Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời tác giả: ta là một con sâu lười biếng!

Khi máy bay hạ cánh, là Béc – lin 11 giờ đêm, mà ở C thị đã là sáng sớm. Lúc này Lâm Nhạc đã ở sân bay, Lâm Âm bao che khuyết điểm cho người nào đó sống chết không đi nên gọi điện đến “Em không muốn ép buộc Mục Mục sáng sớm đã phải đi cùng em”. Vì thế y đành tự mình lái xe đến sân bay, 6 giờ Lâm Sở sẽ đến nơi, y là anh cả, cũng nên đến sớm một chút.

Lâm Sở, đứa con thứ ba của Lâm gia, em trai thứ nhất của Lâm Nhạc. Vốn không quan tâm đến công việc của Lâm gia, bởi vì Lâm Nhạc đột nhiên tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế tài sản Lâm gia, chỉ lấy di sản của tiểu thúc Lâm Kiêu, cho nên đứa nhỏ Lâm Sở này phải bắt đầu tiếp nhận chương trình học để làm người kế thừa gia sản. Mà trong lúc này, Lâm Nhạc đang tạm thời thực hiện chức trách của người thừa kế.

Chờ một lúc, Lâm Nhạc tới cửa hàng gần đó mua điểm tâm, y còn nhớ rõ, năm ngoái, khi Lâm Sở về thăm nhà đã liên tục la hét đòi ăn đặc sản C thị. Sau đó suy nghĩ một chút, lấy ra di động gửi tin nhắn cho Tiêu Trì.

Tiêu Trì đi được hai bước, chợt nhớ chưa mở di động, khi khởi động máy liền thấy có tin nhắn đến ngay.

Một tin là từ chi nhánh ở Béc-lin, báo địa chỉ khách sạn, cùng chỉ dẫn đường đi, danh thiếp điện tử. Tiêu Trì nhìn sơ qua một chút, lưu lại số điện thoại. Mở ra một tin nhắn khác, là tin nhắn từ Lâm Nhạc, còn kèm theo cả ảnh sân bay C thị đang hửng nắng non.

To: Tiểu Trì.

Nhất thời không thấy em, vi phu thấy thời gian trôi đi thật chậm chạp, nghĩ đến mà thương tâm! Bất đắc dĩ đành đến sân bay tựa như đá vọng thê. Ở Đức nhớ cẩn thận chiếu cố chính mình. Nói cách khác………………… Nhớ đem tư liệu máy móc cho anh xem, tuy công nghệ bên đó có thể cam đoan chất lượng, nhưng không cần phải mua hàng không phù hợp với tiêu chuẩn thiết kế của chúng ta.

Tiêu Trì hung hăng xem toàn bộ. Căm giận liếc mắt một cái. Tiêu sái bắt xe về khách sạn, nhanh chóng tắm rửa nghỉ ngơi.

Lâm Nhạc nhận được tin nhắn trả về không khỏi bật cười. Ở rất xa, không mang biểu tình thoải mái như Lâm Nhạc, thậm chí là mang theo cả biểu tình không cam lòng, Tiêu Trì nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một. Anh! Mới! Là! Vợ!

Sau đó Lâm Nhạc không nhịn được thật sự nhớ hắn.

“Nhạc ca!” Cho đến khi Lâm Sở vỗ vỗ y, y mới từ trong mộng trở về thực tại.

“Tiểu Sở, em mệt rồi! Đi, lên xe đã. Ăn điểm tâm đi, lát nữa anh đưa em đi tìm Âm tỷ.” Lâm Nhạc lấy trong túi giữ ấm ra một phần ăn sáng, nhìn khuôn mặt có ba phần tương tự như mình, nhưng lại non nớt, cười đến hai mắt muốn dính chặt vào nhau.

“Nhạc ca, bảo nhị tỷ đưa bạn gái đến đi, đại bá cũng muốn như vậy….” Lâm Sở ăn no bụng, sắc trời cũng đã sáng hơn, chân trời phía xa còn hơi u ám, hắn nhìn đại ca của mình, tựa hồ hơi chấn động một chút.

“Đại bá nói, bá già rồi, không quản ca và nhị tỷ nữa, hai người muốn làm gì thì tự mình quyết định, bình an là tốt rồi. Bá nói chờ đến ngày giỗ của tiểu thúc, mang người đến gặp thúc…” Lâm Sở đợi một chút, tiếp tục nói.

“Ừ!” Lâm Nhạc trả lời một câu. Lâm Sở quay đầu nhìn, nắn sớm chiếu lên khuôn mặt của y vô cùng ôn hòa, không giống như ngày xưa, mà hắn rõ ràng thấy được cảm xúc thoải mái của đại ca trên người.

“Nhị tỷ, em sai rồi!!!!!!! A!!!!!!! Đại ca, cứu mạng!” Lâm Sở đeo ba lô núp sau lưng Lâm Nhạc, hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Âm đang phát điên.

“Ngoan, Tiểu Sở, tỷ tỷ sẽ không hại em. Đến, để cho tỷ tỷ hảo hảo nhìn em nào!” Lâm Âm đã muốn biến trở hành lão bà ma quỷ.

“A Âm ~!” Mục Nhiên khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái, có vậy Lâm Âm mới buông tha cho Lâm Sở.

“Chị đây cũng đâu có muốn, ai bảo cưng ban ngày ban mặt đến tìm bất mãn làm gì?” Lâm Sở yên lặng phun nước, thấy Lâm Nhạc kéo Lâm Âm đi bàn chuyện, bèn tiến đến gần Mục Nhiên trước mặt lấy lòng: “Mục Nhiên tỷ, em nói với tỷ nha…..”

Lâm Âm rùng mình một cái, Lâm Nhạc hỏi nàng có phải đã bị cảm hay không, nàng chỉ nói là hơi lạnh, phất tay tiếp tục nói chuyện, hai người liền bàn bạc công việc.

Tiêu Trì ở Béc-lin đi cùng trợ lý bôn ba khắp nơi xem thiết bị, không biết ở trong nước đã lặng lẽ xảy ra rất nhiều chuyện…

Thứ nhất: Thiếu đông Lâm Sở thần bí của tập đoàn Hằng Uyên trở về nước, tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc khu vực Trung Quốc.

Thứ hai: Lâm Nhạc giao công tác ngoại giao cho Lâm Âm, vì thế tất cả hạng mục đều kêu khổ, Lâm quản lý xinh đẹp biến thành cọp mẹ nghiêm khắc hung tàn.

Lại nữa…..

“A di, con là Lâm Nhạc.” Lâm Nhạc mặc một bộ quần áo gọn gàng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Cùng với âm thanh “Đến đây đến đây”, cửa sắt mở ra, một lão thái thái tinh thần vui vẻ đứng trước mặt Lâm Nhạc.

“Tiểu Nhạc đến chơi a? Mau mau, mau, vào ngời đi.” Lão nhân gia cười mở đường, Lâm Nhạc cũng ngựa quen đường cũ mà tiêu sái đi vào.

“Tiểu Nhạc a, may quá con vừa đến, WC trong nhà không hiểu sao lại hỏng, con xem giúp ta làm sao vậy?”

“A, vâng.” Lâm Nhạc sắn tay áo, tìm công cụ rồi đi vào WC.

Đại khái là 1 tháng trước, Lâm Nhạc kiên quyết từ bỏ em trai em gái nhà mình, thường xuyên đến nhà của mẹ Tiêu Trì, ngày ngày bồi nhạc mẫu.

Vì thế có một người đa chức năng xuất hiện, tặng hoa, đưa cơm viên, kỹ sư sửa chữa, hơn nữa lại nói mình không có mẫu thân, mà Tiêu Trì đang ở nước ngoài, một già một trẻ rất nhanh hòa hợp. Nghiễm nhiên so với mẫu tử giống nhau.

Điện thoại của Lâm Nhạc đặt ở bản trà đột nhiên sáng, là tin nhắn của Tiêu Trì.

Tiêu mẫu cầm lấy định đưa cho Lâm Nhạc, lại thấy hình ảnh trên màn hình. Là đêm ấy, Lâm Nhạc thừa dịp Tiêu Trì đang ngủ chụp trộm hắn. Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, Tiêu mẫu thấy Lâm Nhạc còn đang bận rộn, nhập ngày sinh của Tiêu Trì vào mục mật mã.

Không ngoài ý muốn chút nào, mở ra. Nhịn xuống cảm giác muốn ngất, Tiêu mẫu mang chút cảm giác tội ác mở tin nhắn ra.

Lâm Nhạc, anh dám động thủ với phòng ngủ của tôi, tôi sẽ đem anh đá văng ra ngay lập tức!

Người gửi: Tiêu Trì.

Kinh ngạc buông di động, Tiêu mẫu che mặt, hít thở thật sâu, gọi một tiếng, “Tiểu Nhạc, con đến đây cùng ta nói chuyện một chút.”

Lâm Nhạc có chút không hiểu, nhưng vẫn buông đồ trong tay, đi ra ngoài.

Ba giờ sau, Lâm Nhạc mang theo vẻ mặt khiếp sợ lẫn vui sướng, gọi điện thoại cho Lâm Âm, bảo nàng chuẩn bị cho mình vé máy bay đi Béc-lin.

“Tiểu Nhạc, Trì Nhi làm việc luôn trầm ổn, có gì cũng không nói với ta, có nhiều chuyện con phải biết tha thứ, chỉ cần, bình an, ta cái gì cũng không quan trọng.”

Bên tai tựa hồ vẫn còn lưu lại lời dặn dò của Tiêu mẫu, tâm trạng của Lâm Nhạc không ngừng nhảy nhót mà lên máy bay, hướng về phía người y luôn tâm tâm niệm niệm.

Khi Tiêu Trì tỉnh lại, trong phòng đột nhiên xuất hiện người, hắn hoảng sợ, Lâm Nhạc ngồi bên cửa sổ sát mặt đất đối diện với hắn, cho dù vẫn có ánh sáng mờ nhạt, hắn vẫn không thể nào nhìn ra được biểu tình trên mặt người nọ lúc này.

“Sao anh lại đến đây?” Tiêu Trì đứng dậy, tiếp nhận cốc nước ấm Lâm Nhạc đưa cho.

“Nhớ em!” Lâm Nhạc kiên định nói xong, Tiêu Trì suýt sặc nước.

“Thuận tiện, anh nghe nói thiết bị cần mua rất nhiều, chúng ta chỉ có khoảng một tháng cho việc chọn lựa, công tác không thể chậm trễ.” Lâm Nhạc chẳng có chút cảm giác nào về việc công tư không phân minh là không có sai trái cả.

Tiêu Trì thực sự muốn biết người nam nhân trước mặt này đã làm thế nào để có da mặt dày như vậy. Sau đó duy trì khuôn mặt đứng đắng suy nghĩ, nói tiếp: “Cũng được, vậy anh ở đâu?”

“A, anh đương nhiên là ở cùng em rồi, cho nên, anh đã nói với công ty của em rồi, ngoan, thu thập một chút, hôm nay đến nhà trọ vùng ngoại ô ~!” Lâm Nhạc chỉ chờ Tiêu Trì hỏi như vậy, khiến cho ai đó không thể không tưởng tượng rằng tự mình đóng gói đưa đến cửa cho người ta.

Ngày hôm sau, Lâm Nhạc cơ hồ đã sắm vai “người đàn ông sau lưng người đàn ông thành công” một cách hoàn hảo, (chế từ câu – sau lưng một người đàn ông thành công là một người phụ nữ). Mỗi ngày sớm trưa tối nấu cơm cho Tiêu Trì ăn, đầy đủ dinh dưỡng khiến cho Tiêu Trì không chiu nổi nhiệt tình như vậy, mà Lâm Nhạc lại theo kế hoạch… “con đường ngắn nhất đến trái tim chính là dạ dày”, vô cùng kiên trì thực hiện. Tiêu mẫu cho y biết, Tiêu Trì có chút thiếu máu, Lâm Nhạc liền thay đổi các món cho hắn bồi bổ, có đôi khi hắn ghét bỏ, Lâm Nhạc liền trưng ra bộ mặt, “như vậy là muốn anh dùng miệng đút cho em ăn rồi.” Thế nhưng cũng làm cho hắn ăn được vài thứ.

Hai người cứ như vậy mà ở chung, trong công việc Tiêu Trì có chút khắc nghiệt, nhân viên bên Đức không nhịn được mà cảm thán, người Trung Quốc là kẻ cuồng công việc.

Rốt cục, sau ba cái cuối tuần, Tiêu Trì cũng hoàn thành nhiệm vụ, giá cả so với mặt bằng chung thấp hơn 5%, đơn đặt hàng ùn ùn tiến tới, hiện tại trong 10 năm tới có thể không quá áp lực rồi.

Lâm Nhạc so với lúc tiếp nhận Hằng Uyên còn hưng phấn hơn nhiều, qua thực không nhịn được hô to, “Đây là người của ta ah!” Tiêu Trì chỉ liếc mắt một cái, ai mới là người của ai.

Mà Lâm Nhạc cũng bắt đầu cẩn thận suy xét vấn đề này.

“Quản lý Tiêu, có người tìm.” Trợ lý thông báo ngoài cửa.

“Được, tôi lập tức ra.”

Trong đại sảnh công ty, một bé trai đang đứng nhìn xung quanh. Tiêu Trì đi lên, có chút kỳ quái, mình không quen biết cậu bé.

“Mr. Hạo?”

“……Yes, you……” Tiêu Trì còn chưa kịp nói xong, cậu bé đưa cho hắn một tờ giấy, sau đó phất tay chạy.

Tiêu Trì có chút dự cảm, mở tờ giấy ra, chữ Trung sạch sẽ lưu loát của Lâm Nhạc.

Béc-lin, quảng trường.

Chiều muộn, ở quảng trường, Lâm Nhạc ăn mặc vô cùng chỉn chu đang chờ hắn, lễ phục được cắt may thủ công vừa vặn với cơ thể khiến người ta nhìn mà không thể không ghen tị với dáng người.

Mạo nhược hảo phụ, Tiêu Trì đột nhiên nhớ đến mấy từ này.

Lâm Nhạc không nói lời nào, vươn tay của mình ra, Tiêu Trì nhìn hắn, tươi cười đi đến gần, Tiêu Trì hừ khẽ một tiếng, không để ý đến y, tự mình đi tới.

Hai người đi đến cửa hàng đối diện, cùng lên lầu.

“Lâm Nhạc, anh trúng tà gì vậy?” Tiêu Trì ngồi ở một đầu của cái bàn dài cười.

“Đương nhiên là trúng tà của Tiều Trì.” Lâm Nhạc ngồi cạnh hắn, hai tay muốn ôm hắn vào lòng.

“Khụ, chú ý hình tượng.” Đưa tay vuốt ve, Lâm Nhạc nhìn xung quanh một vòng, mọi người đều mang một bộ mặt chưa nhìn thấy cái gì hết cả.

“Chụt”, thừa dịp Tiêu Trì không chú ý, sau khi thâu hương thành công, về chỗ ngồi của mình ở phía đối diện, Tiêu Trì đỏ bừng mặt, hận không thể phóng một đao qua bên đó.

“A Trì, chúng ta mới không cần phải dùng hoa lá để bày tỏ gì cả.” Tiêu Trì ngẩng đầu lên, liền thấy bàn tay của Lâm Hiên đang đặt lên tay hắn, tiếng nói vừa dứt, trước mắt nhất thời thay đổi, xuất hiện một đôi nhẫn tinh xảo.

“Anh muốn dùng nhẫn để tôi lấy thân báo đáp sao?” vẻ mặt của Tiêu Trì vô cùng vô tội.

“Ừm.” Lâm Nhạc cũng vô tội không kém.

“Cái này có đổi được phiếu cơm không?”

“Có thể……..”

“Bao lâu?”

“Tùy em!”

“Cuối cùng giải thích thêm chút.”

“Về em?”

“Tôi lo lắng một chút, tôi còn mẹ nữa…” Tiêu Trì chưa nói xong thì di động vang lên.

“Trì Nhi? Con đang ở cùng Tiểu Nhạc phải không, mẹ không cầu mong gì cả, chỉ mong con hạnh phúc là được rồi. Rảnh rỗi, mang Tiểu Nhạc đến gặp ba con.”

Cúp điện thoại, Tiêu Trì liếc mắt nhìn Lâm Nhạc một cái.

“Quả thật đã đến.”

“Báo cáo vợ! Thu phục mẹ vợ xong! Anh mới dám cầu hôn.”

“…….Như vậy sao, đến bối nhất bối tam tòng tứ đức.” (đến bối nhất bối – hơm hiểu)

Lâm Nhạc: “………….”

Sau đó y nhìn khuôn mặt Tiêu Trì đang tỏ ra chán ghét lựa đến lựa đi hai cái nhẫn trong hộp, chọn một cái để đeo.

Lập tức tỉnh ngộ. Không đúng a! Mình mới là công!

Vì thế quyết đoán đứng dậy, giật lấy hộp nhẫn, bổ nhào về phía trước.

“Ông nội nhà anh! Lâm Nhạc! Eo của em……..!”

————————chính văn hoàn————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK