• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãm chấp tay sau lưng và thong dong bước ra sân nhà. Khi chàng đi ngang qua mấy chiếc giường tre, các vị công chức ở đó đều chấp tay vái chào chàng. Lãm chào lại họ và tiếp tục đi sang nhà chính. Chàng muốn dạo quanh vườn mai kia một chốc. Mới cất được vài bước chân, Lãm đã nghe thấy tiếng cười khinh khỉnh quen thuộc vẳng sau lưng.

- Văn Lãm, cũng ứng tuyển vào Mai Phủ hả?

Lãm cau mày, đây là giọng của gã Lý Thuấn ngạo mạng đây mà. Gã Lý Thuấn ấy luôn xem chàng là đối thủ truyền kiếp. Hễ gặp chàng ở đâu thì khích bác ở đó. Cơ duyên giữa chàng và gã nảy sinh trong một dịp không mấy tốt đẹp gì. Thuở ấy, Lý Thuấn vẫn còn làm việc cho phủ thần sông Hậu. Chẳng biết hắn và thần tranh cãi gì mà thần tức giận đến mức sa thải hắn luôn. Sau khi hắn bị sa thải, thần lại tuyển dụng chân phụ việc mới. Lãm bấy giờ vừa mới xin nghỉ việc ở phủ Linh Lang Vương xong, vô tình nhìn thấy thông báo tuyển dụng của thần ở phủ công chức. Thế là chàng đến đó ứng tuyển.

Lúc đến phủ thần sông Hậu để thi tuyển, Lãm nhận thấy bầu không khí ở đó rất khác thường. Mặc dù phủ thần sông Hậu cũng là một phủ lớn ở vùng phía nam nhưng chẳng hiểu sao, số lượng ứng viên lại ít khủng khiếp, chỉ có mỗi chàng và hai công chức khác.

Lãm lân la đến gần hai người kia thăm hỏi, mới biết thật ra, gã Lý Thuấn ấy đã viết thư kêu gọi những công chức khác không tham gia ứng tuyển đến chỗ thần. Nguyên nhân là vì gã là con của quý tộc trong vùng. Mọi chính sách của thần sông đưa ra đều phải nể nang nhà hắn. Thần sông đã cam chịu sống dưới ách kìm kẹp đó một thời gian rồi, nay ngài không muốn bị gia tộc hắn dắt mũi nữa, vì vậy đã thẳng tay loại bỏ hắn khỏi cơ quan.

Lý Thuấn dùng mối quan hệ của mình gây sức ép, khiến thần khốn đốn một phen. Hắn còn trực tiếp đe dọa các công chức khác, ép buộc họ không được thi tuyển vào phủ thần. Hai công chức tham gia cùng Lãm kia cũng bị hắn dọa nạt nhưng khổ nỗi, họ túng quẫn quá. Họ là người mới, đây là cơ hội việc làm đầu tiên. Vì vậy chỉ có thể cố đấm ăn xôi.

Lãm nghe họ nói, than vắn thở dài. Chàng lấy ít ngọc trai [1] trao cho họ rồi bảo họ dùng tiền ấy mà cầm cự trong thời gian sắp tới, đừng thi tuyển làm gì, kẻo bị Lý Thuấn hục hặc thì không hay đâu. Họ nhận được tiền, rối rít cảm ơn chàng rồi ba chân bốn cẳng rời đi ngay. Có vẻ nếu không túng quẫn đến mức chẳng còn tiền cầm cự thêm nữa thì họ cũng chẳng dại mà đối đầu với Lý Thuấn làm gì.

Khi giờ thi đến, Lãm ung dung bước vào phòng thi. Quan khảo thí thấy chỉ có mỗi chàng tham dự thì chưng hửng, hai mắt trợn tròn như hạt nhãn. Ông ấy phát đề cho chàng với bộ mặt tối sầm. Lãm không bận tâm lắm, chàng điềm đạm làm hết bài thi của mình.

Lần đó, Lãm đậu vào phủ thần sông Hậu với số điểm tuyệt đối. Chàng đến phủ làm việc ngay ngày hôm sau, làm liên tục ba năm. Trong những năm công tác, Lãm lập rất nhiều công trạng, được thần sông Hậu tin yêu trọng dụng. Lý Thuấn tức giận lắm, nhưng không thể gây sự với Lãm được bởi vì danh tiếng của Lãm trong hàng ngũ công chức cũng không tầm thường gì. Những người chủ cũ của Lãm, nào là Nguyệt Vương, nào là Linh Lang Vương rồi còn cả tá thần lớn khác. Chàng luôn được các phủ thần, phủ Vương săn đón. Lý Thuấn tuy có gia tộc đỡ lưng nhưng gia thế của gã ta cũng chỉ là hạng cỏn con so với những vị Vương thần ấy. Chính vì vậy gã không thể làm gì được Lãm.

Kể từ đó, Lý Thuấn ghi hận trong lòng. Hắn lúc nào cũng tìm cách hãm hại và hạ bệ Lãm. Lãm làm việc cho thần sông Hậu được ba năm thì xin nghỉ do đang có ý định chuyển đến phía bắc định cư vài năm. Lý Thuấn thấy vậy, gây áp lực theo chân chàng mãi. Khi thì tác động vào cơ quan công tác của Lãm, khi thì tác động vào các mối quan hệ thân hữu của chàng. Khiến Lãm rất ngán ngẩm.

Lần này, không ngờ hắn cũng thi tuyển vào phủ Mai Vương. Lãm thực sự hơi khó hiểu, chẳng biết hắn có tự lượng sức mình hay không. Lý Thuấn dựa dẫm gia tộc đã quen, không lo rèn luyện năng lực mà chỉ biết vui chơi hưởng lạc, hạ bệ người khác để nâng thân mình lên, cốt lấy chút hư danh rẻ mạt. Mai Vương thì là một vị Vương nghiêm khắc, nổi tiếng công tư phân minh, không nể nang ai. Hắn sẽ không thể dùng uy thế của gia tộc để gây sức ép lên ngài. Không khéo, nếu chọc ngài giận, sợ là ngay cả gia tộc hắn cũng nát ra tro. Vì vậy, nếu hắn làm việc với ngài thì sẽ phải từ bỏ hết những thói xấu cũ. Hắn thật sự nghiêm túc khi ứng tuyển vào đây đấy chứ?

Lãm quay lại, lịch sự vái chào hắn. Lý Thuấn lúc này đang ngồi trên giường tre đầu tiên ở hàng giường thứ hai, nhếch môi giễu cợt. Ngồi cùng với hắn là hơn mười công chức khác, vẻ mặt nịnh bợ. Cả đám bọn chúng đang khinh khi cười cợt chàng.

Lý Thuấn dáng người to lớn, mặt vuông vức và cằm lỉa chỉa râu. Mày hắn rất đậm, xếch lên cao, đầu mày và đuôi mày có xoáy. Môi hắn đặc biệt nhợt nhạt và đồng tử thiếu ánh sáng. Dù sinh ra trong danh gia vọng tộc nhưng dung mạo chẳng toát lên chút khí chất đặc biệt nào.

- Lý huynh cũng vượt qua vòng sơ tuyển hả?

Lãm cười cười thăm hỏi.

Lý Thuấn nghe chàng nói vậy, mặt hơi đanh lại. Tức anh ách. Lãm đang trêu chọc gã. Vòng sơ tuyển chính là vòng loại đầu tiên. Lãm hỏi gã như vậy rõ ràng là có ý xem thường. Ngầm chế giễu rằng năng lực của gã thấp đến mức không nghĩ là có thể vượt qua được vòng sơ tuyển.

- o-

Chú thích:

[1] Tiền tệ của thần giới. Một viên ngọc trai bằng một trăm quan tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK