Thời mẫu thân còn sống, Úc Linh cũng từng học chữ.
Nhưng ban ngày xem TV, nàng phát hiện một vấn đề, đó chính là chữ của nhân loại ở thành phố hoặc nhiều hoặc ít có chút bất đồng với những gì nàng đã từng học.
Cũng may khác biệt giữa hai bên không lớn, có không ít chữ vẫn là tương đồng, những chữ bất đồng cảm giác hẳn là từ phồn thành giản, nhìn một chữ không chắc sẽ hiểu nhưng đặt trong câu cũng đoán được ý tứ.
Tối thứ hai vào thành thị của nhân loại, nho nhỏ miên hoa bật đèn bàn ghé vào bên cạnh bàn, nghiêm túc đọc từng câu từng chữ những quy tắc khiến bộ não yêu tinh phải căng ra.
Yêu tinh không thể bại lộ thân phận trước mặt người khác, không thể sử dụng pháp thuật tạo vật, không thể sử dụng pháp thuật đả thương người, không thể kết hợp cùng nhân loại, không được đi học, không thể làm giáo viên, không thể lấy bất luận hình thức gì trở thành nhân vật công chúng......
Có trong nháy mắt, Úc Linh cảm thấy chính mình sắp không quen biết cái chữ "Không" này nữa.
Khó trách trưởng bối trên Tích Tuyền Sơn vô luận như thế nào cũng muốn bảo vệ tầng kết giới có thể ngăn trở nhân loại kia.
Dưới chân núi quy củ quá nhiều, yêu tinh ở chỗ này tồn tại, dần dà liền tất cả đều biến thành "Người", không bao giờ còn tự do tự tại như đã từng.
Nhưng quy củ kia với Úc Linh, trừ bỏ khó nhớ một chút cũng không có gì không thể tiếp thu.
Rốt cuộc chỉ cần tuân thủ quy củ, yêu tinh có thể được bảo hộ ở thế giới nhân loại, không giống nàng ở trong núi, dẫu vâng vâng dạ dạ thế nào cũng tùy thời có khả năng bị đánh chịu mắng.
Nghĩ đến đây, Úc Linh nhịn không được cắn chặt răng, dưới đáy lòng nói thầm một câu: "Úc Đường tên kia nên đến nơi này cải tạo sửa đổi."
Sau một thoáng trầm mặc, nàng đi đến mép giường ngồi xuống, thuận miệng hỏi một câu: "Oán giận như vậy sao?"
"Đương nhiên!" Úc Linh theo bản năng đáp lời, vừa dứt lời, liền phát hiện chỗ nào đó hơi kì cục.
Nàng theo thanh âm quay đầu lại nhìn phía Chung Sở Vân, ngây người một lát rồi vô tội mà chớp mắt, nghiêm túc giải thích nói: "Ta không có ý kiến với những quy định này, ta chỉ nghĩ tới một người......"
Chung Sở Vân hỏi lại: "Lại một vị bằng hữu nữa?"
Úc Linh lắc lắc đầu, cắn răng nói: "Không, là một người xấu!"
"Nga." Chung Sở Vân nhàn nhạt đáp lời, cởi giày lên giường.
Nàng ở bên đèn bàn có chút mất mát mà ngồi yên trong chốc lát, ý thức được ánh sáng từ phía mình có thể sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hồ ly liền khép lại quyển sách trong tay, tắt đi đèn bàn, động tác thực nhẹ mà ôm bình hoa tới trước mặt, bỏ ra bọn hoa nhựa đêm qua.
Nàng nói cho chính mình, chỉ cần rời đi Tích Tuyền Sơn, hết thảy đều sẽ từ từ khá lên.
Tỷ như là, "Giường" đêm nay liền so hôm qua rộng hơn một ít, đây còn không phải là khá lên sao?
Úc Linh nghĩ, biến trở về nguyên hình nhảy vào bình, nhìn trái nhìn phải mà tìm tư thế tương đối thoải mái, đang chuẩn bị ngủ liền thấy một đạo linh quang nhẹ nhàng khép lại cửa sổ nửa mở ra.
"...... Cảm ơn." Tiểu miên hoa thấp giọng nói, tâm tình không tồi mà dùng lá cây ôm lấy chính mình.
Yêu tinh tu thành hình người sau, tập tính sẽ chậm rãi hướng về nhân loại.
Đối với một đóa miên hoa đã quen nằm ngủ, không thể không cắm ở bình hoa ngủ kỳ thật là một thể nghiệm cũng không tốt.
Cũng may cửa sổ đóng lại, ít nhất ban đêm không có gió.
Đêm thứ hai đi vào thành phố của nhân loại, Úc Linh ngủ vẫn không an ổn.
Mơ mơ màng màng, nàng lại có một giấc mộng kỳ kỳ quái quái lại vô cùng vụn vặt.
Nàng mơ thấy chính mình ôm lấy cành lá, theo gió phiêu đãng khắp nơi trên núi, tự do tự tại, không hề chịu trói buộc.
Gặp con ngựa, con ngựa mang nàng đi qua nửa ngọn núi.
Gặp con chim, con chim mang nàng bay qua một mảnh hồ.
Gặp hồ ly, hồ ly mang nàng tìm một mảnh rừng miên hoa thật lớn.
Miên hoa trong rừng miên hoa vừa cao vừa lớn, tựa như cây cổ thụ vậy.
Nàng hỏi hồ ly: "Ta cũng có thể sinh trưởng cao lớn như vậy sao?"
Hồ ly lắc lắc cái đuôi, không nói gì, chỉ xoay người hoàn toàn đi vào khu rừng cao cao kia.
Hồ ly cũng như nàng, cô độc một mình, hai bàn tay trắng.
Nàng đuổi kịp hồ ly, một lòng theo nó hối hả ngược xuôi.
Mà hồ ly cũng tận khả năng cho nàng hơi ấm cùng đồ ăn.
Các nàng cùng nhau chịu khổ, các nàng cùng nhau tồn tại......
Nhưng bỗng nhiên, chân trời chợt có tiếng sấm điếc tai.
Giữa cơn mưa tầm tã, nàng nghe được tiếng chửi bới chói tai quen thuộc.
Như ác mộng, tàn phá cả đời nàng.
Nàng tìm không thấy hồ ly của nàng, chỉ có thể cuộn tròn thân mình, ngăn không được mà nghẹn ngào lên.
"Đừng khóc, ngươi đừng khóc......"
Có người nôn nóng mà ôn nhu an ủi, ngón tay hơi lạnh, nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt nàng.
Nàng mở hai mắt, thấy không rõ khuôn mặt người nọ.
Chỉ thấy mái tóc đen hoàn toàn hóa màu bạc.
"Ngươi đi đâu vậy?"
Người nọ nhẹ giọng hỏi, trong lời nói dường như có ai oán cố nén, lại không muốn trách móc nặng nề.
Không biết vì sao, người nọ rõ ràng gần trong gang tấc, thanh âm lại như từ rất xa xôi.
"Ta......"
Nàng há miệng thở dốc, muốn giải thích lại nói không nên lời.
Nàng vươn đôi tay, người trước mắt thế nhưng cũng như trăng trong làn nước, vừa chạm liền tan biến.
"Ta không cần đi!"
Miên hoa nho nhỏ, vừa kích động, nghiêng sang một bên làm rớt mất bình hoa.
Nàng không khỏi trừng lớn hai mắt giấu trong đóa bông nhỏ đến mức cơ hồ không thể nhìn thấy, hoàn toàn thân bất do kỷ mà theo bình hoa lăn không biết bao nhiêu vòng.
Bông luôn lướt nhẹ trong không khí, ngày thường dù theo gió lên lên xuống xuống cũng hoàn toàn không dễ sinh ra cảm giác không trọng lượng.
Nhưng trong một chớp mắt, vách bình bỗng nhiên "Túm" nàng xuống dưới, đột nhiên cảm giác không trọng lượng xuất hiện, nửa điểm đạo lý cũng không nói mà xông vào đại não nàng.
Giây tiếp theo, chỉ nghe được "Bang" một tiếng!
Tim ngừng đập ——
Nàng tự do.
Tiểu miên hoa tự do, mở ra cành lá, biểu tình hoảng hốt mà nằm giữa bình hoa vỡ nát đầy đất.
Không xong!
Nàng làm chuyện xấu rồi!
......
Úc Linh cảm giác hẳn sẽ rất khó giải thích rõ ràng với Chung Sở Vân rằng bình hoa thật không phải mình cố ý làm vỡ.
Biến trở về hình người, Úc Linh vẻ mặt sầu bi mà ngồi xổm thật lâu bên thi thể bị tàn phá của cái "giường nhỏ" của nàng, ngồi xổm đến khi chân đã tê rần, lúc này mới đỡ đầu gối đứng lên.
Dọn dẹp sạch sẽ những mảnh vỡ hỗn độn nho nhỏ, đôi tay chống cằm, nàng rũ mi nhìn hài cốt của bình hoa trong thùng rác ngẩn người đã lâu.
Cuối cùng, nàng đứng dậy, nhẹ nhàng thả luôn bó hoa giả tối hôm qua đặt trên bàn sách vào.
Nàng không rõ vì sao mình lại mơ giấc mộng kỳ quái như vậy.
Trong mộng, Lâm Song biến thành Chung Sở Vân, còn thập phần u oán hỏi nàng rốt cuộc đi đâu vậy.
Không thể tin được!
Nếu không phải giấc mộng khó tin như vậy, nàng cũng không đến mức đánh vỡ vị bình hoa huynh mới quen biết hai ngày, cũng thành công làm hại bọn tỷ muội hoa nhựa không thể quay trở về được nó ôm ấp.
"Ta không cố ý."
"Muốn trách thì trách hồ ly trong mộng làm ta sợ......"
"Ta đưa tiểu tỷ muội của ngươi cho ngươi, các nàng sẽ vẫn luôn ở bên ngươi!"
Nàng lầm bầm lầu bầu, đáy mắt tràn ngập áy náy thật sâu.
Nhưng áy náy của nàng cũng chỉ kéo dài đến khi cậu bé đưa cơm hộp tới cửa.
Bởi vì lúc nhận được cơm hộp, nàng thật là thực tình vui sướng.
Đời trước, trước nay đều là nàng đói bụng đi hầu hạ người khác, hơi chút không tốt liền sẽ bị đánh chịu mắng.
Lần đầu tiên trong đồi, nàng thấy có người chuyên môn đưa đồ ăn đến trước mặt nàng, cười gọi nàng là mỹ nữ, còn chúc nàng dùng cơm vui vẻ!
Nhân loại dường như đều rất hòa thuận.
Đồ ăn còn bốc khói nghi ngút, tách ra trong hai cái hộp nhựa, đặc biệt hấp dẫn.
Úc Linh mở hộp cơm, lấy ra đũa, một chút cũng không lãng phí mà ăn đến no căng.
Cái gì? Bình hoa?
Đều là chuyện quá khứ.
Miên hoa thật vất vả thoát đi khổ hải sao lại có thể đắm chìm ở quá vãng bi thương đâu?
Úc Linh nghĩ, chuẩn bị xem TV một lát, thế nhưng cầm lấy điều khiển từ xa ấn nửa ngày, không biết cách nào bật thứ kia lên, cuối cùng chỉ có thể trở lại phòng ngủ, cầm lên《 Điều lệ yêu tinh》tiếp tục đọc.
Đọc một lúc, nàng ghé vào trên bàn ngủ gật.
Ánh dương sau giờ ngọ chiếu qua cửa sổ, mang theo hơi ấm mỏng manh cuối thu còn chưa tan đi, nhẹ vỗ về mái tóc thiếu nữ hơi hỗn độn.
Ôn nhu dường như là người trong mộng.
......
Chung Sở Vân về đến nhà vào hơn 6 giờ chiều.
Trên đường về, chọn chút đồ ăn và thịt cùng với một túi trứng gà ở chợ bán thức ăn sắp đóng cửa.
Chỉ có một người, tủ lạnh có thể không có gì cả, nhưng hiện giờ trong nhà có thêm một tiểu cô nương, không thể lại giống như từ trước như vậy.
Thái dương vừa xuống núi không lâu, sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã ám trầm xuống.
Trong nhà không sáng đèn, mỗi phòng đều hơi ám, thập phần an tĩnh, phảng phất như trước chỉ có nàng một người.
Chung Sở Vân bỏ đồ ăn vào phòng bếp, trước tiên nấu cơm rồi sau đó xoay người đi đến phòng ngủ, có chút tò mò liếc mắt vào trong.
Bên án thư cạnh cửa sổ, tiểu cô nương mặc áo lông hồng nhạt gối lên cánh tay tế gầy của mình, trong tay cầm quyển 《 Điều lệ yêu tinh 》, cái miệng nhỏ có chút trắng bệch hơi hơi giương. Hô hấp đều đều, đang ngủ ngon lành.
Bình hoa trên bàn sách đã không thấy đâu.
Chung Sở Vân nhẹ bước về phía trước, rũ mi, liền thấy từng mảnh vỡ cùng với bó hoa giả trong thùng rác cạnh án thư.
Nàng theo bản năng nhìn phía tay Úc Linh, thấy không có vết thương, liền yên lòng tiến lên khép lại cửa sổ.
Nghe thấy tiếng đóng cửa sổ, Úc Linh mơ mơ màng màng mở hai mắt, thấy Chung Sở Vân đã trở lại, vội vàng duỗi chân, từ trên ghế nhảy dựng lên.
"Ta không phải là không muốn ngủ trong cái bình, ta ta, ta không cố ý, là không cẩn thận, không cẩn thận liền......" Đôi tay nàng thấp thấp rũ trước người, từng động tác nhỏ của đầu ngón tay hết sức rõ ràng, thân thể nhỏ gầy đứng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ thanh tú còn có một vết đỏ ửng vì bị đè lên, buồn ngủ chưa tiêu nơi đáy mắt tràn đầy thấp thỏm, "Ta đền, ta nhất định sẽ đền...... Giặt quần áo nấu cơm quét tước vệ sinh, ta...... Ta cái gì cũng biết làm, về sau giao hết cho ta...... Có, có thể bỏ qua sao?"
"Không sao." Chung Sở Vân nói, đáy mắt hiện lên một ý cười cực ngắn ngủi.
Úc Linh gục đầu xuống, không dám nói lời nào.
Chung Sở Vân đi đến cạnh cửa bật đèn: "Sao lại ghé vào nơi này ngủ? Tối hôm qua không ngủ đủ?"
Úc Linh theo bản năng gật gật đầu, rồi sau đó lại vội vàng lắc lắc đầu, vẫn không dám nói lời nào.
Chung Sở Vân đi ra phòng ngủ, nàng liền đi theo ra phòng ngủ.
Chung Sở Vân đi vào phòng bếp, nàng liền đi theo vào phòng bếp.
Trong lúc nhất thời, trong căn nhà nho nhỏ, trừ phòng vệ sinh, tất cả đèn đều bật lên.
Bóng đêm ngoài cửa sổ dưới ánh đèn ấm vàng càng thêm tối tăm vài phần.
Chung Sở Vân một bên rửa rau, một bên hỏi: "Ban ngày sao không xem TV?"
Úc Linh không tự giác nhấp môi dưới, cúi đầu nói: "Ta không biết dùng khối đen đen kia, ấn chỗ nào cũng không có phản ứng......"
Chung Sở Vân trầm tư một lát, nói: "Do ta quên mất, chờ lát nữa hướng dẫn ngươi."
"Cảm ơn." Úc Linh cúc một cung phía sau Chung Sở Vân, đứng dậy nhỏ giọng nói, "Ta có thể hỗ trợ thái rau! Kỳ thật, kỳ thật nấu cơm ta cũng biết, nếu ngươi có thể dạy ta mấy thứ này dùng như thế nào......"
Chung Sở Vân không nói gì, chỉ bỏ đồ ăn đã rửa vào rổ.
Úc Linh tiếp tục tranh thủ nói: "Ta có thể tính toán thời gian, khi ngươi sắp về nhà dọn đồ ăn lên, như vậy ngươi trở về liền có thể ăn cơm luôn!"
Chung Sở Vân nghe xong, như suy tư gì mà đóng lại vòi nước, trầm mặc một lát sau, xoay người nhìn về phía Úc Linh.
"Đến đây đi, ngươi xem ta làm một lần."
"Ân!"
Úc Linh để đôi tay sau lưng, hai bước nhảy tới phía sau Chung Sở Vân, dò ra cái đầu nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc học theo.
Nàng đứng ở bên cạnh Chung Sở Vân, nỗ lực giành việc để làm.
Thái rau cắt thịt, đưa gia vị, dọn bàn xếp đồ ăn.
Chờ đến khi những gì có thể làm đã làm xong, chỉ phải ngồi cùng Chung Sở Vân cạnh bàn bên nồi cơm, nhìn ba đĩa đồ ăn trên bàn thơm ngào ngạt, chờ đợi nồi cơm chín.
Ăn xong cơm chiều, nàng giống như ngày hôm qua, giành đi thu dọn chén đũa.
Đi ra phòng bếp, vào phòng khách, bước chân nhẹ nhàng mà đi đến bên cạnh Chung Sở Vân, để Chung Sở Vân đơn giản hướng dẫn chính mình thử bật TV, đổi kênh.
Đêm hôm đó, tiểu miên hoa ngày thường luôn là gục xuống cái đầu nhỏ không dám đưa mắt nhìn người, trong tay nắm chặt điều khiển từ xa, không ngừng đổi kênh tìm chương trình muốn xem, đáy mắt tràn đầy ý cười dường như sao trời.
Chung Sở Vân ngồi ở một bên, không tiếng động nhìn chăm chú nữ hài trước mắt.
Quá khứ nàng ......hình như đã trải qua rất nhiều khổ đau.
Khổ đến một lòng bé nhỏ đến vậy, chỉ cần chút ngọt ngào vụn vặt không đáng kể là có thể dễ dàng lấp đầy.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay còn có đại khái hai chương nữa, tiểu thiên sứ nhóm bình luận nhiều hơn nga.