Đôi khi, những tiếng cười khúc khích rồi má đỏ thẹn thùng của Nguyên Nhược do chàng trai mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy gây ra khiến cả căn phòng vốn đang mát lạnh nhờ điều hoà ở mức 18 độ giờ đột nhiên nhiệt độ trong phòng lại tăng lên thành 40 độ do 3 chàng hoàng tử tội nghiệp gây ra.
Nhưng nóng đến thế mà cũng chỉ có mấy chàng quản gia với mấy cô người hầu cảm nhận được, chứ những cục than toả nhiệt thì chỉ cảm nhận được máu nóng đang sôi sục trong đầu, còn 2 người 1 nam 1 nữ còn lại thì vẫn vô cùng vui vẻ, nói chuyện cười đùa như bình thường.
Ăn xong thì 5 người thay bộ đồng phục của học viện, rồi ra chỗ để xe riêng lấy xe. Nhưng ngay ở đây, lại 1 cuộc chiến "sặc mùi thuốc súng" diễn ra.
Số là 4 hoàng tử thì ai cũng có ô tô riêng, nên đi riêng vốn là chuyện thường. Nhưng giờ đột nhiên có 1 cô gái mà ai trong lòng cũng muốn "tống" lên xe của mình thì lại là chuyện khác. Sun là người mở đầu:
_ Nhược ơi! Ra ngồi với em! (không gọi là chị vì lí do mà mình nghĩ ai cũng biết rồi nhá!)
Lôi Vũ cũng không kém:
_ Nguyên Nhược! Ra ngồi với anh!
Lạc Đăng cũng chen vô:
_ Nhược Nhược! Nhanh thôi, lên xe anh mau! Trễ giờ mất!
Đình Phong giọng nói trầm thấp đầy uy lực nhưng chẳng "chí công vô tư" tẹo nào:
_ Nguyên Nhược! Mau ngồi vào xe tôi!
4 người trao cho nhau những ánh mắt hình "bom nguyên tử". Nguyên Nhược vô cùng khó xử, 1 mặt rất muốn lên xe Lạc Đăng do có "tiếng sét ái tình" đã đánh trúng thì phải, nhưng 1 mặt lại không thể làm mếch lòng ai và cũng không được biểu lộ sự yêu mến quá khích với Lạc Đăng do vụ cá cược. Nhưng chỉ còn có vài mươi phút nữa là đến giờ vào học, cô đành dùng biện pháp cuối:
_ Tôi đi với...
Tất cả đều nín thở nhìn cô chằm chằm. Đột nhiên, cô quay ra chỗ bác quản gia tầm 40 tuổi nói:
_ Bác lấy xe khác chở cháu đến trường bác nhé
~~Khuôn mặt của tất cả những sinh vật sống trong nơi này đều ngơ ra, vài phút sau, bác quản gia cũng nhẹ nhàng gật đầu. Và thế là cả 5 người cùng đến trường trên những chiếc xe khác nhau nhưng có 4 khuôn mặt của 4 chàng trai đang vô cùng tức tối và tiếc nuối thì có 1 cô gái lại thở phào nhẹ nhõm...