Hiển nhiên là, Trình Phi Trì muốn cậu phải nhận lấy sự trừng phạt của Pháp luật rồi.
Nói không hoảng hốt là giả, vật chứng là chiếc xe đạp ở ngay bên cạnh, còn có thể nói là vừa bắt được thủ phạm cũng đúng. Diệp Khâm cảm thấy mình không thể chạy thoát được rồi, cậu không muốn bị bắt lại tra hỏi, đành phải tìm cách khác: “Chiếc xe này của anh bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền cho anh.”
Trình Phi Trì ngậm miệng không đáp.
Diệp Khâm cho rằng anh chê ít, lại tăng giá, nói: “Tôi sẽ đền gấp đôi, không, gấp ba, đủ để anh mua được ba chiếc xe đạp như vậy.”
Trình Phi Trì vẫn không nói gì.
Diệp Khâm hoảng cả lên, nhìn ngang liếc dọc chiếc xe nát này cũng không có gì đặc biệt, lại nổi lên cơn hờn cả thế giới, nói: “Xe của anh thuộc nhãn hiệu nào đó? Tôi đưa chiếc xe đạp nhập khẩu từ nước F kia của tôi cho anh nhé, so với chiếc xe này khá hơn nhiều.”
Trình Phi Trì không hề bị lay động, cúi đầu bước đi.
Điện thoại trong túi Diệp Khâm lúc này lại rung lên, cậu lấy ra nghe máy, Chu Phong ở đầu dây bên kia đang gân cổ lên hỏi: “Anh Khâm anh đi đâu rồi? Bọn tôi tìm một vòng cũng không thấy cậu, chiếc xe đạp nát kia cũng không thấy nữa, mẹ nó…”
Diệp Khâm ngại không muốn nói chính mình đang bị chủ nhân của chiếc xe đạp nát kia kéo đi, cậu liền nghiêng đầu qua nhỏ giọng nói: “Mấy người các cậu chạy đi đâu rồi?”
Chu Phong xùy xùy nói: “Chiếc xe cùi kia không biết làm bằng gì, yên xe chắc cực, bọn tôi chạy đi tìm cờ lê chứ đi đâu, tiện đường nghiên cứu luôn vị trí đặt camera giám sát, cậu biết gì không? Hóa ra là camera giám sát không bật, chỉ để trang trí mà thôi muahaha!!!”
Diệp Khâm không nói gì, nghĩ thầm tôi bị bắt rồi còn cậu vẫn cười ngu được cơ à.
Nhưng cậu lại không tiện nói, cũng không có mặt mũi nào cầu cứu bọn họ, đành phải làm như không có chuyện gì: “Tôi đợi mãi không thấy các cậu nên về trước rồi, các cậu cũng về đi.”
Với tình trạng quẫn bách trước mặt, mà Diệp Khâm một câu cũng không nói, có thể nói là đã cực kỳ có nghĩa khí đối với anh em.
Lúc cúp máy, cậu trông thấy Trình Phi Trì đang quay đầu lại nhìn mình, bây giờ trời đã tối hẳn ánh đèn đường mờ mờ khiến Diệp Khâm không nhìn rõ có phải anh lại cười hay không.
Mà thôi không cần biết trên mặt anh ta có nụ cười nào không, chứ trong lòng tên này chuẩn xác là đang cười nhạo cậu rồi đó.
Đồn công an cách trường Lục Trung không đến hai con đường, từ xa xa khi nhìn thấy trên tấm bảng có hai chữ “công an”, Diệp Khâm lại bắt đầu hốt hoảng, trong đầu cậu xẹt qua các phương pháp trốn chạy sự trừng phạt của Pháp luật, ngay cả việc ngã oạch ra đất hô cứu mạng cũng nghĩ qua rồi.
Nhưng cuối cùng tất cả đều thua dưới tay hai chữ thể diện, là do cậu đã chủ động đứng ra nhận trách nhiệm bây giờ mà chạy còn ra thể thống gì nữa? Một cái trường học ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy (*), nếu như mà bị truyền ra ngoài, Diệp Khâm còn lăn lộn thế nào trong Lục Trung được nữa?
(*)= thường xuyên gặp mặt
Diệp Khâm cúi đầu xuống chậm rì rì đi về phía trước, Trình Phi Trì lúc này lại dừng lại, để xe dựa vào tường hình như là đến nơi rồi. Diệp Khâm chuẩn bị đủ công tác tư tưởng xong, hít sâu một hơi, thấy chết không sờn mà ngẩng đầu lên, sau đó liền kinh ngạc vì phía trước mình không phải là đồn công an mà là một tiệm sửa xe đơn sơ.
“Ông ơi, vá hộ cháu cái bánh xe”. Trình Phi Trì nói vọng vào bên trong.
Anh mở cánh cửa tiệm sửa xe ra, một ông lão với nửa mái đầu đã bạc đang ngồi ở chính giữa đang lật ngược một chiếc xe đạp lên sửa, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nói: “Ông còn đang bận, có đồ sửa ở cửa đó, cháu tự làm đi.”
Trình Phi Trì “vâng” một tiếng, liền khiêng xe của mình lên đặt nằm xuống đất, anh xắn tay áo lên bắt đầu công việc.
Diệp Khâm đứng ngốc ở đó, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Cậu lê chân tiến lên hai bước, nắm lấy cổ tay bị cầm chặt đến đỏ ửng, rồi lại chà bàn tay chảy đầy mồ hôi vào mép quần, từ trên cao nhìn xuống Trình Phi Trì đang ngồi xổm xuống sửa xe đạp nhoay nhoáy, ngạo khí xem thường tất cả của Diệp Khâm lại về được mấy phần, hất cằm nói: “Này xe hỏng rồi còn sửa làm gì, mua cái mới đi chứ!”
Trình Phi Trì không để ý tới cậu, trước tiên là xì hết hơi ở hai cái lốp xe ra, rồi lấy săm xe ra ngâm vào trong một chậu nước sạch đặt bên cạnh.
Diệp Khâm chưa từng thấy việc sửa xe đạp bao giờ, nhìn thấy Trình Phi Trì ngâm săm xe trong nước từng đoạn lại từng đoạn, nổi lên cơn tò mò, nói: “Anh đang làm gì thế? Lốp xe này còn phải rửa sao?”
Lúc này Trình Phi Trì cũng không giống như lúc trước nữa, vừa làm vừa thỏa mãn cơn tò mò của cậu, nói: “Tôi đang xem chỗ nào bị xì hơi.”
Trong nước bắt đầu có những bong bóng nhỏ nổi lên, Trình Phi Trì tìm đúng vị trí, bấm tay vào để đánh dấu, tiếp theo liền lấy miếng nhám đánh bóng chỗ đó lên.
Diệp Khâm liền đến gần xem, cảm thấy được công việc này cũng quá phiền toái, một đôi tay rất đẹp bỗng nhiên thành ra bẩn thỉu, hết chuyện để nói bèn hỏi: “Anh còn biết sửa xe cơ à?”
Cậu dùng từ “còn”, dường như là ngầm thừa nhận Trình Phi Trì biết rất nhiều kỹ năng khác. Hơn nữa lời này làm sao cũng nghe thành như đang bắt chuyện, Diệp Khâm lại không hề hay biết, đôi mắt chớp chớp chờ Trình Phi Trì trả lời.
Trình Phi Trì liếc mắt nhìn cậu, cầm lấy một cái khăn lau ném qua: “Lau xe đi.”
Diệp Khâm ngại cái khăn kia bẩn, không đành lòng động tay vào. Cậu nghĩ ra một cách hay, nhón lấy một góc khăn lau, thử thăm dò Trình Phi Trì, thương lượng nói: “Tôi lau xe rồi, thì… thì… anh đừng… đừng đưa tôi đến đồn công an nữa nhé, thế nào… có được không?”
Lúc thường Diệp Khâm có trâu bò thế nào, có không sợ trời cũng chẳng sợ đất đến thế nào, đến cùng cũng chỉ là một cậu thiếu niên còn chưa đầy mười tám tuổi, trong đồn công an như thế nào cậu cũng chẳng biết được nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh sẽ bị nhốt trong đó, nói không chừng còn bị còng tay lại, Diệp Khâm liền hãi luôn.
Thế nhưng sự khủng bố này cũng không khá hơn là mấy, so với việc bị Trình Phi Trì nhìn chằm chằm như bây giờ.
