EDIT: Vee Chimte.
Muốn sống yên ổn, trên đầu nên có chút xanh.
Cố Hoài dùng hành động thực tế chứng minh câu nói chân lý này.
Sau khi lão gia tử và Cố Tiểu Bạch nói chân tướng cho hắn biết, Cố Hoài tái mặt trầm mặc nửa ngày, cũng không tức giận hay tìm Giang Vãn Ca tính sổ như Cố Tiểu Bạch nghĩ.
Hắn chỉ nói, "Chuyện này đừng nói với ai, tự cháu xử lý."
Cố lão gia tử tỏ thái độ, "Trong lòng cháu hiểu là được, trước khi quyết định làm gì đó, hãy nghĩ đến danh dự Cố gia đầu tiên."
Trước khi Cố Hoài kết hôn, lão gia tử đã nhìn ra, hai người này không hề xứng đôi, ở bên nhau không lâu dài.
Nhưng Cố Hoài khăng khăng muốn cưới, cho nên ông mới ra quy định, kết hôn rồi thì đừng mong ly hôn, làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng bây giờ tình huống không giống, nếu không ly hôn, giữ lại nữ nhân này ở Cố gia, chỉ náo ra trò cười càng lớn.
Đứng núi này trông núi nọ, nữ nhân này dã tâm không nhỏ, tuyệt đối không được giữ lại!
Cố Tiểu Bạch âm thầm ngạc nhiên, không rõ trong đầu nhị ca rốt cuộc đang nghĩ cái gì, đã cho hắn đội nón xanh rồi, hắn lụy Giang Vãn Ca?
Si tình hay không Cố Tiểu Bạch không biết, vì cùng ngày Cố Hoài và Giang Vãn Ca dọn ra ngoài ở.
Rốt cuộc Cố Hoài định làm gì không ai biết, chỉ có Giang Vãn Ca âm thầm may mắn, cho là kế hoạch của mình thành công, mọi chuyện đang dần đi theo quỹ đạo.
Dọn ra ngoài ở rất hợp ý cô ta, người Cố gia tai mắt nhiều, bất lợi cho việc thực hiện kế hoạch, ở bên ngoài dễ dàng hơn nhiều.
Chớp mắt, lại đến lúc Cố gia tổ chức yến hội lớn, lần này là đại thọ 70 tuổi của Cố lão gia tử.
Không thể so với tiệc nhỏ của đám tiểu bối, mừng thọ lão gia tử, mặt mũi trong vòng tròn đều tới, buổi yến hội này càng long trọng, lại càng náo nhiệt.
Lâm Tô đã quen với đám người đồng lứa, không cần mẹ hay anh họ mang theo, vừa đến đã có người quen chào hỏi cô.
"Sư phụ nhanh lên, đang chờ người." Cố Tiểu Bạch dẫn Lâm Tô vào phòng nghỉ ở tầng hai, bên trong là đám đồ đệ của cô, thấy cô bước vào, nhao nhao đứng dậy chào hỏi.
"Chào sư phụ!"
"Sư phụ ngồi đây, đồ đề châm trà cho người."
"Sư phụ có mệt không? Con đấm vai cho người."
...!
Lâm Tô bất đắc dĩ cười một tiếng, "Được rồi, mấy cậu đang làm gì thì làm đi, không cần để ý đến tôi."
"Vậy sao được? Tôn sư trọng đạo là mỹ đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa, có việc phải để đệ tử gánh vác, cần gì người cứ mở miệng là được."
Đám người này cái khác không dám nói, nhưng miệng một người so với một người ngọt hơn, mỗi lần gặp cô đều bần như thế.
Một đám người náo nhiệt, cửa phòng bị đẩy ra, bên ngoài hai người tiến vào, là vợ chồng Cố Hoài và Giang Vãn Ca.
Hai người này vừa bước vào, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, Lâm Tô nhạy cảm phát hiện trong đám đồ đệ vừa mới nói cười, có ba người sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Cố Tiểu Bạch cũng mất tự nhiên, chẳng qua đối với Giang Vãn Ca càng chẳng thèm ngó tới.
Hôm nay Giang Vãn Ca mặc một bộ lễ phục cúp ngực màu trắng, lộ ra bả vai trắng như ngọc và xương quai xanh tinh xảo, tóc búi sau ót, có mấy sợi rũ xuống cần cổ, tăng thêm mấy phần phong tình.
Môi không tô mà đỏ, trên mặt giống như không hề trang điểm, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, mỗi một chỗ đẹp đến mức muốn xâm lược, khiến người ta khó quên.
Cô ta kéo cánh tay Cố Hoài, dung mạo đẹp động lòng người, mà Cố Hoài bên người cô ta, hôm nay cũng khiến người ta phải chú ý, khuôn mặt tuấn mỹ, khí thế trầm ổn, hai người này đi ngang qua, thu về rất nhiều tiếng tán thưởng "trai tài gái sắc".
"Cố nhị, lâu rồi cậu không tụ họp với bọn này, nghe nói cậu dọn ra ngoài ở?"
"Anh em, vẫn là cậu có dũng khí, lão gia tử nhà cậu thế mà cho phép."
"Cũng không nói với bọn này một tiếng, tốt xấu gì cũng là anh em phải đến chúc mừng chứ."
Đám người nhao nhao chào hỏi, Cố Hoài vẫn như cũ bình thản trả lời, cũng không có gì lạ thường.
Lâm Tô nhân cơ hội này nhìn vận thế trên đỉnh đầu Giang Vãn Ca, phát hiện so với lần đầu gặp cô ta, màu sắc khí vận của Giang Vãn Ca bây giờ đã thay đổi long trời lở đất.
Nếu nói lần trước chỉ mang một ít màu tím, thì bây giờ là màu tím đậm.
Xem ra dùng phương pháp xem vận thế của một người có phải nhân vật chính không là chính xác.
Phát hiện ánh mắt Lâm Tô, Giãng Vãn Ca ghé mắt nhìn sang, thấy là Lâm Tô, kinh ngạc một phen.
Đây là lần đầu tiên Giang Vãn Ca gặp Lâm Tô sau khi trọng sinh, kiếp trước cô ta không lạ gì Lâm Tô, dù sao kiếp trước Lâm Tô vì Cố Hoài, gây sự với cô ta không ít.
Cũng không biết đầu Lâm Tô có hố hay không, rõ ràng là hòn ngọc quý trên tay Lâm gia, muốn gả cho người nào chẳng được, hết lần này tới lần khác coi trọng Cố Hoài hoa tâm!
Cho nên kiếp trước mặc dù Giang Vãn Ca ghét Lâm Tô tìm mình phiến phức, nhưng trong lòng lại xem thường cô, thậm chí còn có chút đồng tình, chỉ là một nữ nhân đáng thương không có được tình yêu mà thôi.
Nhưng lần này nhìn thấy Lâm Tô, cô ta không hiểu sao lại cảm thấy chán ghét, giống như đối phương là kẻ thù định mệnh của cô ta.
Giãng Vãn Ca không phải thánh mẫu, đã ghét, vậy thì đối đầu đi, đừng nói kiếp trước Lâm Tô mang cho cô ta nhiều phiền phức, cô ta đáp trả là hợp lí.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, đợi cô ta đứng vững trong ngành giải trí rồi nói tiếp.
Cô ta liếc nhìn trong phòng một vòng, nhịn không được câu khóe miệng.
Rất tốt, tất cả đều là mục tiêu nhiệm vụ của cô ta.
[Đinh! Ký chủ, phát hiện mục tiêu nhiệm vụ! Phát hiện mục tiêu nhiệm vụ!]
Trong lòng Giang Vãn Ca hỏi hệ thống, "Mục tiêu gì làm ngươi kích động như vậy?" Hệ thống từ trước đến giờ luôn bình tĩnh, bình thường nhắc nhở cô ta đều là bộ dáng cao lãnh, chưa từng có ngữ khí như vậy.
[Khí vận rất nhiều, nếu cô ngủ với hắn, so với hấp thu khí vận một phòng nam nhân này còn nhiều hơn!]
Lúc này, người trong phòng cũng cảm nhận được náo động ồn ào dưới lầu, "Bên ngoài có chuyện? Náo nhiệt thế?"
Cố Tiểu Bạch ngồi không yên, là người đầu tiên chạy ra ngoài xem.
EDIT: Vee Chimte.
Sảnh chính yến hội, một người mới bước vào, người đó mặt mày thâm thúy, ánh mắt lăng lệ, dáng vẻ lạnh lẽo cứng rắn như tác phẩm tinh túy của nghệ nhân, khiến người ta trầm luân trong kinh diễm.
Lúc đi mang theo khí tràng, giống như có hình thù, người hai bên không khỏi lùi lại.
Cố Tiểu Bạch kinh hỉ nói, "Là tiểu thúc, tiểu thúc về rồi."
Giang Vãn Ca đã đi theo ra ngoài, cô ta liếc nhìn người đàn ông kia, không nhịn được tim đậm rộn lên, hô hấp hỗn loạn.
Nam nhân này...!Chính là tiểu thúc Cố gia Cố Bắc Thành sao?
Trong phòng, người duy nhất ngồi yên không nhúc nhích là Lâm Tô, cô đối với Cố Bắc Thành không có hứng thú, chỉ cần hắn không bị Giang Vãn Ca dụ dỗ là được.
Tiểu thúc Cố gia Cố Bắc Thành nhập ngũ, bình thường ít khi trở về, lần này là bởi vì đại thọ 70 của lão gia tử, nên mới xin nghỉ phép trở về.
Hắn vừa về đến, không thiếu nhóm như Cố Quân và các tiểu thư thế gia, danh tiếng sạch sẽ, hắn chỉ bất động đứng đó, các tiểu thư liền không thể dời ánh mắt, si ngốc nhìn hắn chằm chằm.
Đám Cố Quân tất nhiên không để ý, bởi vì, bọn họ cũng là fan cuồng của Cố Bắc Thành nha! Bọn này bình thường là thiếu gia kiêu ngạo, trước mặt Cố Bắc Thành, thành mấy con cừu nhỏ, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
Yến hội được một nửa, Lâm Tô không chịu được ồn ào trong phòng, tìm sân thượng yên tĩnh nghỉ ngơi.
Trên lầu ba phía tây có sân thượng, rất ít người đến, trên đất còn bố trí rất nhiều bồn hoa cao lớn, có lẽ là trang trí ở sảnh yến hội, bây giờ để tạm ở đây, chủng loại phong phú, tạo thành nơi ẩn nấp tuyệt vời.
Lâm Tô vừa vào, liền cảm nhận được tiếng hít thở nho nhỏ.
Người này thở rất nhẹ, đêm dài tĩnh mịch, đổi thành người bình thường thì chắc chắn không nghe được.
Do Lâm Tô tu luyện, tai thanh mắt sáng, rất ít người bình thường có thể dấu cô, cô phát hiện hắn trước.
Lâm Tô suy nghĩ một chút, liền biết bên trong ai đang núp, cô bất động thanh sắc đi vào, làm như không phát hiện, tiện tay hái một chiếc lá, trên ban công bằng đá cẩm thạch bày đồ trận, giống như tiện tay vẽ nguệch ngoạc, nhàn nhã giết thời gian.
Cố Bắc Thành vì tránh ồn ào mới đi lên sân thượng này, chỉ là mới đến chưa bao lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân đi tới.
Hắn thấy là một cô gái, không muốn ứng phó với cô, nhưng ra ngoài cũng đụng phải cô, cho nên mới trốn đi.
Cố Bắc Thành trước giờ không muốn dính líu tới mấy quý nữ thế gia, cho nên không biết cô là tiểu thư nhà nào, nhưng xem tình hình, giống hắn tìm nơi thanh tịnh.
Cô gái mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, tay chân đều che kĩ, nhưng không thể dấu đi dáng người yểu điệu của cô.
Bóng lưng thanh lãnh, càng khiến người ta mơ hồ cảm thấy thoát tục xuất trần, giống như một lúc sau có thể cưỡi gió bay đi.
Yêu diễm nhưng không phải yêu diễm.
Đột nhiên trong đầu Cố Bắc Thành phát ra một câu như vậy.
Nhìn tình huống, cô sẽ không rời đi ngay, Cố Bắc Thành đang muốn đi ra chào hỏi cô, cô gái chợt quay người, đi thẳng về hướng hắn.
Cố Bắc Thành chưa kịp phản ứng, đối phương đã đi đến trước mặt, hai người trước mặt đụng phải.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí đột nhiên yên lặng.
Hai người đều không nói chuyện, Lâm Tô chỉ dừng lại một giây, tiếp tục đi về phía trước, sau đó ngồi lên đầu kia ghế.
Nơi Cố Bắc Thành ẩn thân là sau mấy bồn hoa lớn, dựa vào tường đặt một chiếc ghế dài nghỉ ngơi, hai người họ dư sức ngồi.
Cô mới ngồi xuống, Cố Bắc Thành nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, theo đó có thanh âm quen thuộc.
"Ở đây không có ai, có chuyện gì cậu nói đi."
Thì ra cô nghe được có người tới.
Vừa nói chuyện, người bên ngoài đã đi vào, vừa vặn đứng chỗ Lâm Tô vừa rồi.
Cố Bắc Thành nhận ra hai người một là nhị ca Cố Hoài, còn lại là Tống gia Tống Nghĩa.
Không biết hai người này muốn nói chuyện gì, còn thần thần bí bí tránh người.
Tống Nghĩa do dự, Cố Hoài cười một tiếng, "Rốt cuộc là chuyện gì? Ấp a ấp úng không giống cậu."
Hắn như vậy, khiến Tống Nghĩa càng thêm xoắn xuýt, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra.
"Cố nhị ca, chúng ta là anh em lâu năm, chuyện này tôi không muốn giấu cậu, cậu...!cậu có rảnh thì để ý Giang Vãn Ca một chút, gặp phải cô ta mấy lần, cô ta luôn..."
Hắn nói mập mờ, nhưng trong nháy mắt Cố Hoài hiểu ý hắn.
"Cậu ngủ với cô ta?" Cố Hoài mặt đen tới mức nhỏ ra mực, không ngờ nữ nhân này ngay cả bạn hắn cũng không tha!
"Không có không có, tôi sao có thể ra tay với nữ nhân của anh em?" Tống Nghĩa nhìn thấy sắc mặt Cố Hoài trong nháy mắt đen thui, còn tưởng hắn nổi giận với mình, vội vàng nói, "Có thể do tôi tự mình đa tình suy nghĩ nhiều, tóm lại, cậu vẫn nên chú ý một chút."
Sắc mặt Cố Hoài chậm rãi khôi phục, hắn vuốt mi tâm nói, "Tôi biết rồi, chuyện này trong lòng tôi hiểu rõ, cậu cẩn thận chút, kệ cô ta."
"Cậu biết?" Tống Nghĩa sắc mặt kỳ lạ.
Cố Hoài biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không giải thích, chỉ nói, "Tôi có kế hoạch, cậu giả vờ như không biết là được."
Thì ra là thế, Tống Nghĩa còn cho là hắn không quan tâm Giang Vãn Ca cho hắn đội nón xanh.
Chuyện này, cho dù là anh em ruột cũng không có khả năng không nghi ngờ, Tống Nghĩa sợ Giang Vãn Ca nói lung tung với Cố Hoài, cho nên mới tiết lộ sớm, miễn mơ hồ sinh hiểu lầm, đến anh em cũng không làm được.
Hắn vỗ vai Cố Hoài, không nói thêm, quay người rời đi.
Sau khi hắn đi, một mình Cố Hoài đứng trên sân thượng một lát, không biết đang suy nghĩ gì.
Cố Bắc Thành nghe được bí mật này, biểu cảm không thay đổi, Lâm Tô càng không phản ứng, hai người mặt không biểu cảm, đều là thần sắc lạnh nhạt, nghe bí mật không liên quan đến mình.
Không bao lâu, lại một tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.
"Cố nhị ca, cậu ở đây, vừa lúc tôi có chuyện muốn nói."
Người tới cũng là bạn của Cố Hoài, tên là Phó Sâm.
"Chuyện gì?"
"Chúng ta là anh em, chuyện này tôi không muốn giấu cậu, cậu có rảnh thì để ý Giang Vãn Ca một chút đi..." Mở đầu giống Tống Nghĩa, chỉ là Phó Sâm ngay thẳng hơn.
Cố Hoài còn chưa làm gì, Cố Bắc Thành ở một bên nghe lén tâm tình vi diệu.
Cháu hắn rất không may, bị đội siêu nón xanh?
- --.
Danh Sách Chương: