Vũ Thuần Tử tu luyện không biết trải qua bao lâu, sắc trời bây giờ đã tờ mờ sáng, linh khí trong thiên địa vẫn còn hội tụ, còn chưa có tán đi hết. Vũ Thái Lãng lúc này đã trở về, im lặng đứng một bên nhìn lấy, không có ý định kêu gọi hắn, tại thời khắc tu luyện quan trọng kỵ nhất là có người đến làm phiền, như vậy rất dễ bị đứt đoạn giữa chừng, nặng có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Qua chốc lát, đan điền bên trong thể nội Vũ Thuần Tử xoay càng lúc càng nhanh, đem linh khí từ bên trong tràn ra tứ chi bách hải, dọc đường đi không ngừng tẩm bổ cơ thể, kinh mạch cũng được gột rửa, khiến nó trở nên trơn nhẵn như ngọc.
Linh khí bên ngoài lượn lờ bao phủ quanh thân hắn, tạo nên một lớp lá chắn mờ ảo, đôi lúc sẽ thẩm thấu vào làn da. Đây gọi là nội ứng ngoại hợp, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, linh khí bên trong tẩm bổ nội tạng, bên ngoài cải tạo các lỗ chân lông lẫn lớp da. Có thể nói là đem toàn bộ thân thể mài dũa qua một lần, tiến hành thanh lọc.
Quanh thân Vũ Thuần Tử bắt đầu xuất hiện các mảng đen, từ trên làn da của hắn nhẹ nhàng tróc ra, sau đó rơi xuống đất, bên trong lộ ra một lớp da mới hoàn thiện, trơn nhẵn như da em bé, hiện tượng này cũng không có gì hiếm lạ, đa số tu sĩ đều gặp phải cảnh tượng này.
"Chậc! Qua cửa ải này có lẽ Tiểu Thuần Tử sẽ đạt đến trung cấp Thông Linh Cảnh viên mãn!"
Vũ Thái Lãng trong lòng thầm nói, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi thiếu niên trước mặt.
Thời gian lại nhanh chóng trôi qua, một giờ sau, đan điền Vũ Thuần Tử xoay chuyển càng ngày càng chậm dần, linh khí ở bên trong tiêu hao dường như sắp cạn kiệt, nếu tiếp tục rèn luyện xuống, e rằng không đủ linh khí để duy trì. Cũng không thể thu nạp từ bên ngoài vào, vì độ thuần túy bên trong còn chưa đạt tiêu chuẩn, muốn lọc tạp chất bên trong linh khí từ bên ngoài, cũng cần không ít thời gian. Cho nên thời gian vẫn là một vấn đề, bây giờ tạm thời không có nghĩ đến, khi nào đến một mức độ nhất định sẽ thu nạp linh khí.
Tu luyện Phục Thiên Quyết quan trọng nhất là lấy nội ứng nội, lấy ngoại ứng ngoại, vì thế linh khí bên trong đan điền rất nhỏ yếu, nhưng được cái độ thuần túy bên trong lại tốt hơn rất nhiều.
Còn về vì sao linh khí bên trong lại nhỏ yếu, là bởi vì linh khí bên trong vừa phải tự động vận hành tẩm bổ thân thể ngũ tạng, vừa phải phát huy ra lúc gặp chiến đấu. Có thể làm một công đôi chuyện, đan điền tất nhiên là không thể nào sản sinh ra nhiều linh khí để duy trì được. Chưa nói tới Phục Thiên Quyết chỉ là một cái tàn quyển.
Vũ Thuần Tử hô hấp vài cái, sau đó đem Phục Thiên Quyết thu hồi, đan điền bên trong cũng trở về vận hành như cũ của nó.
"Rốt cuộc, vẫn không có đột phá!"
Vũ Thuần Tử có chút thất lạc nói.
"Không đạt tới trung cấp viên mãn?"
Vũ Thái Lãng trở nên kinh ngạc, vốn tưởng sẽ đạt tới trung cấp Thông Linh cảnh viên mãn, nhưng vẫn không có đạt tới, điều này làm hắn có chút khó hiểu.
"Chẳng lẽ do Phục Thiên Quyết?"
Hắn mơ hồ suy đoán.
"Phụ thân!"
Nghe giọng Vũ Thái Lãng, Vũ Thuần Tử liền ngồi dậy hướng hắn gọi.
" n! Vẫn chưa đột phá?"
"Chưa phụ thân, hiện tại chỉ cải tạo thân thể thôi."
Vũ Thuần Tử có chút thất vọng, hắn cũng có ý nghĩ tương tự phụ thân, đã một năm nay vẫn chưa có chút nào tiến triển, đột phá trung cấp viên mãn không ngờ khó đến vậy. Xem ra Phục Thiên Quyết chỗ khuyết không chỉ một vài chỗ, lại không biết làm cách nào để cải tiến, ngay cả lão tổ tông ở gia tộc kia cũng không có cách nào giải quyết. Hèn gì con em đệ tử gia tộc không ai dám mạo hiểm đi tu luyện môn pháp quyết này.
"Dục tốc bất đạt, đợi khi nào đó vận khí tới chắc sẽ có cách giải quyết!"
Vũ Thái Lãng lắc đầu nói, trong lòng hắn tương đối có chút hối hận, dù sao pháp môn này là do hắn truyền thụ cho nhi tử, tuy là có thể tu luyện, nhưng khi đến Thông Linh cảnh lại dừng bước ở cửa ngưỡng này, ngay cả thiên tài ở gia tộc kia còn không đạt tới, nói gì tới một người mang Không Thuần Thể?
Không phải hắn coi thường Vũ Thuần Tử, nhưng sự thật vốn là vậy, Không Thuần Thể sinh ra đã là phế vật trong mắt toàn bộ Tu sĩ, thể chất như vậy nằm ở chính giữa một thế giới tràn ngập giết chóc, không bao lâu cũng sẽ mất mạng, cho dù không chết cũng sẽ bị người người hất lên tên phế vật, mang thanh danh này đi hết cả đời hắn.
Dù sao thì Vũ Thuần Tử cũng là con ruột của hắn, chí ít sẽ không để nhi tử mình thua thiệt. Mặc kệ hắn có thế nào, ai dám động đến con của hắn, Vũ Thái Lãng đều sẽ liều mạng đòi lại.
"Phụ thân, đây là Bí Mật Chi Thư ta lấy được từ Dương gia."
Vũ Thuần Tử đột nhiên nhớ tới, lấy cuốn bí pháp ra đưa cho Vũ Thái Lãng.
"Tốt a, không hổ là nhi tử ta."
Vũ Thái Lãng trong lòng không khỏi vui sướng, đem Bí Mật Chi Thư thu vào trong tay.
"Trong này rốt cuộc có cái gì mà khiến phụ thân vui như vậy?"
Nhìn biểu cảm của phụ thân mình, Vũ Thái Lãng có chút khó hiểu nghĩ.
"À! Ngày mai ta sẽ rời đi nơi này, ta có việc trong người cần hoàn thành, cụ thể khi nào về thì còn chưa rõ, nhanh nhất trong vòng hai năm, lâu thì một đến bốn năm năm mới trở lại."
Vũ Thái Lãng nhìn nhi tử đột nhiên nói ra.
"Phụ thân người lại muốn đi?"
Vũ Thuần Tử kinh ngạc hỏi, trong lòng có chút không nỡ, lần này từ biệt lại là vài năm, ai cũng không muốn a.
" n! Trong thời gian này, ta có nhiệm vụ cần giao cho ngươi."
Ngẫm nghĩ một hồi, Vũ Thái Lãng liền lấy ra năm cái ngọc giản màu xanh, cùng mười tấm kim phù đưa cho Vũ Thuần Tử, tiếp tục căn dặn.
"Ngày mai khi ta đi, ngươi cũng nhanh chóng xuất phát, đi về phía nam, cách thành An Trị năm mươi dặm, nơi đó thuộc đế đô, gọi là Diễn Châu Đế Đô do Hùng gia cai quản, mặc kệ bao lâu, phải đạt được Kim Chung Đồng từ bên trong Hùng gia. Sau khi hoàn thành, tiếp tục nhận nhiệm vụ trong các ngọc giản còn lại."
Chapter 7 Chương 7: Nhạc Yên Nhiên
"Mười tấm kim phù này tên gọi là Phù Vân Bộ, thời gian duy trì tốc độ chỉ trong vòng mười phút, tốc độ của nó vượt qua Phá Đan cảnh, mấy cái ngọc giản này chính là nhiệm vụ cần phải làm, sau khi xong xuôi đi đến Bửu Long thành đợi ta."
Vũ Thái Lãng từ tốn nói, sau đó móc trong người ra một thanh bảo kiếm.
"Đây là Thanh Phong Toản, là phàm khí cấp sáu, thanh kiếm này giao cho ngươi, có thể trợ giúp ngươi bảo vệ tính mạng."
Vũ Thuần Tử ánh mắt dán chặt vào thanh kiếm trước mặt, thanh kiếm dài tám mươi tất, rộng bốn phân, chuôi kiếm được chạm khắc cực kỳ tỉ mỉ, mặt kiếm bóng loáng như gương, nhìn qua có thể đoán được rất sắc bén.
Tu luyện bên trong, cảnh giới cũng có cao có thấp, nghề nghiệp cũng vậy, như Luyện Khí sư, Luyện Đan sư, Phù sư, Trận sư… Ngay cả từng loại pháp khí cũng như thế, lấy phàm khí làm tiêu chuẩn thấp nhất, sau đó đến Pháp Khí, Bảo Khí, Linh Khí, Tiên Khí, Thánh Khí, Thần Khí. Mỗi một cấp độ sẽ được chia làm chín cấp, cấp bậc càng cao khả năng tấn công lẫn phòng thủ càng mạnh mẽ.
Sau khi bàn giao một hồi, Vũ Thái Lãng điều Vũ Thuần Tử ra ngoài rèn luyện một phen, sau một năm sẽ bắt đầu nhiệm vụ chính.
Hiện tại tu vi Vũ Thuần Tử còn tương đối thấp, chí ít phải đột phá Linh Tuyền cảnh mới được, như vậy mới có thể tăng thêm khả năng sinh tồn. Đến Diễn Châu chính là nơi rèn luyện tốt, bởi vì nửa năm sau Diễn Châu sẽ tổ chức Diễn Võ Luận Đài theo mười năm một lần. Vũ Thuần Tử đến đó tham gia cũng có thể tăng thêm một ít kinh nghiệm thực chiến, về phần sinh tử Vũ Thái Lãng không có lo lắng, bên trong Diễn Võ Luận Đài không cho phép giết người, nếu có gặp chuyện gì nguy hiểm cũng sẽ có người ra tay cứu lấy.
Vào đó vừa hiểu thêm kinh nghiệm cũng vừa thuận tiện biết thêm tin tức Hùng gia, thừa cơ đoạt lấy Kim Chung Đồng.
Vũ Thuần Tử vừa rời đi không bao lâu, chỉ nghe Vũ Thái Lãng thở dài thầm nói.
"Không biết ta làm vậy đúng hay là sai a, rốt cuộc hắn vẫn còn quá non nớt."
Hắn hiện tại cũng có nỗi khổ tâm, vì cái gì lúc trước mang theo Vũ Thuần Tử rời đi gia tộc? Lý do thứ nhất là không muốn để cho Vũ Thuần Tử chịu nhiều người khi nhục, không muốn để cho mọi người biết nhi tử hắn mang thể chất Không Thuần Thể.
Vũ Thái Lãng mang theo hắn tiêu dao bốn phương chính là muốn tìm phương pháp giải quyết loại thể chất kỳ dị này, hắn tin rằng, không phải tự dưng có tên Không Thuần Thể trong truyền thuyết, chắc chắn có một loại lý do nào đó, khiến thể chất này xem như là phế vật. Một người bình thường tất sẽ không thể tự dựng dục ra loại thể chất như tu sĩ được, cũng không thể phát hiện và có tên Không Thuần Thể.
Chưa nói tới trong người Vũ Thuần Tử mang hai dòng máu đặc biệt, một là Vũ Thái Lãng, cái còn lại chính là mẫu thân.
Thê tử Vũ Thái Lãng. Nhạc Yên Nhiên!
Cả hai người này đều là thiên tài kiệt xuất, không có lý nào sinh ra một nhi tử phế vật được.
Vũ Thái Lãng năm nay mới tròn ba mươi, tu vi siêu việt Địa Nguyên cảnh, đạt tới Thiên Nguyên cảnh nhất trọng thiên!
Nhạc gia, Nhạc Yên Nhiên, cũng chỉ hai mươi tám xuân, nhỏ hơn Vũ Thái Lãng hai tuổi, tu vi bây giờ đã nằm tại Thiên Nguyên Cảnh ngũ trọng.
Cả hai được xưng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt ở trong gia tộc!
Có cha mẹ biến thái như vậy, không thể nào sinh ra đứa con như vậy! Cho nên, khi Vũ Thái Lãng biết con mình có thể chất Không Thuần Thể, đầu tiên là rất sốc, không tin mọi chuyện trước mắt.
Nhưng cũng phải chấp nhận tin tưởng, bởi vì khi vừa mới sinh ra chính tay hắn đã dò xét kỹ lưỡng, trong thể nội Vũ Thuần Tử toàn là một màu đen không đáy, lại không có chút ba động nào liên quan đến thể chất.
Trong cổ sách cũng ghi chép về loại thể chất này, bên trong chỉ miêu tả nó thuộc hàng phế phẩm không có khả năng tu luyện, còn lại không có ghi chép thêm.
Kể từ đó Vũ Thái Lãng luôn đem chuyện này giấu dẹm đi, không nói cho ai biết, ngoại trừ thê tử mình.
Những năm này, Vũ Thái Lãng đem tất cả các công pháp đưa cho Vũ Thuần Tử tu luyện, nhưng vẫn không có sản sinh ra một tia linh khí, kể từ đó hắn bắt đầu nản chí.
Bỗng một ngày tìm được Phục Thiên Quyết từ bên trong Tàng Thư Viện thì mọi chuyện mới dần thay đổi, Vũ Thuần Tử tu vi nhanh chóng đột phá, điều này làm cho hắn dấy lên tia hi vọng, nhưng hi vọng càng nhiều thất vọng cũng càng sâu, Phục Thiên Quyết vốn chỉ là tàn quyển, tu luyện về sau rất khó để đột phá cảnh giới mới.
Cho nên mới liều mạng đem Vũ Thuần Tử đi ra khỏi Nhạc gia, lưu lạc khắp nơi tìm kiếm tung tích cùng phương pháp.
Vũ Thái Lãng thở dài, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, xuất hiện trong tầm mắt chính là một dãy núi dài vô tận, bên trong con ngươi đột nhiên lóe lên một tia lạnh lùng.
"Cũng nên trở về đòi lại món nợ xưa, cái gì của ta đều sẽ thuộc về ta, Nguyên Đình nếu biết ta còn sống chắc sẽ rất bất ngờ a! Thật muốn xem biểu cảm lúc đó của hắn."
"Ầm!!!"
Vũ Thái Lãng nở nụ cười lạnh lẽo, bàn tay nhẹ nhàng vung một cái, chỉ trong chốc lát liền đem toàn bộ tòa nhà của hắn đều bị đánh sập, trên mặt đất còn lưu lại một bàn tay năm ngón to lớn, âm thanh vang dội khiến nhiều thường nhân sợ hãi, nhao nhao chạy tán loạn.
Thân ảnh Vũ Thái Lãng như làn gió bỗng chốc lướt đi, chỉ trong chớp mắt liền không thấy tăm hơi đâu.
Chapter 8 Chương 8: Linh Bảo Tông, Món Nợ
Vũ Thái Lãng dự định sẽ một mình đi thẳng đến biên giới phía đông của Hỏa Thần Quốc, tiến vào Đông Hoàng Vương Triều, Đông Hoàng chính là hàng xóm sát bên, diện tích cùng Hỏa Thần Quốc tương đối ngang nhau. Nhưng có điều Linh khí nơi đó sung túc hơn một chút, ở Hỏa Thần Quốc tu sĩ cao nhất chỉ đạt tới Thành Anh cảnh, Chân Nguyên Cảnh chỉ có hai người, chính là Lão Tổ tông Hỏa Thần Quốc cùng Thái Thượng Lão Tổ Mao Trạch Tông.
Mà Đông Hoàng lại có lợi thế hơn rất nhiều, Thành Anh, Chân Nguyên cộng lại chí ít cũng hơn hai mươi người.
Đông Hoàng vương triều cùng Hỏa Thần Quốc vốn như nước với lửa, suốt mấy trăm năm nay, các vùng biên giới lân cận đều xảy ra chiến tranh, khiến cho binh sĩ hai bên có chút thương vong. Đôi bên liên tục giằng co, lại không có ai có bất kỳ hành động tiến sâu vào lãnh thổ của đôi bên, bởi vì, ai cũng dè chừng những đế quốc khác từ bên ngoài tấn công.
Giáp bốn phía Hỏa Thần Quốc, có tất cả bốn đế quốc vương triều chia nhau kìm kẹp, phía đông có Đông Hoàng vương triều, phía tây có Thái Sơn, phía nam có Văn Lang, còn về phía bắc giáp với Cổ Việt. Cổ Việt đế quốc chính là gia tộc của mẫu thân Vũ Thuần Tử, cũng là thê tử của hắn.
Lần này tiến về Đông Hoàng vương triều, chính là muốn tìm đến một trong bảy đại môn phái, chỉ để đòi lại món nợ cũ.
Linh Bảo Tông!
Trong thất đại tông môn Linh Bảo Tông chỉ xếp hạng thứ sáu, tu vi tông chủ hiện tại bất quá chỉ là Thành Anh cảnh lục trọng.
Đáng nói hơn Linh Bảo Tông trước kia, chính là do phụ thân Vũ Thái Lãng một tay gầy dựng lên, lúc đó Vũ Thái Lãng còn rất nhỏ, chỉ mới bảy tám tuổi, phụ thân khi đó bất ngờ bị người sát hại, mưu đồ đoạt lấy vị trí tông chủ. Mà người này không phải ai khác, chính là anh em kết nghĩa năm xưa, Nguyên Đình đại trưởng lão!
Sau khi sát hại phụ thân Vũ Thái Bảo, liền sai khiến những hộ vệ thân cận đem Vũ Thái Lãng cho giết. Như vậy hắn mới có thể danh chính ngôn thuận bước lên làm tông chủ Linh Bảo Tông, không còn ai có thể lung lay được địa vị.
Nhưng người tính không bằng trời tính, phe cánh trung thành của phụ thân vẫn còn đó, bọn họ hay tin Nguyên Đình muốn hạ độc thủ với Vũ Thái Lãng, liền âm thầm mang hắn trốn khỏi tông môn trong đêm, rời khỏi Đông Hoàng tiến về Cổ Việt.
Nguyên Đình sau khi biết tin này, liền đứng ngồi không yên, khuôn mặt cơ hồ giận dữ, trực tiếp xuống tay với tất cả phe cánh của phụ thân, nhằm giết gà dọa khỉ, cũng coi như thả một chút tức giận.
Nhiều năm trôi qua, tung tích Vũ Thái Lãng dần biệt tăm, Nguyên Đình cũng buông lỏng tìm kiếm, chỉ cho rằng hắn đã không còn tại thế.
Vũ Thái Lãng nắm chặt nắm đấm, sát khí trong người ẩn giấu bấy lâu nay rốt cục cũng bùng phát, khí tức mạnh mẽ này, liền đem hai dặm sơn lâm biến thành một vùng trắng xóa. Không hổ là Thiên Nguyên Cảnh cao thủ, chỉ dùng khí tức liền đem mảnh nhỏ sơn lâm xóa sổ.
"Thời gian đến Đông Hoàng Vương Triều chắc cũng tầm hai tháng, như vậy cũng đủ!"
Hắn thầm nói, trong con ngươi vẫn không có dịu đi chút nào sát ý, thân ảnh rất nhanh biến mất.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã hơn một tháng, Vũ Thuần Tử sau khi rời đi đã đến được Diễn Châu, hiện tại hắn vẫn không có nóng lòng đi tìm hiểu Hùng gia, trước tiên vẫn là phải tìm một nơi để rèn luyện, sau đó tham gia đại hội Luận Võ sắp tới.
Men theo chỉ dẫn của Vũ Thái Lãng, hắn đi đến một khu rừng cách Diễn Châu không xa, nơi này gọi là Xích Hỏa Sâm Lâm, diện tích không mấy rộng, chỉ có hai trăm dặm, bên trong có rất nhiều loại yêu thú sinh sống, tu vi đều là Phá Đan cảnh trở xuống, nơi này thích hợp cho các con em trong gia tộc cùng tông môn tiến vào rèn luyện.
Vũ Thuần Tử lựa chọn một nơi ngoài bìa, hạn chế gặp những yêu thú cấp cao, lần tiến vào đầu tiên này, hắn liền gặp phải một con yêu thú Thông Linh cảnh, thân hình cao một mét hai, chung quanh bao bọc với bộ lông màu đỏ, đôi mắt như mãng xà, bốn cái móng vuốt như chân ngựa, thân hình lại có chút giống con lợn rừng.
Đây chắc hẳn là Trư Mãng yêu thú!
Vũ Thuần Tử không có sợ hãi, ngược lại trong lòng có chút nóng rực, đôi mắt nhìn chằm chằm Trư Mãng toát ra vẻ tham lam, hiển nhiên là hắn đang đánh chủ ý đám thịt béo ngậy trên người nó.
Trư Mãng linh giác nhạy bén, phát hiện có người ngay bên cạnh, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vũ Thuần Tử, cảm nhận khí tức bạo động trên người thiếu niên trước mặt, bên trong hiện lên một tia cảm giác nguy hiểm. Trư Mãng rùng mình khiến cho từng bộ lông dựng ngược lên, ánh mắt nhìn về phía Vũ Thuần Tử có chút cẩn trọng.
Nó cảm nhận được, thiếu niên trước mặt không đơn giản, hai chân sau bất chốc lui về sau, muốn nhân cơ hội này tháo chạy.
Vũ Thuần Tử nào dễ dàng buông tha cho? Ngay khi Trư Mãng muốn lui, hắn đã chủ động tấn công, hai chân nhún một cái, đem toàn bộ thân thể nhảy lên cao, trong tay cầm Thanh Phong Toản, vung một chém từ trên cao xuống, muốn dùng một nhát kiếm này chặt đứt đầu Trư Mãng yêu thú.
Cảm nhận khí tức tử vong ập đến, Trư Mãng kêu lên một tiếng, toàn bộ lông tơ bỗng nhiên rời khỏi, như vô số mũi kim nhỏ bắn thẳng lên không trung, hướng thẳng Vũ Thuần Tử lao đến.
Vũ Thuần Tử dùng tay huy động thanh kiếm, chém thành vô số nhát kiếm, đem những lông tơ chém rụng, thân thể không có mảy may bị thương, bàn tay tiếp tục vung kiếm, nhát kiếm này trực tiếp chém vào đôi chân của nó.
"Éc!!!"
Trư Mãng hứng chịu nhát kiếm, chân sau bị chém thành một đường dài, máu từ bên trong không ngừng chảy ra, cơn đau khiến nó kêu lên, tốc độ liền trở nên chậm chạm.
Chapter 9 Chương 9: Lý Nhã Hân
Nhân lúc Trư Mãng yếu thế, Vũ Thuần Tử đáp xuống lại gần, cánh tay còn lại dùng lực đấm thẳng vào đại não của nó.
"Bành!!!"
Trư Mãng mất khả năng chiến đấu, kêu lên một tiếng thê lương, phần đầu chịu một đấm khiến thân thể to lớn văng ra xa, nhưng còn không có chết đi, Trư Mãng loạng choạng đứng dậy, nó sợ hãi nhìn chằm chằm Vũ Thuần Tử. Lúc này Vũ Thuần Tử phóng Thanh Phong Toản, thẳng tắp xuyên vào mi tâm của nó, trực tiếp kết thúc sinh mệnh Trư Mãng yêu thú.
Trư Mãng mất thăng bằng ngã người nằm rạp trên đất, mi tâm xuất hiện một đạo lỗ lớn, máu không ngừng trào ra. Vũ Thuần Tử tiến lại gần, không nói hai lời vung kiếm bắt đầu xử lý Trư Mãng.
"Nhiêu đây đủ ăn trong tháng tới."
Hắn mang toàn bộ da thịt thu vào, sau đó nghênh ngang rời đi, tiếp tục tìm kiếm con mồi khác.
Tiến về Đông Hoàng vương triều, Vũ Thái Lãng cũng đã đến được tới nơi, bước chân không có dừng lại, xuyên qua cửa thành đi vào bên trong, nơi này gọi là thành Hắc Viên, bên trong cực kỳ nhộn nhịp, hai bên đường tấp nập các loại hàng hóa buôn bán.
Hiện tại hắn không có thời gian chú tâm tới mấy cái linh tinh này, trong lòng chỉ muốn đi tới Linh Bảo Tông, dù sao thì báo thù mới là chuyện quan trọng nhất.
Chọn đại một cái tửu lâu nho nhỏ dừng chân, đợi cho đến khi xong xuôi rồi tiếp tục lên đường cũng không muộn.
Đúng lúc này, bàn bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng thì thầm to nhỏ, với thính lực như Vũ Thái Lãng đương nhiên không thể không nghe được.
"Ngươi nghe không? Linh Bảo Tông lần này sẽ phái ra đệ tử chân truyền xuất chiến, nghe nói hắn chỉ mới hai mươi tuổi, tu vi đã là Phá Đan cảnh tứ trọng."
"Ngươi nói là đại hội tuyển rễ sắp tới sao?"
Có người tò mò hỏi.
"Còn phải nói, lần tuyển rễ này là do Lý gia tổ chức, tiểu thư Lý gia chính là cành vàng lá ngọc, xinh đẹp tuyệt trần, Lý Nhã Hân. Nghe nói chỉ mới hai mươi hai tuổi. Tu vi đã Phá Đan cảnh lục trọng, chưa kể nàng cũng là một vị nhị cấp Luyện Phù Sư. Người như thế ai mà không muốn có được cơ chứ?"
Nghe người này nói, cảm đám ồ lên trầm trồ, ai nấy đều hết sức tò mò lắng nghe.
"Ta đoán đâu phải chỉ mỗi thiên tài Linh Bảo Tông a, hẳn là các đệ tử ở sáu đại tông môn khác cũng đến."
"Đúng vậy! Mỹ nhân phải xứng với anh hùng, thanh danh của Lý Nhã Hân vốn đã truyền khắp Đông Hoàng, đương nhiên ai cũng muốn có được nàng, những đệ tử của sáu môn phái khác cũng không thể ngồi yên, bọn hắn muốn tận mắt nhìn xem đệ nhất mỹ nữ."
Vũ Thái Lãng âm thầm lắng nghe tất cả mọi chuyện, trong lời nói của người nọ, Linh Bảo Tông đệ tử cũng sẽ tiến đến tham gia, theo hắn biết được, Linh Bảo Tông dù là đứng thứ sáu trong thất đại tông môn, nhưng nội tình rất yếu ớt. Đệ tử đạt đến Phá Đan cảnh lại không nhiều, so với Xuân Quỳnh Tông xếp hạng cuối cùng có chút ngang nhau.
"Chỉ là một đám tiểu tử hám sắc mà thôi! Nhưng mà không thể không nói, Lý Nhã Hân vẫn có sức hút nhất định, ta cũng tò mò muốn nhìn xem, nàng rốt cuộc xinh đẹp như thế nào, đến cả thất đại môn phái đệ tử đều muốn tranh giành."
Trong lòng Vũ Thái Lãng có chút khinh thường, nhưng vẫn tò mò về Lý Nhã Hân, lúc này trong đầu liền tạm thời bỏ qua Linh Bảo Tông, hắn muốn nán lại nơi này một hai ngày, đợi nhìn xem đệ nhất mỹ nhân Đông Hoàng rốt cuộc sẽ có hình dáng như thế nào, rồi tiến về Linh Bảo Tông sau.
Rốt cuộc hắn vẫn không có bỏ qua sự tò mò của chính mình! Nói nôm na, là đối với mỹ nhân tò mò.
Hai ngày này, Vũ Thái Lãng liên tục nghe thêm các tin tức quan trọng, đều là tin tức từ Thất Đại môn phái cùng Đông Hoàng Vương Triều phát sinh mâu thuẫn. Đông Hoàng vương triều cai trị đã năm ngàn năm lịch sử, so với thất đại tông môn còn cổ lão hơn.
Nhiều năm về trước, thất đại tông môn vốn phụ thuộc vào Đông Hoàng, nhưng mãi cho đến năm trăm năm về sau, thất đại tông môn càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, kém chút vượt qua Đông Hoàng vương triều, điều này khiến cho địa vị vương triều lung lay. Đông Hoàng nhiều lần chèn ép các đại tông môn, nhưng không có kết quả gì, bởi vì thất đại tông môn hợp lực cấu kết với tông môn ngoại lai.
Sau lưng bọn họ có cường đại chỗ dựa, chính là Thiên Địa Môn, Thiên Địa Môn nằm sâu trong Trung Vực, thực lực mạnh đến biến thái, tùy tiện phái một vị đệ tử nội môn, cũng đủ khiến cho Đông Hoàng đứng ngồi không yên.
Đông Hoàng sợ thế lực sau lưng bọn họ phát động với vương triều, nên đành hạ thấp tư thái, liền để thất đại tông môn ngang hàng đứng chung.
Kể từ đó thất đại tông môn nghênh ngang phát triển.
Duy chỉ có Linh Bảo Tông là vẫn còn yếu thế, bởi vì nhân tâm bên trong còn chưa vững. Nguyên Đình dù dùng bao nhiêu thủ đoạn tàn ác để chèn ép, cũng không khởi dậy lòng trung thành như trước kia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vũ Thái Lãng chợt cười lạnh, nếu Linh Bảo Tông không nhất kiến thành một thể, thì đã nói lên rằng, Nguyên Đình sớm muộn cũng sẽ rơi xuống bảo tọa. Như vậy khi hắn nghênh ngang trở về, không có bao nhiêu người đứng ra ngăn chặn hắn, ngược lại sẽ chung tay ủng hộ.
Chapter 10 Chương 10: Thất Đại Tông Môn
Lý gia nằm ở sâu bên trong thành Hắc Viên, men theo con đường chính đi thẳng, chưa tới hai cây số liền đến nơi, tại đây xuất hiện một sân võ đài rộng lớn trong tầm mắt, bao phủ cả năm trăm mét vuông, đây chính là Diễn Võ Đài.
Chung quanh võ đài tấp nập người chen chúc, nhìn sơ qua cũng phải gần năm sáu ngàn người, trên bục cao tổng cộng có bảy nhân vật, sáu nam và một nữ. Bọn họ chính là người của Lý gia, bên trong đó, nữ nhân ở giữa dáng người thướt tha, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tựa như viên long châu sáng chói. Toàn trường đều chăm chú dõi mắt nhìn về phía nàng, trong lòng ai nấy không khỏi bang bang nhảy loạn.
Bọn họ nghĩ ngay đến một từ, mỹ… Quả thực rất mỹ, dung nhan của nàng làm cho nhiều người sợ hãi thán phục.
Nàng chính là tiểu thư Lý gia Lý Nhã Hân!
Vũ Thái Lãng liếc mắt nhìn trên khán đài, quan sát Lý Nhã Hân, trong lòng hắn cũng hiện lên một tia rung động, so sánh tới, thiếu nữ trước mặt này, cùng thê tử Nhạc Yên Nhiên không thua kém bao nhiêu.
Đúng là không hổ danh đệ nhất mỹ nữ Đông Hoàng, hèn gì thất đại môn phái đệ tử bỏ mặc đường xa đi đến, cũng muốn tận mắt chứng kiến nàng. Dù ngắm nhìn nàng một lần cũng coi như mãn nguyện.
Cách đó không xa, liền xuất hiện một tốp người kéo đến, trên y phục của bọn họ có in một chữ Phúc. Đa số người ngay lập tức nhận ra thân phận của bọn họ, bọn hắn chính là đệ tử tông môn xếp hạng thứ tư Phúc Vũ Tông.
Tiếp theo đó, các đệ tử tông môn cũng lần lượt xuất hiện, theo thứ tự là đệ nhất Thiên Môn, đệ nhị Lạc Thủy Tông, đệ tam Vũ Văn Tông, đệ ngũ Bá Vương Tông, đệ lục Linh Bảo Tông, cuối cùng là Xuân Quỳnh Tông.
Vũ Thái Lãng nhanh chóng chú ý tới một thiếu niên cầm đầu bên Linh Bảo Tông, liếc sơ qua liền phát hiện, người này tu vi đã đạt tới Phá Đan cảnh tứ trọng. Nhưng thực chất vẫn còn ẩn tàng tu vi, xác thực mà nói tu vi của hắn đã là Phá Đan cảnh lục trọng, xem ra không giống như bên ngoài đồn đãi.
Bỏ qua tên đệ tử Linh Bảo Tông, hắn bắt đầu quan sát tất cả đệ tử thất đại tông môn, quét qua một lượt, Vũ Thái Lãng nhận thấy bên trong cũng chỉ có ba người lọt vào chú ý của hắn.
Một người là đệ tử Thiên Môn, cũng như đệ tử Linh Bảo Tông dùng bí pháp ẩn giấu tu vi thật, tu vi bên ngoài thể hiện chỉ là Phá Đan cảnh ngũ trọng, trên thực tế đã đạt tới bát trọng thiên, còn nữa, trong cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng cuồng bạo, kèm theo một tia âm lãnh khí tức, tựa như một con rắn đang ngủ say, tùy thời có thể bạo phát. Dù cho tên này ẩn giấu kỹ càng, nhưng vẫn không thể thoát được ánh mắt của hắn.
Người kế tiếp chính là đệ tử Bá Vương Tông, hắn không có ẩn giấu thực lực, tu vi nằm tại Phá Đan cảnh ngũ trọng, sức chiến đấu không thể khinh thường, toàn thân lẫn cốt cách của hắn được rèn luyện tới trình độ không một ai trong số đó bì nổi, lực lượng thân thể vô cùng cứng rắn. Trên tay hắn còn vác thêm một thanh đại đao, cân nặng cũng phải trên hai ngàn cân. Bên trong cơ thể ẩn chứa một tia huyết mạch Man Tộc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa, đợi thời gian về sau, tương lai bất khả hạn lượng. Dù là như vậy cũng đủ đối phó được với tên đệ tử Thiên Môn.
Người còn lại chính là một tu sĩ Xuân Quỳnh Tông, tu vi Phá Đan nhất trọng, không có dùng bí thuật ẩn tàng, hắn chỉ là người yếu nhất trong tất cả những người còn lại, điều khiến Vũ Thái Lãng chú ý chính là thể chất đặc biệt của hắn. Băng Linh Thiên Thể, loại thể chất này vô cùng đặc biệt, nằm trong thập nhị Thiên thể, xếp hạng thứ chín.
Trong thứ hạng, sắp xếp từ Thiên Địa Huyền Hoàng, lấy Thiên làm đỉnh cao, Hoàng là thấp nhất.
Băng Linh Thiên Thể có thể khống chế băng tuyết, tùy ý điều khiển như ý muốn, tu vi càng cao, phạm vi khống chế lẫn lực sát thương cũng càng rộng lớn, dù là dung nham hỏa ngục, đều bị loại thiên thể này làm cho đóng băng, loại thể chất này chỉ thấp hơn Thiên Băng, Dị Hỏa trong truyền thuyết một chút.
Trong chiến đấu, nếu gặp phải nguy hiểm cận kề, Băng Linh Thiên Thể sẽ tự động phát huy, tạo thành một vòng băng linh lá chắn, bảo hộ thân chủ của nó ngăn chặn một kích chí mạng, đây cũng là điểm đặc biệt của thể chất này.
Nếu hắn cùng hai vị ở trên giao chiến, phần thắng dĩ nhiên sẽ không có cơ hội nào, nhưng muốn bảo toàn tính mạng tất nhiên không có vấn đề, ngoài ra nó còn có thể phóng thích ra một loại băng nhuận để đánh trả đối phương. Cái này chỉ dùng trong trường hợp kẻ địch không phòng bị mới phát huy tác dụng, còn không thì rất khó đả thương được đối thủ.
Vũ Thái Lãng âm thầm đem người này lưu vào trong đầu, người mang thiên thể như thế, hắn tất nhiên muốn lôi kéo đối phương về bên mình. Rất có thể sau này sẽ có rất lớn trợ giúp trên con đường tu hành của Vũ Thuần Tử.
"Hôm nay cũng có trò hay để nhìn a, ta nên nhàn nhã ngồi xem trận đấu, rốt cuộc ai sẽ giành được quán quân."
Trong lòng đột nhiên trở nên vui ý, thầm nghĩ.