Trình Phi Trì có một đôi mắt màu hổ phách, lúc không có cảm xúc gì từ đầu đến cuối đều để lộ ra một ánh mắt lạnh lùng, cậu bị anh nhìn cho phát sợ đang định nói “tôi lau là được chứ gì” thì tầm mắt Trình Phi Trì bỗng nhiên lại hướng đến lốp xe, nói: “Lau xong lại nói đi.”
Diệp Khâm tiểu thiếu gia là một nhóc lười, ở nhà chai dầu có bị đổ ra cũng lười dựng lên, xe đạp của bản thân cùng lắm lúc dùng tới thì phủi một tý cho đỡ bụi mà thôi, lúc này khi phải đối mặt với chiếc yên xe đầy màu sắc, cậu ngồi xổm xuống lau lau hai cái lại ngại bẩn, nhìn cái khăn lau loang lổ trong tay liền muốn nôn.
Nhưng mà cậu cũng thích sạch sẽ, lau được một lúc lại chạy đến bên vòi nước vò đi vò lại cái khăn, được mấy lần như vậy, ông lão sửa xe cũng không nhịn nổi nữa bèn nói với cậu: “Lau đại thôi, tiền nước tháng trước lại vừa tăng đấy.”
Thông thường hàng năm khi thời tiết bắt đầu trở lạnh như thế này, thì Diệp Khâm bất kể là rửa mặt hay là rửa tay đều phải dùng nước ấm. Cậu cực kỳ sợ lạnh, bây giờ phải nhúng tay vào nước máy đến mấy lần, đầu ngón tay cũng đều đông cứng lại cả, nghe thấy lời ông lão nói nhất thời khó chịu, tức giận nói: “Bao nhiêu tiền, cháu gửi ông.” Nói xong lại hất cằm chỉ vào Trình Phi Trì đang ngồi vá xe, nói: “Tiền sửa xe của anh ta cũng tính hết cho cháu.”
Ông lão lúc này cũng đã làm xong việc trong tay, ngậm một điếu thuốc cười khà khà, cũng không nói rõ là bao nhiêu tiền.
Diệp Khâm bị ông lão cười đến rõ phiền lòng, liền móc túi ra vài tờ tiền màu hồng đập xuống mặt bàn, hỏi: “Chỗ này có đủ không ạ?”
Ông lão càng cười lớn hơn, hướng về phía Trình Phi Trì nói: “Tiểu Trình, cậu bạn này của cháu ở đâu ra thế, ra tay hào phóng như vậy.”
Trình Phi Trì vẫn luôn chăm chú sửa xe, lúc này liền lên tiếng: “Không phải là bạn bè đâu ông.”
Ông lão không tin: “Thế là…?”
Tâm trạng của Trình Phi Trì có vẻ khá ổn, hơi hơi cất cao giọng nói: “Cháu nhặt được trên đường.”
Diệp Khâm ngượng đến mức hai má nóng bừng, nắm chặt cái khăn lau bẩn trong tay, cắn răng không nói lời nào. Khi không có bạn bè, không có sự che chở của người nhà hóa ra cậu sẽ không đỡ nổi một đòn, điều này khiến cho Diệp Khâm cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa tủi thân khó mà giải thích được.
Sự tủi thân này dâng đến đỉnh điểm là khi cậu nhận được điện thoại của mẹ, nghe thấy mẹ La Thu Lăng ở đầu dây bên kia hỏi cậu sao còn chưa về nhà, Diệp Khâm vừa há miệng ra liền hắt xì liên tiếp ba cái, nước mắt cũng sắp chảy ra đến nơi, cậu vội vàng xoay lưng về phía Trình Phi Trì, cổ họng khàn khàn nói: “Con đang đi chơi, lát con về ạ.”
“Con bị cảm lạnh à? Mau tìm chỗ nào ấm áp đi, để mẹ bảo chú lái xe đến đón con.” La Thu Lăng lo lắng nói.
“Không cần đâu ạ, con tự gọi xe về.” Diệp Khâm khụt khịt mũi, cố gắng để cho giọng mình nghe không khác lúc thường: “Cha đâu hả mẹ? Chưa về nhà ạ?”
“Chưa về đâu, hôm nay cha con nói phải đi xã giao, không về ăn cơm.”
Diệp Khâm theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn Trình Phi Trì một cái, người sau còn đang bận bịu, hết sức chuyên chú, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.
Nghĩ đến cha mình nói không chừng không phải là đi xã giao, mà có khi đang đến nhà tiểu tam cùng con trai lưu lạc bên ngoài cũng nên, Diệp Khâm liền căm giận nói: “Cứ để ông ấy đi xã giao đi, ngày mai đừng về, sau này cũng đừng về nữa.”
Khi xe được sửa xong, tay Diệp Khâm đã lạnh đến mức giống như đó không phải là bàn tay của cậu nữa rồi, cậu rụt đầu rụt cổ đi theo sau Trình Phi Trì, vừa mới rẽ ra đường lại hắt xì thêm hai cái.
Phía trước chính là đồn công an, Diệp Khâm còn đang vùi đầu suy nghĩ xem nên ăn năn thế nào với chú cảnh sát để có được cơ hội giảm nhẹ hình phạt nhất, cậu nghĩ quá tập trung nên đầu đột nhiên lại đụng vào một bức tường người.
Trình Phi Trì đứng vững, từ trong túi lôi ra một bao giấy ăn, Diệp Khâm cứ đơ cả người ra mà không nhận lấy, anh đành chỉ vào mặt mình nói: “Mặt cậu bẩn rồi kìa.”
Diệp Khâm vội lấy điện thoại ra soi, nào có phải là chỉ bẩn không thôi đâu, khóe miệng, dưới mắt, còn có trên mũi đều dính những vệt màu loang lổ, chắc là do lúc nãy lau nước mắt không cẩn thận mà quệt lên cả mặt.
Cậu nhận lấy bao giấy ăn, lau mãi mới sạch, lau xong lại lau đến tay, không hiểu chỗ thuốc màu này Chu Phong lấy ở đâu ra, khó lau chết đi được còn có cái mùi ngây ngây kỳ cục.
Cả một bao giấy không biết từ lúc nào đã sắp dùng hết, tờ giấy cuối cùng Diệp Khâm dùng để xì mũi, chóp mũi cậu bị chà xát đến đỏ bừng, vừa lau vừa nhíu mày lại ghét bỏ sự thô ráp của tờ khăn giấy.
Diệp Khâm lau xong liền móc một trăm tệ ra, nói: “Này, tiền giấy.”
Diệp Khâm lắc mình một cái lại trở thành tiểu thiếu gia trắng trẻo, kiêu ngạo ngông cuồng.
Trình Phi Trì không nhìn vào tờ tiền trên tay cậu, mà lại quay đầu ngồi lên yên xe.
Diệp Khâm có chút ngơ ngác: “Không đến đồn công an nữa à?”
Diệp Khâm ngẩn người trong chốc lát, đột nhiên ý thức được điều gì đó, cả giận nói: “Anh chơi tôi à?”
Trình Phi Trì quay đầu lại, nhìn hai bé học sinh tiểu học dáng dấp nhỏ nhắn không cẩn thận ném vỏ túi đồ ăn vặt chệch ra khỏi miệng thùng rác, liền quay lại nhặt lên bỏ vào trong. Diệp Khâm không rõ là vì sao cũng ngây người nhìn theo.
Đợi hai bạn nhỏ kia đi xa rồi, Trình Phi Trì mới chậm rãi nói: “Phải chịu trách nhiệm với những việc mà mình đã làm, đến học sinh tiểu học cũng biết rõ điều này.”
Từ sau cái hôm sửa xe đó trở về, Diệp Khâm tức đến mức mấy ngày cũng không thể ngủ ngon được, hơn nữa cậu lại sợ mất mặt, một bụng bực dọc không có chỗ nào mà xả ra.
Sau đó Diệp Khâm cẩn thận nghĩ lại một lần, camera giám sát cổng sau bị hỏng, dao gọt hoa quả cũng rơi ở “hiện trường vụ án” không phải trên người cậu, đưa cậu đến đồn công an làm cái gì?
Rõ ràng là vì muốn hù dọa cậu mà, còn cố ý bày ra một màn kịch như vậy.
Diệp Khâm vô cùng phẫn nội, mỗi ngày đều chờ Chu Phong nghĩ kế gây phiền phức cho Trình Phi Trì. Cậu bên này vừa mới dấy lên nhiệt tình, Chu Phong bên kia lại xịt ngòi, sau mấy lần lên kế hoạch chẳng ra đâu vào đâu đã đơn phương tuyên bố tạm thời đình chiến với Trình Phi Trì lớp một.
“Cậu ta là người có đối tượng rồi, thì Di Nhiên sớm muốn cũng tuyệt vọng với cậu ta thôi, tôi còn theo dõi làm gì nữa.” Cừu hận của Chu Phong cứ tan đi như một cơn gió như thế, cậu ta còn rộng lượng nói: “Cậu ta yêu đương là việc của cậu ta, tôi theo đuổi là việc của tôi, chúng tôi chả ai liên quan đến nhau cả.”
Lúc này đến phiên Diệp Khâm bực bội, cậu nghĩ đến cái ngày đó đã để Trình Phi Trì nhìn thấy hết dáng vẻ sợ sệt khóc thút thít của mình, trong lòng cậu cứ sốt xình xịch, chỉ lo ngay ngáy một ngày nào đó Trình Phi Trì không vui sẽ lấy chuyện này ra chọc cậu, không lưu lại chút mặt mũi nào cho cậu ở trường Lục Trung này nữa.
Đảo mắt đã đến sinh nhật của Tôn Di Nhiên, sau khi tan học một đám người quét mặt bước vào club của Lưu Dương Phàm, tìm căn phòng VIP lớn nhất ngồi xuống, hoa quả đồ uống được mang đến như nước chảy.
Tôn Di Nhiên nhiều chị em, chỉ mỗi mấy lớp bên cạnh thôi cũng đã hơn mười người, tất cả đều đang vây xung quanh tán tụng cô nàng, còn giục Tôn Di Nhiên mau đi chọn bài, để cô trở thành công chúa của ngày hôm nay.
Tôn Di Nhiên vẫn chưa thoát được nỗi tổn thương tình cảm, liền chọn một bài tình ca bi thương, vừa hát vừa gạt đi nước mắt, thời điểm cắt bánh ngọt mũi cũng vẫn xụt xịt, có người hỏi cô đã ước điều gì, Tôn Di Nhiên liền ném con dao gọt bánh trên tay sang một bên, gào khóc nói: “Tôi có chỗ nào không tốt, anh ấy tại sao lại không thích tôi?”
Mấy cô bạn lớp bên liền đưa Tôn Di Nhiên đến quầy bar ngồi, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ, Chu Phong cũng đi theo mua vui quấy động bầu không khí. Qua một lát, không biết nghe ai nói gì, Tôn Di Nhiên rốt cuộc cũng nín khóc còn mỉm cười một cái, cầm lấy micro gào thét bài 《Thất tình vô tội》
Diệp Khâm ngồi một mình trong góc ghế, ủ rũ nghiêng đầu, cậu có ảo giác bản thân không thể hòa nhập với đám thiếu niên ngốc nghếch này.
Chu Phong tán dương Tôn Di Nhiên một tràng xong, liền ôm lấy chai bia vui vẻ chạy đến chỗ Diệp Khâm, mở một chai ra đưa đến trước mặt cậu: “Nào, anh em mình cụng cái nhỉ.”
Diệp Khâm đẩy cánh tay của cậu ta ra, hơi nhếch mông lên dịch vào bên trong.
“A Khâm làm sao vậy?” Triệu Dược đi qua hỏi.
Diệp Khâm nhìn thấy cậu ta là lại tức, chuyện xấu nào cũng do cậu ta nghĩ ra mà báo ứng lại đổ lên đầu cậu, thế mà cậu ta lại giống như chả có việc gì, thật thiếu đánh.
“Ấy ấy, ngày tốt lành thế này, vui lên một chút đi mà.” Mặt mày Chu Phong hớn hở nói, “Tôi vừa nghe được một chuyện thú vị đấy, các cậu có muốn biết không?”
Diệp Khâm ghét bỏ cậu ta lắm chuyện ồn ào, chỉ ước gì cậu ta đi nhanh lên: “Có gì thì nhanh nói mẹ nó đi.”
Trong lòng Chu Phong chẳng giấu được chuyện gì, thừa lúc các bạn học khác còn đang mải quẩy, không ai chú ý đến động tĩnh bên này, liền bảo mấy người cùng cúi đầu xuống kề sát vào nhau, vô cùng thần bí lại cực kỳ hớn hở, nói: “Học bá lớp bên ấy mà… Cậu ta thích con trai đó.”