Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Đến gặp Vân Liệt

Vân Mạc không chút dao động. Kiếp trước hắn không có tư chất tu hành, lại còn là cô nhi nên phải chịu cực khổ hơn gấp nhiều lần, những lời mỉa mai thế này không ảnh hưởng gì đến hắn. Để thêm một hồi nữa thì họ sẽ tự ngậm miệng thôi.

"Các người!!"

Vân Mạc không giận nhưng Minh Nhi thì giận đến run cả người. Cô bé quắc mắt trừng từng người một, đang định quát lại thì bị Vân Mạc ngăn cản.

"Đừng phí lời với họ”, hắn nói. Minh Nhi tuy đang tức giận nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng lời, không để ý đến những người kia nữa.

Hai huynh muội mặc kệ những lời khó nghe, tiếp tục đi về nơi nhận đan Luyện Thể.

Một tên nô bộc ở xa thấy Vân Mạc thì biến sắc.

"Chẳng phải thằng phế vật kia đứt hết gân mạch rồi ư? Làm sao hắn ta hồi phục được?”, gã giận dữ lầu bầu: “Nhìn hướng hắn ta đi thì là nơi phát đan. Nguy rồi, nếu hắn ta tới nhận đan thì chẳng phải Vân Liệt thiếu gia xem như toi công sao? Không được, ta phải báo cho thiếu gia!”, nói rồi xoay người chạy biến.

Vân Mạc và Minh Nhi đang đi trên đường thì bị một người chặn lại.

"Vân Thượng Long?”, Vân Mạc nhớ lại tên người này. Tính theo bối phận thì gã hơn hắn một thế hệ, nhưng tuổi thì chỉ hơn một mà thôi.

Vân Thượng Long là con của Nhị trưởng lão, vì mối quan hệ nước lửa không dung của Đại - Nhị trưởng lão mà gã và Vân Liệt cũng không ưa nhau, nhưng đó giờ gã cũng chẳng vừa mắt Vân Mạc chút nào.

"Có chuyện gì không?”, Vân Mạc điềm tĩnh hỏi. Minh Nhi kế bên hắn bĩu môi, hiển nhiên không thích người này.

Vân Thượng Long lạnh nhạt hỏi: “Nghe nói ngươi bị Vân Liệt đả thương, nhưng xem ra vẫn còn ổn lắm”.

"Xem ra việc ta không chết đã khiến một vài người thất vọng”.

"Phải. Nếu đã không sao thì ta nghĩ ngươi cũng nên suy xét kỹ lưỡng một vài vấn đề. Tuy nhà họ Vân chúng ta lớn mạnh phồn vinh, nhưng cứ mãi nuôi phế vật thì sớm muộn gì cũng suy bại”.

"Vân Thượng Long! Ngươi nói ai là phế vật đấy?”, Minh Nhi cao giọng quát.

"Mười bốn tuổi nhưng chỉ mới đến Luyện Thể tầng ba, không phải phế vật thì là gì? Vân Mạc, nếu ngươi còn xem mình là con cháu nhà họ Vân thì cũng nên suy xét cho gia tộc. Xem đi, muội muội ngươi chỉ mới mười hai tuổi nhưng cảnh giới còn hơn ngươi một tầng. Nếu ngươi không muốn nhường đan Luyện Thể cho người khác thì cũng nên suy tính cho nó chứ hả?”, Vân Thượng Long nói với vẻ mặt nghiêm túc như trưởng bối dạy bảo hậu bối.

"Vân Thượng Long! Chuyện của chúng ta không mượn ngươi quan tâm!”, Minh Nhi ghét nhất là có kẻ tiếng vào lời ra với ca ca mình, hổn hển bật lại.

Vân Mạc vẫn dửng dưng nghe hết. Vân Thượng Long này đã đến Luyện Thể tầng chín, sẽ không quan tâm đến viên đan kia, vì vậy mở miệng "dạy bảo” hắn có lẽ là để hưởng thụ cảm giác làm người bề trên mà thôi. Vân Mạc không thích, nhưng cũng sẽ không hận thù gì đối phương.

"Ta tự biết giải quyết chuyện của mình, không cần ngươi nhọc lòng”, hắn lạnh lùng đáp rồi dẫn Minh Nhi rời đi.

Vân Thượng Long không khỏi nhíu mày khi nhận ra tên phế vật này có gì đó không giống với lúc trước. Trước kia hắn có bao giờ dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với gã đâu, nhưng gã cũng mặc kệ: “Hừ, phế vật mà thôi”, gã lắc đầu rồi sải bước rời đi.

Trên đường dẫn đến nơi nhận đan Luyện Thể, có một thiếu niên sắc mặt dữ tợn đang đứng án ngữ với vô số nô bộc xung quanh.

"Thằng Vân Mạc kia khỏe lại rồi?”, thiếu niên gằn giọng hỏi.

"Đúng vậy, chính mắt ta nhìn thấy hắn lành lặn như thường. Hắn cũng sắp đến rồi”, tên nô bộc chạy đến báo tin vừa nói vừa không ngừng khom lưng như một con chó: “Vân Liệt thiếu gia, hay là chúng ta lại đánh một trận?”, một tia tàn nhẫn hiện lên trên mặt tên nô bộc.

Vân Liệt trầm ngâm: “Đại trưởng lão không ban cho đan Tục Mạch thì Vân Mạc làm cách nào mà chữa trị được? Hoàn cảnh nhà hắn ta tuyệt đối không mua nổi đan dược đắt giá ngần ấy. Chẳng lẽ là... đi trộm?"

Trên đường đi, Vân Mạc không ngừng kể chuyện chọc cho Minh Nhi cười nắc nẻ không thôi, hòng giúp cô bé quên đi những chuyện không vui kia.

Khi vừa đi qua ngã rẽ, họ chạm trán với một nhóm người.

"Vân Liệt!”, Vân Mạc gằn cái tên qua kẽ răng nghiến chặt.
Chương 7: Ngươi mới là đồ vô dụng!

Có được ký ức của Vân Mạc trước đây, đương nhiên hắn cũng thừa hưởng có sự thù hận của Vân Mạc với Vân Liệt.

“Ồ? Đây không phải là Vân Mạc à?”, Vân Liệt cất giọng điệu khó nghe.

Nhà họ Vân là bá chủ một phương ở trấn Quan Sơn, nhưng con cháu trong tộc rất đông, tài nguyên cũng trở nên giới hạn. Mà Vân Liệt rất bất mãn với tài nguyên mình nhận được, nên hắn ta cũng nhắm mục tiêu vào Vân Mạc. Gia đình Vân Mạc không có chỗ dựa trong tộc, thiên phú của hắn còn tệ, dù Vân Liệt đánh chết Vân Mạc thì cũng không ai nói gì, cùng lắm thì hắn ta cũng chỉ chịu chút hình phạt không quá nghiêm trọng mà thôi, nhưng thu hoạch lại là một phần tài nguyên của Vân Mạc.

Dựa vào địa vị của ông nội hắn ta trong gia tộc, muốn giành một phần tài nguyên thừa cho hắn ta là chuyện rất đơn giản. Chỉ tiếc là tên vô dụng này lại không chết!

“Vân Liệt, không ngờ ngươi còn dám xuất hiện!”, Minh Nhi tức giận hét, cô bé nhìn Vân Liệt bằng ánh mắt hung hăng, chỉ muốn giết chết hắn ta. Vân Mạc giữ lấy Minh Nhi, không cho cô bé làm chuyện điên rồ, với thực lực của họ hiện tại vẫn chưa phải đối thủ của Vân Liệt.

Vân Liệt móc tai, ngạc nhiên hỏi: “Sao ta không thể xuất hiện? Tên vô dụng Luyện Thể tầng ba là ca ca của ngươi cũng có mặt mũi ra ngoài, ta đường đường là cao thủ Luyện Thể tầng tám, sao lại không dám xuất hiện chứ?”

Vân Liệt chỉ mười bốn tuổi đã có tu vi Luyện Thể tầng tám, có thể xem như nhân vật thiên tài của nhà họ Vân.

“Ngươi mới là đồ vô dụng, cả nhà ngươi đều là đồ vô dụng! Hừ, bây giờ ca ca của ta…”

“Mịnh Nhi!”, Vân Mạc kịp thời ngắt lời Minh Nhi, hắn không muốn để lộ chuyện liên quan đến tu vi và y thuật của mình: “Chúng ta đến để nhận đan Luyện Thể, đừng lãng phí thời gian với bọn họ”.

“Ha ha! Ta không nghe lầm chứ?”, tên đầy tớ đứng đầu cười to mấy tiếng: “Vân Mạc, ngươi thật sự vẫn còn mặt mũi nhận đan Luyện Thể à?”

Tên đầy tớ này tên là Liễu Mật Giang, là tay sai của Vân Liệt, lúc trước Vân Liệt và một đám người đánh hội đồng Vân Mạc, Liễu Mật Giang là người đánh hăng nhất. Thương tích ở chân Vân Mạc cũng do tên này gây ra. Chỉ một tên đầy tớ cũng dám ra tay độc ác với Vân Mạc, có thể tưởng tượng địa vị của hắn thấp đến mức nào.

“nô bộc phải có dáng vẻ của nô bộc, chuyện của chủ nhân đến lượt nô bộc như ngươi chen miệng vào từ bao giờ đấy!”, trong mắt Vân Mạc có hàn mang loé lên, khiến Liễu Mật Giang thấy căng thẳng trong lòng, vô thức lùi về sau hai bước.

Sau đó, Liễu Mật Giang lập tức đỏ mặt, gã ta thấy bực bội, không hiểu sao lại bị một câu nói của Vân Mạc làm sợ hãi. Liễu Mật Giang vô cùng tức giận, dù gã ta là đầy tớ nhưng địa vị cũng rất cao, thậm chí mỗi tháng còn được thưởng một viên đan Luyện Thể. Gã ta cho rằng địa vị của mình còn cao hơn cả Vân Mạc.

Nghe thấy lời của ca ca, Minh Nhi cảm thấy rất hả giận, cô bé phụ hoạ: “Đúng thế, nô bộc phải có dáng vẻ của nô bộc!”

Vân Liệt lạnh lùng liếc Liễu Mật Giang, biểu hiện khi nãy của nô bộc này khiến hắn ta hơi bất mãn. Liễu Mật Giang thấy thế vội cúi đầu, gã ta dám quát mắng Vân Mạc, nhưng lại không dám lỗ mãng trước Vân Liệt.

Vân Liệt cười giễu cợt, trong mắt tràn đầy sự khinh thường: “Vân Mạc, ngươi cũng có mặt mũi tự xưng là chủ tử ư, Liễu Mật Giang có tu vi Luyện Thể tầng năm, ngươi tệ hơn cả một nô bộc thì có tư cách gì ngông cuồng chứ?”

Liễu Mật Giang vẫn đang khó chịu vì hành động mất mặt khi nãy, gã ta lập tức lao đến trước mặt Vân Mạc, quát lên: “Vân Mạc, ngươi còn không bằng một nô bộc, ngươi chính là một tên vô dụng!”

Thấy dáng vẻ nổi giận của Liễu Mật Giang, Vân Mạc nhíu mày, hắn giơ tay kéo Minh Nhi ra phía sau, sợ Liễu Mật Giang nổi giận sẽ khiến cô bé bị thương.

Thấy Vân Mạc không nói gì, Liễu Mật Giang cảm thấy bản thân đang có lợi thế nên lại có lòng tin trở lại. Người đắc ý sẽ dễ quên mất mọi thứ, Liễu Mật Giang cũng vì thế mà mắc sai lầm lớn.

“Ha ha, Vân Mạc, dù ngươi là một tên vô dùng ngay cả chó cũng không bằng, nhưng muội muội của ngươi lại rất xinh đẹp. Ngươi nói ta là nô bộc, nói không chừng ngày nào đó các trưởng lão sẽ hứa gả Vân Minh cho ta, ngươi còn phải gọi ta một tiếng em rể đó”.

Chát!

Vân Mạc đột nhiên ra tay, hắn tát một phát lên mặt Liễu Mật Giang khiến gã ta sững sờ. Liễu Mật Giang không ngờ rằng lần trước bị dạy dỗ nghiêm trọng như thế mà Vân Mạc này vẫn dám ra tay với mình.

Sắc mặt của Vân Liệt ở đối diện cũng hơi u ám, không phải vì Vân Mạc đánh Liễu Mật Giang, mà vì lời nói của Liễu Mật Giang khi nãy khiến hắn ta tức giận. Liễu Mật Giang có như thế nào thì cũng chỉ là một tên nô bộc, có một số việc không thể vượt quá bổn phận. Nhưng Liễu Mật Giang ra mặt vì hắn ta, nên hắn ta cũng không nói gì nhiều.

“Một nô bộc như người cũng vọng tưởng làm chủ nhân à? Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga?”, Vân Mạc lạnh lùng nói, những người này sỉ nhục hắn, hắn có thể nhịn. Nhưng sỉ nhục Minh Nhi là tự tìm đường chết!

“Phụt!”, Minh Nhi phun nước bọt về phía Liễu Mật Giang.

Một lúc lâu sau đó Liễu Mật Giang mới hoàn hồn, không ngờ gã ta lại bị một tên vô dụng Luyện Thể tầng ba tát tai, việc này khiến gã ta cực kỳ giận dữ: “Vân Mạc, ngươi dám đánh ta ư!”

“Đánh ngươi thì sao? Ta còn đánh tiếp đây!”

Chát, chát! Lại mấy bạt tai đánh tới, Liễu Mật Giang cũng không hiểu vì sao mình không tránh.

“Đánh hay lắm!”, Minh Nhi vỗ tay hô to.

Liễu Mật Giang tức giận che mặt, gã ta quay đầu nhìn về phía Vân Liệt. Dù gã ta không sợ Vân Mạc, nhưng dù sao gã ta cũng chỉ là đầy tớ, muốn ra tay cũng phải có sự cho phép của chỗ dựa. Gã ta thề, lần này nhất định phải đánh đến mức Vân Mạc thoi thóp, sau đó dụ cho Vân Liệt ra tay giết chết Vân Mạc! Chỉ khi giết chết Vân Mạc thì mới xem như rửa được nhục!
Chương 8: Trừng trị nô bộc đáng ghét

“Chuyện của mình thì tự mình giải quyết, ngươi có thực lực Luyện Thể tầng năm, chẳng lẽ không thể đánh thắng một tên vô dụng Luyện Thể tầng ba à?”, Vân Liệt lạnh nhạt nói, thực tế là cho Liễu Mật Giang quyền ra tay.

Liễu Mật Giang được cho phép lập tức xoay người, cười khẩy nhìn Vân Mạc. Gã ta vặn vẹo cổ, tiếng rắc rắc vang lên: “Ha ha, Vân Mạc, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy sự lợi hại của nô bộc!”

“Các ngươi dám!”, Minh Nhi quát to, cô bé tiến lên làm tư thế chiến đấu: “Nếu các ngươi dám ra tay, đợi Tộc trưởng xuất quan, ta sẽ nói tất cả chuyện này với ngài ấy, để tất cả các ngươi đều bị trừng phạt!”

“Tộc trưởng? Ai biết cao thủ như Tộc trưởng sẽ bế quan bao lâu, nói không chừng đến khi ngài ấy ra ngoài thì mọi chuyện đều đã kết thúc rồi”, Vân Liệt thờ ơ phất tay, ra hiệu cho Liễu Mật Giang ra tay.

Vân Mạc kéo Minh Nhi đang tức giận lại, cất lời: “Minh Nhi, muội lùi về sau đi, một nô bộc không thể làm huynh bị thương được đâu”.

“Nhưng mà!”, Minh Nhi hơi sốt ruột, cô bé không muốn nhìn thấy Vân Mạc bị thương nữa.

“Tin tưởng huynh!”, Vân Mạc xoa đầu Minh Nhi, cuối cùng cũng thuyết phục được cô bé.

Liễu Mật Giang cười gằn, nói bằng giọng điệu chỉ Vân Mạc có thể nghe thấy: “Vân Mạc, đây là ngươi tự tìm đường chết đấy, lần trước không giết chết ngươi, nhưng lần này ngươi không may mắn như thế đâu!”

“Vậy à?”, trong mắt Vân Mạc loé lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn đã có suy nghĩ muốn giết Liễu Mật Giang chó cậy thế chủ này rồi.

“Hây!”, Liễu Mật Giang quát to một tiếng, vung tay đánh về phía mặt của Vân Mạc, khi nãy gã ta bị Vân Mạc tát ba cái nên muốn trả lại toàn bộ!

Chát!

Âm thanh lanh lảnh vang lên, nhưng không phải tiếng Liễu Mật Giang bị Vân Mạc tát, mà là cổ tay của gã ta bị Vân Mạc giữ lại.

“Cái tên vô dụng này!”, Liễu Mật Giang nổi giận gào to, muốn rụt tay lại. Nhưng tay của Vân Mạc lại như một cái gọng sắt, giữ chặt lấy tay gã ta, gã ta không thể nào rụt tay lại được.

Chát!

Lần này mới là tiếng tát, nhưng là Vân Mạc tát Liễu Mật Giang, Vân Mạc ra tay vô cùng tàn nhẫn, đánh rơi mấy cái răng của Liễu Mật Giang.

“Đồ chó cậy thế chủ, còn dám sủa bậy trước mặt ta!”, Vân Mạc lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục cho Liễu Mật Giang mấy bạt tai.

Liễu Mật Giang bị đánh đến mức ngơ ngác, rõ ràng là một tên vô dụng chỉ có cảnh giới Luyện Thể tầng ba, sao lại có thể mạnh như thế? Gã ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng trong tay Vân Mạc, thật sự quá khó tin!

Rắc!

Một âm thanh giòn giã vang lên, Vân Mạc vung chân đá gãy xương chân trái của Liễu Mật Giang. Chân trái của hắn là bị tên này đánh gãy, Vân Mạc không thể bỏ qua cho gã ta dễ dàng được.

“Dừng tay!”, Vân Liệt quát to, cuối cùng hắn ta cũng nhìn rõ Vân Mạc hoàn toàn không phải Luyện Thể tầng ba, mà là Luyện Thể tầng bốn! Hắn ta hơi ngạc nhiên, Vân Mạc chẳng những chữa khỏi thương tích mà tu vi còn tăng lên, rốt cuộc là chuyện gì thế này?

“Ngươi nói dừng tay thì dừng tay à?”, Vân Mạc không nể mặt Vân Liệt chút nào, hắn lại nhấc chân đã gãy xương chân còn lại của Liễu Mật Giang.

Tiếng kêu thảm thiết của Liễu Mật Giang liên tục vang lên, khiến đám đầy tớ sau lưng Vân Liệt thấy lạnh sống lưng. Bọn họ thấy sợ hãi, cũng may khi nãy người ra tay không phải mình, nếu không thì thê thảm rồi.

Vân Mạc đột nhiên giơ chân, nhắm vào đầu Liễu Mật Giang, hắn thật sự muốn giết chết tên này. Hắn là con cháu nhà họ Vân, dù có giết Liễu Mật Giang cũng không cần chịu phạt, huống hồ còn là Liễu Mật Giang khiêu khích hắn trước.

“Ta bảo ngươi dừng tay!”, Vân Liệt quát to một tiếng rồi lao tới như hổ dữ, đồng thời đánh một chưởng về phía Vân Mạc. Liễu Mật Giang là đầy tớ mạnh nhất bên cạnh hắn ta, còn rất thông minh, hắn ta không muốn mất đi một nô bộc tốt như thế.

