

Ước chừng mười phút sau, nhịp tim tôi bắt đầu đập thình thịch, bởi vì mỗi khi đến lúc này, tôi rất lo lắng sân nhà thợ nề Trần lại xuất hiện. Tuy nhiên nỗi lo của tôi thành dư thừa, bởi vì tôi đã nhìn thấy mộ ông nội nằm cách đó không xa.

Đúng vậy, chúng tôi đã ra ngoài.

Tôi hỏi ngài Trần: “Sao có thể như vậy?”

Ngài Trần đắc ý: “Khi còn sống thợ nề Trần tiếp xúc với mồ mả quá nhiều, ánh mắt dính âm khí. Sau khi ông ấy chết, cặp mắt kia lại giở trò quỷ. Vừa nãy chúng ta nghĩ rằng đang nhìn đường bằng mắt của mình nhưng thật ra là đang nhìn bằng mắt của thợ nề Trần. Nói trắng ra là chúng ta vẫn đang lượn vòng quanh sân nhỏ nhà ông ấy. Hừ, cái người này, chết rồi còn không chịu yên, chờ bác tìm được bác cả cháu rồi quay về chỉnh đốn ông ấy.”

Trong khi nói chuyện, chúng tôi đã đến phần rìa của mộ ông nội.

Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt khiến cho đạo sĩ dày dặn kinh nghiệm như ngài Trần cũng bị sốc đến mức khó thở.

Mộ ông nội có đường kính chục mét, xác chuột rậm rạp chằng chịt. Tất cả chúng nó đều nằm sấp, đầu quay về hướng ngôi mộ, hai chân sau duỗi thẳng, song song với đuôi. Mà hai bàn chân trước lại chắp vào nhau để bên cạnh chòm râu, bộ râu chỉ lên trời giống như những tín đồ thành kính đang quỳ gối dâng hương những vị thần linh mà bọn họ tin tưởng. Tuy nhiên, tất cả đám chuột này đều đã chết hết rồi.

Trong xác chuột còn có cả xác đủ loại côn trùng, nhiều vô số kể.

Nếu chỉ có những thứ này thì vẫn có thể chấp nhận được. Đáng tiếc, cảnh tượng hiện lên trước mắt chúng tôi lại không chỉ có như vậy.

Ngoài xác của đám chuột và côn trùng, ở lớp trong cùng của vòng tròn có hai mươi tám thanh niên khỏe mạnh. Tư thế của bọn họ giống y hệt đám chuột: Nằm sấp, hai chân duỗi thẳng, mu bàn chân dán đất, trán cũng áp sát xuống đất, hai tay duỗi về phía trước qua trán, lòng bàn tay lật úp. Hai mươi tám người bọn họ vừa khóe vây quanh ngôi mộ ông nội tôi một vòng.

Ngoại trừ tư thế giống hệt nhau, hai mươi tám người này có một điểm chung, đó là bọn họ đều từng đào mộ ông nội tôi!

Bên ngoài vòng vây của đám người, tôi thấy bác cả tôi. Ông ấy đang quỳ gối ngay trước bia mộ của ông nội, đầu cúi xuống, không nhúc nhích.

Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống những người này, tôi không nhìn thấy bất kỳ sự thành kính nào trên người họ, chỉ có một loại cảm giác duy nhất, chuộc tội!

Tôi dám đảm bảo rằng nếu không phải bác hai và ngài Trần đang ở bên cạnh tôi, chắc chắn tôi sẽ bị cảnh tượng quỷ dị trước mặt hù chết. Tôi biết bản thân ngừng hít thở khoảng hơn mười giây, bởi vì quá sợ hãi!

“Ngũ thể đầu địa! Thế mà lại là ngũ thể đầu địa!” Ngài Trần đứng bên cạnh tôi run rẩy lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK