Edit: Thủy Nguyệt Vân.
Chẳng biết lại làm hắn tức giận ở chỗ nào rồi, Lạc đại tiểu thư rất bất an, đến đầu tháng lúc biết được Vệ tiên sinh đã đưa hàng hóa vào trong cung thuận lợi mới yên tâm, chỉ là việc buôn bán trong tiệm vẫn đang rất kém.
Một hôm rất sớm, Vệ tiên sinh đã vội vã đi vào Viên: “Tiểu thư nhanh đến gặp khách, cửa tiệm đều bị mọi người vây kín rồi!”
Thấy Lạc đại tiểu thư không hiểu, ông cười khổ: “Dương công tử tới.”
Đối với lời đồn, Lạc đại tiểu thư đã chẳng thèm để ý, thanh giả tự thanh*, chỉ là trực giác mách bảo nàng không nên tiếp tục qua lại với Dương Uyên, tiếc rằng người này lại không thể đắc tội, cuối cùng nàng vẫn phải bất chấp tất cả mà đi đến.
*thanh giả tự thanh: người trong sạch tự khắc sẽ trong sạch.
Dương Uyên thay đổi xiêm y hồng cẩm(quần áo bằng gấm đỏ), càng tăng thêm vẻ đẹp tuấn lãng.
Lúc này Lạc đại tiểu thư nghiêm chỉnh hành lễ với hắn: “Gấm Thiên Hà có thể được chọn dùng để tiến cung, toàn bộ đều nhờ có Dương công tử giúp đỡ, chờ gia phụ trở về nhất định sẽ đến nhà nói lời cảm tạ.”
Dương Uyên nói: “Còn nữa không?”
Lạc đại tiểu thư nhìn ra ngoài cửa, nói: “Thiên Hà Sơn đơn sơ, Dương công tử…”
“Có thể không cần tới nữa?” Dương Uyên tiếp lời, “Lạc tiểu thư làm cho ta nhớ đến một câu tục ngữ, qua cầu rút ván.”
Mặt Lạc đại tiểu thư đỏ lên.
“Không biết cảm kích người khác, làm sao ta có thể muốn giúp cô nương nữa,” Dương Uyên thong thả bước đến trước mặt nàng, “Đã muốn đuổi ta đi, ta liền đi vậy.”
Lạc đại tiểu thư vội la lên: “Ta không có ý đó! Ta chỉ là…”
Dương Uyên ngắt lời nàng: “Có muốn làm cho việc buôn bán tốt lên không?”
Lạc đại tiểu thư “A” một tiếng, gật đầu lia lịa: “Bọn họ nói công tử không thích Thiên Hà, công tử có thể làm sáng tỏ không?”
Dương Uyên nói “Ta sẽ không ra mặt giúp cô nương nữa.”
Lạc đại tiểu thư cúi đầu.
“Ta đã thay cô nương nghĩ ra một biện pháp,” Dương Uyên cầm quạt xếp chỉ ra ngoài cửa, “Đợi ta đi rồi cô nương liền ra ngoài bảo với các nàng ấy rằng ba ngày sau lại tới.”
“Tới làm cái gì?”
“Làm sáng tỏ việc Lạc tiểu thư cùng Dương Uyên ta không hề có quan hệ gì.”
“Chỉ như vậy thôi?” Lạc đại tiểu thư kinh ngạc, “Các nàng ấy sẽ tin sao?”
“Đương nhiên không tin,” Dương Uyên lấy từ trong tay áo ra một túi gấm, “Đến lúc đó cô nương hãy mở nó ra, đọc nội dung trên tờ giấy cho các nàng ấy nghe.”
Lạc đại tiểu thư nhận lấy túi gấm, nửa tin nửa ngờ: “Cái này. . . Có tác dụng sao?”
“Đương nhiên, chỉ là không được mở ra sớm, bằng không sẽ không linh đâu.”
Dương Uyên ra cửa, lên xe rời khỏi, mọi người bên ngoài chỉ trỏ, Lạc đại tiểu thư suy nghĩ một chút, theo lời hắn nói mà lớn tiếng tuyên bố với mọi người, sau đó quay về Cẩm Viên.
Đến ngày thứ ba, khi trời vừa sáng, trên đường cái ở chân núi Thiên Hà đã bị đoàn người chen chúc chật ních, còn thêm vô số người của Lắm Mồm Bang đặc biệt đi từ xa tới giúp vui, bọn họ đã chuẩn bị tốt việc gây rối, ra sức truyền bá tin tức mục đích chính là muốn lôi kéo người ta đến xem trò cười.
Vệ tiên sinh hao hết hơi sức ngăn mọi người lại ở ngoài bậc thềm, nên cửa lúc này mới có một khoảng đất trống.
Trong lòng không nắm chắc, Lạc đại tiểu thư cố gắng hết sức làm cho bản thân bình tĩnh, ưỡn ngực đi ra cửa, đối mặt với đoàn người đông nghịt dưới bậc thêm lớn tiếng nói: “Hôm nay điều ta muốn nói chính là —— “
Đoàn người lập tức yên lặng xuống.
Lạc đại tiểu thư kéo dài giọng mà nói: “Ta cùng với Dương công tử không phải giống như đồn đãi, tất cả mọi việc chỉ là tin đồn nhảm thôi.”
Không ngoài dự tính, phía dưới có một đám lên tiếng xuỵt cùng một giọng nói khinh bỉ nhảy ra: “Tất cả mọi người đều biết chuyện của các ngươi, Lạc tiểu thư còn muốn lập miếu thờ hay sao?”
“Là Lắm Mồm Bang bịa đặt!”
“Không có lửa làm sao có khói, Lạc tiểu thư cùng Dương công tử nhất định có chuyện không thể cho ai biết nên người khác mới có thể nói như vậy, hôm kia Dương công tử tới Thiên Hà, không phải mọi người đều thấy đó sao?”
Lạc đại tiểu thư nghe vậy tức sôi ruột, đang định tiếp tục biện bạch bỗng nhớ lại lời Dương Uyên căn dặn nên vội vàng nhịn xuống, xoay lưng lại, lặng lẽ mở túi gấm ra xem.
Những kẻ kia càng đắc ý: “Lạc tiểu thư không còn lời nào để nói nữa chứ? Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm…”
“Chuyện Dương công tử tới Thiên Hà, bên trong quả thực có nội tình.” Lạc đại tiểu thư bỗng nhiên xoay mặt hướng về phía đám người, mặt giãn ra cười nói, “Nếu các người nhất định muốn nghe, ta liền nói sự thật cho các người nghe, chỉ có điều không được nói là do ta nói.”
Tất cả chúng nữ tử đều tĩnh lặng lại.
Lạc đại tiểu thư chần chờ nửa ngày mới thở dài nói: “Trước đó không lâu Dương công tử có quen biết một vị cô nương trong cung, vị cô nương kia lại thích mặc gấm Thiên Hà, sở dĩ Dương công tử tự mình tới nhà là để chọn màu sắc và hoa văn.”
Chúng nữ tử đều ngạc nhiên, tiếp đó là thảo luận sôi nổi.
“Chuyện chỉ có như vậy, tin hay không tùy các ngươi, nếu Thiên Hà thật sự kém như vậy thì sao được lựa chọn dùng làm gấm mang tiến cung được? Đó chính là mục đích của Dương công tử, có thể qua một thời gian nữa công tử ấy sẽ lại tới nữa, xin các vị vui lòng tránh ra một chút, tiệm chúng ta còn cần phải buôn bán.”
Lạc đại tiểu thư nói xong cũng không để ý tới mọi người nữa mà đi vào trong.