Vân Mạc cảm thấy nguy hiểm, lập tức lùi về phía sau, đồng thời còn giơ tay chắn trước ngực.

Ầm!

Dù sao Vân Liệt cũng là cao thủ Luyện Thể tầng tám, Vân Mạc không thể chắn được hết một chưởng này, một ít lực chưởng thấm vào ngực, khiến khí huyết trong cơ thể Vân Mạc không ngừng sôi trào.

Vân Mạc liên tục lùi về sau, sau đó lại phun ra một ngụm máu, lúc này khí huyết mới không còn sôi trào nữa. Ánh mắt Vân Mạc thoáng lạnh lẽo, hắn lúc này quả nhiên không phải đối thủ của Vân Liệt.

Vân Liệt lạnh lùng nhìn Vân Mạc, quát lên: “Vân Mạc đánh người của ta mà không có lý do, đánh chết hắn cho ta!”

Vân Liệt vừa dứt lời, đám đầy tớ hắn ta dẫn theo lập tức lao về phía Vân Mạc như sói đói.
Chương 9: Thách đấu

“Đợi đã!”, Vân Mạc hô to.

Vân Liệt có thực lực Luyện Thể tầng tám, hắn vẫn chưa phải đối thủ của hắn ta. Hơn nữa Vân Liệt còn được đám đầy tớ này giúp đỡ, nếu cố tranh chấp thì sẽ không có lợi gì với Vân Mạc.

“Ca ca, huynh không sao chứ?”, Minh Nhi đi tới bên cạnh Vân Mạc, vô cùng lo lắng cho hắn. Dù Vân Mạc đã đột phá đến Luyện Thể bốn tầng trời, nhưng Vân Liệt lại là cao thủ Luyện Thể tầng tám, Vân Mạc trúng một chưởng của hắn ta, e rằng bị thương khá nghiêm trọng.

“Minh Nhi không cần phải lo, huynh không sao?”, Vân Mạc lắc đầu.

Vân Liệt vênh váo nhìn về phía Vân Mạc, lạnh lùng nói: “Vân Mạc, ngươi còn có di ngôn gì nữa không?”

Liễu Mật Giang đau đến mức không ngừng gào khóc, bây giờ thấy Vân Liệt dừng tay, gã ta lập tức gào thét: “Vân Liệt thiếu gia, đừng nghe hắn nói nhảm, cậu nhất định phải trả thù cho ta!”

Vân Mạc lạnh lùng nhìn thoáng qua Liễu Mật Giang, một tên nô tài đáng ghét thế này, nếu có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ chém chết gã ta.

“Vân Liệt, ngươi làm thế này chẳng phải chỉ vì muốn đan Luyện Thể kia của ta thôi sao?”

Vân Liệt hừ lạnh, không nói gì, người sáng suốt đều hiểu rõ mục đích của hắn ta. Nhưng dù gì chuyện này cũng không vẻ vang gì, không thể nói quá thẳng thừng được.

“Vân Mạc, một tên vô dụng không ra hồn như người hoàn toàn không có tư cách giữ những đan Luyện Thể kia”, đầy tở ở bên cạnh nói chuyện giúp Vân Liệt, tuy không nói thẳng, nhưng hàm ý ẩn chứa bên trong lại khá rõ ràng.

Vân Mạc không quan tâm đến đầy tớ kia, hắn nhìn về phía Vân Liệt, cất lời: “Ta có một đề nghị, có thể giải quyết chuyện đan Luyện Thể”.

“Hả?”, nét mặt Vân Liệt hơi thay đổi, hắn ta hứng thú hỏi: “Đề nghị gì?”

“Chúng ta cược đấu một trận đi, nếu ta thua, sau này tất cả tài nguyên gia tộc phát cho ta đều sẽ là của ngươi. Còn nếu ngươi thua thì cũng thế, tài nguyên của ngươi sẽ thuộc về ta”, trong mắt Vân Mạc thoáng hiện lên cảm xúc kỳ lạ, muốn tu luyện đến cảnh giới cao hơn, tài nguyên là thứ khá quan trọng. Hắn đề nghị thách đấu không chỉ có thể giải quyết mâu thuẫn giữa mình và Vân Liệt mà còn có thể cố giành được nhiều tài nguyên tu luyện hơn cho mình.

Vân Liệt còn chưa nói gì, Minh Nhi đã lo lắng nói: “Không được!”

Cảnh giới của Vân Liệt cao hơn Vân Mạc tận bốn tầng, sao Vân Mạc có thể là đối thủ của Vân Liệt được? Quyết định thách đấu chẳng phải là ép mình vào bước đường cùng sao?

“Ca ca, chúng ta không cần phải sợ bọn họ, muội đi nói với Tộc trưởng, sau này bọn họ sẽ không dám làm loạn nữa đâu!”, Minh Nhi lo lắng nói, cô bé cho rằng Vân Mạc cảm thấy áp lực nên mới đề nghị thách đấu.

Sau khi nghe thấy lời nói của Vân Mạc, Vân Liệt thoáng sửng sốt, sau đó thì bật cười.

“Ta không nghe lầm chứ Vân Mạc? Ngươi muốn thách đấu với ta ư?”, Vân Liệt giơ tay móc lỗ tai, cười hỏi. Đám đầy tớ bên cạnh hắn ta cũng bật cười, chỉ là một tên vô dụng lại dám đề nghị thách đấu Vân Liệt thiếu gia, chẳng phải là muốn chết à?

“Ngươi không nghe lầm đâu!”, Vân Mạc đáp, sau đó hắn quay đầu nói khẽ với Minh Nhi: “Minh Nhi, tin tưởng ca ca, nếu không chắc chắn, huynh sẽ không mạo hiểm đâu”.

Thấy dáng vẻ tự tin của Vân Mạc, Minh Nhi cũng không ngăn cản nữa mà chọn tin tưởng hắn. Nhưng cô bé vẫn rất lo lắng, cô bé không hiểu rốt cuộc sự tự tin của ca ca đến từ đâu? Võ giả cảnh giới Luyện Thể tầng bốn chắc chắn không thể chiến thắng võ giả Luyện Thể tầng tám được.

Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Vân Mạc, Vân Liệt càng cười to hơn: “Vân Mạc à Vân Mạc, ta không biết ngươi gặp vận may gì mà có thể chữa lành vết thương, tu vi còn nâng cao. Nhưng ngươi cho rằng với tu vi Luyện Thể tầng bốn của ngươi mà có thể chiến đấu với ta sao?”

Liễu Mật Giang nằm dưới đất hô to: “Vân Liệt thiếu gia, đừng để tâm đến tên khốn ngông cuồng này, đánh chết hắn rồi, tài nguyên của hắn cũng sẽ thành của thiếu gia!”

“Ngươi im miệng đi!”, sắc mặt Vân Liệt trở nên lạnh lùng, hắn ta thật sự rất muốn lấy được tài nguyên của Vân Mạc, nhưng thủ đoạn cướp lấy cũng chia thành tốt và xấu. Hắn ta đánh chết Vân Mạc, đúng là có thể lấy được phần tài nguyên kia, nhưng cũng sẽ có không ít phiền phức. Hiện tại Vân Mạc đề nghị thách đấu cũng xem như cho hắn ta một sự lựa chọn tốt hơn. Vân Mạc là người thách đấu, nếu hắn ta thắng Vân Mạc thì cũng coi như có thể có được tài nguyên của hắn một cách quang minh chính đại.

“Sao nào, ngươi không dám à?”, Vân Mạc châm chọc.

“Ha ha, Vân Liệt ta sợ cái gì chứ?”, trên mặt Vân Liệt tràn đầy ý cười: “Trận chiến cá cược này là ngươi đề nghị thì ngươi có muốn chối cũng không được. Nhưng dù sao cũng phải xác định thời gian và địa điểm chứ? Nếu ngươi nói đợi đến mấy năm sau mới chiến đấu thì còn có ý nghĩa gì nữa”.

“Đương nhiên không cần phải đợi lâu như thế, một tháng, ngày phát đan dược một tháng sau, hai chúng ta đánh một trận trên đài tỷ võ!”, một tháng đã đủ cho Vân Mạc nâng cao thực lực rồi, mà Vân Liệt cũng sẽ không để tâm chút thời gian này. Nếu lâu hơn có lẽ Vân Liệt sẽ không đồng ý.

“Được!”, Vân Liệt vỗ tay, tỏ vẻ rất hưng phấn, sau đó cười gằn: “Ta cảm thấy chỉ cược tài nguyên thì vẫn chưa đủ kích thích”.

“Ồ, ngươi còn muốn cược cái gì nữa?”

“Mạng! Trong lúc chiến đấu khó tránh khỏi không kịp dừng tay, cho nên khi hai chúng ta chiến đấu, sống hay chết tự chịu trách nhiệm, được chứ?”, Vân Liệt nhìn chằm chằm Vân Mạc, một áp lực vô hình ập đến chỗ hắn.

Vân Mạc nhìn chằm chằm Vân Liệt, người này thật sự muốn lấy mạng hắn, nếu đã thế thì hắn cũng không cần phải nương tay với đối phương nữa.

“Được!”, Vân Mạc gật đầu, hắn không có lý do gì để từ chối cả, đây là cơ hội có thể ngang nhiên giết chết Vân Liệt. Giết Vân Liệt rồi cũng xem như trả thù cho Vân Mạc trước đây.

Minh Nhi vẫn luôn nắm chặt ống tay áo của Vân Mạc, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu hắn đừng đồng ý, nhưng Vân Mạc lại như không nhìn thấy, thẳng thừng đồng ý với Vân Liệt.

“Ha ha, Vân Mạc, hưởng thụ tài nguyên cuối cùng này của ngươi đi!”, Vân Liệt cười nói, sau đó dẫn theo đám đầy tớ rời đi.

Minh Nhi lập tức nói: “Ca ca, sao huynh có thể đồng ý với hắn ta chứ?”, hiện tại chênh lệch giữa Vân Mạc và Vân Liệt quá xa, dù Vân Mạc nói bản thân có cách đánh bại Vân Liệt nhưng lỡ như xảy ra biến cố bất ngờ, Vân Mạc cũng sẽ phải bỏ mạng. Minh Nhi không chút nghi ngờ rằng một khi Vân Mạc bị đánh bại, Vân Liệt sẽ không chút do dự giết hắn.

“Minh Nhi, chắc chắn huynh sẽ đánh bại Vân Liệt”, Vân Mạc xoa đầu Minh Nhi an ủi, có một vài chuyện hắn không thể nào nói rõ được.

Hắn có kinh nghiệm đào tạo Lạc Thiên lên Thần Đế, đương nhiên hiểu rất rõ việc nâng cao cảnh giới. Hắn rất tự tin rằng mình có thể trở nên mạnh hơn trong vòng một tháng, đánh bài Vân Liệt một cách dễ dàng. Nhưng hắn không thể nói những chuyện này với muội muội được, chỉ có thể để cô bé lo lắng mà thôi.

Chuyện đã đến nước này có lo lắng cũng vô ích, Minh Nhi chỉ có thể tin tưởng Vân Mạc thôi.
Chương 10: Tự tìm đường chết

“Ca ca, chúng ta mau đi nhận đan Luyện Thể thôi”, Minh Nhi kéo Vân Mạc đi về phía nơi nhận đan Luyện Thể, Vân Mạc phải nhanh chóng nâng cao thực lực trong vòng một tháng thì nhất định phải dựa vào đan Luyện Thể.

Hai người đi tới nơi nhận đan Luyện Thể, người phụ trách phát đan Luyện Thể là một người đàn ông trung niên, sau khi nhìn thấy Vân Mạc, ông ta lập tức nhíu mày.

“Không phải tên vô dụng Vân Mạc này bị Vương Liệt đả thương à, sao lại khoẻ rồi? Chẳng lẽ hắn đến đây để nhận đan Luyện Thể?”, người đàn ông trung niên hơi bất mãn, một tên vô dụng như thế còn chưa tự hiểu lấy mình à? Không ngờ vẫn còn trơ mặt đến nhận tài nguyên.

“Chào ông, ta và ca ca đến nhận tài nguyên tháng này”, Minh Nhi đi tới trước quầy, vui vẻ nói, đan Luyện Thể là hy vọng của họ.

Người đàn ông trung niên liếc Vân Mạc một cái, mãi không thấy làm gì.

Vân Mạc cau mày, xem ra người đàn ông phát tài nguyên này cũng không thích hắn cho lắm.

“Này, chúng ta đến nhận đan Luyện Thể!”, Minh Nhi gõ quầy, lớn tiếng nói.

Người đàn ông trung niên không để tâm đến Minh Nhi mà nói với Vân Mạc: “Có một vài người nên tự hiểu lấy mình thì tốt hơn, nhà họ Vân không phải gia tộc lớn, tài nguyên có hạn. Nếu lãng phí hết tài nguyên vào một kẻ vô dụng thì nhà họ Vân chúng ta sẽ mãi không thể phất lên được”.

Minh Nhi tức giận nhìn chằm chằm người nọ, lớn tiếng nói: “Con em trong gia tộc chỉ cần đủ mười tuổi, không quá mười sáu tuổi đều có thể nhận tài nguyên của gia tộc, đây là quy định. Nếu trong tộc đã quy định như thế thì chúng ta cũng có tư cách nhận được tài nguyên, chẳng lẽ ông còn định không làm theo quy định của gia tộc à?”

Vân Mạc cảm động nhìn Minh Nhi, e rằng trong nhà họ Vân rộng lớn này chỉ có mẹ và muội muội che chở hắn như thế thôi. Hắn tiến lên một bước, cất lời: “Ta có vô dụng hay không cũng không phải do ông quyết định, hơn nữa tài nguyên mỗi tháng cũng là thứ ta nên có, vì sao ta không thể lấy? Mau đưa đan Luyện Thể cho chúng ta đi, nếu ông làm trái quy định của gia tộc thì đừng trách ta nói với Tộc trưởng”.

Sắc mặt người đàn ông nhất thời trở nên khó coi, một tiểu tử chắc chắn sẽ không có tiền độ lại nói chuyện với ông ta như thế, còn dám uy hiếp ông ta, đúng là không biết điều! Nhưng ông ta không có tư cách sửa đổi quy định của gia tộc, không thể cắt xén đan Luyện Thể của Vân Mạc.

“Tiểu tử, hiện tại ngươi còn có thể được gia tộc che chở, hy vọng sau khi qua mười sáu tuổi, ngươi vẫn có thể mạnh miệng như thế”, người đàn ông trung niên nói với giọng điệu hung hăng. Một khi trưởng thành, người có tu vi quá thấp sẽ mất đi sự che chở của gia tộc, địa vị hạ thấp. Đến lúc đó ông ta có xử lý Vân Mạc thế nào cũng không có ai trong gia tộc phản đối.

Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ lấy hai cái túi chứa đan Luyện Thể ra, tiện tay ném hết xuống đất.

“Mau cầm lấy rồi cút đi!”, ông ta còn trút sự bất mãn với Vân Mạc lên Minh Nhi.

“Ông!”, Minh Nhi vô cùng tức giận, người này đúng là quá đáng.

Vân Mạc lạnh lùng nhìn ông ta một cái, hắn hiểu rõ, không có thực lực thì chắc chắn sẽ phải chọc giận như thế. Nhưng không lâu nữa, hắn sẽ khiến những người này hối hận. Vân Mạc cúi người nhặt túi dưới đất lên, kéo Minh Nhi đang giận dữ bất bình đi ra ngoài: “Minh Nhi, chúng ta đi thôi, không cần nhiều lời với người như thế”.

Tại một nơi nào đó của nhà họ Vân có một trạch viện rất đẹp, xung quanh nhà chạm trổ hoa lệ, vô cùng rộng rãi, trong sân còn có một cái ao khá lớn, nơi này chính là nơi ở của Vân Liệt. Trạch viện này còn sang trọng hơn nhà của Vân Mạc nhiều, đây là lợi ích do thân phận mang đến. Ông nội của Vân Liệt là Bát trưởng lão, cho nên hắn ta mới ở trong một căn nhà sang trọng như thế.

“Xin lỗi Vân Liệt thiếu gia! Đều do ta quá yếu, ngay cả tên vô dụng Vân Mạc cũng không đánh lại. Nếu lúc trước ta có thể giết chết hắn ta thì đâu còn nhiều phiền phức như thế chứ”, Liễu Mật Giang chân đeo nẹp, quỳ trước mặt Vân Liệt nói xin lỗi.

Vân Liệt kéo Liễu Mật Giang dậy, đỡ gã ta ngồi xuống ghế bên cạnh, khiến gã ta thấy vừa mừng vừa lo.

“Đều do ta, nếu ta sớm nhìn ra thực lực của tiểu tử kia có tiến bộ thì ngươi cũng đã không chịu khổ”, Vân Liệt thở dài: “Ngươi không cần thấy áy náy, nếu giết hắn ta rước e rằng sẽ có chút phiền phức. Thế này cũng tốt, trong trận chiến thách đấu, ta có thể ngang nhiên giết chết hắn ta. Một tháng sau, ta sẽ trả thù cho ngươi!”

Thái độ của Vân Liệt nhất thời khiến Liễu Mật Giang vô cùng cảm động, gã ta lại quỳ phịch xuống đất, chẳng thèm để tâm đến cảm giác đau đớn trên chân.

“Vân Liệt thiếu gia có ân tình to lớn với ta, Liễu Mật Giang xin thề, cả đời này đều sẽ đi theo Vân Liệt thiếu gia, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”

Vân Liệt hơi nhếch môi, hắn ta vẫn có chút thủ đoạn cai quản thuộc hạ. Chỉ cần nói mấy lời, Liễu Mật Giang này đã thấy mang ơn hắn ta rồi.

“Nghe nói gì chưa? Vân Mạc kia thách đấu Vân Liệt, tên này đúng là điên rồi!”

“Đương nhiên có nghe nói, chuyện lớn như thế, e rằng tất cả mọi người trong tộc đều biết rồi”.

“Tiểu tử này tự chuốc hoạ vào thân à, với thực lực của cậu ta sao có thể là đối thủ của Vân Liệt được? Ta thấy lần này cậu ta chết chắc rồi!”

“Chết cũng tốt, coi như trừ hại cho gia tộc!”

“Ta nghe nói thực lực của cậu ta có tiến bộ, trước đó còn đánh bại Liễu Mật Giang nữa”.

“Đánh bại một tên đầy tớ thôi mà, có gì đáng ngạc nhiên đâu, Liễu Mật Giang sao có thể mạnh bằng Vân Liệt chứ. Vân Mạc có đột phát đến mấy thì bây giờ cũng chỉ là Luyện Thể tầng bốn, chẳng lẽ cậu ta có thể đột phá lên Luyện Thể tầng tám trong vòng một tháng?”

“Vậy cũng phải”.

Tin tức Vân Mạc thách đấu Vân Liệt nhanh chóng lan truyền khắp nhà họ Vân, mọi người bàn luận sôi nổi, đều cho rằng hành động của Vân Mạc là tự tìm đường chết.

Trong một đại điện nào đó, một ông lão đang nhíu chặt mày ngồi trên ghế. Dù đang ở trong đại điện nhưng tiếng bàn tán bên ngoài vẫn truyền vào tai lão.

“Vân Mạc thách đấu Vân Liệt?”, ông lão đứng phắt dậy, hô to với người bên ngoài: “Người đâu!”

Một người đi vào, cung kính hành lễ với lão.

“Dẫn Vân Mạc đến đây”.

“Vâng thưa Tộc trưởng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK