Mục lục
Thánh Địa Vô Cực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6 Thực lực tăng nhanh
"Sư phụ, sư phụ?" Thấy Bạch Hải Thiện ngã xuống, Phương Hàn vội vã hô lên vài tiếng nhưng không thấy hắn động đậy, Phương Hàn cũng không ngờ rằng vị sư phụ này nói chết là chết, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Tuy rằng hai người gặp nhau chưa tới một canh giờ, nhưng dù sao Bạch Hải Thiện cũng truyền thụ không ít võ công và kinh nghiệm cho hắn, lý giải rất nhiều điều lý thú và bí ẩn của thế giới này.
Giúp hắn hiểu ra một điều cơ bản, hoàng đế rất vĩ đại, mỗi một quốc gia chỉ có một vị hoàng đế đứng trên đầu hàng tỉ lê dân bách tính, bất quá bọn họ cũng chỉ là đồ chơi trong tay những người Tiên Đạo môn phái mà thôi.
Lại khiến mình hiểu được trời đất bao la thế nào, con đường tu luyện ra sao. Cho nên đối với vị sư phụ này trong lòng Phương Hàn vẫn có chút cảm tình.
Chỉ có điều Bạch Hải Thiện muốn hắn làm mấy việc quá khó khăn, đến Vũ Hóa Môn trộm Vũ Hóa Phi Thăng Kinh dâng cho chưởng giáo Quần Tinh Môn, lập được công lao lớn sau đó sẽ cầu chưởng giáo cứu sống Bạch Hải Thiện.
Chưởng giáo Tiên Đạo thập môn, uy chấn thiên hạ, có khả năng xoay chuyển càn khôn, mỗi người đều có năng lực trong nháy mắt quét sạch một quốc gia, ngàn năm bất diệt, uy năng vô tận, muốn đi ăn căp đồ của bọn họ, nói dễ vậy sao? Một đệ tử chân truyền nho nhỏ cũng có thể biến mình thành tro bụi.
"Mặc kệ như thế nào trước tiên đem sư phụ mai táng đã. Miễn cho Phương gia phát hiện, bằng không liên lụy đến ta, lúc đó cũng chỉ có con đường chết. Thân thể luyện đến thập trọng thần biến cảnh giới, toàn thân giống như thép sắt, mai táng cũng sẽ không bị thối rữa, mình cũng không cần lo lắng thi thể này bị tổn hại, bớt được một chuyện phiền toái."
Phương Hàn đem thi thể Bạch Hải Thiện giấu đi, hắn vội vã tìm một cái cuốc, bí mật tại bờ sông đào một cái hố thật lớn, sau đó mai táng cỗ thi thể kia.
Thân thể Bạch Hải Thiện vẫn mặc áo choàng ám kim sắc, đó chính là một kiện bảo y "Kim tàm ti", rất chắc chắn, nước lửa không thể làm tổn hao, vừa lúc che kín cỗ thi thể tránh bị ngoại vật xâm hại.
Mọi chuyện đã sử lý xong xuôi, Phương Hàn rốt cuộc cũng thở dài một hơi.
Hắn là một tên tiểu nô chăm sóc ngựa tại Phương gia, tuy rằng địa vị rất thấp, buổi tối lại phải vất vả chăm ngựa, nhưng ban ngày lại có chút thời gian rảnh, chỉ cần nhị tiểu thư Phương Thanh Vi không dùng ngựa, vậy thời gian rảnh rỗi của hắn rất nhiều.
Bận rộn cả một buổi cuối cùng cũng làm xong việc, mặt trời đã lên cao ba cây sào, lúc này đã là buổi trưa.
Ngắn ngủi một buổi sáng, Phương Hàn đã có rất nhiều hiểu biết đối với thế giới này, thân thể của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu không phải hắn cảm giác rất rõ ràng nơi trái tim không ngừng truyền đến một cỗ nhiệt lưu, trên tay còn cầm pho Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ, hắn còn ngỡ mình đang trong giấc mộng.
Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ chính là di vật của ma đế Hoàng Tuyền, là một kiện pháp bảo không tầm thường. Chỉ có điều hiện tại Phương Hàn cũng không biết cách sử dụng, thậm chí ngay cả Bạch Hải Thiện cũng không biết sự ảo diệu bên trong đó, tạm thời cũng chỉ có thể giấu đi...
Đêm khuya yên tĩnh không một bóng người.
Lên!
Một khối đá xanh ba mươi cân bị Phương Hàn nâng lên quá đầu, sau đó hắn liên tục nhảy lên lại ngồi xuống giống như ếch nhảy.
Đây là một phương pháp luyện lực của Phương gia có tên là, "Kim Thiềm Khiêu Thủy", có thể rèn luyện thân thể đến cực đại, thế nhưng rất hao tổn thể lực, có thể làm tổn thương đến gân cốt, biến người luyện thành tàn phế, nếu không có điều kiện chăm sóc cực tốt cộng thêm thể lực dồi dào căn bản không thể dùng loại phương pháp này để luyện tập.
Phương Hàn vốn cũng không dám tùy tiện áp dụng luyện tập loại phương pháp này, thế nhưng sau khi được đan dược thoát thai hoán cốt, Cửu Khiếu Kim Đan trong tim không ngừng bị máu cọ rửa, căn bản không úy kỵ bất luận loại huấn luyện gì.
Cửu Khiếu Kim Đan được dấu trong tim, khi vận động, hắn cũng cảm giác được dược lực hòa cùng thân thể tỏa ra nhiệt khí, có thể trị thương tổn, toàn thân giống như được ngâm mình trong suối nước nóng, miệng mũi đều toát ra mùi vị thơm ngát.
Một lần, hai lần, ba...
Phương Hàn liên tục nhảy, mỗi khi hắn cảm giác tình trạng kiệt sức, Cửu Khiếu Kim Đan nơi trái tim lại sinh ra một cỗ nhiệt lực, cảm giác dễ chịu lại tràn ngập mỗi một thốn cơ thể.
Đã nhảy được mấy trăm lần nhưng Phương Hàn vẫn cắn răng tuyệt không dừng lại, hắn lại điên cuồng dùng quyền đánh lên tảng đá cứng rắn!
Bụp bụp bịch!
Nắm tay Phương Hàn liên tục nện trên một khối sơn thạch, một quyền lại một quyền, hung mãnh tàn bạo, giống như một con trâu điên, huyết nhục tung toé, khớp xương răng rắc răng rắc rung động, dường như cũng bị đánh nát! Đau đớn kịch liệt từng trận truyền thẳng đến đại não, mấy lần suýt ngất, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng!
Huyết nhục trên tay lẫn lộn không rõ, hắn lại tiếp tục dùng chân hung hăng đá lên tảng đá.
Bang bang bang! Bang bang bang!
Chân đá lên đá, toàn bộ đều sưng lên, tím bầm, da tróc thịt bong trông thật khủng khiếp!
Khi không chịu được nữa hắn lại dùng các bộ vị trên thân thể, lưng, cánh tay, eo, bụng, cổ, mạnh mẽ đâm vào tảng đá! Đánh cho đến lúc toàn thân đầy thương tích mới thôi.
Rầm!
Khi huấn luyện kết thúc, Phương Hàn cũng không để ý tới thương thế trên người, hắn hung hăng nhảy xuống dòng nước đen kịt liên tục bơi, cố gắng chống lại áp lực của dòng nước chảy xiết.
Hắn dùng mọi phương pháp huấn luyện có thể để tàn phá thân thể của mình.
Đây tuyệt đối giống như ma quỷ huấn luyện, cho dù mấy đệ tử Phương gia mỗi ngày đều ăn nhân sâm, tổ yến, lộc nhung, muốn huấn luyện ma quỷ như vậy chỉ sợ thân thể cũng không chịu nổi.
Điều trọng yếu nhất chính là ý chí của bọn họ cũng không thể chịu nổi.
Mỗi ngày đau đớn đến độ chết đi sống lại, ai có thể chịu nổi? Thế nhưng Phương Hàn vẫn cứng rắn kiên trì tập luyện.
Trái tim của hắn giống như cái miệng vậy, liên tục phun nuốt, mai Cửu Khiếu Kim Đan cuồn cuộn cung cấp không ngừng huyết khí, vô luận hắn huấn luyện nặng đến thế nào, thương tổn nhiều bao nhiêu, chỉ cần qua một giấc ngủ lại khôi phục như lúc ban đầu.
Hắn biết mình thụ thương càng nặng, lại càng nhanh chóng kích phát dược lực của Cửu Khiếu Kim Đan.
Theo đó cường độ huấn luyện càng lúc càng lớn, một ngày nào đó trái tim sẽ hòa tan toàn bộ Cửu Khiếu Kim Đan, đến lúc đó thân thể hắn sẽ cường hãn tới một trình độ khó tin được.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Mỗi tối Phương Hàn dùng hơn hơn phân nửa thời gian để huấn luyện ma quỷ, tàn phá thân thể của chính mình để nhanh chóng thôi động sinh cơ, kích phát dược lực Cửu Khiếu Kim Đan.
Dần dần thân thể hắn càng ngày càng mạnh, càng cường tráng, cơ thể trước đây gầy gò xấu xí, giờ đây đã nổi lên từng khối cơ nhục rắn chắc tràn đầy lực lượng cùng sự dẻo dai.
Từ bên ngoài mà nhìn, so với trước đây thân thể hắn chỉ rắn chắc hơn một chút, thế nhưng hắn tự biết, cơ bắp, xương cốt bản thân đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, trọng lượng thân thể cũng đạt tới sáu mươi cân rồi.
Mười ngày liên tiếp, Phương Hàn vẫn chỉ luyện Kim Thiềm Khiêu Thủy, bây giờ hắn dễ dàng nâng được tảng đá năm mươi cân, thậm chí là tảng đá lớn tám mươi cân hắn vẫn có thể vừa nâng vừa.
Nhục thân cảnh đệ nhị trọng, luyện lực, đó là khâu trọng yếu nhất trực tiếp ảnh hưởng tới thành tựu tu luyện võ công sau này.
Lực lượng tu luyện càng tinh thuần, sau này thành tựu càng lớn.
"Một trăm cân!"
Một tháng sau, Phương Hàn đã có thể nâng được một khối đá nặng một trăm cân, động tác nhảy cóc vẫn dễ dàng, cự ly lúc trước chỉ là một bước giờ đã có thể nhảy xa đến bốn năn bước, nhảy liền ba mươi sáu lần mà mặt hắn vẫn không đỏ, hô hấp vẫn bình thường.
Vết chân rất sâu của hắn in đầy trên bờ cát.
Hây!
Mộ lúc sau, hắn đem tảng đá một trăm cân này tung lên cao khoảng ba bốn thước, khi khối đá rơi xuống hai tay hắn lại đỡ lấy, gân cốt toàn thân răng rắc kêu lên, cư nhiên hắn cứng rắn đỡ được tảng đá kia.
Gãy!
Một tiếng hô trầm thấp vang lên, một tay Phương Hàn nâng tảng đá trăm cân lên, tay kia hung hăng tung ra một quyền nện lên một thân cây to bằng miệng chén, nhất thời cây nhỏ gãy đôi.
Vù!
Phương Hàn nâng tảng đá quá đầu đứng thẳng tại chỗ, thân thể sừng sững, loáng thoáng có thể thấy toàn thân hắn tán phát ra vài phần khí thế, không còn là dáng dấp của một kẻ nô bộc thấp hèn nữa.
Cuối cùng hắn cũng hoàn thành bước huấn luyện lực lượng, toàn thân, tay chân, thắt lưng, bụng mỗi một thốn trên cơ thể đều rèn luyện tới mức cực hạn.
"Ta đã đạt tới cảnh giới luyện lực rồi. Nói cách khác khi bước vào nhục thân cảnh đệ tam, là cảnh giới có thể luyện chiêu thức, có thể tu luyện được chiêu Tùng Hạc Vạn Thọ quyền, và một số chiêu thức trong Thất Tinh Quyền. Hơn nữa tố chất cơ thể của ta còn hơn cả đệ tử hạch tâm của Phương gia, Lực lượng của ta so với bọn hắn còn cường hãn gấp đôi! Tu luyện chiêu thức, uy lực cũng khẳng định còn lớn hơn nhiều."
Phương Hàn tràn ngập tự tin đấm hai quyền đầu vào nhau, khớp xương kêu răng rắc.
Hạch tâm đệ tử Phương gia cũng hoàn thành huấn luyện lực lượng, nhưng giờ cũng không thể so sánh được với Phương Hàn. Bởi vì thức ăn của bọa họ bất đồng, bọn họ ăn thịt, tổ yến... Mà Phương Hàn "Ăn" chính là Cửu Khiếu Kim Đan!
Nếu so sánh lực cánh tay, Phương Hàn có thể nâng được tảng đá trăm cân, làm ra mọi loại động tác, mà đám đệ tử hạch tâm của Phương gia lại không thể làm được như vậy.
Kế tiếp là tu luyện các loại chiêu thức, đem lực lượng toàn thân kết hợp với chiêu thức phát động vậy không biết là mạnh mẽ đến trình độ nào.
Trình độ liên kết giữa các bộ vị trên cơ thể Phương Hàn có thể nói là hoàn mĩ, trải qua việc tu luyện chiêu thức, sự liên kết này càng trở nên vững chắc hung hãn hơn.
Nhìn những vì sao trên bầu trời, Phương Hàn khoanh chân ngồi xuống, dõi mắt trông về nơi xa, quan sát quỹ tích vận hành của chúng, lý giải cùng lĩnh ngộ các loại chiêu thức trong Thất Tinh Quyền mà Bạch Hải Thiện đã dạy.
Thân thể hắn tu luyện ngày tiến ngàn dặm, Cửu Khiếu Kim Đan nơi trái tim chậm rãi vận chuyển bị máu cọ rửa càng kích phát ra dược lực cường đại...
Cùng lúc đó.
Chiêm Địa Thiên Mẫu, là nơi xa hoa nhất trong nội phủ Phương gia, giống như long nữ trong long cung, như nguyệt trung tiên tử, người đã dùng Tử Điện Âm Lôi Đao giết Bạch Hải Thiện, tiểu thư Phương gia Phương Thanh Tuyết chính là đang ngồi lặng lẽ, bên cạnh nàng là một người trung niên có khuôn mặt uy nghiêm đôi mắt sáng quắc, bờ vai rộng như hùm như gấu.
Trung niên nhân này chính là gia chủ Phương gia Phương Trạch Đào, hiện tại là tổng đốc Long Uyên tỉnh, cũng là phụ thân của Phương Thanh Tuyết. Thân thể đã tu luyện tới cảnh giới thập trọng thần biến.
Ở tuổi của hắn thân thể cũng bắt đầu suy yếu, thời gian trôi qua lại càng thoái hóa, trừ phi có kỳ dược hỗ trợ, bằng không tu vi sẽ thụt lùi không tiến bộ được nữa.
Lúc này Phương Thanh Tuyết ngồi ở trước mặt hắn, hắn cũng không có vẻ mặt uy nghiêm của một người cha đối với con cái, dù sao vị nữ nhi này chính là cường giả tuyệt thế đã bước vào hàng ngũ thần thông bí cảnh.
"Phụ thân, con đã trở thành đệ tử chân truyện của Vũ Hóa Môn rồi, chưởng giáo tại Vũ Hóa Tiên Sơn đã ban thưởng một tòa hành cung độc lập, con cần mang theo một nhóm gia nô trung thành đến đó để quét tước cung điện, nhóm lửa trông lò luyện đan, chăm hoa cắt cỏ, nuôi dưỡng linh thú." Phương Thanh Tuyết nói.
"Thanh Tuyết, ngươi thực đã trở thành đệ tử chân truyện của Vũ Hóa Môn? Thật tốt quá, thật tốt quá...Điều này càng củng cố địa vị của Phương gia chúng ta, dù là hoàng thượng cũng phải dựa vào chúng ta a. Đem theo một đám nô tài trung thành cũng không có vấn đề gì, ngươi cứ tùy tiện chọn đi."
Phương Trạch Đào kinh hỉ nói, hắn biết đệ tử chân truyền có bao nhiêu phân lượng.
Tổ tiên Phương gia cũng không phải là đệ tử chân truyền, chẳng qua chỉ là một ngoại môn đệ tử mà thôi.
"Còn nữa, bởi vì con trở thành chân truyền đệ tử cho nên Thiên Hình trưởng lão có để mấy danh ngạch đệ tử ngoại môn cho con lựa chọn, đó cũng là cơ hội hiếm có, con sẽ tuyển mấy đệ tử hạch tâm trong gia tộc đi theo." Phương Thanh Tuyết nói.
"Danh ngạch đệ tử ngoại môn!" Phương Trạch Đào hít một hơi lương khí, kinh hô.
"Thưa tổng đốc đại nhân cùng tiểu thư, triều đình đưa thánh chỉ tới sắc phong đại tiểu thư làm công chúa! Bây giờ đã tới của rồi!" Vừa lúc đó bên ngoài cửa truyền đến một thanh âm.
"Biết rồi, mời người truyền thánh chỉ vào uống trà, ta hiện tại có chút chuyện lát nữa sẽ gặp."
Phương Thanh Tuyết phất phất tay.
Chương 7 Cương nhu
"Để người truyền thánh chỉ chờ, như vậy... Có ổn không?" Nhìn con gái có thái độ như vậy, Phương Trạch Đào chần chờ hỏi.
"Không sao đâu." Vẻ mặt Phương Thanh Tuyết không thay đổi, nói: "Chuyện của phàm nhân, con không muốn tiếp xúc nhiều. Hơn nữa bản tính của con thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, những chuyện tình như thánh chỉ cha cứ xử lý là được, con sẽ ở nhà nghỉ ngơi một vài ngày, xem đám đệ tử trong gia tộc có người nào nổi bật rồi chỉ điểm giúp bọn họ một chút... Mà phụ thân, người cũng đừng quá say mê quyền thế, hãy tu luyện nhiều hơn nữa nói không chừng có cơ hội đột phá thần thông bí cảnh đó."
"Ừm." Phương Trạch Đào gật đầu nói: "Vốn thánh chỉ tới sắc phong cho ngươi làm công chúa, Phương gia chúng ta cũng nên ăn mừng một chút. Thế nhưng ngươi thích yên tĩnh không thích náo nhiệt, vậy thì làm một bữa cơm nho nhỏ cũng được. Còn nữa, ngươi muốn đem một ít nô bộc tới hành cung Vũ Hóa Tiên Sơn phải không? Vậy phụ thân giúp ngươi an bài một vài người trung thành đi theo."
"Vâng." Phương Thanh Tuyết hơi nhắm mắt lại...
"Một tháng này, ngay cả cái bóng của Bạch Hải Thiện cũng không tìm được. Chẳng lẽ thương thế trầm trọng của hắn đã được Cửu Khiếu Kim Đan chữa trị? Sau đó đã chạy thoát?"
Vị nữ tử kiêu ngạo, đệ tử chân truyền của Tiên Đạo thập môn Vũ Hóa Môn uy chấn thiên hạ này lâm vào trầm tư.
Đang lúc rơi vào trầm tư, trên đầu nàng bỗng xuất hiện rất nhiều tia tử sắc điện ti, luồng khí lưu hình như muốn ngưng kết thành tiên hạc, long xà, tuấn mã... Vân vân, tất cả dường như có linh tính, điều này hiển nhiên chính là biểu hiện của thần thông bí cảnh, cảnh giới này cực kỳ cường đại.
"Vẫn còn thiếu chút nữa, có thể từ thần thông Tam Trọng cảnh giới Nguyên Cương Cảnh đột phá đến Tứ Trọng Âm Dương Cảnh, đem pháp lực bản thân biến thành cương khí, luyện đến mức âm dương hài hòa, linh tính dồi dào. Tuy chỉ cách nhau một cảnh giới nhưng cũng không phải chuyện đơn giản. Cũng chỉ có cương khí có linh tính mới có thể tiến đến thần thông Ngũ Trọng, Thiên Nhân Cảnh. Có thể dùng thần thông bản thân để khai thông thiên địa, bố trí đủ loại đại trận, uy lực lớn vô cùng. Hiện tại mấy vị trưởng lão trong môn phái cũng đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Cảnh. Đáng tiếc, nếu lần này ta chiếm được Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ, có thể luyện hóa mượn lực của thần đồ, một mạch đột phá thần thông Ngũ Trọng Thiên Nhân Cảnh, thậm chí còn tìm được bí mật trong đó, bước đầu ngưng tụ thần thông, hóa thành thần thông tương hỗ, đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc, ài..."
Phương Thanh Tuyết kiểm tra pháp lực thần thông cảnh giới của mình xong sau đó nhận xét về con đường tu luyện Tiên Đạo của bản thân.
"Cước Đạp Thất Tinh!"
Lại một buổi tối nữa, hàn tinh nhấp nháy, một vài ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đen kịt, Phương Hàn ngồi trên bờ sông nhìn quỹ tích vận chuyển của các vì sao, cơ bắp toàn thân bắt đầu khởi động liên tục như từng đợt sóng cuồn cuộn, một bước "Cước Đạp Thất Tinh" nhanh như chớp giật, xoẹt xoẹt bảy bước qua lại như con thoi, một bước tiếp một bước!
"Khôi Tinh Thích Đấu!"
Một bước, một đá, một vụ bạo tạc!
Thối kình xé rách không khí phát ra thanh âm tê tâm liệt phế, từ xa nhìn lại trông sắc bén dị thường.
Rầm!
Một cái cây to bằng miệng chén bị một cước này đá gãy!
Răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc....
Sau đó Phương Hàn lại đá ra mười ba cước, nhất thời toàn thân trên dưới cước ảnh tung bay giống như lợi đao, đại phủ hung hăng bổ xuống đám cây cối xung quanh, toàn bộ mấy thân cây này đều bị chém đứt!
Liên tiếp đá gãy mười bốn thân cây, mặt không đỏ, nhịp thở vẫn bình thường, vừa thu lại cước, bùn dưới chân đã bị xúc lên, tay trái hắn vẽ một vòng tròn, tay phải vẽ một hình vuông. Bàn chân lún sâu vào đất như một gốc tùng nghìn năm, rễ cây chặt chẽ bám lên nham thạch, kiên cường không hề lay động.
"Tay trái vẽ vòng tròn, tay phải vẽ hình vuông, cương nhu hài hòa, nghĩ không ra chỉ ba đêm, ta có thể luyện thuần thục được chiêu thức này, bước vào Tứ Trọng cương nhu chi cảnh! Cửu Khiếu Kim Đan, quả nhiên kiến căn cơ mình trở nên vững chắc! Xem ra để đột phá tiến tới Ngũ Trọng thần lực cũng không còn xa nữa!"
Nơi trái tim truyền đến từng đợt sóng dược lực do Cửu Khiếu Kim Đan bị bào mòn, nhiệt lưu lan tràn theo máu chảy khắp toàn thân, hai chân vừa rồi bởi vì đá gãy mấy thân cây mà đau đớn, giờ có nhiệt lưu lưu chuyển, lập tức lại khôi phục như trước.
Phương Hàn ròng rã huấn luyện ma quỷ trong vòng một tháng, tạo nên căn cơ vững chắc! Hiện tại chỉ cần ba ngày tu luyện chiêu thức đã rất thuần thục, hắn đã đem hai đại sát chiêu "Cước Đạp Thất Tinh" "Khôi Tinh Thích Đấu" Rèn luyện đến độ lô hỏa thuần thanh, lực sát thương cực lớn.
"Thất Tinh Quyền" Do Quần Tinh Môn sáng tạo, chiêu thức không nhiều lắm, thế nhưng đa số chiêu thức đều ẩn chứa quỹ tích của Thiên Tinh cùng cấu tạo thân thể con người, rất huyền diệu. Cước Đạp Thất Tinh chính là một bộ pháp rất huyền ảo, mà Khôi Tinh Thích Đấu chính là chiêu thức sắc bén tốt nhất để giết người.
Phương Hàn đã luyện thành cả hai chiêu thức, đạt đến cảnh giới Tứ Trọng cương nhu!
Đám hạch tâm đệ tử Phương gia nếu muốn đạt đến cảnh giới cương nhu, tối thiểu cũng phải mất ba đến năm năm thời gian, ngày đêm khổ luyện, đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi. Thế nhưng ngắn ngủi ba tháng Phương Hàn đã đạt tới cảnh giới này.
Cảm giác được bản thân mình càng ngày càng cường đại, Phương Hàn cảm thấy mỹ mãn, hắn liền thở dài một hơi sau đó quay về nghỉ ngơi.
Vừa ngủ được một canh giờ, đúng lúc canh ba, đột nhiên Phương Hàn cảm giác được bên ngoài một trận ồn ào, sau đó cánh cửa phòng mình bị ai đó đập bùm bụp rung động, hắn vội vã xoay người bò dậy, chạy ra mở cửa mới phát hiện đó là đại tổng quản nuôi ngựa.
"Tổng quản, có chuyện gì vậy? Thế nào mà canh ba đã gọi ta dậy."
"Mau mau lên!" Đại tổng quản vộ vàng nói: "Sáng sớm ngày hôm nay, nhị tiểu thư muốn đi xa, ngươi mau dắt Thiên Lý Tuyết theo nhị tiểu thư xuất môn."
"Đi xa sao, đi nơi nào?" Phương Hàn sửng sốt.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì, chuyện của chủ nhân, nô tài chúng ta chỉ nghe theo là được. Chẳng lẽ ngươi lại muốn ăn roi của nhị tiểu thư?" Đại tổng quản một bên răn dạy, một bên vội vội vàng vàng chạy đi.
Phương Hàn cũng không dám chậm trễ, cũng vội vàng chạy theo.
Tuy rằng hắn gặp được kỳ ngộ, nhưng dù sao tu vi vẫn còn nông cạn, căn bản vẫn không có thực lực để thoát khỏi kiếp làm nô tài. Huống chi hắn còn muốn dựa vào thế lực Phương gia để tiến nhập vào Vũ Hóa Môn.
Trong truyền thuyết kể lại chỗ ở của thần tiên Tiên Đạo thập môn rất mới lạ, trong lòng hắn cũng rất háo hức.
Hắn vội vàng chạy tới chuồng dắt Thiên Lý Tuyết sau đó đi đến quảng trường của phủ đệ Phương gia.
Phương gia chính là đệ nhất thế gia của Long Uyên, khoảng sân trước cửa phủ đệ rất rộng, nguy nga, tráng lệ, hơn mười con sư tử đá, hổ, gấu trắng, kỳ lân bao xung quanh khoảng sân nhằm tôn lên vẻ uy nghiêm trước đại môn.
Người đứng trên quảng trường vô cùng nhỏ bé, khiến người ta tự nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Lúc này trên quảng trường đã tụ tập không ít nô bộc, còn có cả một đám hộ vệ đứng xung quanh một chiếc xe ngựa chở đầy vàng bạc châu bảo, còn có rất nhiều võ sĩ toàn thân mặc áo giáp, một số nô tỳ cũng đứng trang nghiêm mắt nhìn thẳng.
Mấy nhân vật tinh anh nắm giữ vị trí chủ chốt của Phương gia từ trong đại môn đi ra.
Phương Hàn nhìn trong đám người kia có một nữ tử mặc bạch sắc y phục, băng thanh ngọc khiết, nổi bật trong đám nữ tử đi cùng, nữ tử này vừa đi tới, toàn bộ mọi người đều thất sắc, thiên địa như biến thành tiên cảnh, nơi nơi đều phơi phới một cỗ khí tức xuất trần.
Mọi người đều lu mờ, khi nữ tử này xuất hiện, khí chất của nàng khắc thật sâu trong tâm trí mỗi người khi lần đầu tiên gặp nàng.
"Chính là nguyệt trung tiên nữ, là long nữ trong long cung sao?" Phương Hàn đánh giá vị nữ tử này, trong lòng hắn có chút kính nể nàng, đây là tiểu thư Phương Thanh Tuyết của Phương gia, đồng thời chính là đệ tử chân truyền của Vũ Hóa Môn, tu luyện đến thần thông bí cảnh, người đã giết chết tuyệt thế cao thủ Bạch Hải Thiện.
Nguyên bản hắn cho rằng, có thể giết chết Bạch Hải Thiện, tiểu thư Phương gia nhất định là một nữ tử mạnh mẽ vô cùng, khí chất lăng lệ, sát khí ngập trời, kẻ khác không dám nhìn thẳng, nhưng thật không ngờ khí chất của nàng lại xuất trần nhẹ nhàng như mây như khói mờ ảo như vậy.
Từ khí chất bên ngoài mà nhìn, Phương Thanh Tuyết này tuyệt không có một chút khí tức sắc bén của một cao thủ mà là một tuyệt thế giai nhân phiêu nhiên xuất trần, giống như một tiên tử trong tranh vậy.
"Người tu luyện tới thần thông bí cảnh đều có một loại khí chất đặc biệt, sư phụ Bạch Hải Thiện nói quả không sai."
Phương Hàn chỉ liếc mắt một chút rồi sau đó vội vàng cúi đầu lại nhớ tới lời Bạch Hải Thiện nói.
Thế nhưng Phương Thanh Tuyết đã cảm nhận được một đôi mắt đang nhìn qua đây, nàng rất nhanh nhìn về phía Phương Hàn.
"Thanh Vi, nô bộc đang dắt Thiên Lý Tuyết kia tên là gì?" Phương Thanh Tuyết đảo mắt qua Phương Hàn, sau đó thu hồi ánh mắt, hơi nghiêng người hỏi nhị tiểu thư Phương Thanh Vi bên người.
Chỉ một cái liếc mắt, Phương Hàn đã khiến cho Phương Thanh Tuyết chú ý.
Là phúc hay họa đây?
Hồi sau sẽ rõ.
Chương 8 Thần lực
"Đó là tên nô tài chăm sóc ngựa cho muội, tên Phương Hàn, hắn làm việc rất chăm chỉ chưa bao giờ có hành vi cắt xén mã lương. Chỉ một lần hắn tắc trách làm lỡ thời gian đi săn thú của muội, vì vậy mà muội phạt hắn mười roi, nhưng sau đó lại thưởng cho hắn năm lượng bạc." Phương Thanh Vi lơ đãng nói.
"Vậy sao?" Phương Thanh Tuyết trầm tư một hồi, không ai biết vị kiêu nữ này đang suy nghĩ điều gì. Bỗng nhiên nàng mở miệng: "Lần này ta mang bọn ngươi đến Vũ Hóa Tiên Sơn, mặc dù nơi đó là tiên cảnh nhưng dù sao cũng không có người giúp việc, lần này đem theo một số nô bộc để dọn dẹp, Phương Hàn nếu làm được việc như vậy, vậy ta sẽ đem hắn theo, trước hết là chăm sóc ngựa cho tốt, sau đó sẽ nuôi dưỡng linh thú. Chúng ta đi thôi."
Nàng ra lệnh một tiếng, mấy trăm nô bộc Phương gia cùng hơn mười xe ngựa chất đầy đồ bắt đầu khởi hành.
"Quả nhiên đúng như lời sư phụ Bạch Hải Thiện nói, mình đứng lẫn trong đám người, vậy mà Phương Thanh Tuyết chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra mình có điểm hơn người, chỉ có điều nếu như để nàng phát hiện ra mình dùng Cửu Khiếu Kim Đan, chỉ sợ lập tức sẽ xong đời, liệu mình có thể dấu diếm mãi được hay không đây?"
Phương Hàn mặc dù không nghe được mẩu đối thoại giữa tiểu thư Phương Thanh Tuyết và Phương Thanh Vi, thế nhưng trong lòng hắn cũng đoán ra Phương Thanh Tuyết đã chú ý tới mình.
Một bên hắn dắt con Thiên Lý Tuyết, một bên theo sát đội ngũ, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Qua một đêm.
Đội ngũ Phương gia đã đi tới một tòa thị trấn giáp với Long Uyên tỉnh, mấy trăm người đều xuống ngựa nghỉ ngơi lấy sức ngày mai tiếp tục khởi hành. Đêm khuya, Phương Hàn lại tiếp tục làm công việc quen thuộc của mình, rang đậu tương trộn với trứng gà...Rồi cho Thiên Lý Tuyết ăn uống no đủ, sau đó hắn mới lén lút đi ra ngoài, đến một cánh đồng bát ngát không người, hắn chỉnh lại tư thế sau đó chăm chú luyện quyền.
Lần này hắn luyện không phải là "Thất Tinh Quyền" Mà là võ công học trộm được: "Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền".
"Hạc Trảo Ánh Sa"! "Băng Hạc Thủ Mai" "Tiên Hạc Đẩu Linh" "Hạc Vũ Trường Không" "Tùng Hạc Duyên Niên"!
Hắn lần lượt đem năm chiêu thức lần lượt một chiêu lại một chiêu tung ra, lúc thì lay động như hạc, lúc lại tĩnh lặng như tùng.
Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền cùng Thất Tinh Quyền đều giống nhau về điểm uy mãnh, đều là một loại chiêu thức luyện thể cực kỳ cao minh, chỉ có điều Thất Tinh Quyền bá đạo uy mãnh hơn, điều đó có thể nhìn rõ qua hai chiêu "Cước Đạp Thất Tinh" và "Khôi Tinh Thích Đấu".
"Cước Đạp Thất Tinh" giống như hoàng đế, lúc mới ra đời đã là chân long thiên tử, chân đạp thất tinh.
Mà Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền lại là một loại chiêu thức thanh tĩnh tự nhiên mô phỏng theo tùng hạc tiêu dao trường sinh ung dung tự tại.
Từ phong các chiêu thức học được, Phương Hàn cũng có thể nhận ra được, Vũ Hóa Môn, Quần Tinh Môn chính là hai đại môn phái. Các chiêu thức này được dược lực của Cửu Khiếu Kim Đan hỗ trợ khi phát ra lại càng uy mãnh. Tư duy của hắn cũng trở nên nhạy bén, khai phá tiềm năng trí tuệ, phản ứng nhanh nhẹn, tư duy linh hoạt, tốc độ học võ công càng nhanh, tất cả hợp lại càng tăng thêm sức mạnh vượt trội.
Một lần hắn đánh ra "Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền" Trong lòng lại đột nhiên nhơ tơi chiêu "Thất Tinh Quyền", trong lúc mơ hồ, Phương Hàn nghĩ nếu trong ngoài dung hợp hai loại quyền pháp này sau đó phát ra vậy sẽ như thế nào, hắn lập tức vận dụng, giống như nước với lửa giao hòa, cơ bắp toàn thân liên tục bộc phát, máu huyết điên cuồng lưu thông qua trái tim, thôi động khiến Cửu Khiếu Kim Đan liên tục xoay tròn, dược lực cường đại điên cuồng vận chuyển tới mỗi bộ phận của cơ thể.
Ầm ầm!
Thất Tinh Quyền theo phong cách bá đạo, mà Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền lại theo phong cách tiêu dao nhẹ nhành, bị Cửu Khiếu Kim Đan mạnh mẽ dung hợp cùng một chỗ.
Trong nháy mắt máu huyết toàn thân tuần hoàn đủ chín lần.
Nhịp đập của trái tim đã chậm lại gấp đôi so với lúc trước! Thế nhưng lại càng cường đại hơn. Giống như thiết chùy kiên cố mà mạnh mẽ.
"Cư nhiên đã bước chân vào Ngũ Trọng, cảnh giới thần lực!"
Phương Hàn biết thân thể của mình phát sinh biến hóa, chính là bản thân mình đã bước vào cảnh giới mới. Biểu hiện của thân thể khi tiến vào Ngũ Trọng thần lực cảnh giới chính là tốc độ nhịp tim chậm lại, sinh cơ kéo dài cường đại vô cùng.
"Ừm!"
Phương Hàn còn chưa kịp kiểm tra chỗ tốt của bản thân khi tiến vào thần lực cảnh giới, hắn đột nhiên cảm giác ngực mình khẽ động, mai Cửu Khiếu Kim Đan trong thân thể liền phát sinh biến hóa. Bỗng nhiên nó chui sâu vào phía trong ngay trung ương trái tim, sau đó lưu lại, càng trở nên bí ẩn.
Trước đây Cửu Khiếu Kim Đan chỉ ở men theo rìa ngực, thế nhưng hiện tại nhịp đập của trái tim đột nhiên chậm lại, nó bị áp lực của máu hút vào sâu trong trái tim.
Điều này cũng có chỗ tốt, khiến cho kẻ khác không dễ phát hiện ra.
"Hạc Trảo Ấn Sa!"
Một trảo bỗng nhiên tung ra hướng tới một cây đại thụ chộp tới, ngũ chỉ Phương Hàn như trảo hạc, dễ dàng đem lớp vỏ đại thụ lột ra từng mảng.
Một trảo này nếu như chộp lên thân thể, nhất định sẽ kéo ra một khối thịt lớn.
Uy lực lại lần nữa tăng lên!
Phương Hàn không ngừng phát huy thần lực bản thân, tùy ý né tránh, nhảy lên, chạy băng băng, nhún một bước đã xa hơn mười thước, thân thể nhẹ nhành tiến lên, sau đó lùi lại, toàn thân lên xuống tùy ý, mạnh mẽ hung mãnh, tốc độ cực nhanh như mãnh hổ săn mồi.
Trên thực tế khi thân thể luyện đến cảnh giới thần lực, sức lực như tuấn mã, linh hoạt như vượn như khỉ, móng vuốt sắc bén như như hổ báo, cả người như một thanh lợi khí, tất cả đám đệ tử hạch tâm Phương gia cũng không ai luyện đến cảnh giới này.
"Tùng Hạc Vạn Thọ Quyền vậy mà cũng học được, ngươi học trộm trong khoảng thời gian rất lâu rồi đúng không?"
Đúng lúc này một thanh âm từ phía sau Phương Hàn đột nhiên truyền đến.
"Quả nhiên người đã tới!" Trong lòng Phương Hàn chấn động, tuy rằng hắn đã sớm dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra, thế nhưng trong lòng hắn vẫn có chút thấp thỏm.
Phương Hàn xoay người lại, dưới ánh trăng cách đó không xa, một vị nữ tử tuyệt thế giai nhân thân vận bạch y đang đứng đó, chính là Phương Thanh Tuyết.
"A, tiểu thư!"
Phương Hàn làm ra bộ dáng chân tay luống cuống, giống như một tên trộm bị người khác bắt quả tang vậy, muốn lập tức bỏ chạy thế nhưng lại do dự bất quyết.
Động tác và vẻ mặt này hắn phải mất rất nhiều thời gian mới luyện thành, bây giờ được dịp biển hiện, sao lại không thành công đây.
Phương Hàn sửng sốt khoảng chừng mấy hơi thở, sau đó quỳ xuống trước mặt Phương Thanh Tuyết! Than khóc!: "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng a! Nô tài chỉ thỉnh thoảng nhìn lén người khác tập luyện võ công thôi, thực sự nhịn không được mà bắt chước, mong tiểu thư thứ tội".
"Cũng không tệ lắm." Phương Thanh Tuyết thấy phản ứng của Phương Hàn như vậy, ánh mắt hơi động, thản nhiên nói: "Ngươi còn biết sợ, nếu lúc nãy nếu ngươi lập tức bỏ chạy kết quả chính là giống như tảng đá phía xa kia".
Trong lúc nói chuyện ngón tay Phương Thanh Tuyết đã bắn ra, một đạo tử sắc Thiểm Điện đao mang lóe lên, một khối đá lớn cách xa chỗ Phương Hàn nghìn bước lập tức bị chém thành hai nửa.
"Đây là chiêu Tử Điện Âm Lôi Đao của Vũ Hóa Môn sao? Sư phụ Bạch Hải Thiện đã chết bởi một chiêu thần thông này, quả nhiên khí thế mạnh mẽ như thiên quân vạn mã, không thể địch nổi!"
Phương Hàn cảm giác xung quanh không khí bị bao phủ bởi một lớp điện lưu nhàn nhạt khiến da lông mình đều run rẩy tê rần, trong lòng thực sự hoảng sợ, hắn lần đầu mới thấy qua uy lực của cao thủ luyện tới thần thông bí cảnh.
Nếu như là người luyện thân thể đạt đến cảnh giới thần biến, đối mặt với thiên quân vạn mã của triều đình vây công cũng phải chết không thể nghi ngờ, dù sao lực lượng thân thể cũng có hạn.
Thế nhưng cao thủ luyện đến thần thông bí cảnh, luyện khí thành mang (Kiếm khí), khống chế điện, khống chế lửa, cả người nhẹ nhành như lông ngỗng, tùy tiện bay lươn. Người phàm căn bản không làm gì được. Phương Hàn rốt cuộc đã hiều, cao thủ thần thông bí cảnh, tại sao lại là nhân vật siêu nhiên không giống với phàm nhân.
Hắn co đầu rụt cổ, cả người run rẩy tựa hồ như bị dọa khiếp vía, trong miệng thì thào hô: "Tiểu thư tha mạng....."
"Ta lúc nào mới có thể bước vào thần thông bí cảnh đây... Đến khi nào lực lượng mới ngang bằng cùng tiểu thư đây... Sư phụ Bạch Hải Thiện muốn ta giết nàng, thế nhưng giết nàng dễ như vậy sao?" Phương Hàn thầm nghĩ.
"Đứng lên đi".
Phương Thanh Tuyết nhẹ giọng nói, ngữ điệu của vị tuyệt đại giai nhân này dường như vĩnh viễn không đổi, không có bất luận chuyện gì có thể ảnh hưởng đến nàng, hình như đã đem luyện hỉ nộ ái ố luyện đến độ làm cho chúng biến mất, trong lòng chỉ còn một loại ước muốn duy nhất, đó là truy cầu trường sinh Tiên Đạo, động tác cùng lời nói vĩnh viễn thản nhiên nhẹ nhàng.
"Qua được một cửa ải rồi!"
Nghe được Phương Thanh Tuyết nói vậy, Phương Hàn nhất thời buông lỏng, nhưng hắn vẫn không đứng lên mà tiếp tục quỳ trên mặt đất, tỏ lòng trung thành nói: "Nô tài phạm phải sai lầm lớn, vậy cứ để nô tài tiếp tục quỵ để chuộc tội. xin tiểu thư cứ giáo huấn trách phạt".
"Dựa theo lẽ thường, ngươi cũng không thể nào tu luyện tới cảnh giới nhục thân cảnh thần lực, có phải ngươi đã được ăn linh đan diệu dược gì không?" Phương Thanh Tuyết tựa hồ là bị cảm động bởi hành động "Biểu hiện lòng trung thành" của Phương Hàn, giọng nói hòa hoãn hơn một chút.
"Đúng vậy năm năm trước nô tài đến Long Uyên Hà tắm cho ngựa, trong lúc đó đột nhiên có một tiếng sét nổi lên, một con đại xà từ trong lòng sông nổi lên khiến nô tài sợ gần chết, thế nhưng đại xà kia hình như bị sét đánh chết, nô tài hiếu kỳ vớt nó lên, sau đó xẻ thịt ra ăn, ăn rất nhiều. Còn ăn cả mật của nó nữa, nói đến cũng kỳ quái, túi mật kia toàn bộ là màu hồng, cứng như đá, phải luộc đúng đến giờ ngọ mới khiến nó mềm đi. Từ lúc đó trở đi thân thể nô tài càng ngày càng khỏe mạnh. Vì vậy mới động tâm học trộm võ công. Nô tài tội đáng chết vạn lần".
Phương Hàn lại khấu đầu như giã tỏi.
Câu truyện này của hắn cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ, mà là Bạch Hải Thiện đã nói cho hắn biết.
"Là rắn cạp nong một sừng sao?" Phương Thanh Tuyết nghe xong buột miệng nói: "Trăm năm trước gia tổ ta tại Long Uyên Hà cũng giết được một con rắn cạp nong một sừng, nghĩ không ra lại còn một con nữa".
Ánh mắt của nàng phát sáng hơi quét qua nơi trái tim Phương Hàn, Phương Hàn cũng cảm giác được trái tim mình đang co rút lại, Cửu Khiếu Kim Đan dường như cũng đình chỉ vận chuyển.
May là Phương Thanh Tuyết cũng không có nhìn kỹ, cũng may mà Phương Hàn vừa rồi đã luyện đến cảnh giới thần lực, nhịp đập của trái tim cũng chậm lại, lại đem Cửu Khiếu Kim Đan hút vào sâu bên trong, mà vừa lúc Phương Thanh Tuyết bị Phương Hàn bịa truyện làm phân tán sự chú ý, bằng không bí mật của Cửu Khiếu Kim Đan chỉ sợ đã bị phát hiện rồi.
"Mật của rắn cạp nong một sừng vốn là chất đại bổ, chính là một loại linh dược trời sinh, sau khi ăn xong, lực lượng sẽ tăng lên đột biến, ngươi mới học trộm võ công được năm năm, cư nhiên có thể luyện đến cảnh giới thần lực, rất khá" Phương Thanh Tuyết nói tiếp: "Rất nhiều đệ tử hạch tâm của Phương gia ta cũng không có cơ duyên như ngươi, xem ra vận khí của ngươi rất tốt, chỉ có điều mật của rắn cạp nong một sừng cũng chỉ có tác dụng để ngươi đạt được đến cảnh giới thần lực, đó cũng là cực hạn rồi, ngươi sau này nếu muốn tiếp tục tu luyện phải dựa vào ý chí và có vật chất làm cơ sở, ngươi hãy theo ta đến Vũ Hóa Tiên Sơn, thay ta nuôi nấng linh thú, sau này sẽ có chỗ tốt".
Trong lúc nói chuyện, thân thể Phương Thanh Tuyết đã nhẹ nhàng bay đi.
"Rốt cuộc cũng qua cửa cuối cùng!"
Phương Hàn xác nhận Phương Thanh Tuyết đã rời đi, hắn mới đứng dậy, thở dài một hơi, cuộc nói truyện vừa rồi đúng là bước trên ranh giới sinh tử.
Chương 9 Vũ Hóa Tiên Môn
"Không ngờ lại dễ dàng qua cửa như vậy......." Phương Hàn cũng bất ngờ, tiểu thư Phương Thanh Tuyết chỉ nói vài câu đã bỏ qua cho mình, "Dù sao chuyện này mình cũng đã dự liệu trước rồi, với thân phận và thực lực bây giờ của mình, Phương Thanh Tuyết cũng không cần phải tra xét kỹ càng làm gì."
Quả thực vô luận là thực lực và thân phận của Phương Hàn hiện giờ, tại trước mặt đệ tử chân truyền của Vũ Hóa Môn cũng chẳng là cái gì.
Dù cho là vương hầu, thánh chỉ, trong mắt Phương Thanh Tuyết cũng chẳng đáng giá một xu.
Mà tính tình của Phương Thanh Tuyết cũng không thích hỏi nhiều.
Đương nhiên, Phương Thanh Tuyết cũng không biết trên người Phương Hàn có Cửu Khiếu Kim Đan và Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ, bằng không dù là hắn có chạy đến chân trời góc biển, cũng khó có thể trốn thoát bàn tay của nàng.
Phương Hàn thả lỏng tâm tình, hắn thờ dài một hơi sau đó vội vàng quay về nghỉ ngơi.
Tâm trạng được thả lỏng, Phương Hàn đặc biệt ngủ rất ngon.
Trong lòng hắn cũng tràn đầy lòng hiếu kì, rất muốn biết rốt cuộc Tiên Đạo thập môn Vũ Hóa Môn trong truyền thuyết rốt cuộc có hình dạng ra sao.
Trong những này kế tiếp tỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút còn toàn bộ thời gian bọn họ tiếp tục hàng trình. Đoàn xe khổng lồ của Phương gia liên tục di chuyển hướng về phía đông, đi qua Long Uyên tỉnh, Ô Linh tỉnh, Hoa Dương tỉnh, Thái Cốc tỉnh, Cửu Hồ tỉnh qua mấy tỉnh lớn này hành trình còn mấy ngàn dặm nữa. Một tháng sau cuối cùng đoàn người cũng tới một dãy núi dài liên miên bất tận.
"Phía trước chính là Vũ Hóa Tiên Sơn, đó là chỗ ở của ta tại Vũ Hóa Môn." Phương Thanh Tuyết nói với mọi người.
Phương Hàn đứng lẫn trong đám nô bộc, liếc mắt nhìn lại chỉ thấy dãy núi thật xa phía trước, nơi nơi đều là rừng cây cổ thụ rậm rạp, ngọn cây vươn cao chọc trời thẳng tắp như mũi tên, có ngọn núi bên trên trăm hoa đua nở rực rỡ, nơi nơi đều mọc lên rất nhiều đình đài cung điện vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Vô số thác nước cao nghìn trượng từ trên ngọn núi đổ xuống tạo thành một màn hơi nước cùng ánh cầu vồng bảy sắc phảng phất như vô số con rồng đủ màu đang uốn lượn giữa ngàn mây vậy.
Bầu trời xanh thẳm trải rộng như một đĩa thủy tinh màu lam khổng lồ, vĩnh viễn không có một tia ô vân, ánh dương nhu hòa từ trên cao chiếu xuống không nhiễm một hạt bụi trần.
Thàng quách vây quanh hơn một nghìn ngọn núi, xung quanh tùng thông mọc đầy, cành lá xum xuê, rễ cây xù xì bắt chặt trên vách đá, khiến lòng người cảm nhận rõ ràng được khí tức cổ xưa trong đó.
Trên một ngọn núi sâu nhất, mây giăng mờ ảo chỉ loáng thoáng thấy được đỉnh núi như lơ lửng giữa bầu trời, đúng là chốn bồng lại tiên cảnh.
Phương Hàn liếc mắt nhìn lại, đến hôm nay hắn mới chính thức biết đến cái gì là lầu các nguy nga, cái gì là chốn bồng lai tiên cảnh, trong lòng hắn không khỏi ngây người mà khiếp sợ.
Một cỗ cảm giác kích động không tên từ nội tâm tự nhiên sinh ra.
"Tiên Đạo! Tiên Đạo! Đây là Tiên Đạo sao! Quả nhiên đúng là Tiên Đạo thập môn, cái gì là đình đài lầu các của bậc đế vương, còn kém nhiều lắm. Nguyện vọng lớn nhất của ta lúc nhỏ chỉ là muốn làm một chức vương hầu nho nhỏ ở vương triều Đại Ly, tay cầm quyền binh xông pha giết giặc, thế nhưng hiện tại xem ra nguyện vọng đó thật buồn cười cỡ nào a."
Phương Hàn tự chế diễu bản thân mình trước đây đã quá vô tri.
Ngay khi một đám nhân mã đi tới chân núi Vũ Hóa Tiên Sơn.
Đột nhiên liên tiếp tiếng trường khiếu của tiên hạc ngân vang đến tận trời.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xa xa bảy tám điểm trắng như mũi tên xuyên qua bầu trời xuất hiện, lúc đầu mấy điểm trắng chỉ to bằng nắm tay, một lát sau đã có thể thấy được rõ ràng, thân thể tiên hạc to lớn như một con trâu vậy.
Những tiên hạc này trông rất có thần, toàn bộ phần đầu màu đỏ, hai cánh mở rộng, mỗi lần phất lên lại mang theo từng trận gió lốc, đặc biệt nhất là hai móng vuối sắc bén như cương câu, có thể xuyên thủng kim thiết.
Càng làm người ta kinh ngạc chính là, những tiên hạc này trên lưng đều có người tuổi còn nhỏ mặc vũ y cưỡi bên trên.
Tiên hạc hạ xuống, nhất thời nổi lên một trận gió lốc dữ dội, gió lốc như nhanh như mũi tên quét qua khiến đám người lảo đảo ngã nhào.
"Không tốt!"
Phương Hàn vốn đang dắt con Thiên Lý Tuyết, lúc mấy con tiên hạc to hơn cả con trâu từ trên bầu trời hạ xuống, làm con Thiên Lý Tuyết dật mình sợ hãi! Phát ra tiếng hý thật dài, lồng lộng nhảy lên.
"Yên nào!"
Phương Hàn vội vàng tiến lên, cánh tay rung lên mạnh mẽ ghìm Thiên Lý Tuyết lại.
Chỉ trong chốc lát mấy con tiên hạc đã hạ xuống, lúc này ai cũng có thể nhìn ra chỉ trong chớp mắt thôi là chiến mã Thiên Lý Tuyết và Phương Hàn sẽ đụng vào tiên hạc.
"Hây! Tiểu Phàm tiến lên. Hừ! Mấy người kia đã tới chân Tiên Sơn rồi còn muốn quậy lung tung, không muốn sống nữa sao!"
Trên tiên hạc có một đạo nhân tuổi còn trẻ thấy tình huống như vậy, ánh mắt quét ngang, bàn tay vỗ đầu tiên hạc! Nhất thời hai móng vuốt khổng lồ của tiên hạc chĩa xuống. Hung hăng chộp tới con Thiên Lý Tuyết!
Cùng lúc đó tên đạo sĩ này trên tay cầm một cái roi ô kim rất dài quất về phía Phương Hàn, dường như muốn cuốn lấy hắn ném lên không trung vậy.
Phương Hàn vội vã lui lại, sau đó lăn trên mặt đất mấy vòng, may mắn tránh thoát được một roi.
Thế nhưng Thiên Lý Tuyết lại không may mắn như vậy, bị móng vuốt sắc bén của tiên hạc chộp trúng lưng, tạo thành mấy rãnh lớn đỏ lòm trên lưng, máu chảy đầm đìa, té trên mặt đất thống khổ dãy dụa.
Sau đó bảy tám tên đạo nhân nhỏ tuổi còn lại cưỡi bạch hạc cũng lần lượt hạ xuống mặt đất, đầu tiên là quét mắt nhìn đám người, bộ dạng cao ngạo, giống như là một vị thần nhìn đám dân thường đang quỳ dưới chân vậy, bọn họ để tiên hạc đứng thẳng dậy, so với người thường phải cao gấp hai lần, trông dữ tợn giống như một con quái vật, uy thế khiến kẻ khác khiếp sợ.
"Các ngươi là đám người nào, vì sao dám cả gan tiến nhập Vũ Hóa Môn Tiên Sơn? Ngươi, qua đây cho ta!"
Tên đạo nhân vừa ra roi đánh trượt Phương Hàn ánh mắt lạnh lẽo dùng chuôi roi chỉ vào người Phương Hàn.
"Các ngươi là đệ tử của Kim sư huynh vâng lệnh xuống đây đón khác? Kim sư huynh lại dạy các ngươi phép tiếp khách như vậy sao?" Đúng lúc này thanh âm Phương Thanh Tuyết từ trong một chiếc xe ngựa phía sau vang lên.
Nghe được thanh âm của Phương Thanh Tuyết, nhìn nàng từ trong xe ngựa đi tới, bảy tám tên đạo sĩ trẻ tuổi sắc mặt hơi đổi, sau đó một tên lên tiếng, giọng nói trở nên cung kính, "Nguyên lai là đệ tử chân truyền mới tấn chức Phương sư tỷ, Phương sư tỷ chúng ta chính là tới đón tiếp ngươi, chỉ có điều vừa rồi có mấy tên nô tài của ngươi nghịch ngợm lung tung phá hủy quy củ của Tiên Sơn."
"Đúng vậy, Phương sư tỷ, Kim sư huynh dặn dò, để chúng ta đến nghênh tiếp ngươi, còn truyền thụ một chút quy củ đến tỷ, dù sao một đám phàm nhân khi tới Tiên Sơn cũng nên cẩn thận, không thể phạm phải cấm kỵ của bản môn."
Lại một tên đạo nhân khác lên tiếng phụ họa.
"Một câu lại một câu "Phàm nhân" treo trên miệng, quả nhiên là là có phong phạm của Tiên Đạo môn phái....." Phương Hàn thầm nghĩ.
Bảy tám đạo nhân này địa vị hiển nhiên là không cao bằng Phương Thanh Tuyết, hơn nữa chưa tu luyện tới thần thông bí cảnh, bằng không sao lại phải cưỡi hạc, với pháp lực lăng không trực tiếp có thể ngự khí phi hành.
Chỉ có điều cho dù là như vậy nhưng trong lòng hắn cũng vẫn chấn động.
Cưỡi hạc bay trên trời, vậy tiêu diêu tự tại cỡ nào đây?
Chỉ có điều Phương Hàn không chịu được ánh mắt cao cao tại thượng của bọn họ, cứ như bản thân mình chỉ là con kiến không bằng.
"Ừm, bảy tám đạo nhân này khí thế trên người có thể so sánh với "Cự Linh Thủ" Phương Đồng, có lẽ là cao thủ luyện đến cảnh giới nhục thân cảnh tầng thứ bảy hoặc tầng thứ tám, để đột phá cảnh giới thần thông bí cảnh, vạn người may ra mới có một sao có thể dễ dàng gặp được đây."
Phương Hàn len lén nhìn rồi nhận xét khí thế trên thân bảy tám người này, trong lòng hắn âm thầm suy đoán về tu vi của bọn họ.
"Người của ta khi nào lại đến phiên bọn ngươi giáo huấn?" Phương Thanh Tuyết nhíu mày, cũng không biết là do giận giữ hay là do bị làm phiền, "Xem ra Kim sư huynh đối chuyện ta tấn chức lên làm chân truyền đệ tử rất bất mãn a!"
"Nếu như Phương sư tỷ không muốn chúng ta tiếp đón, vậy chúng ta đi thôi, Phương sư tỷ mang người của ngươi đi đi. Chúng ta coi như đã làm xong nhiệm vụ." Hắn vừa nói vừa chỉ roi về phía Phương Hàn, nhưng sau đó lại thấy sắc mặt của Phương Thanh Tuyết không tốt, hắn liền lập tức đánh mắt với mấy tên còn lại nhanh chóng nhảy lên lưng tiên hạc chuẩn bị rời đi.
"Chậm đã!"
Phương Thanh Tuyết lạnh lùng cười, quát lên hai chữ.
"Các ngươi cưỡi tiên hạc thình lình làm kinh động đám người của ta, làm bị thương ngựa của ta, cứ như vậy muốn đi sao?"
"Vậy thì thế nào, Phương sư tỷ, người muốn chúng ta bồi thường phải không? chỉ là đám người ngựa bình thường thôi mà." Khuôn mặt mấy tên đạo nhân biến sắc.
"Bất kể là người phàm hay là ngựa thường đều là vật của Phương Thanh Tuyết ta, các ngươi làm tổn thương bọn họ chính là khiêu chiến với ta. Đã như vậy Phương Thanh Tuyết ta cũng không có nể nang gì nữa, các ngươi để mạng lại bồi thường đi!"
Phương Thanh Tuyết nhún người, thân thể nhẹ nhàng trôi nổi trên không trung, khí lưu vờn xung quanh thân, bạch y phiêu phiêu, xung quanh thân ngoài ba trượng, tử sắc điện quang xẹt xẹt di chuyển phát ra âm thanh lốp đốp rất nhỏ.
Từ trên người của nàng phát ra khí tức nhìn thiên địa bằng nửa con mắt, khiến cho vạn vật không thể xâm phạm.
Giờ khắc này Phương Hàn cảm giác được Phương Thanh Tuyết giống như một thanh bảo kiếm thẳng tắp phi thường sắc bén ngạo nghễ lăng không mà đứng.
Ngón tay cái bung ra!
Một đạo đao mang âm lôi quét qua bầu trời, khí thể như muốn thôn phệ thiên địa, khuấy động nhật nguyệt, điện lưu cường đại xuyên qua hư không càn quét mọi thứ cản đường.
Bụp, bụp!
Tên đạo nhân cầm roi chỉ vào người Phương Hàn bị Tử Điện Âm Lôi Đao oanh kích trúng phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn thân bốc cháy tại chỗ.
Tiên hạc dưới thân hắn cảm giác được nguy hiểm, nhanh chóng vỗ cánh bay lên, thế nhưng Phương Thanh Tuyết không buông tha, lại búng ngón tay, một đạo Tử Điện Âm Lôi Đao mang ầm ầm chém tới, đem đầu tiên hạc này trực tiếp đánh gục, từ trên bầu trời rớt xuống.
Một người trong nháy mắt đã bị giết!
"Không tốt!"
Mấy tên đệ tử cũng không ngờ rằng Phương Thanh Tuyết cư nhiên dám động thủ giết đồng môn ngay tại Vũ Hóa Tiên Sơn. Bọn họ cảm nhận được nguy hiểm đang đến rất gần, cả đám vội vàng cưỡi lên tiêng hạc bay đi.
"Phương Thanh Tuyết, ngươi dám giết chúng ta, ngươi không sợ môn quy sao! Bọn ta xem ngươi ăn nói như thế nào với Kim sư huynh đây. Một tên đạo nhân điên cuồng hét lên.
"Chân truyền đệ tử chính là chưởng giáo tự thân ban cho, có quyền tùy ý sinh sát. Các ngươi mạo phạm uy nghiêm của ta, nếu không giết các ngươi, vậy uy nghiêm của đệ tử chân truyền để ở đâu? Muốn trách thì trách các ngươi là người của Kim sư huynh, hắn lại dám xúi bẩy các ngươi đến lập uy với ta sao. Kiếp sau nếu có đầu thai làm người, nên phóng tầm mắt ra xa một chút!"
Phương Thanh Tuyết trong lúc nói chuyện giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ, trong nháy mắt lại bắn ra bảy đạo điện mang, như rồng như rắn, quét ngang qua chỗ bảy người bảy hạc.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này một tiếng huýt dài từ phía rất xa trong núi vang đến, nương theo một đạo nhân ảnh xanh lục xé mây mà tới. Bích ảnh này là một tên nam nhân trẻ tuổi, thân vận một kiện y phục màu xanh ngọc, cực kỳ anh tuấn, lông mi như kiếm, ngự khí phi hành, tốc độ cực nhanh trong nháy mắt hơn mười dặm lộ trình, lăng không bay đến, phiêu phù giữa không trung, ngón tay búng ra, bảy đạo hỏa diễm bích lục xuất hiện cản lại đạo điện mang của Phương Thanh Tuyết, nhất thời hai đạo quang mang chạm vào nhau liền biến mất vô hình!
"Phương sư muội, có việc gì thì từ từ thương lượng, cớ sao lại hạ sát chiêu!"
Nam tử này chỉ trong nháy mắt giải cứu bảy người, thân thể vẫn trôi nổi trên không trung, âm u nói.
"Kim Thạch Thai! Phương Thanh Tuyết ta muốn giết người, bảy bích diễm tu mang của ngươi có thể ngăn cản được sao?"
Phương Thanh Tuyết không có ý định dừng tay, đao mang trên tay biến ảo, tử điện tụ tập lại thành muôn vàn hình dạng, lại lần nữa cách không oanh kích, đồng thời cước bộ của nàng trôi nổi trên không trung đạp trên hư không mà tiến, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai hướng tới bảy người kia chém đến.
Xì xì xì!
Nam tử tên Kim Thạch Thai cũng không ngờ rằng Phương Thanh Tuyết lại quyết tâm như thế, bích diễm cư nhiên không kịp ngăn cản, khiến Tử Điện Âm Lôi Đao xuyên qua mà tiến.
Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!
Bảy âm thanh vang lên, bảy tên đạo sĩ, cả người lẫn hạc toàn bộ bị đánh trúng, trên không trung nổ tung, biến thành một đoàn hỏa diễm rớt xuống, theo sau là từng trận khói nhạt phiêu động.
Toàn bộ đều chết!
"Ngươi!"
Kim Thạch Thai giận dữ nghiến răng ken két.
"Thế nào, Kim Thạch Thai, tuy rằng ngươi cũng giống ta là đệ tử chân truyện của Vũ Hóa Môn, thế nhưng nhìn tu vi của ngươi bất quá mới luyện tới tá giả tu chân, pháp lực chuyển hóa thành chân nguyên, bước vào thần thông nhị trọng tu chân cảnh mà thôi." Thần thái Phương Thanh Tuyết thản nhiên như nước nói: "Ngươi nếu bất mãn đối với ta, có thể khiêu chiến trên Thiên Hình Thai tại Vũ Hóa cung, ta tùy thời sẽ chờ ngươi."
Thần thông bí cảnh đệ Nhất Trọng, pháp lực cảnh, pháp lực vẫn chỉ là vô hình. Tầng thứ hai, tu chân cảnh chính là đem pháp lực vô hình luyện ra chân hình, cho nên trong tu chân cảnh mới gọi là tá giả tu chân, luyện giả thành thật, thế mới có cái gọi là "Chân thực" "Chân ngã", chính là có ý tứ này.
"Thiên Hình Thai!" Kim Thạch Thai nghe được ba chữ kia, sắc mặt hơi đổi, đây là nơi để chân truyện đệ tử nếu có thâm cừu đại hận sẽ đến đây để quyết đấu sinh tử.
Lên Thiên Hình Thai bất luận là chân truyền đệ tử thân thế ra sao cũng chỉ có một người sống sót rời đi mà thôi.
Nghĩ không ra Phương Thanh Tuyết lại cường ngạnh như vậy!
"Hừ Việc này ta sẽ báo cáo với trưởng lão chấp chưởng môn quy!" Kim Thạch Thai phẩy tay áo bỏ đi.
"Đi thôi!"
Đánh chết bảy người bảy hạc nhưng khuôn mặt không chút biến sắc, nàng chậm rãi hạ xuống, lên xe ngựa sau đó ra lệnh mọi người tiếp tục khởi hành."
Phương Hàn rõ ràng thấy được một màn này, trong lòng hắn kịch liệt chấn động vì khí chất cao ngạo mà cường hãn của Phương Thanh Tuyết, hắn thầm nghĩ, nếu cứ theo lời của Bạch Hải Thiện tìm cách giết vị tiểu thư này, vậy chỉ sợ mãi mãi thất hứa với sư phụ thôi.
"Một ngày nào đó, ta cũng sẽ có loại sức mạnh này, tung hoàng ngang dọc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt!" Phương Hàn thầm nghĩ.
Chương 10 Tiểu nhân đắc chí
Một tòa núi cao tới nghìn trượng hiện lên trước mắt mọi người, nơi nơi đều là tùng bách xanh biếc, suối chảy róc rách lượn quanh, từng tòa cung điện nối tiếp cao vút bám trên sườn núi, trên đỉnh cao nhất hiện lên một mặt hồ xanh biếc giống như thiên trì, bên cạnh thiên trì sừng sững một tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
Tiên hạc, thiết sí đại bàng, kim quan điêu, bạch lộc, bạch hổ, thỏ ngọc, chim công...Toàn là linh thú, trên núi thản nhiên đi lại.
Vô số thửa ruộng bát ngát, nào là linh chi, nhân sâm...... Cùng rất nhiều loại linh dược nối dài vô tận trên sườn núi.
"Tử Điện Cung"!
Ba chữ to này được khắc trên bức hoành phi đặt trên đại môn hành cung.
Đây là một trong những tòa núi trọng yếu của Vũ Hóa Tiên Sơn, nó có tên Tử Điện Phong, chính là khi Ph

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang