Mà Thiệu An cố ý đi đằng sau, nhìn Trần Diệc Tâm.
Trần Diệc Tâm ra cửa cũng không mặc chiếc áo đen ban nãy, mà đổi một chiếc áo thun nhạt màu, bên ngoài khoác áo lông dê nâu nhẹ, càng tôn thêm nước da trắng bóc. Vải quần thoải mái, rộng rãi rủ xuống, Thiệu An nhìn cậu cách dăm ba mét, đập vào tầm mắt chính là đôi chân vừa thẳng vừa dài.
Sau đó chính là chùm chìa khóa trong tay cậu.
Cửa căn hộ ở chung cư Tây Lâm là khóa mã, nhưng vào thang máy cần thẻ quẹt, vào tầng hầm để xe cũng cần chìa khóa.
Chiếc khóa bạc và tấm thẻ màu xanh được treo trên móc, câu lên ngón tay tinh tế của Trần Diệc Tâm, tung tăng tung tẩy.
Móc chìa khóa còn gắn thêm một viên bồ đề nho nhỏ, túi bao màu vàng nhạt, giống y đúc vật trang trí trên khóa xe của hắn.
Thiệu An bước nhanh đến bên cạnh Trần Diệc Tâm, vòng tay qua ôm lấy vai cậu. Hắn nhìn móc treo trên tay Trần Diệc Tâm, thổi khí bên tai đối phương: "Thiệu thái thái hôm nay đến mua gì nào."
Trần Diệc Tâm rụt cổ một cái, bị buồn, cậu hỏi vặn lại: "Vậy phải xem Thiệu tiên sinh muốn ăn cái gì."
Không đợi Thiệu An mở miệng Trần Diệc Tâm đã vội chặn đầu hắn trước: "Đứng đắn một chút, đừng có bảo muốn ăn em."
Lúc nói lời này bọn họ đã vào khu đồ ăn vặt, Trần Diệc Tâm liền cưỡi ngựa xem hoa đi dọc theo các gian hàng, cũng không biết thấy được đồ gì thú vị, mà quay sang gọi Thiệu An lại gần, đoạn cầm một chiếc hộp macaron bằng thiếc tinh xảo, giơ nhãn hiệu về phía hắn.
"Anh biết cái này không?"
Nhãn hiệu chằng chịt những chữ tiếng Pháp, Thiệu An đọc không nổi.
Trần Diệc Tâm chỉ một chữ in đậm trong đó: "Ầy cái này chắc chắn anh biết đó, thường thấy nhất mà."
Từ đơn này quả thật là Thiệu An hiểu được, "Bé gái, thiếu nữ." Hắn chỉ vào bảng tên tiếng Trung phía dưới kệ, "Macaron cho thiếu nữ?"
"Non non non (không không không)..." Trần Diệc Tâm lắc đầu, "Là ngực mềm của thiếu nữ."
Cậu đặt macaron lại chỗ cũ, cảm thán: "Nếu nhân viên ở đây mà biết tên nó sắc tình như vậy, không biết còn dám bày lên đây nữa không."
"Em chỉ cho anh cái này nữa!" Trần Diệc Tâm vừa nói, vừa kéo tay Thiệu An đến khu đồ tươi sống, cũng không biết ai chủ động trước, chỉ thấy trong phút chốc mười ngón tay đã đan vào nhau.
Thiệu An cho rằng Trần Diệc Tâm muốn dẫn hắn đi xen mấy thứ kỳ quái như là ngao sò ốc hến các loại, nhưng sau khi đến trước một chiếc hồ nhỏ, hắn mới phát hiện thứ này đúng thật là hiếm lạ, ít nhất là trong phạm vi siêu thị này.
Trần Diệc Tâm kéo kéo ống tay áo Thiệu An: "Là cá sấu thật đó, còn biết nhúc nhích kìa."
Vây xem xung quanh không chỉ có hai người bọn họ, còn rất nhiều vị khách đi ngang qua cũng tò mò dừng chân, thấy một cân chín mươi chín đồng lại quay đầu biến thẳng.
Thiệu An bèn hỏi: "Muốn nếm thử chút không?"
"Không cần đâu, em cũng không biết nấu. Chưa kể đảm bảo thứ thịt này ăn chẳng ngon, không ai mua cũng chẳng ai quay đầu lại nhìn, nếu không ba con cá sấu này cũng mất tiêu lâu rồi."
"Nhỡ đâu chỗ này có rất nhiều cá sấu, mỗi ngày chỉ trưng ba con ra làm cảnh thì sao?"
"Không thể nào." Trần Diệc Tâm kiên quyết phủ nhận, "Ngày nào em đến cũng thấy nguyên xi ba con này, chắc chắn chưa từng bị đổi."
Thiệu An không tin, ba con cá sấu này giống nhau như đúc, Trần Diệc Tâm có thể đọc được nhãn hiệu ngon lành, nhưng phân biệt cá sấu thì...
"Chắc chắn là ba đứa này đó, anh nhìn khuôn miệng với cả răng chúng nó kia kìa, phía trên còn có nốt ruồi, ờm... chắc cũng không phải nốt ruồi, nói chung là có vết đen, mỗi người, à nhầm, mỗi con cá sấu đều khác biệt, mỗi lần đi ngang qua, nhìn điểm đen phía trên, sẽ biết ngay vẫn là ba đứa nó." Trần Diệc Tâm gãi gãi đầu, "Mấy ngày nữa nếu bọn chúng còn chưa được bán đi, thì em sẽ đặt tên cho chúng nó."
Giọng nói của Trần Diệc Tâm càng ngày càng nhỏ, lúc đầu rất hoạt bát, về sau lại trầm dần. Yên lặng hồi lâu rồi "Hầy" một tiếng, rồi lại cong môi cười, thoải mái khoác tay Thiệu An, "Đi thôi, mua đồ ăn đã mua đồ ăn đã."
Gần bọn họ có một chiếc xe đẩy, Trần Diệc Tâm đẩy bằng một tay, đẩy một hồi liền sinh lòng nghịch ngợm, dùng cả hai tay vừa đẩy vừa trượt, lướt tới lướt lui chán chê rồi trở về giao xe đẩy vào tay Thiệu An, sau đó lại chạy lên trước chọn chút quà bánh.
Thiệu An đẩy xe theo cậu, nhìn cậu tung tăng không chịu ở yên một chỗ, cứ cầm hết thứ này thứ khác ngắm qua nghía lại, nét mặt cậu tràn đầy ý cười, vui vẻ đậm nồng trong ánh mắt, giống như đã rất lâu mới được ra ngoài một chuyến, hoặc là nói, đã rất lâu mới có người cùng cậu ra ngoài.
Loại vui sướng này trái lại khiến lòng Thiệu An bất chợt đau nhói, hắn buồn bực ho khan một tiếng làm thanh giọng, sau đó cất tiếng gọi người trước mắt.
"Diệc Tâm."
Bọn họ cách nhau không xa, Trần Diệc Tâm đang cầm một bình hồ lô bằng nhựa gợi đầy tuổi thơ, bên trong chứa mấy viên kẹo nhỏ bọc đường. Nghe tiếng gọi, cậu ôm hồ lô, đầu hơi nghiêng, chớp mắt nhìn Thiệu An.
"Không có gì." Âm thanh của Thiệu An vẫn có chút nghẹn, "Chỉ là muốn gọi em một chút."
Trần Diệc Tâm nghe vậy cười một tiếng, cậu thật thích cười, giơ bình hồ lô kia, học Kim giác Đại Vương trong Tây Du Ký hô: "Thiệu An, ta gọi ngươi một tiếng, ngươi dám trả lời không!"
Thiệu An biết đây là nơi công cộng, mặc dù xác suất rất nhỏ, nhưng nói không chừng thật sự sẽ có người nhìn hắn quen mắt. Nhưng hắn vẫn lộ ra vẻ ấu trĩ hiếm có, làm bộ bị bình hồ lô kia hút vào, đẩy xe tiến sát đến bên người Trần Diệc Tâm.
Hắn tiện tay đặt bình hồ lô vào trong xe đẩy, bưng mặt Trần Diệc Tâm lên, môi ghé xuống khóe mắt cậu.
Không đợi Trần Diệc Tâm kịp phản ứng, Thiệu An đã "Hey" một tiếng đánh thức cậu.
Trần Diệc Tâm bị nụ hôn vừa rồi hôn cho mơ hồ, cũng không để ý nơi đây là nơi nào, vui vẻ gọi một tiếng: "Thiệu An."
"Ừ."
"Thiệu An."
"Anh đây."
"Thiệu An..." Trần Diệc Tâm cũng ôm mặt hắn, không biết có phải vì ánh đèn hay không, mà cặp mắt ấy khẽ sáng lên, "Vậy anh cũng gọi tên em đi, gọi đầy đủ nhé."
Thiệu An nghe lời: "Trần Diệc Tâm."
Hắn liên tục lặp lại: "Trần Diệc Tâm Trần Diệc Tâm Trần Diệc Tâm"
Trần Diệc Tâm hài lòng gật đầu, ánh sáng trong mắt tựa như đọng lại thành từng giọt khe khẽ tràn ra.
"Vậy anh phải nhớ kỹ tên em."
Bỗng nhiên, Thiệu An nhớ ra rồi.
Về cái ngày mười bảy tháng ba, về căn phòng học năm ấy.
Hắn đã thấy Trần Diệc Tâm cố tỏ ra đứng đắn gật đầu, cười nói: "Vậy cậu cũng phải nhớ kỹ tên tôi."
Không để ý lớp học ồn ào hẳn lên, cậu nói: "Tôi tên Trần Diệc Tâm, tách từ luyến trong luyến ái*, Trần, Diệc, Tâm."
(*Tên thụ là 亦心-Diệc Tâm, ghép lại sẽ được từ 恋-luyến, tình ái)
Một khắc kia hắn không còn nghe được tiếng ồn ào xung quanh nữa, những tiếng khen ngợi vỗ tay cùng tiếng huýt gió dường như chẳng liên quan gì đến hắn.
Một khắc kia trong lòng hắn, trong mắt hắn, chỉ còn lại một người ở cách đó không xa, Trần Diệc Tâm, không chỉ nụ cười, mà ngay cả cái tên của cậu cũng chạm tới tâm can.
Giống như lúc này.
Rõ ràng hắn đã quên, chỉ muốn bắt đầu lại hết thảy, những năm tháng trống trải ở giữa đó, năm năm, thậm chí nhiều hơn. Nhưng trên mặt hắn bây giờ không có một chút nào là trái lương tâm, trong lòng hắn cũng kiên định vững chắc như sắt đá.
Đó không phải lời đường mật khi cao hứng nhất thời, đó là lời thề trung thành từ tận sâu trong tim hắn.
"Được, anh sẽ không quên."