Giản Tứ thật muốn che lỗ tai của mình lại, cậu ta không còn mặt mũi để nghe hết.
Giản Trạch Xuyên đen mặt, gỡ từng ngón tay của Tân Ngải ra, đóng cửa xe phanh một cái, âm thanh lạnh đến mức có thể rớt băng ra được: “Lái xe.”
Xe chạy xa dần, Tân Ngải khập khiễng đuổi theo hai mét, gân cổ lên hô: “Tam gia, ngài chờ đấy, tôi sẽ không chết tâm đâu, tôi có thể bò lên trên giường của ngài một lần thì cũng có thể bò lên giường của ngài lần thứ hai... Ngài chờ đó!”
Giản Tứ không đóng cửa sổ xe nên những gì Tân Ngải vừa nói vẫn lọt được vào, cậu ta chỉ cảm thấy tam quan của bản thân đã chịu đả kích sâu sắc, cậu ta lén quan sát Giản Trạch Xuyên qua kính chiếu hậu, anh đã nhắm mắt lại, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì.
Giản Tứ cảm thấy hình như mình vẫn không thể hiểu rõ được về con người của Tam gia, đưa tiền cho Tân Ngải mà còn cần cậu ta ngày mai tới gặp riêng cô ấy sao?
Vừa rồi tùy tiện vứt xuống một tấm chi phiếu cho Tân Ngải không phải xong rồi sao? Hà tất phải làm điều thừa thãi như vậy?
Giản Tứ do dự một hồi, lúc sau nhỏ giọng nói: “Tam gia, bây giờ đã là buổi tối, Tân tiểu thư một mình ở trên phố, có phải rất nguy hiểm hay không...”
Người ở phía sau không có động tĩnh gì, Giản Tứ nghĩ lại cảm thấy vẫn là đừng tự tìm phiền toái cho bản thân.
Di động của Giản Tứ vang lên, cậu ta nhìn qua, nói: “Tam gia, Giang Triều gọi điện thoại tới, phỏng chừng muốn cầu xin ngài bỏ vốn hỗ trợ.”
Giản Trạch Xuyên nhắm hai mắt, âm lãnh nói “Tài chính của Giang gia vì lý do gì mà bị đứt đoạn?”
“Hai năm trước Giang gia ra giá cao mua được miếng đất ở thành nam kia, chuẩn bị quy hoạch thành tiểu khu cao cấp, chỉ có điều tài chính không xoay vòng kịp, tiểu khu không thể mở bán đúng hạn, hiện tại ngân hàng thúc giục đáo hạn, các chủ nhà thúc giục giao nhà, Giang gia hiện tại đang rơi vào đường cùng, ngài có muốn giúp bọn họ hay không.”
“Giúp chứ, tất nhiên phải giúp.”
Giản Tứ buồn bực, Tam gia tốt tính như vậy từ khi nào thế?
Rất nhanh những nghi hoặc trong lòng liền được giải đáp, câu tiếp theo mà Giản Trạch Xuyên nói chính là: “Giúp Giang gia mau chóng phá sản đi.”
Giọng nói của Giản Trạch Xuyên vô cùng thanh lãnh, phảng phất như gió lạnh của trời thu vào ban đêm, chậm rãi xâm nhập thân thể lạnh lẽo, chờ khi cảm giác được hơi lạnh thì cũng đã lạnh thấu vào xương cốt.
“Khụ, vâng...” trong lòng Giản Tứ đang chửi thầm, cậu ta biết ngay mà, Tam gia tuyệt đối không thể tự nhiên có lòng tốt như vậy được.
...
Xe của Giản Trạch Xuyên đi xa dần rồi biến mất ở trong đêm tối, trên mặt Tân Ngải lộ rõ vẻ cô đơn và tuyệt vọng, một chút lan tràn đến đáy mắt.
Cô làm mọi chuyện trở nên phức tạp, lấy lòng tự tôn và kiêu ngạo của bản thân ra để đánh cược, hao tổn hết tâm tư mới leo được lên giường Giản Trạch Xuyên, nhưng hiện tại hết thảy đều bị ngâm nước nóng.
Còn chưa tìm được Tân Hoan mà Giản Trạch Xuyên đã một chân đá văng cô đi, Tân Ngải không biết kế tiếp nên làm sao bây giờ.
Phía trước con đường chỉ có một mảnh đen nhánh, phảng phất nhìn không tới điểm dừng, đây đúng là cục diện mà Tân Ngải không muốn gặp phải nhất, không biết con đường phía trước, không biết tương lai ra sao, nhưng cô vẫn phải cắn răng sờ soạng đi về phía trước.
Nếu cô cũng từ bỏ thì còn có ai có thể giúp được chị gái của cô?
Phía trước không biết ẩn giấu những nguy hiểm gì nhưng cô vẫn không thể quay lại nhìn.
Bởi vì cô không có đường lui, cô cũng không có biện pháp khác.
Tân Ngải nắm chặt túi xách trong tay, tuy rằng cô đã xác minh bước kế tiếp cô phải làm như thế nào làm, nhưng việc quan trọng nhất trước mắt lúc này chính là làm như thế nào để trở về, ở nơi này, con đường này căn bản không hề có xe.
Chân của Tân Ngải vì đi giày cao gót nhiều quá mà gót chân bị phồng rộp, đi nhiều là thế mà vẫn không có lấy một chiếc xe taxi, ngược lại lại có vài chiếc xe dừng lại hỏi cô bao nhiêu tiền một đêm, cô càng đi càng sợ hãi, phía sau có một chiếc xe đã theo đuôi cô một hồi lâu, cô không muốn chưa tìm được chị gái mà bản thân đã có chuyện.
Ngay khi chiếc xe ở phía sau kia đang muốn tăng tốc thì bỗng nhiên có một chiếc xe taxi giống như trời giáng từ phía sau, chiếc xe nhanh chóng lao tới dừng ở bên cạnh cô, một nữ tài xế nhìn có vẻ hiền hậu hỏi cô: “Em gái, muốn lên xe không?”
Tân Ngải không nói hai lời lập tức bò lên trên xe, rốt cuộc cũng thoát khỏi xe phía sau, cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra, vận khí cũng không kém đến như thế.